Nhất Niệm Chi Tư

Chương 26: “Điện thoại như bị rò điện.”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có thể giúp hắn không?

Tất nhiên là có thể rồi. Nếu không phải vì muốn “giúp” hắn một cách hẳn hoi, tội gì tôi phải vẽ chuyện ra như thế này?

“Lên xe nói đi.” Tôi nghiêng dù về phía hắn, nhẹ nhàng đáp.

Chiếc dù hơi nhỏ nên không thể che kín cho cả hai chúng tôi, mỗi người để phơi ra bên ngoài gần một nửa cơ thể. Cũng may chỗ đậu xe cách cửa hàng tiện lợi không xa, chỉ mười mấy mét.

Suốt quãng đường, Kỷ Thần Phong chỉ xăm xăm ôm cái hộp đựng con rùa mà không hó hé thêm bất cứ câu nào, như thể lời cầu xin ngắn ngủi mà hắn vừa nói với tôi đã rút hết sức lực của hắn.

Vừa lên xe một cái là tôi liền bật máy sưởi, sau đó rút một xấp khăn giấy ra, đưa cho Kỷ Thần Phong lau quần áo.

“Có chuyện gì thế?” Tôi lấy cho mình ít khăn giấy, cọ sát vào chỗ ống tay áo bị dính nước rồi chủ động hỏi, tiếp tục chủ đề trước đó, “Cậu muốn tôi giúp cậu thế nào?”

Kỷ Thần Phong nắm giấy ăn ngồi trong bóng tối, hắn găm chặt đôi mắt vào chiếc hộp nhựa đặt trên đầu gối mình, trời trở mưa nặng hạt, mưa đập vào mặt kính tạo thành những tiếp lộp độp, khiến cho ánh sáng hắt từ ngọn đèn đường bị cắt thành vô số những hình dạng bất quy tắc.

“Tôi cần ba mươi vạn.”

Tôi không tự chủ được mà nhướn mày. Nghiêm Thiện Hoa biết chọn số thật đấy, lại là ba mươi vạn.

“Gấp lắm à?” Tôi có thể bảo hắn đọc thẳng số tài khoản để chuyển luôn tiền mà không cần hỏi han bất cứ điều gì, nhưng để diễn chân thật hơn, tôi bèn quyết định tìm hiểu thêm về cách Nghiêm Thiện Hoa đã đánh lừa hắn.

Kỷ Thần Phong lặng lẽ gật đầu, một lát sau mới đáp: “Tôi sẽ trả lại tiền, cả ba mươi vạn lần trước lẫn ba mươi vạn lần này. Tôi có thể viết giấy nợ, nếu tìm được việc, khả năng tôi sẽ trả hết trong vòng năm năm.”

Tôi vốn định làm người tốt đến cùng, toan bảo hắn không cần trả lại. Nhưng đến khi mở miệng, nhìn đăm đăm vào nét bán diện đơn độc kia của hắn, không biết vì sao mà tôi lại thay đổi lời nói của mình.

“Có phải cậu nghĩ rằng sẽ rất xấu hổ nếu hỏi vay tiền tôi không? Lo là tôi sẽ coi thường cậu?” Tôi moi tờ khăn giấy bị vò cho nhăn nhúm ra khỏi tay người kia, rồi nhẹ nhàng lau nước mưa trên tóc cho hắn, cười nói, “Có vẻ bác sĩ Kỷ toàn nghĩ xấu về tôi thôi. Nhưng thôi không sao, ba mươi vạn thôi mà, tôi không để tâm đâu.”

Nghe vậy, cuối cùng Kỷ Thần Phong cũng nhìn về phía tôi, vẻ mặt cũng không thoải mái lên vì những lời tôi nói.

“Cậu phải để tâm chứ, cậu không phải cái máy ATM của tôi, thậm chí cậu còn không biết lí do vì sao mà tôi lại cần số tiền đó.”

Chứ không phải tại mày cứ giữ mồm câm như hến, không chịu nói cho tao biết à?

“Nếu không muốn nói cho tôi thì không phải nói. Tôi hoàn toàn tin tưởng vào nhân phẩm của bác sĩ Kỷ, nếu không phải việc khẩn cấp thì không bao giờ cậu hỏi tôi để vay tiền.

Tôi vò chỗ khăn giấy ẩm sì thành một cục rồi tiện tay tay ném vào hộc đựng đồ cạnh cửa xe, sau đó sang số và từ từ lái xe ra khỏi bãi đậu.

“… Cảm ơn.”

Một hồi lâu sau, giọng Kỷ Thần Phong chợt cất lên từ vị trí ghế phụ.

Tôi không kìm nổi mà muốn bật cười. Nạn nhân cảm ơn thủ phạm ư, đúng là một bộ hài đen vừa đáng thương vừa buồn cười. Giờ mà nói chân tướng cho Kỷ Thần Phong thì nhất định biểu cảm của hắn sẽ tuyệt vời lắm đây.

(*) Hài đen: dark humor.

Tiếc là không bao giờ có cơ hội này.

Sau khi chở Kỷ Thần Phong về nhà, tôi mang con rùa trở lại khách sạn và chuyển ba mươi vạn tệ cho đối phương vào đêm hôm đó.

Suốt một tuần sau đó, việc gặp hắn trở nên cực kỳ khó khăn, không phải do có sự cố, nói đúng ra là tạm thời hắn không có thời gian rảnh. Nếu không phải vì mình là chủ mưu, tôi còn nghi ngờ không biết có phải bản thân đã bị mẹ con hắn lấy sắc lừa tiền hay không.

Lấy được tiền rồi thì lập tức trở mặt, coi như không quen biết đúng không? Tôi nằm trên ghế sô pha, bực bội lẳng điện thoại qua một bên.

Rốt cuộc hắn đang làm gì vậy? Thất nghiệp rồi mà sao vẫn bận thế? Hay là muốn trả tiền sớm nên đi đánh bạc?

Trong khi đang vu vơ suy đoán về đủ loại khả năng, tôi ngồi bật dậy khỏi ghế sô pha, quờ lấy điện thoại rồi mở hòm thư lâu rồi chưa vào lên.

Một vài “báo cáo điều tra” chưa được mở nằm lẳng lặng trong hộp thư, mail mới nhất vừa được gửi vào tối hôm qua.

Suýt nữa thì tôi quên mất mình đã thuê thám tử tư để theo dõi Nghiêm Thiện Hoa và Kỷ Thần Phong.

Tôi mở thư lên đọc, bắt đầu từ mail được gửi cách đây lâu nhất. Thám tử theo dõi rất chuyên nghiệp, thậm chí còn không bỏ sót phần của tôi trong báo cáo về hành tung của hai người họ, tất cả đều được ghi lại một cách trung thực.

【Kỷ Thần Phong và Tang Niệm cùng qua đêm trên núi Ngũ Yến. 】

Gân xanh trên trán tôi giật mạnh khi đọc đến dòng ghi chép này, vừa nghĩ tới việc mọi hành động của mình và Kỷ Thần Phong khi ở trong nhà bong bóng đều nằm dưới sự giám sát của thám tử, tôi đã thấy vô cùng khó chịu.

Tôi gửi mail trả lời cho thám tử, dặn đối phương không phải ghi lại những hoạt động có tôi tham gia trong tương lai, sau đó nhấp vào mail cuối cùng.

Hèn gì… Kỷ Thần Phong cứ bảo hắn không rảnh, nói mình có việc cần làm, hóa ra hắn vốn không ở thành phố Hồng. Ngay sau hôm nhận được ba mươi vạn tệ, hắn liền đưa Nghiêm Thiện Hoa đến thủ đô, đồng thời đặt lịch khám với bác sĩ chuyên khoa của bệnh viện hàng đầu về lồng ngực.

Gì thế này, tôi bảo Nghiêm Thiện Hoa nghĩ cách lừa Kỷ Thần Phong vay tiền mà, trùng hợp vậy ư, bà ta bị bệnh thật hả? Kỹ năng diễn xuất của bà ta tốt đến thế sao? Không sợ giấu đầu lòi đuôi à?

Tôi tìm số điện thoại của thám tử, hơi do dự một chút nhưng vẫn bấm gọi.

Điện thoại vừa vang lên hai tiếng, đối phương đã bắt máy ngay.

“Alo, có chuyện gì không sếp?” Một giọng nữ trẻ trung, tràn đầy năng lượng vọng sang từ đầu dây bên kia.

Tôi không biết tên của cô ấy, cô ấy chỉ bảo mọi người gọi mình là “A Dao”.

So với nam giới, phụ nữ ít gây ra sự nghi ngờ và cảnh giác hơn, ngoài ra, họ cũng tỉ mỉ và chu đáo hơn trong công việc, đây là nguyên nhân mà ngay từ đầu tôi đã chọn một nữ thám tử. Không phụ sự tin tưởng của tôi, suốt mấy năm qua, cô ấy đều thực hiện nhiệm vụ mà tôi giao cho rất tốt.

“Cô vẫn theo dõi họ chứ?”

“Ừ, nhưng mà lịch trình mấy hôm nay của họ chẳng khác nhau mấy, chỉ đi lại giữa nhà nghỉ và bệnh viện thôi.”

Hơi siết chặt lấy điện thoại, tôi hỏi: “Cô biết Nghiêm Thiện Hoa bị làm sao không?”

“Chắc bệnh nặng đấy, bác sĩ chuyên khoa mà họ gặp có sở trường về chẩn đoán u lồng ngực và điều trị tổng hợp ung thư phổi.” A Dao lúng búng vì vừa nói chuyện, vừa cắn ống hút, chẳng rõ cô ấy đang uống thứ gì, “Có cần tìm hiểu không?”

Cần không ư? Liên quan gì đến tôi nào? Bà ta với Kỷ Thần Phong, ai bị bệnh nặng, ai sắp chết cũng đều là chuyện tốt đối với tôi.

Tiền cũng cho rồi, chẳng lẽ còn muốn tôi đứng bên giường giữ hiếu à?

Vậy nên… Không cần đâu. Biết hay không thì có gì khác nhau chứ?

“Không cần. Bao giờ họ về thì báo cho tôi biết là được.” Nói xong, tôi cúp máy.

Điều khiến tôi khó chịu nhất vào mùa đông là mưa mù kéo dài liên miên. Trời không đổ mưa rào cho dứt khoát, mà cứ thoắt đến, rồi lại thoắt đi. Mưa phùn rả rích suốt ngày, mãi tới đêm mới chịu tạnh, sang ngày hôm sau vẫn lại tiếp tục như thế. Hơi lạnh thấm qua vải, ngấm vào tận xương, giống như con muỗi bay vo ve sau khi tắt điện — ta biết về sự tồn tại của nó, nhưng lại chẳng tìm được cách nào để đập.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Chuyện Kỷ Thần Phong không ở thành phố Hồng khiến tâm trạng tôi thoái mái lên khá nhiều, đúng lúc này, Trịnh Giải Nguyên mời tôi đến dự tiệc bể bơi, đằng nào cũng đang nhàn rỗi nên tôi đã đồng ý đi.

Khi gần đến tới nơi, bất chợt, trong buồng lái xe im ắng bỗng vang lên mấy tiếng mèo kêu khẩn thiết đan xen vào nhau rồi lại biến mất một cách kỳ lạ.

Tưởng mình nghe nhầm nên tôi vẫn lái xe tiếp, nhưng chẳng được bao lâu thì tiếng kêu kia lại vang lên.

Trên xe tôi có mèo.

Do đang đi trên đường cao tốc nên sẽ rất khó để đỗ xe lại kiểm tra, tôi chỉ đành phóng xe thật nhanh tới địa chỉ khách sạn mà Trịnh Giải Nguyên gửi tới.

Dừng xe dưới mái che mưa, thấy nhân viên khách sạn toan tiến lên để đánh xe vào bãi giúp mình, tôi ra hiệu cho cậu ta chờ một lát, rồi đi vòng ra phía trước chiếc xe thể thao, mở nắp capo lên và lắng nghe cẩn thận âm thanh bên trong.

“Meo! Meo!”

Tiếng mèo con kêu khẩn thiết hơn cất lên từ vị trí phía dưới bên tay phải, tôi xắn tay áo, luồn tay vào khe hở nhưng không tóm được gì.

“Thưa anh, có thể nó núp ở cạnh săm xe.” Lúc này, nhân viên khách sạn đã nhận ra ý định của tôi nên vội vàng nhắc nhở.

Không đợi tôi di chuyển, cậu ta đã nằm rạp ngay xuống đất rồi thò tay vào khe giữa lốp và khung.

“Đây đây!” Đoạn, cậu ta chộp lấy thứ gì đó rồi giơ lên.

Một con mèo con lông trắng còn chưa mở mắt bị cậu ta tóm gáy lôi ra ngoài, cái miệng không răng cứ hó háy, phát ra tiếng kêu đầy sỡ hãi và kinh hoàng.

Trước thứ sinh vật lông lá, bẩn thỉu này, tôi lùi giật ra sau một bước, kế đến búng tay ra hiệu cho nhân viên giữ cửa để cậu ta đi tìm một cái hộp các tông.

“Còn một con…” Cậu nhân viên nằm dưới đất đặt con mèo con sang một bên rồi lại tiếp tục luồn tay vào, chẳng mấy mà đã lôi ra thêm một con mèo nhỏ lông cam khác.

Cậu ta đứng dậy, nâng hai con mèo con còn chưa đủ to bằng lòng bàn tay lên, thở dài: “Chắc do thời tiết lạnh quá, mèo mẹ muốn chuyển mèo con đến chỗ ấm áp hơn nên mới lên xe của anh. Bé thế này thì làm sao mà sống được nếu không có mẹ đây.”

“Thưa anh, hộp đây ạ!” Cậu ta đang ngậm ngùi thì nhân viên giữ cửa cầm theo cái hộp các tông cỡ nhỏ chạy đến đưa cho tôi.

Tôi nhận lấy, ra hiệu cho nhân viên đặt mèo vào.

Tôi nhìn chòng chọc vào hai con mèo nằm trong hộp các tông rồi đâm ra phiền muộn, vì tình huống bất ngờ này mà tâm trạng tôi thay đổi như tàu lượn siêu tốc.

Mang hai con mèo này vào bữa tiệc, đến lúc tiệc tàn thì có khi chúng nó cũng tắt thở rồi còn đâu.

Làm mẹ kiểu đéo gì vậy, nó không biết mấy cái xe kiểu này có thể rời đi bất cứ lúc nào à?

Hay mình cứ quẳng bố vào bụi cỏ ven đường rồi coi như không có chuyện gì xảy ra cho rồi, đằng nào chúng cũng chẳng sống sót qua nổi mùa đông năm nay.

Mèo khác rùa, chúng rụng lông, rụng rất nhiều lông là đằng khác, ba con mèo nhà Hứa Tịch rụng lông quanh năm, cho nên…

Cái ***!

Tôi cầm thùng cát tông đựng mèo quay trở về xe, không lên tầng dự tiệc, cũng không gọi điện báo cho Trịnh Giải Nguyên biết một tiếng, chỉ quành xe trước cửa khách sạn rồi lái xe về theo đường cũ.

Tuy quanh năm, phòng suite luôn được duy trì ở nhiệt độ dễ chịu nhất (bốn mùa như xuân), nhưng hai con mèo này còn bé quá. Tôi lo lũ mèo sẽ bị chết cóng nếu không được mèo mẹ ủ ấm, nên đã chuẩn bị riêng cho chúng một thiết bị giữ nhiệt đơn giản — một chai nước đổ đầy nước nóng, được quấn lại bằng khăn.

Hai con mèo con cứ bò lồm cồm trong cái hộp, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu chói tai, có lẽ do đói bụng.

Nuôi mèo con kiểu gì nhỉ? Tìm mèo vú em cho chúng nó à? Phiền chết mất, bao nhiêu xe như thế mà đi đâm đầu vào xe tôi làm gì không biết…

Tôi đang tính lên mạng tra cách thì Kỷ Thần Phong gọi tới.

“Alo?” Tôi vừa kẹp điện thoại vào giữa vai và tai, vừa lấy tay rút giấy ăn ra rồi chọc chọc vào người con mèo qua tờ giấy, thấy cả hai đứa đều di chuyển thì mới yên lòng.

“Đang làm gì vậy?” Giọng Kỷ Thần Phong rất nhỏ, dường như hắn sợ làm phiền đến người khác, hoặc do hắn đã mệt mỏi đến mức không thể tăng âm lượng.

Trên lông con mèo dính nhem nhuốc các vết nhọ, tôi muốn lau giúp nó, nhưng không biết có phải do chà mạnh tay quá hay không mà tự dưng một đứa ngóc cổ ré lên, đứa kia cũng bắt chước, bắt đầu kêu. Tôi đóng nắp thùng các tông lại ngay lập tức, nhốt mèo con với tiếng kêu ríu rít của chúng ở bên trong.

“Nhặt được hai con mèo.” Tôi nói.

“Hai con mèo?”

Tôi thuật lại quá trình tìm ra mèo và cách đưa chúng ra khỏi xe cho hắn. Đang kể, tôi sực nhớ ra hắn là bác sĩ thú y và không ai chuyên nghiệp hơn hắn trong việc chăm sóc mấy con động vật nhỏ cả, vì vậy, tôi bèn chuyển sang hỏi hắn về cách chăm sóc hai đứa nhóc này.

“Mèo chưa mở mắt là vì mới đẻ chưa được đến một tuần, cần cho uống sữa hai đến ba tiếng một lần bằng cách dùng ống tiêm. Để tôi xem gần chỗ cậu có bệnh viện thú y nào không nhé, có thể gọi người ta giao sữa bột dành cho thú cưng tới…”

Hai đến ba tiếng?

Bình thường tôi phải mất gần hai tiếng đồng hồ mới vào giấc được, ý hắn là sau này tôi khỏi cần ngủ luôn chứ gì?

Có lẽ Kỷ Thần Phong đã nhận ra điều gì từ sự trầm mặc kéo dài của tôi, hắn khẽ cười, thương lượng với tôi: “Mai… tối mai tôi sẽ đến gặp câu. Hôm nay cậu chịu khó một chút nhé, sang ngày mai tôi sẽ chăm sóc chúng cho, được không nào?”

Điện thoại như bị rò điện, dòng điện truyền qua tai khiến tôi ngứa râm ran.

Tôi nghi hoặc, đưa điện thoại ra xa, màn hình hiển thị thời gian trò chuyện đang chạy, xúc cảm trên các đầu ngón tay vẫn bình thường, thoạt nhìn không có vấn đề gì.

“Tang Niệm?”

Vội vàng áp điện thoại lên tai, tôi tập trung tâm trí rồi cất tiếng trả lời: “Ừm, tôi đợi cậu.”

16/4/2022

__

Tiểu Thảo: “Nhắm nuôi được hẵng vác về.”