Nhất Niệm Chi Tư

Chương 33: “Hôn nhau trên điểm cao nhất của vòng đu quay.”



Bão tuyết tràn tới dữ dội, tôi quỵ gối xuống đất, cơ thể run lật bật một cách mất kiểm soát, tầm nhìn phía trước trở nên mơ hồ và hỗn loạn. Tôi siết chặt nắm tay, luống cuống găm chặt móng vào lòng bàn tay hòng trút bỏ đi những tác động mạnh đang quất vào cơ thể.

Tôi cho rằng chỉ cần chinh phục được ngọn núi tuyết này một lần, sau đó leo thêm mấy lần nữa cho thành thục là mình sẽ trở nên điêu luyện hơn. Nhưng hóa ra không phải như vậy.

Cứ mỗi lần leo, thần linh lại đưa ra một thử thách mới, địa hình cũng biến đổi khôn lường.

Đây rõ ràng là một ngày trời quang mây tạnh, mặt trời vẫn treo trên thiên đỉnh, nhưng sao cơn bão tuyết này vẫn càn quét dữ dội đến thế, cuồng phong quất vào người tôi đau điếng, nó quấn lấy tôi, ép buộc tôi phải tiếp tục leo lên trên đỉnh.

Trời rét căm căm mà tôi lại chẳng cảm nhận được, tôi chỉ thấy cơ thể mình đang nóng như lửa đốt, nóng đến mức tôi muốn cởi sạch quần áo ra rồi trần truồng vùi người xuống tuyết, hiện tượng này được gọi là “nghịch lý tự cởi đồ”. Rất nhiều nhà leo núi đã thiệt mạng vì hành vi này.

Có lẽ tôi cũng sắp chết rồi, cơ thể cứ nóng bừng lên; như thể nếu có một bông tuyết đáp xuống lớp da bỏng rực này, thì ngay trong tích tắc tiếp theo, nó sẽ bốc thành hơi và tan biến mất. Chân tóc, cổ, kẽ ngón tay, nơi nào cũng ướt đẫm mồ hôi, vì bị mất nước liên tục nên thể lực chẳng còn lại bao nhiêu.

Tôi không muốn gắng gượng thêm nữa, tới đây thôi, tôi bỏ cuộc. Sau khi tôi bày tỏ ý nguyện của mình, bão tuyết tạm lắng xuống trong giây lát, nhưng chỉ chớp mắt sau đã điên cuồng nổi gió, nó tròng trành cuốn tôi lên, buộc tôi phải hoàn thành chặng leo núi cho bằng được.

Rõ ràng nghe thấy lời tôi rồi mà giờ lại muốn giả câm giả điếc hay sao? Ông thần này khiến tôi bất mãn lắm rồi đấy nhé.

Tôi vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi sự quấy rầy của bão tuyết, trở tay chống mình vào thành lũy kiên cố phía sau lưng.

“Chốc nữa là xong rồi em.” Lần này, bão tuyết lên tiếng. Vị thần toạ bên trên dịu dàng hôn lên lòng bàn tay tôi, xoa dịu cõi lòng tan nát của tôi, “Kiên trì thêm một chút nữa…”

Nói thì hay lắm, nhưng Người thử làm cho tôi xem nào, Người chẳng quan tâm đến mạng sống của tôi chút nào!

“Đủ rồi, tôi đã nói là không muốn…” Nếu nghe được thì cứ thực hiện theo lời tôi nói đi.

Không chỉ rụt tay về mà tôi còn lui người ra sau trốn tránh. Thần linh thở dài, càng ép chặt tôi hơn, Người hóa thành một cơn gió nhẹ, luồn vào lỗ tai tôi.

“Ngoan nào…”

Bắt đầu từ vành tai, cả khuôn mặt tôi nhanh chóng nóng bừng lên, tôi khẽ trừng mắt, trong giây lát, toàn bộ sức lực giãy giụa đã bị tiếng gió nỉ non này thổi bay đi.

Các bó cơ căng cứng bắt đầu thả lỏng, hốc mắt tôi dần nóng lên, tôi từ bỏ việc phản kháng, miễn cưỡng đồng ý cho hành động ghìm giữ của thần linh.

Khi đặt chân lên đỉnh núi lần thứ hai, vị thần ôm chầm lấy tôi trong niềm vui sướng, Người hôn đi hôn lại má tôi, khen ngợi sự bền chí của tôi, rồi nói cho tôi biết rằng Người thích thú với cuộc chinh phục này đến nhường nào.

Tôi run run, thở hổn hển. Tuy đã cương quyết sẽ không nói ra thành lời, nhưng từ tận thâm tâm, tôi phải thừa nhận rằng… bản thân cũng rất hưởng thụ cảm giác ấy.

Nếu thực sự yêu quý ngọn núi tuyết và hoạt động thể thao này, có lẽ tôi đã sớm đắm mình trong đó từ lâu.

Đáng tiếc…

Kiêng rượu, cai thuốc lá và bỏ hẳn Kỷ Thần Phong, cái nào khó hơn?

Ngay khi mở mắt, câu hỏi này bỗng nhá lên trong tâm trí tôi một cách khó hiểu. Vệt nắng mảnh mai lọt vào trong căn phòng ngủ yên tĩnh qua những khe mành cửa sổ. Giờ vẫn đang là ban ngày, tôi chưa ngủ được bao lâu.

Sau một thời gian dài bị thiếu ngủ, cơ thể sẽ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, ví dụ như xuất hiện triệu chứng nặng bụng, đau cơ, gần giống với trình trạng hiện tại của tôi, nhưng có lẽ vì đã quen nên tôi cũng không cảm thấy khó khăn lắm.

Tôi rời giường, hất văng cái áo choàng tắm nằm dưới chân đi, sau đó lấy một chiếc áo sơ mi đã được là phẳng phiu ra khỏi tủ rồi cài từng cúc một. Tôi vừa định lấy quần và tất trong tủ ra thì Kỷ Thần Phong đẩy cửa bước vào.

Thấy tôi đã tỉnh, hắn hỏi: “Em mới chợp mắt được có hai tiếng mà, không định ngủ thêm một lúc nữa sao?”

Nếu muốn tôi nghỉ ngơi cho thật khoẻ thì đừng có dụ dỗ tôi làm mấy cái chuyện như kia vào sáng sớm.

“Hôm nay là ngày nắng cuối cùng trong tuần rồi…” Tôi ném quần ra giường, sau đó ngồi trên mép giường và gập một chân lên, vừa đi tất vừa nói, “Sau đó trời lại mưa liên miên, tôi muốn tranh thủ lúc thời tiết nắng ráo để ra ngoài đi chơi.”

Xỏ tất xong, tôi ngó quanh mấy lần nhưng không tìm thấy đai nịt của mình đâu.

Để giữ cho gấu áo không bị bùng lên khỏi thắt lưng khiến mình bị mất điểm trong mắt người khác, hay gây ra những nếp gấp khó coi, đai đeo kẹp mỏ vịt là vật bắt buộc phải có. Tương tự, để tất không bị tuột xuống mắt cá chân khi đi bộ, sự tồn tại của đai nịt bít tất là hoàn toàn hợp lý.

Kiểu dáng của cả hai rất đa dạng, có loại rời, loại liền, có loại chữ Y, chữ T, đa số được làm bằng da thuộc và ni lông. Thành thật mà nói, ngoài Kỷ Thần Phong, tôi chưa từng thấy ai có ham muốn tình dục với thứ này cả.

“Đây…” Kỷ Thần Phong lấy cuộn đai ra từ tủ TV rồi bước về phía tôi.

Hắn quỳ gối xuống trước mặt tôi một cách rất tự nhiên, sau đó nâng cổ chân tôi lên để chòng đai nịt qua mũi chân, vòng lớn được cố định ở trên đùi, còn vòng nhỏ thì thắt chặt dưới bắp chân.

“Có chật quá không?” Hắn luồn ngón tay vào khe giữa bắp chân và vòng đai da, kiểm tra độ co dãn rồi nhẹ nhàng hỏi.

“Không, vừa rồi.”

Tôi tưởng “muốn chăm sóc cho em” chỉ là một lời tuyên bố đầy tình ý của hắn, dù sao trước đó tôi cũng từng phàn nàn với Kỷ Thần Phong rằng hắn cư xử ẩu tả với tôi, thế nên, nếu hắn mượn cơ hội này để tỏ rõ nỗi lòng thì cũng chẳng phải điều gì vô lý.

Nhưng tôi không ngờ là hắn đang chăm sóc tôi thật. Hắn pha cà phê, sắp xếp tủ quần áo, rồi cả mặc quần áo cho tôi… Ngoài ra, không chỉ chăm sóc tôi cẩn thận dưới giường, mà ngay cả trên giường hắn cũng phục vụ tôi vô cùng chu đáo.

Đường Tất An cu li như thế mà làm còn không tốt bằng hắn.

Đeo nốt bên đai còn lại theo cách tương tự xong, hắn nhặt chiếc quần nằm bên cạnh lên, kiên nhẫn mặc vào cho tôi như thể đang đối xử với một đứa trẻ không thể tự chăm sóc cho bản thân.

Theo sức hắn đứng dậy, tôi dang tay sang hai bên để Kỷ Thần Phong di chuyển thuận tiện hơn. Tôi chẳng phải mó tay vào làm bất cứ chuyện gì, từ xốc quần, cài cúc, cho đến kéo phéc-mơ-tuya, hắn sẽ hoàn thành tất cả mọi việc cho tôi.

Kỷ Thần Phong mua nguyên liệu từ siêu thị về nấu bữa trưa, bao gồm bánh sandwich tự làm, ăn kèm với một cốc sô-cô-la sữa nóng và trứng luộc. Có thể nói là đầy đủ trứng, thịt, sữa, cân đối về mặt dinh dưỡng.

Thực ra tôi không khoái mấy món lành mạnh như này lắm, đồ ăn cay nhiều dầu mới là khoái khẩu của tôi, nhưng ăn đồ do người yêu nấu một cách ngon lành rồi khen “ngon” là những nguyên tắc cơ bản trong “trò chơi tình ái”. Chính bởi vậy, tôi chỉ đành tợp vội hai, ba miếng sandwich cho xong, sau đó hớp gọn cốc sô-cô-la sữa béo ngậy xuống dạ dày rồi giả vờ như mình thấy ngon.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Bảo muốn ra ngoài đi dạo, nhưng thực chất tôi đã xác định rõ ràng đích đến trong đầu. Kỷ Thần Phong tỏ ra vô cùng ngạc nhiên khi tôi dừng xe ở bãi đậu trong công viên giải trí.

“Không xuống à?” Tắt máy, thấy hắn không có ý định nhúc nhích, cũng vẫn thắt dây an toàn, tôi không khỏi thắc mắc.

Kỷ Thần Phong định thần, hắn thôi nhìn vòng đu quay khổng lồ phía bên ngoài, nhanh chóng tháo dây an toàn rồi mở cửa bước xuống xe.

Ít nhiều gì thì việc hai gã đàn ông cùng đi chơi ở công viên giải trí cũng vẫn kì lạ, lắm lúc đi cạnh nhau, các du khách cứ đổ dồn ánh mắt tò mò về phía chúng tôi.

“Hồi nhỏ, tôi cứ tò mò không biết mấy cây kẹo bông sặc sỡ kia có vị thế nào.” Bất giác, ánh mắt tôi bị cuốn vào cây kẹo bông màu hồng rối bù trên tay một đứa trẻ.

Kỷ Thần Phong ngó quanh, đột nhiên, hắn hướng mắt về một phía, cất lời: “Em đợi ở đây một lát nhé, tôi sẽ quay lại ngay.” Nói rồi thong thả chạy đi.

Tôi dõi mắt nhìn theo hướng hắn rời đi, sau đó trông thấy một gian hàng bán kẹo bông nằm cách đó không xa.

“A a a a a!!”

Tàu lượn siêu tốc lao vút qua trên đầu, người chơi bên trên la hét thất thanh, xé tim xé phổi để trút nỗi sợ hãi ra ngoài.

Tôi và những người xung quanh ngẩng đầu lên để quan sát dáng vẻ thê thảm đến nực cười của họ. Cảm giác khác hẳn so với mấy trò trẻ con như đu quay thú nhún, xe điện đụng hay tàu hải tặc khiến tôi thích thú vô cùng. Bởi vậy, ngay sau khi Kỷ Thần Phong mua kẹo bông trở về, tôi chớp nhanh lấy xiên kẹo bông bằng một tay, tay kia chộp lấy cổ tay hắn, kéo hắn đi xếp hàng, chờ chơi tàu lượn siêu tốc.

Kẹo bông trông thì ngon mắt mới lạ, nhưng thực chất nó chỉ là đường cát ngọt khé cổ mà thôi. Sau khi nếm thử vài miếng, tôi không muốn ăn nữa nên đưa cho Kỷ Thần Phong.

Đứng xếp hàng trước chúng tôi là mấy cô gái trẻ trông như sinh viên đại học. Có lẽ do cảm thấy việc hai người đàn ông cùng ăn chung một que kẹo bông là khá kì lạ, nên thi thoảng họ lại ngoái đầu nhìn về phía chúng tôi, sau đó túm tụm lại một chỗ mà rì rầm cười nói. Tôi có thể loáng thoáng nghe thấy mấy từ như “đẹp trai quá”.

Hẳn là nhìn Kỷ Thần Phong rồi, lúc nào thằng chả chẳng thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Nhưng… trước khi dòm ngó đồ của người khác, ít nhất cũng phải để tâm đến sắc mặt chủ nhân nó chứ, không thấy tôi đang khó chịu hả?

Kỷ Thần Phong lẳng lặng đổi chỗ với tôi, hắn tận dụng ưu thế về chiều cao của mình để che chắn hoàn toàn tầm nhìn của nhóm nữ sinh. Mấy cô sinh viên đứng sau lưng hắn yên ổn trở lại, nhưng ngay sau đó, tiếng thì thầm của họ lại vang lên.

“Giận rồi hay sao ý?”

“Không cho nhìn nữa luôn…”

“… Ham muốn chiếm hữu mạnh thật…”

Vì chỉ là người dưng không bao giờ gặp lại nên tôi cũng không chú tâm nghe kĩ xem họ đang nói cái gì. Tôi dồn toàn bộ lực chú ý lên người Kỷ Thần Phong.

Ăn kẹo bông mà để đường dính lên tận chóp mũi kìa. Ngốn món nào cũng tập trung, không thèm coi ánh mắt người ta ra gì thế này cũng được coi như một kiểu năng khiếu trời ban nhỉ.

Tôi lấy khăn giấy ra, lau vết đường dính trên chóp mũi hộ Kỷ Thần Phong. Vì quá bất ngờ nên hắn giật mình, đưa tay lên giữ theo bản năng.

Mấy cô nữ sinh đứng sau đồng loạt xuýt xoa rồi giấu đầu hở đuôi, to tiếng trao đổi về chuyện của những người xa lạ.

Kỷ Thần Phong liếc ra sau lưng tôi rồi thì thầm nói: “Để tôi tự làm…”

Rốt cuộc, làm thế nào tôi mới có thể nói cho người ta biết rằng hắn là thứ tài sản thuộc về mình đây? Đánh vòng cổ rồi đeo cho hắn ư?

Không thì chơi tàu lượn siêu tốc xong rồi về ngay thôi, tôi sẽ nhốt hắn vào khách sạn, trói chặt dưới đuôi giường, đến khuya mới cho ra ngoài, đồng thời chỉ được đến những nơi vắng người, khi đi bắt hắn đeo kín khẩu trang.

Xếp hàng suốt nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến lượt chơi của chúng tôi, quả thực tốc độ xé gió của tàu lượn và tiếng la hét vang lên không dứt khắp chung quanh rất gây kích thích. Nhưng với một mọt phim kinh dị không sợ độ cao lẫn cảm giác mất trọng lực như tôi thì sự kích thích này vẫn có giới hạn, chẳng bằng… chinh phục núi tuyết còn hưng phấn hơn.

Tuy nhiên, đối lập hoàn toàn với thái độ bình thản của tôi, Kỷ Thần Phong lại tỏ ra chật vật hơn rất nhiều. Để không đánh rơi mấy thứ đồ lặt vặt trên người khi đang chơi tàu lượn siêu tốc, trước khi lên tàu, cả điện thoại di động lẫn ốc tai điện tử của Kỷ Thần Phong đều đã được gửi cất vào tủ. Đến khi xuống tàu nhận đồ, thoạt nhìn, trông sắc mặt hắn vẫn bình thường, nhưng tay lại run rẩy, mãi không đeo ốc tai điện tử lên được.

Không nhịn nổi nữa, tôi giật lấy ốc tai điện tử từ tay Kỷ Thần Phong, đeo lên tai, khởi động lại thiết bị cho hắn.

“Sợ thế cơ à?” Ánh đèn màu xanh lục nhá lên, tôi thu tay về, tiện thể xoa xoa vành tai của hắn, “Biết vậy đã chẳng chơi rồi.”

“Tôi không sợ,” Kỷ Thần Phong giải thích, mặt mày trắng bệch, “Tôi thấy chóng mặt thôi. Nếu tai không nghe được và mắt không nhìn theo kịp, não bộ sẽ không thể xác định vị trí của tôi, hệ thống tiền đình sẽ trở nên mất cân bằng.”

Tuy không hiểu lắm những tôi vẫn gật đầu tỏ vẻ mình đã thông suốt.

Hoàn thành xong hạng mục trò chơi cảm giác mạnh, tôi không tính động vào mấy trò trẻ con còn lại nữa. Nghỉ ngơi một lúc, tôi và Kỷ Thần Phong đứng dậy thong thả tản bộ, chúng tôi lượn khắp công viên, đi từ nam lên bắc, từ tây sang đông. Cả hai dạo một vòng quanh khu bán đồ lưu niệm, cho dù không thích thì cũng vẫn mua và nếm thử tất cả các món ăn đang hot trên mạng.

Trời tối dần, các khu trong công viên giải trí lần lượt được thắp sáng bởi những ngọn đèn neon đủ loại màu sắc. Vòng đu quay khổng lồ đang dịch chuyển với tốc độ chậm chạp, các vạch thép bóng loáng lên nhờ có ánh đèn màu trắng bạc chiếu hắt vào, nhìn từ xa, trông nó giống như một bông hoa tuyết huyền ảo có thể phát sáng.

Vì buổi biểu diễn quy mô lớn được tổ chức trong công viên sẽ được bắt đầu vào lúc sáu giờ, nên hầu hết mọi người đã đổ xô tới nhà hát để xem trình diễn, chính bởi vậy mà lượng du khách có mặt tại khu lắp đặt thiết bị trò chơi đã vãn đi rất nhiều. Khi tôi và Kỷ Thần Phong đến lối vào của vòng đu quay, đứng trước chúng tôi chỉ có một đôi vợ chồng trẻ.

Vốn dĩ mỗi cabin sẽ có sáu hành khách lên ngồi, nhưng vì bây giờ đang có ít người chơi nên hai chúng tôi được xếp cho ngồi riêng một khoang.

“Nếu bác sĩ Kỷ sợ thì có thể sang ngồi với tôi.” Tôi vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, cười giỡn.

Vẻ đẹp tuyệt mĩ của màn đêm bên ngoài đã hoàn toàn lôi cuốn ánh mắt của Kỷ Thần Phong, nghe tôi nói vậy, hắn chỉ liếc nhẹ tôi một cái rồi lại đưa mắt nhìn ra ngoài mà không nói năng câu gì.

“Nghe nói, nếu hôn nhau trên điểm cao nhất của vòng đu quay, hai người sẽ được ở bên nhau mãi mãi.” Cabin khẽ lắc lư, chúng tôi dịch chuyển lên vị trí cao hơn một chút, tôi chống cằm, phóng mắt nhìn ra cảnh đêm bên ngoài giống Kỷ Thần Phong.

Tầm bảy, tám phút sau, toàn bộ cảnh vật của công viên đã được thu gọn trong tầm mắt tôi, thậm chí, tôi có thể thấy rõ cả tòa nhà cao tầng mang tính biểu trượng của thành phố Hồng nằm phía đằng xa.

“Kia là thành Ruồi…” Kỷ Thần Phong đặt đầu ngón tay lên cửa sổ.

So với khung cảnh rực rỡ ánh đèn xung quanh, quả thực trông nơi ấy giống như một khu đầm lầy vô hồn, tối tăm đầy chết chóc.

“Kia là nhà tôi.” Tôi chỉ vào nơi sáng sủa và sấm uất nhất trong thành phố, “Không, cũng chẳng thể nói là nhà tôi được. Đó chỉ là căn hộ mà tôi mua thôi, thậm chí bây giờ tôi còn chẳng sống ở đó.”

“Chưa sửa xong à?”

Tôi dõi mắt nhìn vào tòa nhà cao tầng phía đằng xa, tự chìm đắm trong suy nghĩ của chính bản thân, căn bản không nghe thấy Kỷ Thần Phong đang nói gì, tôi hỏi ngược lại hắn.

“Sửa gì?”

Kỷ Thần Phong dừng một chút: “Không sửa nhà ư?”

Tôi hoàn hồn, cuối cùng cũng nhớ ra lý do ban đầu khiến mình chọn ở khách sạn, không phải chỉ là một lời nói dối thôi ư?

“À, xong rồi, vừa sửa xong, đang cho thông gió.” Tôi vội lấp liếm.

“Chuyển được về nhanh thì tốt quá.”

Tôi cau mày: “Hả? Cậu không thích khách sạn tôi đang ở sao?”

Kỷ Thần Phong nhìn tôi rồi đáp: “Không, tôi chỉ thấy không được tiện nghi cho lắm…” Hắn nhổm dậy một cách đột ngột, áp sát cơ thể về phía tôi, “Không bật bếp được, không nấu ăn được, điều đó có hơi ảnh hưởng đến những con vật nhỏ mà tôi đang chăm sóc.” Nói rồi, hắn hơi khom người xuống, nâng mặt tôi lên, hắn đưa một chân vào giữa hai chân tôi, chân còn lại quỳ khuỵu xuống ghế rồi khẽ khàng hôn lên môi tôi.

Qua khóe mắt, tầm nhìn phía trước của tôi không còn khoáng đạt nữa, dần dần, tôi có thể trông thấy cabin hành khách ở phía sau. Tôi muộn màng nhận ra rằng, chúng tôi vừa đi qua điểm cao nhất của vòng đu quay.