Nhất Niệm Chân Ái

Chương 41: Thân thế



Lâm Thiên Vũ rời khỏi Cục cảnh sát đã là chiều muộn, tâm trạng anh lúc này vô cùng xuống dốc. Vụ án bắt cóc Ngọc Nhiên không ngờ lại có liên quan với Nhạc Hiểu Phi. Cô gái vẫn luôn dịu dàng, hiền lành ấy vậy mà có thể làm ra loại chuyện táng tận lương tâm như vậy. Ngọc Nhiên thì có thù gì với cô ấy chứ? Không lẽ chỉ vì một lý do nhỏ nhoi khi nhất thời nổi cơn ghen tuông mà nhẫn tâm hãm hại một cô gái vô tội như vậy sao? Anh thật không thể nào hiểu nổi Nhạc Hiểu Phi nữa, tất cả cũng do anh mà ra. Nếu như anh sớm nói rõ ràng với cô về mối quan hệ của họ thì đã không làm liên lụy đến Ngọc Nhiên. Người đáng gặp nguy hiểm phải là anh chứ không phải cô ấy. Ngồi vào trong xe, anh tự đốt cho mình một điếu thuốc rồi hút lấy một hơi dài. Khói thuốc màu trắng lượn lờ trước mặt, mùi thuốc nồng nặc tỏa khắp xe. Lâm Thiên Vũ lúc này mới cảm thấy ổn hơn một chút, mặc dù cảm thấy rất thương hại đối với Nhạc Hiểu Phi, nhưng điều mà cô ấy phạm phải anh lại không thể nào tha thứ đó là làm hại đến Ngọc Nhiên. Ngay giây phút chứng kiến Ngọc Nhiên gặp nguy hiểm anh cũng đã nhìn rõ lòng mình. Lâm Thiên Vũ anh có tình cảm với Đan Ngọc Nhiên, một cô gái xuất hiện bên anh bởi rất nhiều cái tình cờ. Và không biết từ lúc nào cô gái ấy đã chiếm toàn bộ trái tim anh. Giờ anh chỉ biết rằng, anh cần bảo vệ cô ấy, tuyệt đối không cho phép ai làm tổn thương cô nữa.

Lâm Thiên Vũ khởi động xe hướng về nhà mình đi tới, giây phút này anh thật mong được gặp Ngọc Nhiên thật nhanh. Không biết bệnh tình của cô đã đỡ hơn chưa, nếu cô mà có mệnh hệ gì anh thật không thể tha thứ cho bản thân mình và nhất là Nhạc Hiểu Phi.

- Ngọc Nhiên, em sao rồi, đã đỡ hơn chưa? Lâm Thiên Vũ về đến nhà đã chạy đến coi Ngọc Nhiên như nào rồi.

Ngọc Nhiên đã ăn hết một chén cháo do Hạ Lan Mộc Mộc nấu và uống thuốc đầy đủ. Lúc này cô cảm thấy đã ổn hơn rất nhiều tuy vẫn còn chút chóng mặt và đau đầu. Khi nhìn thấy Lâm Thiên Vũ cô thật sự rất xúc động, không kiềm chế được mà ôm lấy anh. Giây phút ấy không gian trở nên thật yên tĩnh, hai người không ai nói một lời. Thậm chí có thể nghe thấy tiếng trái tim đang đập thình thịch, không biết là của ai hoặc có thể là của cả hai người bọn họ. Ngọc Nhiên chỉ biết rằng cô rất muốn dựa dẫm vào người đàn ông này, người duy nhất cho cô cảm giác an toàn. Sau khi biết mọi chuyện, cô lại càng thêm khẳng định cuộc đời cô ngoài gia đình thì chỉ có Lâm Thiên Vũ và Hạ Lan Mộc Mộc là đáng tin cậy. Cô không thể nào chịu nổi nếu như lại bị một trong số họ phản bội.

- Thiên Vũ.. Anh sẽ không bao giờ lừa dối em đúng không?

Lúc này Lâm Thiên Vũ mới hiểu thì ra cô là đang sợ hãi, sợ tất cả mọi người đều quay lưng với cô. Anh đưa tay vỗ lưng cô mà an ủi:

- Cho dù cả thế giới có quay lưng lại với em thì anh nhất định sẽ không bao giờ làm như thế!

Ngọc Nhiên an tâm mỉm cười mãn nguyện, cô chỉ cần lời nói này của anh thôi, thật hi vọng là như thế.

- Thiên Vũ.. Em muốn về nhà gặp mẹ em, thời gian qua em đã cãi lời bà ấy, đã làm bà ấy buồn lòng chỉ vì cái tính bồng bột của bản thân. Em muốn làm hòa với mẹ, anh giúp em được không?

- Được chứ, để anh đưa em đi!

Xe Lâm Thiên Vũ dừng lại trước cổng biệt thự Đan gia. Anh đã từng nghe Hạ Lan Mộc Mộc nhắc về gia cảnh của Ngọc Nhiên nên cũng không mấy kinh ngạc khi nhìn thấy biệt thự sang trọng của nhà cô. Anh đưa tay đặt lên hai bàn tay đang nắm chặt lại của Ngọc Nhiên, động viên cô:

- Cố gắng lên, anh ở bên ngoài chờ em.

Ngọc Nhiên mỉm cười cho anh một cái nhìn yên lòng, ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh như muốn nói cô đã sẵn sàng. Khi vừa xuống xe đúng lúc gặp dì Hoa, hình như bà ấy vừa đi ra ngoài về.

- Dì Hoa.. Ngọc Nhiên khẽ kêu lên một tiếng.

Dì Hoa nghe thấy có người gọi mình liền quay lại nhìn, thấy là Ngọc Nhiên về thì mừng quýnh lên:

- Cô chủ, cô đã về rồi! Nếu bà chủ biết cô về, nhất định bà sẽ rất vui, để tôi đi báo với bà ấy.

- Không cần ạ, con muốn cho mẹ một bất ngờ. Để con tự đi tìm mẹ là được rồi.

- Vậy cũng được, bà chủ giờ chắc đang ở trên thư phòng đấy ạ.

Ngọc Nhiên nhanh chóng đi vào nhà, chân hướng thư phòng đi tới. Mẹ cô lại đang làm việc hay sao? Thật là, bà ấy đang bị bệnh sao lại cứ tham công tiếc việc như thế chứ! Cô đưa tay định gõ cửa thì phát hiện cửa thư phòng đang hé mở, bên trong ngay lập tức phát ra tiếng nói khiến cô phải chú ý:

- Vĩnh Duy, chắc con cũng biết Dương Thị gặp chuyện rồi, mẹ muốn con ra tay giúp đỡ họ.. Mẹ biết con là đang nói đến chuyện gì, cũng biết việc giúp đỡ Dương Thị là chuyện không thể.. Nhưng ông ấy đã mở lời nhờ vả, mẹ thật không tiện mở miệng từ chối.. Con khoan hãy nóng, nghe mẹ nói đã được không? Dù sao, ông ấy cũng là ba ruột của Ngọc Nhiên mà, nếu ông ấy có chuyện gì thì con bé.. Vĩnh Duy, năm đó là mẹ có lỗi với ba con, mẹ không nên nói cho ông ấy biết chuyện Ngọc Nhiên không phải con của ông ấy.. và cũng vì vậy mà ba con lên cơn đau tim đột ngột qua đời.. Mẹ xin lỗi nhưng lần này mẹ thật sự mong con giúp đỡ.. Hức..

Ngọc Nhiên đứng chết chân tại chỗ, cô vừa nghe được cái gì vậy? Có phải đã nghe nhầm hay không? Cô không phải con của ba mà ba ruột của cô thực sự mới là chủ tịch của Dương Thị? Chuyện cười gì vậy? Nước mắt cô lưng tròng, thật không dám tin điều mình vừa nghe được. Cô đưa tay đẩy khẽ cửa thư phòng, ngay lập tức nhìn thấy hình ảnh mẹ mình khóc sướt mướt nói chuyện điện thoại với anh hai. Hai người họ đã giấu cô bao nhiêu chuyện, để rồi bao năm qua trước mặt họ cô như một con rối mặc người thao túng?

Đan phu nhân giật mình đánh rơi điện thoại xuống đất, bà run rẩy nhìn Ngọc Nhiên đứng ở ngoài cửa. Con bé không phải đã nghe được cái gì rồi đó chứ? Tim bà đập thình thịch, bối rối như vừa bị bắt quả tang làm chuyện xấu. Đôi môi run rẩy nhìn con gái, lúng túng hỏi:

- Ngọc.. Ngọc Nhiên, con.. con đứng đó từ bao giờ? Con có nghe.. nghe được cái gì không?

Hai tay Ngọc Nhiên nắm chặt lại các khớp xương hiện rõ trên mu bàn tay. Một lần nữa cô nhìn thật kỹ mẹ của mình, một người phụ nữ đảm đang thuần hậu như bà ấy lại là kẻ phản bội chồng con, có con riêng với người khác hay sao? Vậy mà bấy lâu nay cô luôn bị họ lừa dối, nghĩ đến người ba đáng thương của mình.. Ông ấy chắc hẳn đã ra đi không nhắm mắt! Làm sao có thể nhắm mắt được trong khi cái tin ấy thật sự quá mức tàn nhẫn. Sao ông ấy có thể chịu nổi chứ? Tất cả là tại bà ấy, bà khiến cho cô mồ côi cha từ nhỏ, đương nhiên cô sẽ không bao giờ chấp nhận người cha ruột chưa một lần gặp mặt kia. Bởi, ông ta không xứng đáng!

Ngọc Nhiên gằn từng chữ trả lời:

- Con đứng đây chưa lâu.. nhưng cũng đủ để nghe được chuyện không nên nghe. Thật không ngờ mẹ của con lại làm ra chuyện "đạo hạnh" như vậy. Còn anh Hai nữa, không phải anh ấy nên rất hận con hay sao? Chính con là nguyên nhân khiến anh ấy mất cha từ nhỏ, vậy mà bấy lâu nay anh vẫn luôn bảo bọc chăm sóc con.. liệu điều đó có quá giả dối hay không?

- Không.. Ngọc Nhiên con nghe mẹ giải thích, mọi chuyện không như con nghĩ, thật ra.. _ Đan phu nhân gấp gáp tiến lại muốn cầm tay Ngọc Nhiên nhưng bị cô không chút lưu tình tránh i.

- Mẹ không cần nói gì nữa.. những gì con cần nghe cũng đã nghe rõ rồi. Con không phải là một đứa trẻ, con có thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra.. Và hôm nay con phải cảm ơn mọi người vì đã giúp con nhận ra, thì ra trên đời này chẳng có gì đáng tin cả, tất cả các người đều giả dối như nhau. Con sẽ không bao giờ tha thứ, con hận các người..

Ngọc Nhiên vừa khóc vừa nói trông bộ dạng của cô thật đáng thương. Cô không tin vào một ai nữa, cô không muốn ở lại cái nơi giả dối này nữa, cô muốn biến mất trước mặt họ ngay bây giờ. Ngọc Nhiên chạy đi mặc cho bao lần vấp ngã cô cũng cố gắng đứng dậy chạy khỏi nơi đáng sợ ấy. Một phút cũng không muốn lưu lại.

- Ngọc Nhiên em làm sao vậy? Sao lại ra nông nỗi này?

Lâm Thiên Vũ từ đằng xa đã thấy Ngọc Nhiên nhếch nhác như vậy, anh liền không chút do dự mở cửa xe chạy tới bên cô. Ngọc Nhiên giương mắt nhìn Lâm Thiên Vũ, cô nhìn anh chằm chằm. Chỉ có anh ấy, chỉ có một mình anh ấy không lừa dối cô, cô hổn hển khóc nấc lên:

- Thiên Vũ, làm ơn đưa em rời khỏi đây. Em không muốn ở lại nơi đáng sợ này nữa.

Lâm Thiên Vũ kinh ngạc nhìn Ngọc Nhiên, không phải đang rất tốt đẹp hay sao? Sao tự nhiên.. Nhưng nhìn tình trạng của cô bây giờ thật không tiện để hỏi gì, anh chỉ khảng khái gật đầu, ôm lấy cô và đáp:

- Được, anh đưa em đi!

Ngọc Nhiên lên xe, cô ngay cả một cái nhìn cuối cùng cũng không hướng về nơi ấy. Dường như cô thật sự đã quyết tâm, quyết tâm rời khỏi nơi này!