Nhất Niệm Chi Tư

Chương 45: “Tao bị lộ tẩy mất rồi.”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lưu ý: Bọn mình đã làm 2 version xưng hô cho chương truyện này, bạn nào muốn đọc xưng hô cục súc thì đọc version này, còn bạn nào muốn đọc version “nhẹ nhàng” thì có thể đọc ver. 1 nhé, link.

“Em muốn giải thích chuyện gì?”

Phía sau toà nhà của khoa chăm sóc giảm nhẹ là một khu rừng rộng lớn rậm rạp bóng cây, trời đã vào đông nên chim chóc hiếm khi xuất hiện, khiến nơi đây nom yên tĩnh lạ thường. Kỷ Thần Phong tựa lưng vào thân cây long não xù xì, hắn đứng phía đối diện, cách tôi chừng một mét.

Khoảng cách từ cửa phòng bệnh đến đây chỉ vỏn vẹn có vài trăm mét, chỉ mấy phút đi đường mà ruột gan tôi đã rối như tơ vò, thất đảm kinh hồn không thôi.

Câu “Cậu nghe tôi giải thích đã” chỉ là một lời nói kinh điển được thốt ra theo phản xạ có điều kiện hòng câu giờ mà thôi, đừng nói là giải thích, thậm chí tôi còn chẳng rõ vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Trong chuỗi ngày gặp ác mộng triền miên khiến bao đêm tôi giật mình tỉnh giấc, đâu phải tôi chưa từng nghĩ đến, rằng nếu sự thật được phơi bày thì cảnh tượng lúc đó sẽ ra sao. Tôi vẫn luôn đề phòng chuyện Nghiêm Thiện Hoa sẽ chủ động tiết lộ bí mật, sợ bỗng một ngày nào đó bà ta sẽ lên cơn mất trí mà đâm đầu đi thú nhận với Tang Chính Bạch, hoặc vì cắn rứt lương tâm mà kể tất cả cho Kỷ Thần Phong. Trong tiềm thức của tôi, đây là hai trường hợp có khả năng sẽ xảy ra nhất.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này, đúng là chẳng thể ngờ được…

Khôn ba năm – dại một giờ, sự đã sắp thành mà giờ lại thất bại trong gang tấc. Rõ ràng tôi đã sắp thành công, sau khi Nghiêm Thiện Hoa chết thì không còn gì trên cõi đời này có thể lay chuyển hay ảnh hưởng đến tôi được nữa. Tôi sẽ lập tức quay về làm cậu ấm xa hoa trụy lạc của nhà họ Tang, sẽ hoàn toàn cắt đứt với Kỷ Thần Phong cũng như với bộ gen bẩn thỉu thấp hèn đang chảy trong cơ thể.

Trên quãng đường dài cả trăm bước, tôi đã chịu trăm cay nghìn đắng mà nhọc nhằn bước đủ chín mươi chín bước, tưởng chừng sẽ suôn sẻ đi được đến đích, ngờ đâu khi chỉ còn một bước cuối cùng thì lại vô cớ đứt gánh giữa đường.

Tôi thật sự… chẳng thể cam lòng.

“Nếu em không nghĩ ra được lý do nào thì đừng nghĩ nữa.”

Tôi đang loay hoay giữa mớ lý do lý trấu nhằm biện bạch cho mình thì bỗng bừng tỉnh lại, Kỷ Thần Phong nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm, trong mắt hắn chẳng vương chút đợi mong, càng không có vẻ gì là mất mát, như thể hắn đã dự liệu được hết các phản ứng của tôi. Hắn cho tôi cơ hội giải thích cũng chỉ vì muốn xem xem tôi còn có thể diễn trò đến mức nào.

Hắn sẽ không tin tôi nữa. Tôi đã nói dối hắn quá nhiều lần, trong thâm tâm hắn bây giờ, có lẽ uy tín của tôi chỉ còn là một con số không tròn trĩnh.

Khi nhận ra điều này, tôi biết rằng sẽ rất khó để chiếm được lòng tin của hắn chỉ bằng mấy lời nói suông. Mồ hôi lạnh chảy ướt rượt cả sống lưng, từng giây từng phút dần trôi qua, nếu tôi còn không mau hành động thì thật sự sẽ xong đời luôn mất.

” Tôi cứ tưởng ít ra em cũng phải thật lòng một chút, nào ngờ phần tình cảm đó cũng đều là giả dối. Chẳng trách một cậu ấm nhà giàu như em lại để tâm đến người như tôi, hóa ra nào phải vì coi trọng đâu, em chỉ… xem tôi như trò đùa.” Kỷ Thần Phong buông mi, che đi nỗi niềm khắc khoải trong đôi mắt, “Nực cười thật đấy. Mẹ tôi và người yêu tôi đều là giả cả, toàn là lừa dối cả.”

Chỉ với vài lời ngắn ngủi mà nghe như hắn đã hóa thân thành một lữ khách lạc lối giữa sa mạc, kiệt quệ đến cực điểm, cũng tuyệt vọng đến vô ngần, chẳng còn sức lực để tức giận mà hoàn toàn chấp nhận hiện thực tàn khốc.

“Rốt cuộc thì, cuộc đời của tôi liệu có còn điều gì là thật không?” Hắn hỏi tôi bằng chất giọng khàn khàn đượm vẻ hoang mang. Lời nói hóa thành những chiếc đinh sắc nhọn, từng câu từng chữ đâm thẳng vào dây thần kinh tôi.

“Cậu nói tôi giả dối. Vậy thế này cũng là giả hay sao?”

Ngón tay tôi run lên bần bật, tôi không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn nên chẳng buồn suy xét mà chỉ biết đâm đầu hành động theo bản năng. Tôi nhào người đến, nâng khuôn mặt Kỷ Thần Phong lên rồi cưỡng hôn hắn, mà không, đó không thể gọi là một “nụ hôn”, tôi cắn xé môi hắn như một con dã thú, tôi gặm nhấm đầu lưỡi hắn, cắn nuốt tất cả mọi thứ thuộc về hắn…

Nếu tôi “ăn tươi nuốt sống” hắn ở nơi này, thì hết thảy muộn phiền liệu có vơi đi?

Mùi vị tanh ngọt lan tràn trong khoang miệng, tôi cảm nhận được sự phản kháng nên càng ghìm chặt gáy hắn, cố gắng duy trì nụ hôn vừa thô bạo lại dã man này.

Đây vốn không phải là thời điểm thích hợp để dây dưa hôn hít, mà Kỷ Thần Phong cũng chẳng muốn tiếp nhận một nụ hôn như vậy chút nào. Trong mớ bòng bong của những co kéo cùng cự tuyệt, sự nhẫn nại của hắn dần bị tôi mài mòn. Nụ hôn này khiến hắn ghê tởm, gây cho hắn cơn đau tựa như kíp nổ, làm cháy bùng lên cơn tức giận hắn đương kìm nén.

Tôi ngả ngửa ra sau vì mất thăng bằng, tán cây và vòm trời xẹt qua trong tầm mắt, chỉ vài giây sau tôi đã thấy sống lưng mình đau nhói, cả người tôi bị Kỷ Thần Phong đè chặt xuống đất.

Với khóe miệng rỉ máu, hắn thở hổn hển rồi nhìn tôi bằng ánh mắt căm giận, dùng bàn tay không bị thương bóp chặt cổ tôi.

“Đừng có chạm vào tôi!” Vẻ chán ghét đong đầy trong mắt hắn, như thể tôi không còn là tôi nữa mà chỉ là một con bọ rệp đáng ghét, chỉ biết hút máu chứ chẳng mang đến thứ gì cho hắn ngoài khổ đau cùng bệnh tật.

Tôi toàn mang đến tai ương cho hắn chứ chẳng có lợi ích gì.

“Em yêu anh.” Tôi nhìn sâu vào mắt hắn, lời yêu thốt ra từ sâu trong cổ họng bỗng trôi chảy lạ thường, không mảy may trúc trắc.

Kỷ Thần Phong ngây ra như phỗng, trông như thể hắn đã bị “bùa mê thuốc lú” của tôi làm cho mê hoặc nên mới nhất thời dao động. Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã lấy lại được sự tỉnh táo và trở nên kiên định hơn bao giờ hết.

“Em không cảm thấy kinh tởm khi làm những chuyện này với người mà em không thích ư?”

Giờ trông cậu còn giống với cái người đang cảm thấy tởm lợm hơn đấy.

Một tay tôi nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay hắn, mập mờ vuốt ve làn da nơi động mạch, tay kia lần lên sườn mặt hắn, ngón tay cái dịu dàng chạm vào xương gò má.

“Những lời ban nãy chỉ dùng để lừa Nghiêm Thiện Hoa thôi, Thần Phong, em yêu anh mà. Tha thứ cho em được không anh?”

Vì hoàn cảnh ép buộc nên cách tốt nhất bây giờ là chậm rãi tiến từng bước một. Trước mắt phải khiến hắn bình tĩnh lại rồi củng cố mối quan hệ đôi bên. Còn về sau thì đành… được đến đâu hay đến đấy vậy.

Làm đà điểu lâu quá rồi nên cách suy nghĩ của tôi cũng dần giống y như đà điểu. Tôi chỉ có thể nghĩ về những điều trước mắt, còn chuyện tương lai, chuyện ngày mai hay thậm chí là những chuyện sẽ phát sinh sau khi tôi rời khỏi bệnh viện đều không nằm trong phạm vi suy nghĩ của tôi.

“Tha thứ cho em rồi sau đó thì sao? Em có thể buông bỏ mọi thứ vì tôi không?” Kỷ Thần Phong gặng hỏi, “Không cần tài sản của nhà họ Tang, không cần sự nghiệp lẫy lừng như hiện tại, chỉ cần sống một cuộc đời bình dị bên cạnh tôi thôi. Em làm được không?”

Lực tay bóp trên cổ còn lâu mới đủ để làm tôi ngạt thở, thế nhưng, sau khi nghe những lời hắn nói, tôi cảm giác như cổ họng mình đang bị một luồng sức mạnh khổng lồ bóp nghẹt lấy, chỉ có thể nhìn hắn đăm đăm chứ không sao thốt nổi nên lời.

Buông bỏ tất cả ư? Vậy đời này của tôi là gì, một trò đùa từ đầu đến cuối hay sao?

Đầu ngón tay bật phăng ra như bị điện giật, dù chỉ là trong suy nghĩ, tôi cũng không thể chấp nhận một thất bại thảm hại như thế được.

“Em thấy chưa, em không thể.” Dường như Kỷ Thần Phong đã đoán được câu trả lời từ sớm, hắn bày ra vẻ thấu triệt, “Tang Niệm à, em đòi hỏi nhiều thứ quá. Kẻ tham lam cuối cùng sẽ chỉ trắng tay mà thôi.”

Thế ra hắn muốn tôi mất trắng chứ gì?

Văn vẻ nghe mỹ miều như thế hóa ra cũng chỉ muốn thay thế tôi để trở thành cậu chủ nhà họ Tang thôi phải không?

Tôi siết chặt bàn tay lại thành nắm đấm, dời tay khỏi khuôn mặt ấm áp của hắn rồi thả sõng xuống đụn tuyết bên cạnh. Dù đã đeo găng tay nhưng cái lạnh thấu xương vẫn nhanh chóng lan từ đầu ngón tay ra toàn bộ cánh tay.

“Ha,” tôi duỗi thẳng chân tay, thu hồi vẻ si tình quyến luyến để khoác lên bộ mặt xấu xí phù hợp tính cách tham lam vô độ, “Mày không tham không si, mày tài hoa đức độ, vậy thì mày nhường lại vị trí đó cho tao đi. Tao chẳng tham gì nhiều, tao chỉ lấy những thứ mình xứng đáng được nhận thôi.”

Cặp đồng tử của Kỷ Thần Phong co lại khi nghe thấy những lời tôi nói, hắn khẽ siết bàn tay, vệt máu trên môi đã khô tự lúc nào.

Cảm giác nghẹt thở dâng lên cuồn cuộn, nhưng khi đường thở của tôi sắp tắc nghẽn thì cổ họng bỗng dần nơi lỏng ra.

Sau một thoáng im lặng, hắn cất tiếng hỏi, “Tiền quan trọng đến thế sao?”

Câu hỏi ấy khiến tôi bật cười.

Mà tôi cũng cười phá lên thật, còn cười đến run rẩy cả người.

“Nếu tiền không quan trọng thì tại sao mẹ của Trình Đào phải mặc kệ chồng con để bỏ xứ mà đi? Nếu tiền không quan trọng thì mày lấy cái gì để cấy ốc tai điện tử? Nếu tiền không quan trọng thì hà cớ gì mà Chu Cập Vũ lại vứt bỏ mày và trốn chạy khỏi thành Ruồi?”

Lúc này, ánh mắt hắn nhìn tôi còn chẳng bằng lúc nhìn loài bọ rệp, nếu phải hình dung, thì đó sẽ là ánh mắt khi người ta nhìn vào cái xác con rệp đã thối rữa đến xác xơ.

Giọng nói nghẹn lại trong cổ họng buộc tôi phải cố gắng gằn ra từng tiếng, âm thanh phát ra nghe thô ráp như bị giấy nhám chà qua.

“Điều tồi tệ nhất trên đời này là nghèo đói, giàu sang chưa chắc đã sung sướng, nhưng không có tiền thì chắc chắn sẽ bất hạnh. Mày lớn lên ở thành Ruồi, từ bé đã chịu biết bao khổ sở vì túng thiếu mà còn chưa thấm thía hay sao? Vậy mà giờ mày lại hỏi tao là ‘Tiền quan trọng đến thế sao’, tự bản thân mày còn không rõ nữa à?” Đằng nào cũng chẳng thể nói năng tử tế với nhau được nữa, thế thì cứ phun hết những suy nghĩ trong lòng ra đi, “Mọi việc tao làm đều vì muốn bản thân được sống tốt, như vậy là sai ư?”

Người không vì mình, trời tru đất diệt. Tôi đâu có sai.

Sau khi nghe câu trả lời của tôi, Kỷ Thần Phong không hề có ý muốn phản bác hay tranh cãi gì thêm, hắn chỉ lẳng lặng nhìn tôi suốt hồi lâu rồi từ từ đứng thẳng dậy, bàn tay đang bóp chặt cổ tôi cũng được rút về.

Cảm giác bị áp bức trên người tôi biến mất, hắn lồm cồm đứng dậy.

Tôi sững người, xoa xoa cổ họng rồi chống khuỷu tay dậy, ngước lên nhìn hắn.

“Sao hả, bị tao thuyết phục rồi chứ gì?” Vị tanh ngọt lại lần nữa đượm lên trong cổ họng, dây thanh quản như vừa bị cắt nát.

Hắn chẳng thèm nhìn tôi mà chỉ dùng ngón tay cái lau sạch khóe môi, tựa hồ muốn xóa đi chút dấu vết cuối cùng mà tôi để lại trên người hắn.

“Tôi nghĩ chúng ta không cần liên lạc với nhau nữa.”

Đéo gì, mới nói được phân nửa đã đòi bỏ đi là thế nào? Không chửi tao à? Không phản bác lại ư? Hay là mày cả không thèm so đo, cũng chẳng thiết tha giao du với loại mạt rệp như tao?

Mẹ nó chứ, sao hắn dám không để ý đến tôi? Dùng tay bẻ cổ tôi đi, dùng răng xé nát thịt tôi đi, phải tẩn tôi một trận nhừ tử để tôi không còn khả năng nghĩ về những chuyện đang xảy ra chứ.

Quay lại đây, không được đi!

Mày quay về ngay cho tao!

Tôi thấy Kỷ Thần Phong sắp xoay người bỏ đi thì quýnh quáng ngồi dậy, tìm đủ cách để giữ hắn lại.

“Không phải mày vừa hỏi tao là hôn người mình không thích có thấy ghê tởm không sao?” Vì đã nằm trên mặt đất quá lâu nên tôi có thể cảm nhận được rõ ràng từng làn hơi buốt giá đang thấm dần qua vạt áo măng tô, cái lạnh xâm nhập vào cơ thể khiến tôi run lên lật bật, đầu lưỡi cũng cứng đờ cả ra, “Tất nhiên là có rồi. Mỗi lần lên giường với mày, tao đều thấy buồn nôn muốn chết. Những cái hôn của mày, sự đụng chạm của mày, tất cả mọi thứ của mày… hết thảy đều khiến tao phát tởm.”

Vẻ mặt lạnh lùng xa cách của Kỷ Thần Phong cuối cùng cũng nhuốm màu đau thương, bước chân rời đi cũng bất chợt khựng lại.

Kỳ diệu thay, nhìn thấy hắn không còn lãnh đạm thờ ơ thì dây thần kinh đứt đoạn của tôi bỗng được xoa dịu ngay tức khắc, lỗ hổng lớn trong tim cũng không còn nứt toác ra thêm nữa.

Cứ như thể nỗi đau của hắn là liều thuốc giảm đau cho tôi vậy.

“Tao lừa mày cả đấy, nực cười nhất là mày vẫn xem tao là thiên thần, thiền thần cái chó gì…” Tôi phì cười trước sự cả tin của hắn, “Mày không chỉ có đôi tai không tốt mà đến đôi mắt của mày cũng chẳng ra sao.”

Nơi sâu thẳm trong lòng như có giọng nói đang vang lên văng vẳng, nói với tôi rằng đừng chọc giận hắn nữa, rằng mọi chuyện không nên thành ra thế này, rằng tôi đang làm mọi thứ rối tung rối mù lên đấy. Nhưng miệng tôi không thể dừng lại, nó giống như một chiếc xe mất lái không phanh, chỉ có thể đâm đầu lao về phía trước, hung hăng hất tung người khác và cũng khiến bản thân chảy bết máu đầu.

“Em nói đúng.” Cuối cùng, Kỷ Thần Phong cũng chịu nhìn tôi, hắn nở nụ cười tự giễu, “Tôi thật sự không có mắt nhìn người. Vậy nên, Tang Niệm à, em đừng đến gần tôi nữa. Em trở về làm cậu ấm đi thôi, tôi không dây nổi vào em.” Nói xong, hắn xoay người, men theo lối nhỏ trong vườn hoa, rảo bước về phía bệnh viện mà không hề ngoái đầu nhìn lại.

Tôi đã cố gắng giữ hắn lại, nhưng hắn càng kiên quyết rời đi.

Đôi mắt tôi cay xè vì tuyết trắng, nhưng chỉ trong chớp mắt, bóng dáng hắn đã khuất dần sau hàng cây phía đằng xa.

Tôi nghiến răng, toan đứng dậy đuổi theo thì trượt chân ngã nhào xuống nền đất trơn trượt nhớp nhúa. Đầu gối đập mạnh xuống đá vụn, chân, dạ dày, tim, đến cả da đầu cũng râm ran đau nhức, khiến tôi váng vất cả mặt mày.

Đau quá…

Chống hai tay trên nền tuyết, tôi thở hổn hển, cố gắng xoa dịu cơn đau nhưng chỉ tổ vô ích.

Sự khó chịu về mặt thể xác khiến cảm xúc trong tôi càng thêm hỗn loạn, tôi điên tiết nện mạnh xuống đất hòng trút cơn cáu kỉnh.

Ngồi sóng sượt trên đất suốt hồi lâu, tôi mới loạng choạng nhổm người dậy được, phần gối quần ướt sũng, chuyển thành màu sẫm hơn. Tôi chẳng buồn để ý, chỉ thản nhiên liếc nhìn rồi khập khiễng bước về phía bãi đậu xe. Lối tôi đi ngược hướng hoàn toàn với Kỷ Thần Phong.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Tôi quay về căn hộ nơi mình đang thuê, xuyên suốt nửa tiếng lái xe, cứ mỗi giây trôi qua thì cơ thể tôi lại càng thêm lạnh cóng, ngỡ như chỉ cần nhổ một bãi nước bọt thôi là có thể khạc ra cả mớ vụn băng.

Dù đang ở trong căn phòng ấm áp nhưng thân thể vẫn không sao ấm lên cho được. Không chịu nổi nữa, tôi bèn cởi sạch quần áo rồi vọt thẳng vào phòng tắm.

Những vệt máu chưa khô trên các vết trầy xước nghiêm trọng nơi đầu gối được dòng nước rửa trôi, lộ ra miệng vết thương trắng hếu ghê người. Tuy vẫn rất đau nhưng chưa tới mức không thể chịu được.

Những tưởng tắm nước nóng xong sẽ đỡ hơn được phần nào, ngờ đâu mới ra khỏi phòng tắm chưa được bao lâu, tôi đã bắt đầu thấy lạnh trở lại. Tôi chỉnh hệ thống sưởi sàn lên tận 30 độ — mức nhiệt mà ở giữa mùa hè cũng vẫn còn thấy nóng, thế nhưng thân nhiệt vẫn rề rà không tăng.

Chuyện quái gì thế này? Cho tôi thuê loại phòng thổ tả gì mà lại lạnh thế? Muốn tôi chết cóng luôn chứ gì?

Tôi bực bội lục tung khắp nhà để tìm thứ gì đó có thể khiến mình dễ chịu hơn một chút, quanh quất hồi lâu lại tìm thấy chiếc khăn quàng cổ của Kỷ Thần Phong trong tủ quần áo.

Tôi ném phăng nó đi như phải bỏng, sau đó đóng chặt cửa tủ lại rồi vội vàng rời khỏi phòng ngủ như thể đang chạy trốn, cuối cùng, tôi tìm thấy hai chai rượu Whisky được cất mãi sâu trong chỗ tủ ly.

Được cứu rồi.

Vừa trông thấy chúng, tôi không khỏi thầm than lên một tiếng.

Tôi khui rượu, kề sát miệng chai rồi ngửa đầu trút chất lỏng cay nồng vào miệng. Men say ngấm nhanh khiến toàn thân tôi như lơ lửng giữa tầng mây.

Cơ thể nóng dần lên và cơn đau trên đầu gối cũng trở nên tê dại, nhưng kỳ lạ thay, niềm đau đớn dữ dội như xé nát con tim bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Tôi đau đến mức phải cúi gập cả người, sống lưng tựa như chiếc thước dây, chỉ muốn cuộn tròn thành một khối.

Tôi ấn hai tay lên ngực, toàn thân rúm ró quỳ mọp dưới sàn nhà, tưởng chừng sắp phải khuất phục trước cơn đau như sóng cồn gió táp.

Tôi chịu thua rồi.

Dừng lại đi, xin hãy dừng lại đi, tôi không chịu được nữa…

Tôi không biết mình đang cầu xin ai, cũng chẳng rõ mình đang nhận thua với ai. Nhưng dường như người ấy chẳng mảy may thương xót, mặc cho tôi thôi thúc van xin vẫn không hề có ý muốn ngừng lại.

Chỉ cần nghĩ đến Kỷ Thần Phong thì não bộ sẽ rít lên gào thét, sóng âm chọc thẳng qua xương rồi xé rách tim gan, tưởng như chỉ cần hé miệng chút thôi là có thể nôn cả quả tim ra ngoài.

Thế mà khi lao vào nhà vệ sinh, thứ tôi nôn ra chỉ có dịch vị đắng chát hoà lẫn cùng rượu mạnh.

Tôi ốm rồi sao?

Sau một hồi nôn thốc nôn tháo, tôi nhấn nút xả nước rồi ngồi bệt trên nắp bồn cầu.

Con mèo nhỏ màu vàng cạy cửa bước vào, nó kêu vài tiếng vô nghĩa rồi quấn quýt quanh chân tôi theo hình số tám.

Đúng là cái đồ không biết “nhìn mặt đoán ý” mà…

Lúc nó định cọ thêm lần nữa thì tôi rụt chân lại khiến nó ngã ngửa ra sàn, thế là nó dứt khoát nằm ườn ra đó, phơi cái bụng căng tròn ra trước mắt tôi.

Tôi khom xuống gãi vào bụng nó, nom bộ dạng ung dung tự tại của nó mà bỗng thấy hơi ghen tị.

“Sau này chúng mày chỉ còn có tao tôi.”

Mèo con nhìn tôi rồi bất chợt kêu meo lên một tiếng như thể đang hỏi tôi tại sao lại như thế.

“Bởi vì… tao bị lộ tẩy mất rồi.” Tôi đứng thẳng dậy, nhìn chòng chọc vào những dấu răng tím bầm trên các đốt ngón tay, “Cái người từng nói, rằng dù tao có thế nào thì cũng đều thích hết ấy, thật ra người ta chỉ thích mỗi lớp nguỵ trang sáng láng của tao thôi. Ngay khi người ấy phát hiện ra bên trong tao chỉ có mớ bông rỗng tuếch bốc mùi… thì người ấy cũng không cần tao nữa.”

12/6/2022

__

Tang Niệm: