Nhất Niệm Chi Tư

Chương 42: “Hoàn toàn là một thảm họa.”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vì là câu lạc bộ tự nhân nên bình thường công tác an ninh đã được đảm bảo rất chặt, chưa kể đến một ngày đặc biệt như hôm nay. Toàn bộ quan khách phải xác nhận danh tính mới được cho vào, cánh cổng sắt đen nặng trịch chỉ mở ra khi có ô tô chạy vào. Điều này cũng có nghĩa là người không có giấy mời sẽ không thể vào nếu đi một mình.

Sau khi đi ra từ cửa hông, tôi đưa mắt nhìn quanh một vòng, phát hiện ra Kỷ Thần Phong đang đứng cách đây không xa.

Hắn bận một chiếc áo phao lông vũ màu đen, đang lặng lẽ đứng dựa vào bức tường sân bám đầy cành dây leo khô héo, tay trái hắn cầm điện thoại, tay phải đút trong túi áo. Tai hắn đỏ bừng lên vì lạnh.

Mới nãy tôi còn chạy vội vàng như vậy, nhưng đến khi trông thấy hắn rồi, tôi chỉ rề rà kéo lê từng bước, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn.

“Thần Phong à…” Trấn tĩnh lại nhịp thở đương gấp gáp của mình, tôi đi tới trước mặt hắn, buông thõng chiếc điện thoại vẫn đang được duy trì cuộc gọi, khẽ gọi tên hắn bằng cổ họng đau rát vì gió rét.

Hắn ngẩng đầu, nhét điện thoại vào túi, nhìn tôi bẳng ánh mắt bình thản… hay nói đúng hơn là lạnh lùng. Khoảnh khắc đó, xung quanh rõ ràng rất an toàn, nhưng tôi lại cảm thấy như mình đang bị công kích. Da, lưỡi, nội tạng, tất cả bị khuấy chung lại, đau không chịu nổi. Tôi không có sức chống lại cuộc tấn công vô hình này, dường như chỉ cần thở thôi cũng khiến tôi đau đớn.

“Mình vào trong nói chuyện đi, tôi sẽ giải thích hết mà.”

Xung quanh, mọi người qua lại tất bật, xe cộ chạy đông như mắc cửi, đây không phải là một nơi thích hợp để trò chuyện. Tôi muốn hắn đi vào sân cùng mình, tôi sẽ tìm một góc khuất người rồi giải thích tường tận về chuyện đính hôn. Sợ hắn cự nự, tôi bèn đưa tay ra định kéo tay hắn, không ngờ lại chạm phải một vật có xúc cảm kì lạ cách lớp áo phao.

“… Tay cậu bị sao vậy hả?”

Tôi hốt hoảng, quýnh quáng kéo ống tay áo của Kỷ Thần Phong lên để kiểm tra thì phát hiện ra từ lòng bàn tay phải đến nửa phần cẳng tay của hắn đã bị bao phủ trong một lớp thạch cao cứng chắc, rõ ràng tuần trước tay hắn vẫn bình thường mà.

Tôi sực nhớ tới mấy cuộc gọi bị nhỡ, phỏng đoán hỏi: “Có phải đây là lí do mà hôm ấy cậu gọi cho tôi không?”

“Không.” Kỷ Thần Phong phủ nhận ngay tắp lự, hắn nhẹ nhàng rụt tay lại, thoát khỏi sự trói buộc của tôi, đút tay trở vào túi, “Đi thôi, chẳng phải em muốn ra chỗ khác nói chuyện à?”

Hắn giận thật rồi.

Tôi siết chặt nắm đấm, thu tay về, buông thõng xuống bên cạnh người rồi gật đầu với hắn, nói: “Đi theo tôi.” Nói xong, tôi liền quay gót bước về phía cổng biệt thự.

Khu hoa viên nằm phía trước biệt thự có diện tích rộng hơn hai ngàn mét vuông, ngay sát tường sân trồng một vài cây long não cao lớn, tính sơ cũng đã cả trăm năm tuổi.

Tôi giẫm lên tuyết, đi vào chỗ góc có vị trí tương đối khuất cùng Kỷ Thần Phong. Tôi sốt ruột bứt tóc, cố chắt lọc những điểm trọng yếu nhất để kể lại sự tình.

“Tôi và Cố Dĩnh chỉ đang diễn kịch thôi, không phải thật đâu. Cô ấy có bạn trai rồi, nhưng vì bố mẹ không đồng ý nên họ không thể ở bên nhau một cách công khai, mà tôi cũng… cần một người như cô ấy để qua mặt gia đình. Chúng tôi sẽ không kết hôn, cuộc hôn nhẫn giữa hai nhà Tang Cố chỉ là sản phẩm dựa trên sự thúc đẩy về mặt lợi ích mà thôi. Đợi thêm hai năm nữa, sau khi đã hoàn thành việc trao đổi nguồn lực và vắt kiệt lợi ích, tất nhiên hôn ước giữa chúng tôi sẽ chấm dứt.”

Kỷ Thần Phong yên lặng nghe tôi giải thích bằng hết, nhưng không hề có dấu hiệu nào cho thấy hắn đã bị thuyết phục. Hắn giữ nguyên nét mặt như cũ, tròng mắt đen kịt toát lên vẻ u ám bất thường, như thể đã hòa làm một với ngày đông tuyết giá này.

Tôi nuốt khan, cảm thấy cơ thể mình đang mất dần đi độ ấm, nỗi sợ hãi cùng cực choán lấy tâm trí tôi, đè nén khiến tôi không sao thở nổi. Mà tôi thậm chí còn không hiểu nổi vì sao mình lại sợ Kỷ Thần Phong đến vậy.

Trong lòng tôi vương vít một suy nghĩ mơ hồ — Nếu tôi còn không hành động, có thể hắn sẽ tan biến mất. Tôi sắp không giữ được hắn nữa rồi.

Cảm giác bất an này thôi thúc tôi bước tới ôm lấy hắn, giam giữ hắn thật chặt. Tôi víu lấy lưng áo hắn, khản giọng nói: “Bác sĩ Kỷ, cậu không tin tôi ư? Tôi thực sự không nói dối cậu đâu, tôi có thể kêu Cố Dĩnh đến đối chứng. Quan hệ giữa chúng mình sẽ không bị suy suyển gì cả, tôi hoàn toàn thuộc về cậu mà, không ai có thể cướp tôi khỏi cậu được…”

“Đi với tôi đi.”

Tôi thừ người, tưởng mình nghe nhầm. Tôi đã giải thích rõ ràng đến thế rồi mà, sao hắn có thể đưa ra thứ yêu cầu vô lý như thế được?

Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của Kỷ Thần Phong đã hoàn toàn đập tan suy nghĩ “lừa mình dối người” của tôi.

“Đừng đính hôn với người khác. Đi với tôi, đi ngay bây giờ.” Hắn đưa một tay lên ôm tôi, khẽ siết chặt vòng tay, “Chỉ cần em rời khỏi đây cùng tôi, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.”

Cùng nhau rời khỏi đây? Bỏ lại hơn bốn mươi vị quan khách để cao chạy xa bay với một gã đàn ông trước sự chứng kiến của hai nhà Tang Cố ư?

Ngay cả khi có thể lựa chọn, tôi cũng không thể nào thuận theo ý hắn.

Cái ý kiến chết giẫm gì vậy chứ, tồi tệ khủng khiếp.

“Không!” Tôi đẩy hắn ra một cách đột ngột, không hiểu vì sao hắn lại ép mình làm chuyện kinh khủng thế này, lại càng sợ rằng hắn sẽ bất chấp mọi thứ mà lôi xộc tôi ra khỏi cổng. Hôm nay, nếu xảy ra bất kỳ sự cố nào có liên quan đến Kỷ Thần Phong thì sẽ đều để lại hậu quả khiến tôi khó mà chèo chống nổi.

Tôi không thể biến buổi lễ đính hôn này thành trò cười trong giới kinh doanh thành phố Hồng được.

“Tôi không làm được.” Tôi lùi lại hai bước, kéo dãn khoảng cách với Kỷ Thần Phong.

Thành băng trong mắt Kỷ Thần Phong vỡ vụn vì hành động này của tôi. Như thể cuối cùng hắn cũng đã chắc chắn được rằng tôi chỉ là một tên trí trá đạo đức giả, thái độ dửng dưng vốn là tấm khiên phòng ngự bỗng chợt sụp đổ, vẻ ngỡ ngàng và tức giận do bị lừa dối biểu lộ rõ ràng trên gương mặt hắn khi bất ngờ biết được sự thật.

“Em không làm được à?” Đuôi mắt hắn đỏ bừng, “Nếu đã không làm được, vậy tại sao lại hứa hẹn dễ dàng như thế?”

Theo Kinh Thánh, chẳng phải những người từng thề thốt rằng mình sẽ không rời bỏ nửa kia cũng không nói rằng họ sẽ ly hôn sao? Lòng người còn dễ thay đổi thì lời hứa hẹn có đáng là gì?

“Tôi đã giải thích với cậu rồi, đây chỉ là hợp tác cùng nhau diễn kịch thôi, tôi và Cố Dĩnh không có gì với nhau cả.” Buổi tiệc sắp bắt đầu, tôi không còn nhiều thời gian để đứng đây nói chuyện với hắn, “Để tôi gọi xe đưa cậu về trước. Chờ đến tối, tối về tôi sẽ giải thích cặn kẽ cho cậu, nếu cậu vẫn giận, cậu muốn phạt tôi thế nào tôi cũng chịu, nhé?”

Tôi dịu giọng, cho rằng Kỷ Thần Phong đã chấp nhận bỏ qua cho mình, nhưng khi tôi chỉ mới vừa chạm vào cánh tay hắn, hắn đã phản ứng lại một cách gay gắt, gạt phứt tay tôi đi.

Ngón tay đau nhói, tôi ngỡ ngàng nhìn về phía hắn. Sau đó, sợi dây vẫn luôn bị kéo căng trong óc bỗng bị đứt phựt đi khi tôi trông thấy biểu cảm chán ghét lồ lộ trong mắt đối phương.

Chán ghét? Sao hắn có thể nhìn tôi như vậy? Tôi đã cho hắn tất cả những gì mình có thể cho, vậy mà hắn lại chán ghét tôi chỉ vì tôi không nói cho hắn biết chuyện mình sắp đính hôn giả với một người phụ nữ?

Sợi dây kia là gì? Tôi không rõ, có thể là lý trí, hoặc cũng có thể nó chính là tấm “mặt nạ” của tôi. Nội tạng tôi lại quặn lên đau điếng, nhưng tôi không thu tay về mà thay đổi mục tiêu, dùng sức nắm chặt lấy vạt áo hắn.

“Rốt cục cậu…” Tôi nghiến răng, toan hỏi xem rốt cuộc hắn muốn tôi phải làm thế nào mới chịu thỏa lòng, thì ngay lúc này, trong khoảnh góc đáng ra phải vắng lặng và hẻo lánh bỗng dội tới giọng nói của người thứ ba.

“Mày đéo phải giả vờ, tao thừa biết là mày làm rồi. Tao đã cho điều tra căn biệt thự kia, đó là tài sản của nhà họ Thi chúng mày. Mày dám bảo với tao là mày đéo can hệ gì đến chuyện xảy ra vào ngày hôm đó à, *** mẹ mày lừa ai đấy hả con?”

Tiếng giẵm tuyết vang lên lột xột, Trịnh Giải Nguyên dừng bước, đứng cách tôi và Kỷ Thần Phong khoảng ba mét, người bước phía sau cậu ta cũng đứng lại.

“Mày tự uống say ngoắc cần rồi bị đứa nào chơi khăm quẳng lên núi chứ liên quan đéo gì đến tao? Mày có bằng chứng là tao làm không? Người nhà họ Thi đông lắm, tao đâu phải kẻ duy nhất lấy được chìa khóa nhà.” Người thứ hai uể oải lên tiếng, đúng giọng Thi Hạo không chệch đi đâu được.

Danh sách khách mời của ngày hôm nay do Tang Chính Bạch và bố mẹ Cố Dĩnh cùng soạn, tôi biết có nhà họ Thị nhưng không ngờ rằng Thi Hạo cũng tới.

Tôi sững người tại chỗ, Trịnh Giải Nguyên còn dễ lừa chứ Thi Hạo thì không. Cũng may thân cây long não to, cộng với tia sáng hắt qua tán không mạnh nên hai người kia không phát hiện ra sự tồn tại của tôi và Kỷ Thần Phong.

“Trong nhà họ Thi làm gì có ai hận tao bằng mày? Mày có kể với ai là mày làm cái đó trên người tao… làm cái…” Trịnh Giải Nguyên ấp úng, khó nói ra.

“Cái gì? Người mày làm sao?” Thi Hạo cố tình hỏi.

Kỷ Thần Phong liếc nhìn hai người đang đứng phía đằng xa, hắn nắm lấy tay tôi, kéo ra từng chút một rồi nói bằng âm lượng mà chỉ có hai đứa mới nghe thấy: “Em sợ họ phát hiện ra mối quan hệ giữa tôi với em lắm phải không?”

Tôi không biết hắn sẽ làm gì nên chỉ có thể lắc đầu, cầu xin hắn bằng giọng nhẹ nhàng hơn: “Đừng mà…”

Kỷ Thần Phong ngó tôi trừng trừng suốt một hồi lâu, như thể đây là lần đầu tiên hắn có cơ hội quan sát tôi cẩn thận như vậy.

“Chưa bao giờ em để cho những người xung quanh mình phát hiện ra mối quan hệ giữa chúng ta, hễ ai nhìn thấy tôi là em sẽ lại hốt hoảng nói lảng sang chuyện khác một cách vụng về.” Hắn buông tay tôi ra, nhếch miệng mỉa mai, “Cô ấy là hôn thê hợp pháp của em, còn tôi chỉ là người tình bí mật không thể công khai ra bên ngoài của em mà thôi. Vậy nên… rốt cuộc em đang diễn trò với ai đây?”

Cổ họng bó thít lại, tôi không biết phải trả lời câu hỏi của hắn như thế nào. Không đợi tôi lên tiếng, Kỷ Thần Phong đã liếc tôi một cái sắc lẹm rồi quay ngoắt người đi, không một chút mảy may e dè với hai người Thi, Trịnh, hắn sải bước qua sau lưng họ, đi thẳng ra cổng.

Mới đuổi theo được hai bước, tôi đã bị Trịnh Giải Nguyên – đã nghe thấy động tĩnh – gọi giật lại.

“Tang Niệm?”

Không, tôi không thể đi được.

Bóng dáng của Kỷ Thần Phong càng lúc càng cách xa hơn, tôi buộc mình dời mắt, hít một hơi thật sâu rồi quay sang Trịnh Giải Nguyên.

“Xin lỗi vì đã quấy rồi cuộc trò chuyện của hai ông.”

Tối về rồi dỗ tiếp, giờ tôi phải giải quyết lễ đính hôn cho xong trước đã.

Vừa thấy tôi, Trịnh Giải Nguyên lập tức ngó lơ Thi Hạo, cậu ta chạy về phía tôi: “Có quấy rầy gì đâu, đằng nào cũng chẳng có chuyện gì nhiều để nói với loại người như nó. Sớm muộn gì nó cũng phải trả lại những thứ mà nó nợ tôi, nhưng hôm nay là ngày vui của ông, trước hết cứ bỏ qua cho nó đã, tôi sẽ tính sổ với nó sau.”

Thi Hạo đứng phía sau cười khẩy, gã liếc Trịnh Giải Nguyên bằng ánh mắt “cười như không cười” rồi găm chặt tia nhìn trên mặt tôi.

“Hôm nay mày bận phết nhỉ.”

Gã lấy bao thuốc lá ra khỏi túi, rút lấy một điếu rồi ngậm lên môi, sau đó đánh bật lửa rồi cúi nhẹ xuống, tàn thuốc được nhen lên.

“Ai đấy?” Gã phà khói trắng, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay mà chỉ chỉ bóng lưng sắp biến mất của Kỷ Thần Phong.

Chuông cảnh báo trong lòng tức thì reo lên, tôi trả lời bằng giọng điệu phảng phất ý cảnh cáo: “Không nhọc lòng mày lo.”

Chúng tôi nhìn nhau chằm chặp, không ai nhường ai suốt một lúc rồi tôi mới ngoảnh đi, rời khỏi đây cùng Trịnh Giải Nguyên và trở về nhà chính.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Lễ đính hôn là giả, nhưng bữa tiệc là thật. Buổi trưa ăn uống cùng khách khứa, tối đến dự tiệc gia đình của hai nhà Tang Cố. Mãi đến hơn chín giờ, tôi mới trốn được ra ngoài.

Vì uống rượu không lái xe được nên tôi đành nhờ Đường Tất An chở mình tới thành Ruồi.

“Tối rồi mà cậu còn đến đó làm gì ạ?” Nó lẩm bẩm, “Chỗ đấy phức tạp lắm.”

Tôi tháo nhẫn trên tay, bỏ vào túi áo khoác, không nói gì thêm mà chỉ giục nó lái nhanh hơn.

Xe vừa dừng tôi đã liền loạng choạng bước xuống, Đường Tất An tính đỡ tôi nhưng lại bị đẩy ra, tôi dặn nó lên xe ngồi đợi là được rồi.

Tuyết đọng trên bậc cầu thang không được quét dọn, lâu ngày bị giẫm thành băng rắn, nếu không bám vào thành lan can bên cạnh thì sẽ không đi được. Mà lan can vừa lạnh lại vừa ướt, cứ lên được vài bậc, tôi lại dừng chân để hà hơi vào lòng bàn tay buốt cóng của mình.

Cứ vừa đi vừa dừng như vậy, chật vật mãi tôi mới lên được đến nhà Kỷ Thần Phong. Trước khi gõ cửa, tôi đặc biệt sửa soạn lại vẻ bề ngoài, đọc lướt qua một lần về kế hoạch dỗ dành hắn trong đầu, sau khi chắc chắn được không còn sơ hở nào, tôi mới đưa tay lên gõ cánh cửa sắt màu xanh.

Tiếng bước chân vọng ra từ phía sau cánh cửa, chưa cần hỏi, Kỷ Thần Phong đã đẩy ngay tấm ván cửa cũ mèm kẽo kẹt ra như thể biết là tôi đến.

Hắn mở rộng cửa, nhìn tôi với vẻ lạnh tanh suốt một lúc lâu rồi mới quay vào nhà, bỏ tôi đứng một mình ở ngoài cửa.

Nụ cười vừa nhoẻn lên trên môi đã mất đi khán giả duy nhất của, khó mà duy trì được, nó nhanh chóng héo tàn như một đóa hoa quỳnh đoản mệnh. Tôi bước vào nhà, khép cửa, cởi giày ra rồi giẫm tất lên thảm tatami trong phòng.

Căn phòng khách bé tẹo chỉ được thắp sáng bởi một ngọn đèn cam mờ nhạt, ánh đèn hắt lên đồ đạc trong phòng thứ màu ấm áp giả tạo.

Cửa phòng ngủ mở toang, bên trong tối om, trông như không có ai trong phòng, chẳng lẽ Nghiêm Thiện Hoa vẫn đang ở bệnh viện? Kỷ Thần Phong bảo bà ta cần làm thêm vài cuộc kiểm tra sức khỏe, nằm viện kiểm tra à?

“Đừng giận tôi mà, bất đắc dĩ lắm tôi mới phải thế, tôi không cố ý lừa dối cậu đâu…” Vừa nói, tôi vừa cởi áo khoác, cố gắng nhún nhường để bù đắp cho mối quan hệ giữa mình và Kỷ Thần Phong.

Còn về nhún nhường bao nhiêu… thì còn tùy thuộc vào nhu cầu của Kỷ Thần Phong.

“Tôi lạnh quá, cậu không đến ôm tôi à?” Tôi chạm tay lên cúc quần, mập mờ “bật đèn xanh” với hắn.

Hắn đứng đối diện tôi, cách chiếc bàn thấp tè, nghe xong nét mặt cũng chẳng dao động.

“Tang Niệm, không phải lúc nào chiêu này cũng hữu dụng đâu.”

Tôi khựng lại, cảm thấy lúng túng không chịu nổi, hắn nói như thể tôi đang lấy thể xác ra để giao dịch với hắn vậy.

Tôi nhíu mày, mất hứng nhặt chiếc áo khoác bên cạnh lên, phủi đi lớp bụi vô hình.

Không làm thì thôi, ai cần.

“Hôm nay tôi tìm thấy thứ này khi đang dọn phòng cho mẹ.” Hắn chỉ tay xuống chiếc bàn thấp trước mặt, hỏi tôi, “Em có biết đây là cái gì không?”

Được hắn nhắc nhở, tôi mới nhận ra là có đồ đặt trên bàn. Đến khi nhìn kĩ thì máu toàn thân đông cứng lại.

Trên chiếc bàn nhỏ đặt một xấp giấy dày, mỗi trang giấy lại được ghi một nội dung khác nhau. Nét chữ ngay ngắn xinh đẹp, sắc nét và mạnh mẽ…

Là thư. Thư mà Kỷ Thần Phong đã viết cho tôi suốt ba năm qua. Những bức thư đáng ra phải được đưa cho tôi, nhưng lại bị Nghiêm Thiện Hoa giấu đi…

Tôi đã dặn Nghiêm Thiện Hoa là phải giấu kĩ đi rồi mà, sao lại bị Kỷ Thần Phong tìm thấy?

“Đây là…” Dù đã tập dượt qua vô số lần trong đầu, nhưng tôi vẫn không tài nào đoán trước được sự tình sẽ ra nông nỗi này.

Kỷ Thần Phong bước tới chỗ tủ kê cạnh tường, mở ngăn kéo rồi lấy ra khoảng hai chục tấm phong bì với nhiều kiểu dáng khác nhau được xếp ngay ngắn.

“Đây nữa, biết trong này viết những gì không?” Hắn lẳng xấp thiệp chúc mừng xuống chân tôi, đặt ra câu hỏi đã có sẵn câu trả lời.

Tôi giật mình, loạng choạng đứng lùi ra sau một bước, cúi đầu nhìn xuống một tấm thiệp chúc mừng chuồi ra khỏi phong bì thư dưới chân mình. Trên mặt bìa nền trắng in ba giai đoạn thay đổi của mặt trăng, trông giống như thiệp chúc mừng Trung thu. Nhưng ngay cả như vậy, tôi cũng không thể biết bên trong có những nội dung gì. Nó quá xa lạ với tôi.

“Tang Niệm, em vốn không nhận được thư tôi gửi cho em, cả những tấm thiệp chúc mừng này cũng không phải thư trả lời em viết cho tôi, đúng không?”

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu, không biết phải đối mặt với lời chất vấn bén nhọn của Kỷ Thần Phong như thế nào.

Cửa sổ kính của tòa nhà chọc trời vỡ tan tành, trước mắt tôi không còn là một trận bão tuyết yên tĩnh, vô hại và không thể chạm tới nữa, mà ngay từ đầu, nó đã hoàn toàn là một thảm họa.

3/6/2022



Cre: vitriol矾

Reup with permission.