Nhất Niệm Chi Tư

Chương 27: “Tôi không giống Kỷ Thần Phong”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên bàn bày bừa đầy những bình bú, sữa bột, miếng lót nước tiểu và cả ổ ủ ấm. Điện thoại đã được cài báo thức cứ ba tiếng sẽ reo một lần, TV đang chiếu bộ phim kinh dị máu me mà tôi yêu thích, nếu thấy buồn ngủ thì có thể làm một tách espresso bằng máy pha cà phê viên nén.

Buồn ngủ ư… khó tin thật đấy, tôi không ngờ là mình lại thấy buồn ngủ.

Tôi đã thức trắng suốt gần hai mươi tiếng đồng hồ, đầu đau như muốn vỡ làm đôi và tư duy cũng dần trở nên trì trệ. Tôi dán mắt vào TV nhưng không tài nào hiểu được mạch truyện của bộ phim đang chiếu — dù bản thân đã xem nó ti tỉ lần.

Hai con mèo con một vàng một trắng đang cuộn mình ngủ say sưa trong ổ, hoàn toàn trái ngược với tình cảnh của tôi lúc này.

Hai giờ trước A Dao gửi tin nhắn đến, báo rằng Kỷ Thần Phong và mẹ hắn đã lên máy bay trở về thành phố Hồng, tính toán thời gian thì hẳn đã đến nơi. Nhưng nếu tính cả thời gian lấy hành lý, đưa Nghiêm Thiện Hoa về nhà, rồi đi từ nhà hắn đến chỗ tôi, thì bét lắm cũng phải mất thêm hai ba tiếng nữa.

Các dây thần kinh trong não tôi nhói lên rần rật, tôi nằm sõng soài trên sô pha, vắt tay lên che mắt, chưa bao giờ niềm mong ngóng Kỷ Thần Phong lại mãnh liệt như giờ phút này.

Buồn ngủ quá đi mất, biết thế hôm qua cứ vứt quách cái đám này vào sọt rác cho rồi. Tôi ghét mèo, cũng ghét cay ghét đắng tất cả những giống loài chỉ biết gào khóc đòi ăn. Chúng mày cứ chờ đấy, đợi bố ngủ dậy bố sẽ xả hết hai đứa chúng mày với con rùa kia xuống cống…

Giả mà vở tuồng kịch này được cường điệu thêm một chút nữa, con mèo rừng lớn lên với thân phận Thái tử, sau khi biết mình chỉ là Thái tử giả, liệu nó có thể kiềm chế sự tò mò về “Thái tử thật” hay không? Liệu nó có thể tự can ngăn, để bản thân không đi tìm tòi, nghe ngóng?

Hắn là người thế nào? Có ưu tú bằng tôi không? Sẽ làm tốt hơn tôi chứ? Liệu hắn có quay về và cướp đoạt hết mọi thứ của tôi không?

Hẳn là không thể.

Chỉ cần “con mèo rừng” ấy là một người bình thường, thì không thể.

Vậy nên, tôi cũng không làm được.

Tôi không thể không tò mò, không thể ngừng tìm kiếm, cũng chẳng có cách nào thôi tìm hiểu ngọn nguồn. Tôi thuê thám tử, mỗi tuần đều phải mở email xem báo cáo hành tung của Kỷ Thần Phong như một thói quen, để xem xem hắn đã đi đâu, làm gì, với ai.

Thi thoảng, khi tâm trạng cáu bẳn mà lại chẳng tìm được thứ gì để trút giận, tôi sẽ mon men xuất hiện ở những nơi mà Kỷ Thần Phong chắc chắn sẽ đi qua như trường học, chỗ làm thêm, hay những tuyến đường gần nhà hắn, hành xử hệt như một tên biến thái cuồng xem trộm.

Tôi quan sát hắn từ xa, nhìn hắn tất tả ngược xuôi, vất vả mưu sinh, tỏ tường rằng cảnh đời hắn còn bất hạnh hơn tôi mới khiến cõi lòng này thôi ảm đạm.

Nhờ có thành tích xuất sắc và tâm thế làm việc chín chắn mà hắn rất được lòng giảng viên, dù bị khiếm khuyết về mặt thể chất nhưng nhà trường vẫn trao cho Kỷ Thần Phong một suất tuyển thẳng lên cao học. Hắn không phải lo nghĩ về học phí và chi phí sinh hoạt vì đã có đủ các khoản trợ cấp, phụ cấp hỗ trợ khác nhau, nhưng nếu muốn trả nợ thì chút tiền ấy lại chẳng thấm vào đâu. Vậy nên, ngoài những lúc bận rộn với bài vở, việc tận dụng ngày nghỉ để làm thềm các công việc lặt vặt đã trở thành cuộc sống thường nhật của Kỷ Thường Phong.

Vào mùa cao điểm du lịch như kỳ nghỉ đông và hè, hắn sẽ đến chạy bàn ở quán ăn của chú Lý, còn vào mùa thấp điểm, hắn sẽ nhảy sang làm việc ở một quán cà phê.

Một trong những thú vui của tôi vào một buổi chiều đầy nắng là ngồi trên chiếc ghế ngoài trời của quán cà phê, và “chiêm ngưỡng” cảnh tượng Kỷ Thần Phong bị người ta lần lượt dạy bảo.

Tuy hắn đã cấy ốc tai điện tử, nhưng không biết có phải do sự thiếu hoàn thiện trong cách vận hành hay không, mà hắn luôn làm sai chỉ thị của quản lý cửa hàng. Khi phạm lỗi, hắn sẽ bị tên quản lý trông như con khỉ ốm khiển trách nặng nề trước mặt mọi người.

“Tóm lại là cậu có làm được hay không đây? Ít đá, đã bảo là ít đá, có hiểu không? Lúc trước tôi thấy cậu đáng thương quá nên mới thuê cậu vào làm, vậy mà có chút chuyện nhỏ này mà cậu cũng làm không xong ư? Tai chập cheng thì phải căng não ra mà nghe đi chứ. Không lẽ cậu muốn tôi phải vác loa hét vào mặt cậu cả ngày mới được à?”

Dáng người nhỏ thó mà tiếng chửi lại vang to đến bất ngờ, giọng gã lanh lảnh truyền ra từ cánh cửa đang mở rộng.

Không ít người qua đường nhao nhao ngoái lại nhìn, chắc họ tưởng sắp có ẩu đả xảy ra.

“Em xin lỗi, lần sau em sẽ cẩn thận hơn.” Đứng trước gã, chiều cao gần một mét chín của Kỷ Thần Phong chẳng có tác dụng gì, dù bị sỉ nhục cũng chỉ biết cun cút cúi đầu nhận lỗi, trên mặt không mảy may thể hiện một chút bất bình nào.

Thằng nhát cáy.

Phải ném tạp dề vào mặt nó, bảo là bố mày đéo làm nữa, nhân viên thời vụ trong quán cà phê mà tưởng mình tai to mặt lớn lương tháng mấy triệu không bằng.

“Cậu đừng có ỷ mình đẹp trai mà chây lười lao động, có bản lĩnh vậy sao không đi làm người mẫu diễn viên đi, kiếm cho bộn tiền, việc gì phải đứng đây nghe tôi dạy bảo?” Sự nín nhịn của Kỷ Thần Phong không làm gã nguôi cơn giận, ngược lại càng thổi bùng sự kiêu căng trong gã, “Đã đầu thai không tốt mà còn không biết nỗ lực, thì sau này có làm việc khác cũng chẳng nên trò trống gì đâu.”

Từ góc nhìn nghiêng, tôi thấy hàm dưới của Kỷ Thần Phong bỗng căng bạnh ra, nhưng chỉ một chốc sau hắn đã nhắm mắt lại rồi dần thả lỏng.

“Em xin lỗi…”

Cuối cùng, hắn vẫn chọn cách nhẫn nhịn.

Có lẽ việc Kỷ Thần Phong cứ im như thóc cũng không mang lại bao nhiêu cảm giác thành tựu, nên tên khỉ ốm đã thôi mắng mỏ, gã đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi sẵng giọng: “Thôi được rồi, hôm nay cậu ở lại làm thêm nửa tiếng đi, xem như bù đắp lỗi sai ban nãy.”

Kỷ Thần Phong ngẩng đầu: “Nhưng buổi tối em còn có việc…”

“Vậy thì trừ lương, chọn một trong hai đi, làm gì có chuyện đã làm sai mà không bị phạt?” Thái độ của gã vô cùng cứng rắn, như thể đã chắc mẩm rằng Kỷ Thần Phong sẽ không dám cãi lại.

Quả nhiên, nghe xong, Kỷ Thần Phong lại đâm ngần ngừ, sau đó hắn đành chọn cách bị trừ lương, căn bản không nghĩ đến là sẽ có thêm lựa chọn thứ ba.

Chẳng mấy mà đã đến giờ thay ca, hắn lầm lũi bước về phòng nghỉ nhân viên, thay quần áo xong thì lặng lẽ rời đi từ cửa sau.

Dõi theo bóng dáng mang theo chiếc balo đang dần khuất bóng ở đằng xa, tôi đứng dậy bước vào quán cà phê, đút tay vào túi giả vờ ngó nghiêng đống bánh ngọt và salad trong tủ kính.

“Tớ thấy Tiểu Kỷ tốt lắm mà, cậu ấy vẫn giao tiếp với chúng mình bình thường đó thôi, có vấn đề gì đâu nhỉ, nhưng sao cứ gặp quản lý là lại mắc lỗi thế không biết, cậu có nghĩ là lão cố tình bắt chẹt không?”

Khỉ ốm đã đi vào kho hàng phía sau, lúc này ngoài quầy thu ngân chỉ còn lại hai nhân viên, họ thừa lúc gã vắng mặt mà bắt đầu xì xào bàn tán về chuyện vừa xảy ra.

“Lạ gì lão nữa? Lão quen thói mềm nắn rắn buông rồi, đúng là đồ Chu Bái Bì*.” Cậu nhân viên nói xong còn không quên khịt mũi khinh thường.

*Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động. Bái bì” ở đây còn có nghĩa là lột da.

“Tội nghiệp Tiểu Kỷ quá, nếu là tớ thì chắc không nhịn nổi mất, cùng lắm là nghỉ việc thôi.”

“Cậu tưởng ai cũng có đường lui à? Nhiều lần tớ thấy Tiểu Kỷ tranh thủ đọc sách trong giờ ăn, đống ghi chú cứ lít nha lít nhít, tớ ngó sơ qua thôi mà đã chóng hết cả mặt. Ban nãy quản lý còn bảo ai không cố gắng thì sau này sẽ không thành công, nhưng tớ nghĩ, tương lai Tiểu Kỷ chắc chắn sẽ thành công hơn lão nhiều!”

Vừa dứt lời thì tên khỉ ốm bước ra khỏi kho hàng, hai nhân viên vô cùng ăn ý mà kết thúc chủ đề, giả vờ lảng đi làm việc khác.

Tôi đứng thẳng dậy, bước đến quầy thu ngân, nói: “Cho tôi order.”

“Dạ vâng, anh có thể xem qua món mới của cửa hàng chúng em…”

“Lấy hết tất cả các món trong thực đơn cho tôi.”

Nhân viên phục vụ sửng sốt: “Dạ?”

“Tôi muốn order hết tất cả các loại trà và cà phê có trong menu, nhưng mỗi loại đều phải pha riêng theo từng kích cỡ, nhiệt độ và hàm lượng đường khác nhau.” Để dễ hiểu hơn, tôi đưa ra ví dụ: “Chẳng hạn các cậu có tám quy cách pha Americano đúng không, tôi muốn tám ly đều phải pha theo một cách riêng. Cứ thế mà suy ra.”

Nghe yêu sách của tôi, không chỉ nhân viên phục vụ kinh ngạc mà đến quản lý cũng phải hớt hải chạy tới.

“Quý khách… đơn hàng này… tiệm chúng tôi không làm được đâu, số lượng nhiều quá, nếu làm cho cậu thì sợ rằng chúng tôi sẽ không thể phục vụ cho các khách hàng khác được mất.”

Nếu tính toán đủ hết các tổ hợp đồ uống có trong menu thì cũng phải hơn trăm ly, mà còn không được làm trùng nữa thì đúng là hơi nhiều thật.

“Ý các anh là các anh từ chối phục vụ tôi à?”

Nhưng vậy thì sao nào, liên quan đếch gì đến tôi? Yêu cầu của tôi có trái quy định hay đụng chạm đến giới hạn đạo đức nào đâu nhể.

Tôi bật chức năng quay video của điện thoại, cố tình chỉa thẳng camera vào mặt gã quản lý: “Đâu nào, anh có thể lặp lại những gì anh vừa nói không? Tôi sẽ dùng video này để làm tư liệu khiếu nại, sau đó gửi cho tập đoàn các anh và các ban ngành liên quan cùng xem nhé.”

Gã quản lý cuống quýt che mặt: “Chao ôi quý khách ơi, cậu hiểu nhầm rồi, tôi nào có ý như thế. Cậu cứ bỏ điện thoại xuống đi đã, chúng tôi sẽ làm mà, làm tất! Cậu tìm chỗ nào ngồi đợi nhé, chúng tôi làm ngay đây.”

Tôi bỏ điện thoại xuống, ra hiệu cho nhân viên mau chóng lên đơn.

Thanh toán xong, tôi quơ quơ giao diện thanh toán trước mặt gã quản lý: “Chút chuyện vặt vãnh này chả nhẽ mọi người lại làm không xong, nhỉ?”

Mặt gã quản lý xanh như tàu lá. Trung bình, pha một cốc cà phê mất tầm hai phút, vậy với hơn một trăm cốc, họ sẽ phải pha hai tiếng liên tục không ngừng nghỉ.

Tôi gọi cho Đường Tất An, bảo nó đến đây chờ thay tôi, tiện thể đợi khi nào xong xuôi thì mang cà phê sang chỗ Hứa Tịch.

“Cậu mời cà phê cả công ty cô Hứa luôn ạ? Cậu biết bên đó có bao nhiêu người luôn á?”

“Anh mua hơn trăm ly, nhiều ít gì cũng đủ tất.”

“Tận trăm ly?” Đường Tất An sốc lòi cả mắt, “Bên ấy cùng lắm cũng chỉ có bốn, năm chục người thôi? Cậu mua nhiều thế sao mà uống hết?”

Lắm lúc tôi phải cảm thán, sao thằng nhãi này mới tí tuổi đầu mà nhiễu sự thế nhỉ, hệt như “bà thím” ấy.

“Vậy mỗi người hai ly, uống không hết thì đem về cho người nhà.” Không muốn nghe nó lảm nhảm nữa, tôi lạnh giọng, “Thôi, mua cũng mua rồi, câm mồm đi.”

Đường Tất An ngoan ngoãn im lặng, tôi cúp luôn điện thoại.

Hà cớ gì tôi phải làm những chuyện này chứ?

Tôi bước ra khỏi quán cà phê, ráng chiều vẫn đương chói lọi, bầu trời xanh ngát, trong vắt không chút gợn.

Khi đó, tôi chỉ có thể tự giảng giải với bản thân… rằng tất cả là do tâm trạng mình đang thoải mái. Thấy Kỷ Thần Phong bị chửi nên tôi vui, bởi vậy mà mới mua cà phê mời tất cả nhân viên Ngải Lệ Á.

Nhưng bây giờ ngẫm lại, chắc phần nào cũng vì thấy bất bình.

Nếu không phải đã được tráo đổi với Kỷ Thần Phong, thì cái kẻ đang sống cuộc đời khốn khổ kia sẽ là tôi, kẻ bị tên quản lý cay nghiệt trông như con khỉ ốm mắng thẳng vào mặt, rằng “Đầu thai không tốt mà còn không biết nỗ lực” cũng sẽ là tôi.

Chỉ nghĩ đến việc mình có thể bị một thằng súc sinh không bằng trâu chó khinh thường, rồi bị nó đạp lên tận đầu đổ cứt, tôi đã không tài nào kiềm chế nổi.

Tôi không giống Kỷ Thần Phong, khi đối mặt với mâu thuẫn, hắn đã quen với việc phải nhún nhường, chuyện lớn hoá nhỏ chuyện nhỏ hoá không. Tôi thì không bao giờ như vậy. Kẻ nào khiến tôi không vui, tôi sẽ làm cho kẻ ấy khó chịu gấp bội lần.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Chuông điện thoại reo liên hồi, đánh thức tôi sau giấc ngủ chập chờn.

Đầu óc còn chưa tỉnh hẳn nhưng tay đã quơ quào về hướng phát ra âm thanh. Tôi nheo mắt, nhấn vào nút màu xanh lá cây trong vô thức, mãi đến khi nghe thấy giọng của Trịnh Giải Nguyên phát ra từ trong điện thoại, tôi mới nhận ra rằng mình đã kết nối cuộc gọi.

“Tang Niệm, có chuyện gì thế? Sao hôm qua ông không nghe máy mà cũng chẳng trả lời tin nhắn vậy? Đã hẹn đến tiệc rồi cơ mà, ông làm vậy là không thèm nể mặt tôi đâu đấy nhớ.”

“Hôm qua phát sinh chút chuyện…” Tôi nằm dài trên ghế sô pha, khép hờ đôi mắt rồi hít thở một hơi, giọng nói đượm chút ngẩn ngơ như vừa mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài.

Trịnh Giải Nguyên đã quen với giọng điệu của tôi, bất lực nói: “Thôi bỏ đi, lần này không tính. Nhưng thứ bảy tuần sau là sinh nhật tôi, ông nhất định phải đến đấy, có nghe chưa? Không đến thì khỏi có bạn bè gì nữa nhé!!”

Đang nói chuyện, chuông cửa bên ngoài đột nhiên vang lên.

“Biết rồi, sẽ đến.”

Tôi lê tấm thân mềm oặt của mình ra mở cửa. Cửa vừa mở, tôi đã trông thấy Kỷ Thần Phong, hắn khoác một chiếc áo bành tô len, phối bên trong là áo cổ lọ màu đen, trông càng lúc càng giống một người mẫu, hắn đứng ngoài cửa, dang tay về phía tôi.

Hắn áp lòng bàn tay còn vương hơi lạnh bên ngoài vào gáy tôi, vừa gặp đã trao cho tôi một nụ hôn xem như lời chào.

“Tôi nghe quản lý bên dưới bảo là ông đang ở trong khách sạn nhà tôi à? Nhà ông đâu sao không ở? Hôm nào tôi đến chơi với ông…” Giọng của Trịnh Giải Nguyên vẫn đang truyền đến, nhưng tôi chẳng còn tâm trí đâu để bận tâm đến nữa.

Hai tay buông thõng bên hông, tôi lặng lẽ cúp điện thoại rồi víu lấy tấm lưng Kỷ Thần Phong, vì mải quấn quýt triền miên mà làm nhăn chiếc áo vốn phẳng phiu của hắn.

19/4/2022

__



Cre: 择也妙妙屋