Nhất Niệm Chi Tư

Chương 40: “Câu trả lời là nhất quyết không.”



“Đây ạ… cậu Tang, nhẫn của cậu được sửa xong rồi.” Nhân viên bán hàng phấp phỏng đẩy cửa bước vào phòng VIP, hơi cúi mình, đưa hộp đựng nhẫn tới trước mặt tôi bằng cả hai tay.

Có lẽ việc đập điện thoại đã giúp tôi trút bỏ được cơn tức giận, tâm trạng dần bình tĩnh trở lại, bộ não vốn bị vặn xoắn thành một mớ hỗn độn cũng đã hoạt động như bình thường.

Có một bí mật chí tử tồn tại trong mối quan hệ giữa tôi và Kỷ Thần Phong, đó là bí ẩn về thân thế. Ngoài bí mật này, cho dù Chu Cập Vũ có kể cho Kỷ Thần Phong nghe về tất cả những hành động lừa dối tình cảm mà tôi đã làm, thì đó cũng chẳng phải chuyện nghiêm trọng đến mức cần gióng lên hồi chuông cảnh báo cấp độ một ngay lập tức.

Tệ nhất thì cùng lắm là mọi thứ quay trở về điểm xuất phát, tôi và Kỷ Thần Phong sẽ không bao giờ qua lại với nhau. Nhưng thứ thất bại duy nhất ở đây cũng chỉ có trò chơi ái tình này, phần nền móng của tôi không mảy may bị hư hại, cuộc sống càng không biến đổi quá nhiều vì chuyện này.

Hơn nữa… Không phải là tôi coi thường thằng cha Chu Cập Vũ kia, những kẻ có tham vọng lớn tất nhiên phải biết cân nhắc thiệt hơn. Kể cả anh ta có biết con mồi của tôi là Kỷ Thần Phong đi chăng nữa thì đã làm sao? Ngày xưa anh ta không thể chịu khổ cùng Kỷ Thần Phong, chẳng lẽ bây giờ lại đi gây thù chuốc oán với một người không thể đắc tội chỉ vì người yêu cũ ư?

Cầm lấy hộp nhẫn từ tay nhân viên, tôi giẫm lên xác điện thoại nằm dưới mặt đất, sải bước rời khỏi cửa hàng với nét mặt điềm nhiên.

Dựa trên tâm lý “lành làm gáo, vỡ làm muôi”, nếu Kỷ Thần Phong không liên lạc với tôi, vậy tôi cũng sẽ không liên lạc với hắn.

Sau khi mua điện thoại mới và lắp sim, điều đầu tiên tôi làm là sai A Dao đi điều tra địa chỉ nhà của Chu Cập Vũ. Tôi có thể đến phòng khám và chặn anh ta lại vào ngày mai, nhưng việc hôm nào làm xong trong hôm ấy, chuyện gì có thể nhanh chóng giải quyết thì tôi không muốn để dềnh dàng qua đêm.

Hiệu suất làm việc của A Dao quả nhiên rất cao, chỉ để tôi chờ mười lăm phút, cô ấy đã dò ra địa chỉ cư trú hiện tại của Chu Cập Vũ — Anh ta đang sống trong một khu chung cư cao cấp nằm cách phòng khám không xa.

Sau khi bấm số phòng, chuông cửa có hình vang lên ba tiếng rồi được một người đàn ông ngoại quốc tiếp máy.

“Tôi là bạn của bác sĩ Chu, anh mở cửa cho tôi được không?”

Người đàn ông ngoại quốc nghi hoặc: “Bạn của Chu ư?” Sau đó, anh ta hỏi vọng vào trong nhà bằng tiếng Anh, “Chu, em có bạn tới tìm này.”

Tiếng loẹt quẹt vẳng ra, người tiếp chuông cửa đổi sang người khác.

“… Tang Niệm?” Chu Cập Vũ không ngờ “người bạn” này lại là tôi, trong lúc nhất thời, anh ta gọi thẳng tên tôi ra với vẻ kinh ngạc.

“Mở cửa.” Tôi lười so đo, chỉ ra lệnh một câu gọn lỏn và rõ ràng.

Một lúc sau, hệ thống kiểm soát cửa ra vào bên dưới được mở ra.

Tôi thọc hai tay vào túi áo khoác, nhẩn nha bước vào thang máy. Con số đỏ chót nhảy dần lên tới tầng nơi Chu Cập Vũ đang ở, cuối cùng kêu “ding” một tiếng rồi từ từ mở ra trước mặt tôi.

Giày da giẫm trên nền đá cẩm thạch tạo thành những âm thanh nhịp nhàng có quy luật. Nếu đây là một bộ phim, chắc hẳn phần nhạc nền lúc này sẽ rất nguy hiểm.

Chu Cập Vũ mở cửa, cảnh giác đứng chờ ở bên ngoài.

“Cậu… Sao cậu lại tới đây?”

Tôi đẩy thẳng anh ta ra, đi hẳn giày vào trong nhà.

Nội thất bên trong được thiết kế theo phong cách ấm áp, tươi sáng, tuy không phù hợp với bản tính đầy tham vọng của Chu Cập Vũ nhưng lại rất xứng với vẻ ngoài nhã nhặn và khôi ngô của anh ta.

Trên tủ phụ bày vài tấm ảnh chụp hàng ngày của anh ta và bạn trai, có vẻ như cả hai đã ở bên nhau được vài năm, ít nhất cũng đã cùng trải qua hai đến ba mùa hè.

“Bạn trai mày đâu? Không ra đón khách à?” Lướt mắt nhìn qua cánh cửa đóng chặt ở hai bên hành lang, tôi quay lại hỏi Chu Cập Vũ đang khép cửa.

“Anh ấy là kiến trúc sư nổi tiếng, gần đây nhận dự án nên đang gấp rút hoàn thành bản vẽ.” Chu Cập Vũ vô thức đứng chắn giữa tôi và hai cánh cửa, trông anh ta giống hệt như một con gà mái mẹ đang che chở cho con của mình, sợ tôi sẽ lao đến làm tổn thương bé cưng của anh ta bất cứ lúc nào, “Với cả anh ấy là người trực tính, không giỏi ăn nói, tôi sợ anh ấy nói năng lỗ mãng khiến cậu khó chịu, vậy nên… Cứ để tôi tiếp đón cậu là được rồi.”

“Kiến trúc sư à.” Trong góc có dựng một túi đựng đồ golf, miệng túi được kéo ra, để lộ mấy cây gậy đánh golf với nhiều kiểu dáng khác nhau ở bên trong.

Tôi rút lấy một cây trong số đó, ước lượng bằng tay, hỏi: “Chắc tay anh ta quan trọng lắm nhỉ?”

Gậy đánh golf được làm từ kim loại nên cầm rất chắc/trì tay, bảo dưỡng khá tốt, lúc khua lên đột ngột có thể nghe thấy tiếng xé gió.

Thấy tôi vung gậy, Chu Cập Vũ vô thức bước lùi ra sau nửa bước, mặt biến sắc.

“Tôi chưa làm tốt chỗ nào sao?” Anh ta hỏi, buộc mình phải giữ bình tĩnh.

Tôi chống gậy golf xuống đất, quan sát anh ta, cho đến khi đủ để khơi dậy mối lo âu ở anh ta, tôi mới chậm rãi mở miệng: “Mày nói gì với Kỷ Thần Phong thế?”

Sau một thoáng kinh ngạc, vẻ mặt của Chu Cập Vũ đã hoàn toàn biến thành kinh hãi, đứng đực suốt một hồi lâu, anh ta mới sực nhớ là phải biện giải cho chính mình: “Tôi… Tôi chưa nói gì cả, cậu tin tôi đi, tôi chỉ ôn lại chuyện cũ với em ấy và thăm mẹ em ấy mà thôi. Còn chuyện liên quan tới cậu, đây là vấn đề riêng tư của bệnh nhân, tôi không đề cập một tiếng nào.”

Tôi nâng cây gậy golf trong tay lên, không thèm nhìn gì đã gạt phăng một tấm khung ảnh từ trên tủ xuống, tiếng kính vỡ theo đó vang lên.

“Thật không?” Tôi rà soát phản ứng của anh ta, không để vuột bất cứ một dấu vết bất thường nào.

Trông Chu Cập Vũ vô cùng căng thẳng, anh ta gật đầu lia lịa: “Tôi thề.”

Một trong hai cánh cửa đang đóng chặt bỗng được mở hé ra, ánh đèn ấm áp chiếu hắt ra ngoài qua khe cửa hở, cùng với đó là giọng nói của gã đàn ông người nước ngoài.

“Chu, em ổn chứ?”

“Không sao, em sơ ý đánh rơi khung ảnh thôi, anh không cần ra đâu.” Chu Cập Vũ nghiêng đầu trấn an đối phương.

Bên trong cửa yên tĩnh lại: “Ừ, cần gì thì gọi anh.” Nói rồi, người đàn ông khép cửa lại.

Trông dáng vẻ này của Chu Cập Vũ, khả năng đúng là anh ta chưa nói gì thật. Hơn nữa, mối quan hệ tình cảm giữa anh ta và người nước ngoài kia còn tốt một cách bất ngờ, nếu vậy, cho dù không quên được tình cũ với Kỷ Thần Phong, thì anh ta cũng chẳng thể quay về trong vòng tay của đối phương đâu nhỉ?

Tôi bước thẳng đến trước mặt Chu Cập Vũ, anh ta tưởng tôi muốn đánh mình nên toàn thân co cứng lại, thậm chí còn đưa tay lên thủ sẵn.

Khịt mũi giễu cợt, tôi ấn cây gậy đánh golf vào ngực Chu Cập Vũ, đặt tay đè lên vai đối phương rồi thì thầm vào tai anh ta: “Bác sĩ Chu, tôi rất mừng vì anh luôn giữ vững được những phẩm chất cơ bản của một người chuyên gia tâm lý, anh không làm tôi phải thất vọng chút nào. Chính anh là người đã dạy tôi cách dụ dỗ Kỷ Thần Phong, và anh cũng chính là người đã dạy tôi cách khiến hắn chìm đắm trong mối quan hệ này, chúng ta là đồng lõa đấy, tôi chưa qua được sông thì anh đâu thể phá hủy cây cầu của tôi được.”

Chu Cập Vũ giữ chặt cây gậy đánh golf, đứng chết trân tại chỗ, lại một lần nữa anh ta thể hiện ra thái độ “thức thời” mà ngay từ đầu tôi đã xem nó là một ưu điểm.

“Tôi hiểu rồi. Tôi chỉ… bị cảm giác tội lỗi vô dụng kia quấy nhiễu nên mới giấu cậu liên lạc với em ấy thôi. Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa, tôi sẽ vạch rõ giới hạn với em ấy.” Chỉ trong một thời gian ngắn, đường viền chân tóc của anh ta đã xuất hiện lấm tấm những vết mồ hôi mờ nhạt.

Sau khi cảnh cáo, hoặc nói là sau khi hăm dọa Chu Cập Vũ, tôi rời khỏi căn hộ của anh ta trong tâm trạng thoải mái.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Khi về đến nhà mình, tôi cứ tưởng bản thân sẽ chỉ được đón tiếp bởi hai con mèo kia, nào ngờ đến khi mở cửa ra, Kỷ Thần Phong cũng đang ở trong nhà.

Có lẽ do chờ mệt quá nên hắn mới ngả mình ra sô pha nằm chợp mắt một lúc. Nghe thấy tiếng tôi mở cửa, hắn mơ màng mở choàng mắt ra, áo đắp trên người cũng tuột xuống.

“Hôm nay điện thoại em bị làm sao thế? Tôi gọi mãi mà vẫn không được. Nhắn tin cũng không thấy em trả lời…” Vì mới tỉnh dậy nên hắn phát âm còn hơi lơ lớ, nghe không rõ ràng, “Tôi còn tưởng em xảy ra chuyện gì.”

Do tức quá nên tôi đã chặn luôn số điện thoại của hắn, tất nhiên là hắn không thể gọi được cho tôi rồi.

“Hỏng máy, vừa mua cái mới.” Tôi ném áo khoác sang một bên rồi dạng chân ngồi khóa lên trên người Kỷ Thần Phong, cùng lúc đó, tôi ôm lấy đôi gò má hắn, sốt sắng hôn lên môi.

Chu Cập Vũ có tốt hơn tôi không?

Tôi luồn ngón tay vào trong tóc hắn, nắm chặt lấy chân tóc, cố định đầu hắn để hắn không thể tránh ra.

Tôi gặm cắn, xé rách môi dưới của hắn, chẳng buồn bận tâm nặng nhẹ.

Hắn rên rỉ, vòng tay ôm lấy eo tôi, từ cố gắng tạm dừng âu yếm để tiếp tục trò chuyện đến bị tôi mồi lửa cho cháy bùng lên không sao ngưng lại được, giữa chúng tôi chỉ cách nhau bởi một cú thúc hông có chủ đích.

Luồn tay vào trong cạp quần, nhịp thở dần trở nên gấp gáp hơn. Kỷ Thần Phong sẽ không để mình phải chịu khuất phục quá lâu, chỉ mới chốc lát sau, hắn đã chuyển thủ thành công, bắt đầu xâm chiếm lãnh thổ của tôi trên diện rộng.

Hắn khuấy loạn đầu lưỡi trong khoang miệng tôi, và dường như não bộ tôi cũng đã bị hắn làm cho rối tinh rối mù. Tôi giữ chặt lấy vai hắn, phải kiên trì mất một lúc mới dứt ra được khỏi hành động thân mật này.

Hắn xáp đến vì vẫn muốn hôn tôi, nhưng lại bị tôi đẩy ngực ra ngăn lại.

“Hôm nay chúng mình chơi trò khác đi…” Nói rồi, tôi đứng dậy, xắn gọn hai bên tay áo lên, kéo ống quần hơi bó sát rồi quỳ gồi xuống trước mặt hắn.

Thằng chó Chu Cập Vũ kia có làm tốt được bằng tôi không?

Kỷ Thần Phong ngẩn ra trong giây lát, hắn dùng ngón tay cái lau đi nước bọt trên môi tôi, đôi mắt hắn sâu thẳm, giọng khàn: “Em chắc chứ?” Hiển nhiên là hắn biết tôi đang muốn làm gì.

Có mỗi việc mút kẹo thôi mà? Sao lại không làm được.

Tôi không trả lời, cúi đầu mở gói kẹo ra.

Tôi đã nghĩ mình sẽ bài bác nó lắm, suy cho cùng thì tôi cũng đã lớn bằng ngần này tuổi rồi, tất nhiên hồi bé tôi từng ăn kẹo mút, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nếm thử thứ này. Mà có lẽ khát khao chiến thắng đã lấn át hết tất thảy nên tôi mới không cảm thấy nó tởm lắm.

Chẳng phải đây chỉ là trò chơi tình ái thôi sao, cớ gì tôi lại phải làm đến nước này cơ chứ, nghĩ vậy nhưng tôi vẫn nhắm mắt buông bỏ giới hạn cuối cùng.

“Chưa thấy lợn thì cũng từng ăn thịt lợn”, tuy không phải tay chuyên nhưng ít nhiều gì tôi cũng tự có kinh nghiệm của riêng mình. Vì vừa mút, tôi vừa hồi tưởng lại điểm quan trọng nên cũng không tới mức luống cuống tay chân. Vấn đề duy nhất là kích thước bất bình thường của cây kẹo này, muốn nó chảy ra chắc cũng phải mất nhiều thời gian hơn…

Trước đây, tôi không hiểu về mấy cây kẹo mút sở hữu kích thước vượt quá mức thông thường lắm, tôi thường tự hỏi, người bình thường thực sự có thể ăn hết cây kẹo ấy trong một khoảng thời gian bình thường sao? Hầu hết mọi người mua nó là vì tò mò nhỉ? Bây giờ nghĩ ở một góc độ khác, tôi càng cảm thấy rằng — chẳng ai có đủ kiên nhẫn để mút hết nó cả.

Không cắn đã là giỏi lắm rồi.

Kỷ Thần Phong đưa tay ve vuốt trên sườn mặt tôi, hành động này vừa giống như một sự khích lệ vô hình, lại vừa giống như đang vô thức bày tỏ sự hưng phấn của chính hắn.

Tốt, tốt, em làm tốt lắm, nhưng em vẫn có thể làm tốt hơn nữa. Tuy không nói lời nào, nhưng dường như hành động của hắn đang biểu đạt mong muốn như vậy.

Người ta đã cố lắm rồi mà vẫn xoi mói, bắt bẻ ư?

Tôi bất mãn ngước lên, vừa lúc đối diện với đôi mắt sâu thẳm tựa như được phủ bởi một tầng ánh nước của hắn. Ngay trong khoảnh khắc ấy, sống lưng tôi như có một luồng điện chạy xộc vào, lớp lông tơ thanh mảnh dựng đứng cả lên.

Mọi cảm xúc, mọi phản ứng của hắn đều do tôi khơi gợi, hình bóng của tôi ngập tràn trong đôi mắt hắn…

Có lẽ, hẳn rằng, biết đâu…Tôi thực sự có thể làm tốt hơn.

Cuối cùng kẹo cũng tan ra, bên trong là thứ chất lỏng sền sệt quái lạ. Mùi vị quá đỗi khó tả của nó khiến tôi không ưa chút nào, tôi tính nhổ ra nhưng Kỷ Thần Phong không cho phép.

Hắn muốn tôi chấp nhận nó hoàn toàn, và tôi đã làm theo như vậy.

Mãi cho đến khi luồng sức mạnh khống chế tôi giảm dần đi từng chút, tôi quay mặt, ho hắng sặc sụa. Tới lúc nhìn thấy đống vết dịch rỏ trên sàn chảy ra từ miệng mình, tôi mới ngỡ ngàng điếng người đi.

Thế nhưng, trước khi dòng cảm xúc phức tạp của tôi được ủ chín và chuyển hóa thành sự tức giận hay chán ghét, Kỷ Thần Phong đã kéo mạnh lấy vạt áo trước của tôi, hắn hôn tôi nghiến ngấu mà chẳng mảy may ngại ngùng với thứ trong miệng.

Mẹ nhà nó…

Đại não hét lên rằng đừng, kinh lắm, nhưng thân thể đã từ bỏ việc phản kháng, giương cao cờ trắng đầu hàng trong nụ hôn nồng cháy mãnh liệt đầy tính xâm lược.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy trong tình trạng ê ẩm khắp người. Trước đây chỉ có lưng, chân nhức nhối, nhưng lần này đến miệng cũng bắt đầu đau.

Vệ sinh cá nhân xong, tôi ăn bữa sáng mà tối qua Kỷ Thần Phong đã chuẩn bị, sau đó đi rót thêm nước cho hai con mèo con không biết đang ngủ rúc chỗ nào rồi chuẩn bị đi làm. Tôi đút tay vào túi, sờ thấy hai chiếc hộp đựng nhẫn — Hộp màu đỏ đựng hai chiếc nhẫn nam đã được sửa cỡ, còn hộp màu xanh thì đựng nhẫn đạo cụ cho lễ đính hôn.

Vốn dĩ tôi định đưa nhẫn gia truyền của nhà họ Tang cho Kỷ Thần Phong sau khi sửa xong kích thước, nhưng giờ… Để xem hắn cư xử thế nào đã.

Quẳng hai chiếc hộp đựng nhẫn vào két, tôi âm ư hát trong miệng, ra khỏi nhà.

Nửa tháng sau, mọi thứ vẫn diễn ra hết sức bình thường. Cuối cùng, ngày đính hôn được chốt vào ngày giao thừa. Thế cũng được, tôi không phải tìm cớ để lấp liếm với Kỷ Thần Phong.

Một tuần trước giao thừa, do một số công ty đã bắt đầu nghỉ lễ, không móc nối được với nhau nên khối lượng công việc cũng giảm dần từ đỉnh điểm, từ bận “chân không chạm đất” đến ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh vì không có việc gì làm.

Xoay ghế văn phòng, tôi đang cân nhắc xem có nên gọi cho Kỷ Thần Phong “nấu cháo” điện thoại hay không thì tên của Trịnh Giải Nguyên bất ngờ hiển thị trên màn hình điện thoại.

Giờ mới chín rưỡi sáng, theo lý thì cậu ta vẫn đang ngủ mới phải, sao lại gọi đến vào giờ này?

“Alo…”

“Tang Niệm, ông mau cứu tôi với! Chẳng biết thằng khốn nào bỏ tôi lại ở nơi khỉ ho cò gáy, đã thế còn trộm quần áo của tôi…” Trịnh Giải Nguyên suy sụp, “Máy tôi sắp hết pin rồi, Tang Niệm, cứu tôi với!”

Tôi cứ tưởng buổi sáng hôm nay chỉ là một buổi sáng bình thường, nhưng hóa ra nó quan trọng hơn nhiều so với những gì mà tôi đã nghĩ.

Về sau, tôi cũng tự vấn bản thân rằng, nếu lúc ấy tôi biết mình sẽ bỏ lỡ cuộc gọi quan trọng của Kỷ Thần Phong, liệu tôi có còn đi cứu Trịnh Giải Nguyên nữa không? Câu trả lời chắc chắn sẽ là không.

Suy cho cùng, cho dù Trịnh Giải Nguyên không nhờ được tôi thì cậu ta vẫn có thể nhờ vả người khác. Nhưng ở thời điểm đó, Kỷ Thần Phong chỉ có mình tôi mà thôi.