Nhất Niệm Chi Tư

Chương 46: “Phản công thế này thì sao mà được.”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dây giữ máy chém đã đứt, kể từ khi Kỷ Thần Phong biết được sự thật, càng lúc tôi càng tiến gần đến “cửa tử”.

(*) Máy chém:



Không đến công ty, cũng không tiếp xúc với bất cứ ai. Tôi làm ổ trong căn nhà đang thuê cả ngày, kéo kín rèm cửa, xem phim, thẫn thờ, uống rượu và ngủ.

Quần áo bẩn bị vứt bừa bãi khắp nơi, cái nào không hôi thì mặc tiếp. Thùng rác nhồi chật cứng những hộp thức ăn take away, cả bàn lẫn bàn trà cũng không may mắn thoát nạn. Đôi khi tôi còn không nhớ nổi mình đã ăn gì chưa, kiểm tra đơn đặt món mới biết bữa ăn gần đây nhất của mình là từ hai mươi tư tiếng trước.

Đường Tất An gọi điện thoại cho tôi rất nhiều, lần nào tôi cũng nghĩ rằng nó gọi tới là để tuyên án tử hình cho mình, nhưng hóa ra không phải.

Từ lâu, nhân viên phía dưới đã nghị luận sôi nổi về việc tôi bất ngờ cáo bệnh ở nhà và không đến công ty xuyên suốt một tháng. Về phần Tang Chính Bạch, Đường Tất An bảo nó vẫn bao che, yểm trợ cho tôi trong suốt quãng thời gian qua, đến cả Đường Chiếu Nguyên cũng tưởng tôi bị bệnh, cần phải làm việc ở nhà. Nhưng họ không biết rằng thật ra tất cả những tập văn kiện kia đều do Đường Tất An đăng nhập vào hệ thống để phúc đáp giúp tôi.

Thế giới bên ngoài yên bình như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng sao điều đó có thể xảy ra được?

Tôi không hiểu Kỷ Thần Phong đang chờ đợi điều gì, tại sao không gặp Tang Chính Bạch để hai cha con nhận lại nhau đi? Tại sao đã một tháng rồi mà tôi vẫn chưa bị lột long bào và bị đá ra khỏi nhà họ Tang?

Điều đáng sợ không phải là chết, mà là chờ đợi cái chết. Tốc độ rơi của máy chém trên đầu quá chậm, chậm ngoài sức tưởng tượng của tôi, chậm đến mức khiến tôi kích động, muốn chạy đi hạch hỏi xem rốt cuộc Kỷ Thần Phong đang toan tính điều gì. Nhưng, vì lòng tự trọng nên đây chỉ là suy nghĩ trong lúc nhất thời của tôi, tôi không thể đưa nó vào thực tiễn được.

Hắn muốn giày vò tôi thì cứ giày vò đi, việc gì phải ầm ĩ khó coi như vậy, hắn có đối xử tệ bạc với tôi hơn nữa thì cũng chẳng có gì lạ.

Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập đánh thức tôi khỏi cơn buồn ngủ. Tôi bật dậy trong vô thức, đầu váng mắt hoa mà ngã lăn xuống dưới ghế sô pha.

Chai rượu cạn đáy bị tôi va vào rơi xuống đất nhưng không vỡ, nó lăn lóc vào gầm bàn trà. Đầu tôi đau như búa bổ, người ngợm thì nặng nề, tôi không rõ nguyên nhân là do say rượu hay do thuốc ngủ.

Tôi giãy giụa đứng dậy khỏi mặt đất, đợi cho bóng đen trước mắt tan dần rồi mới loạng quạng bước về phía cửa.

“Cậu ơi, cậu ra mở cửa được không, em ấn chuông lâu lắm rồi. Ối trời, mùi gì thế này?” Nó lấy tay bịt chặt mũi khi ngửi thấy mùi bốc ra từ đằng sau cánh cửa, “Cậu không đi đổ rác bao lâu rồi?”

Bao lâu rồi nhỉ? Chẳng rõ nữa. Ngày giờ hiện tại tôi còn không biết thì làm sao mà nhớ nổi chuyện kia?

“Mày đến đây làm gì?” Tôi vuốt mặt, không chào hỏi nó lấy một câu mà quay người trở vào nhà luôn.

Trên bàn trà còn non nửa chai whisky, nó đứng nổi bật giữa đống hộp thức ăn take away màu trắng như hạc giữa bầy gà. Tôi quên mất mình bật chai từ lúc nào, hôm qua, hay hôm kia? Bản chất nó là đồ uống có cồn nên chắc để lâu vẫn sẽ sử dụng được.

“Ông Tang gọi cậu tới, ông ấy muốn gặp cậu.”

Chai rượu dừng chưng hửng giữa không trung, tôi ngoái đầu liếc nó một cái, hỏi: “Ông ta bảo muốn gặp anh à?”

Đường Tất An nhìn các đụn núi rác chất đống quanh phòng, nó tỏ vẻ không biết nên đặt chân ở đâu, mà vào thì cũng chỉ có mỗi tí chỗ tương đối sạch sẽ ở tiền sảnh để đứng.

“Cụ thể thế nào thì em không biết, mẹ em bảo em tới đón cậu. Nghe giọng điệu của mẹ thì có vẻ là chuyện quan trọng lắm.” Nó hếch mặt lên, thuật lại giọng điệu của Đường Chiếu Nguyện, “Con đi đưa Tang Niệm về đây, càng nhanh càng tốt, ông Tang muốn gặp cậu ấy.”

Chà, Kỷ Thần Phong chờ đợi suốt một tháng, thấy cuối cùng cũng hành hạ tôi đủ rồi nên giờ quyết định ra tay sao?

Tôi ngửa cổ tu sạch rượu rồi tiện tay lẳng cái chai rỗng xuống bàn trà, sau khi quết tay lau sạch chỗ rượu dính bên mép, tôi bảo với Đường Tất An: “Biết rồi, mày đợi anh một lát để anh đi tắm với thay quần áo đã.”

Đến tử tù còn được ăn no trước khi bị đưa đi hành hình, bây giờ máy chém đã rơi, tôi không thể kết thúc cuộc đời của “Tang Niệm” trong bộ đồ luộm thuộm như thế này được.

Tôi lau lớp sương mờ bám trên mặt gương rồi nhìn chằm chặp vào vẻ bề ngoài nhợt nhạt và uể oải của mình trong đó, tôi nhếch môi một cách máy móc, lập tức, hình ảnh phản chiếu trong gương cũng nở ra một nụ cười miễn cưỡng quái dị.

Xấu tệ hại. Vừa thả lỏng hai bên cơ má xuống thì khóe môi cũng chùng, trở thành khuôn mặt đầy vẻ hận thù căm tức.

Để thế này sao được? Mặt mũi thế này thì ai trông vào cũng sẽ nhận ra tôi đã trở thành một con chó thua cuộc mất.

Tôi điều chỉnh góc độ, thử đi thử lại nhiều lần cho đến khi mô phỏng được nụ cười khiến bản thân hài lòng và giống với nụ cười trước kia của mình nhất mới thôi.

Vì suốt một tháng nay không chăm chút cho tóc tai nên giờ chúng đã mọc hơi dài, tôi vuốt keo rồi tạo kiểu một chút, thoạt trông tinh thần đã khá lên rất nhiều.

Lúc mặc áo, tôi thấy kích thước bị rộng ra khá nhiều nhưng chẳng để tâm lắm, chỉ nghĩ nguyên nhân là do trang phục có vấn đề, đến khi xỏ quần vào cũng thấy cũng hơi thùng thình thì mới vỡ lẽ không phải do quần áo bị dãn ra mà là do mình đã gầy xọp đi.

Mới một tháng mà eo tôi đã tóp đến mức không mặc vừa quần…

Sửa soạn xong, tôi bước ra khỏi phòng tắm thì thấy rác rưởi vứt tứ tung trong nhà đã biến mất, máy giặt và máy sấy đang vận hành một cách bận rộn, có vẻ chậu cát của hai con mèo cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.

“Cậu chuẩn bị xong rồi đấy ạ.” Đường Tất An đang đổ thức ăn vào bát cho mèo, nó ngẩng đầu lên, thấy tôi đang chờ để đi thì vội đặt túi xuống rồi chạy tới.

“Đi thôi.” Nói rồi tôi quay người, đi ra cửa trước.

Thành phố Hồng vào tháng ba vẫn còn hơi lạnh nhưng tuyết đã tan hết, những ngọn cây trơ trụi đang từ từ đâm chồi nảy lộc.

Mùa xuân đã đến.

Một tháng không ra khỏi nhà, tôi dõi mắt ra ngoài cửa sổ mà tưởng như mình đang mơ, lúc nào cũng có cảm giác rằng hôm qua vẫn là mùa đông.

Thỉnh thoảng đang ngồi trên xe Đường Tất An lại lấm lét liếc trộm tôi một cái, vẻ mặt ngập ngừng muốn nói lại thôi.

“Cậu ơi…” Trong lúc chờ đèn đỏ, rốt cuộc nó cũng không nhịn nổi nữa, lên tiếng nói: “Có phải cậu cãi nhau với cô Cố không? Ngày trước cậu đâu chịu nổi mấy thứ cũ bẩn, chỗ nào thấy được cũng phải sạch sẽ tinh tươm, đồ mới mặc một lần cũng phải mang đi giặt ngay, ăn uống thì kén chọn chết đi được. Em chưa từng chứng kiến bộ dạng này của cậu bao giờ, không giống bị bệnh mà giống thất tình hơn.”

“Anh với Cố Dĩnh chỉ đóng kịch thôi.”

Đường Tất An cảm thán đánh “ồ” một tiếng rồi nhanh chóng ngoái đầu lại nhìn tôi: “Hả? Đóng kịch? Nhưng mà cô cậu đính hôn rồi mà?”

“Diễn thôi.” Tôi vạch ra trọng điểm, lặp lại lần nữa.

Đường Tất An im lặng, đèn xanh bật sáng, chiếc xe tiếp tục di chuyển.

Hai phút sau, nó đột nhiên nói: “Thực ra em đã nghi ngờ từ lâu rồi. Cô Cố rất tốt, nhưng khi ở bên cô ấy, trông cậu có vẻ không được vui lắm.”

“Kể từ lúc cậu chuyển từ ở chung cư sang ở khách sạn, em đã nghĩ cậu đang yêu rồi, cậu dọn ra ngoài vì không muốn người khác đến quấy rầy hai người. Sau đó cậu lại đổi chỗ ở khác, xa công ty nhưng lại rất gần thành Ruồi. Em đoán cô gái kia xuất thân từ gia đình nghèo khó, cậu sợ ông Tang không đồng ý nên không thể làm gì khác ngoài giấu cô ấy đi. Sau đó cậu quyết định đính hôn, em nghĩ cậu và ‘cô bé Lọ Lem’ đã kết thúc với nhau…”

“Đêm giao thừa hôm ấy, cậu bảo em đưa cậu đến thành Ruồi. Trời đổ tuyết, và khi anh bước xuống những bậc cầu thang dài, em biết, đây mới chính là dấu chấm hết cho cả hai. Trông cậu thực sự rất đau lòng, đau lòng hơn bất cứ lần chia tay bạn gái nào trước đây. Em còn sợ chỉ một giây nữa thôi là cậu sẽ bật khóc mất.”

Tôi đau lòng lắm ư?

Tôi nhìn về phía Đường Tất An, cau mày phủ nhận: “Anh không đau lòng, cũng không khóc, mày đừng nói nhăng nói cuội trước mặt anh.”

Đường Tất An lắc đầu như hết cách với tôi, nó nói mà không sợ hãi: “Em biết ngay là cậu sẽ không chịu thừa nhận mà. Rồi rồi, cậu không đau lòng cũng không khóc lóc, em mắt mù, em không tốt.”

Xe dừng trước tòa nhà của tập đoàn Chánh Nghị, tôi đang chuẩn bị xuống xe thì bị Đường Tất An gọi giật lại, nó hỏi xem tôi có cần nó ở lại chờ để lát đưa về không.

Trước khi lên, tôi là đại thiếu gia của nhà họ Tang, sau khi xuống, có lẽ tôi sẽ chỉ là một thằng oắt ranh nghèo kiết xác của khu ổ chuột, sợ rằng sẽ chẳng còn phúc phận nào để bước lên chiếc xe này.

Tôi lắc đầu, dặn nó không cần đợi mình mà cứ lái thẳng xe đi luôn là được. Nhìn gương mặt non nớt có phần trẻ con của nó, nghĩ sau này có thể không gặp lại nhau, tôi thở dài, nói: “Sau này mày phải tinh ranh hơn nữa, học hỏi mẹ mày nhiều vào, bị người ta bắt nạt thì đừng dại mà không đánh trả, rõ chưa?”

Nghe xong, Đường Tất An bỗng tỏ ra bối rối, nhưng chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt đó đã được thay thế bằng nụ cười tươi rói, “Không thành vấn đề, em có anh trai mà. Em mà bị bắt nạt thì anh trai em sẽ trả thù giúp em.”

Bố mẹ Đường Tất An ly hôn từ hồi nó mới tám tuổi, từ đó về sau nó cũng không gặp lại bố nữa, thậm chí còn đổi họ sang họ của mẹ. Cho đến bây giờ, Đường Chiếu Nguyệt vẫn không tái hôn vì muốn cống hiến hết sức mình cho công việc, bà ta mà có đẻ thêm thằng cu nữa thì Đường Tất An cũng chỉ có em trai, thế thằng anh nó chui từ cái lỗ nào?

Chắc lại ông anh họ đô con vạm vỡ nào rồi, tôi đâu thể biết hết họ hàng thân thích nhà nó. Nghĩ vậy, tôi mở cửa xuống xe.

“Anh ơi, em đi đây!” Tôi vừa đi được hai bước thì giọng của Đường Tất An vọng tới từ phía sau.

Tôi trợn mắt kinh ngạc, ngoái đầu lại nhìn vì hơi bất ngờ, nhưng chỉ kịp trông thấy cửa kính đang được đẩy cao lên cùng với chiếc SUV đang từ từ chuyển bánh.

Do quá lười giới thiệu thân phận của nó với người khác nên tôi thường trả lời rằng Đường Tất An là em trai mình để đối phương không hỏi thêm, cho dù bảo nó là trợ lý, lái xe hay chân chạy việc đều đúng nhưng nghe khá vô nghĩa. Không ngờ tôi chỉ thuận miệng nói đùa thôi mà nó lại tưởng thật.

Bị người ta bắt nạt thì tự đánh trả đi, có phải anh em thật đâu mà tôi ra mặt giúp nó mãi được? Huống hồ, tôi chỉ coi nó là cún thôi, con cún bị đánh thì tất nhiên chủ của nó phải đi đòi lại gấp bội rồi, nó cứ thích tự suy diễn đủ trò thôi.

Sống trong bóng tối quá lâu, nắng xuân chiếu vào mắt khiến tôi không khỏi nhức nhối.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Tôi nhắm nghiền mắt lại, đến khi mở ra thì cảm giác đau nhức đã biến mất. Hít một hơi thật sâu, tôi vận động cơ bắp toàn thân, làm ra dáng vẻ không chê vào đâu được rồi sải bước đi qua cánh cửa sừng sững của tập đoàn Chánh Nghị.

Kỷ Thần Phong, Tang Chính Bạch và Hứa Tịch đang ngồi ở ba vị trí riêng biệt trong văn phòng, ngay khi tôi bước qua ngưỡng cửa, cả bả lập tức hướng mắt nhìn về phía tôi.

Đây là “Tam đường hội thẩm” à.

Trong ba ánh mắt, Tang Chính Bạch nghiêm túc, Hứa Tịch lo âu, thì Kỷ Thần Phong lại hời hợt nhất, hắn nâng tách trà, liếc tôi một cái rồi mau chóng thu hồi ánh nhìn.

Kỷ Thần Phong không thay đổi gì nhiều sau một tháng không gặp, hắn mặc đồ đen và vẫn lạnh lùng như trước, trông ăn ngon ngủ tốt như thể đã quên hết những chuyện kinh tởm tôi đã làm.

“Chào buổi chiều.” Tôi không tìm chỗ để ngồi mà đứng thẳng lưng, đút hai tay vào túi quần ngay trước mặt họ, quyết định chịu “xét xử” với dáng dấp này.

“Tang Niệm, hôm nay bố gọi mày đến là vì có chuyện cần nói với mày.” Tang Chính Bạch đan tay lên bàn, trầm giọng lên tiếng: “Hôm nay cậu Kỷ đến tìm bố để đưa bức di thư từ bà Nghiêm, mẹ nuôi cậu ấy. Bức thư nói rằng mày là con trai của bà ta, còn cậu Kỷ mới là con trai bố, năm ấy bà ta lợi dụng cơ hội làm bảo mẫu cho nhà chúng ta để đánh tráo hai đứa.”

Ông ta dùng từ hết sức cẩn thận: “Tuy nghe có vẻ vô cùng vô lý, nhưng đúng là hai mươi năm trước bà Nghiêm từng chăm sóc cho mày. Để chứng minh một cách thuyết phục cho cậu Kỷ, cũng như làm rõ chân tướng vụ việc, bố tính sắp xếp một cuộc giám định quan hệ cha con, xác định quan hệ huyết thống giữa bố với cậu Kỷ, và bố với mày.”

Tôi thoáng sững sờ. Nghiêm Thiện Hoa chết rồi ư? Trước khi qua đời bà ta còn để lại di thư nhằm công khai chuyện xảy ra vào năm đó và phục hồi lại thân phận cho Kỷ Thần Phong?

Dựa theo tính cách của Kỷ Thần Phong, cho dù Nghiên Thiện Hoa có lừa dối hắn suốt hơn hai mươi năm đi chăng nữa thì bà ta vẫn là người mẹ đã nuôi nấng hắn nên người, vào giai đoạn cuối cùng của cuộc đời, chắc chắn hắn sẽ không chủ động tiết lộ sự thật rằng mình đã biết chân tướng sự vụ, càng không ghẻ lạnh đối phương vì điều này. Suốt một tháng nay, hắn chỉ có thể ở bên Nghiêm Thiện Hoa, vờ như không biết chuyện gì mà quan tâm, chăm sóc cho bà, đưa bà đi hết chặng đường cuối cùng của cuộc đời.

Cho đến lúc chết, chắc chắn Nghiêm Thiện Hoa vẫn không dám tiết lộ sự thật cho Kỷ Thần Phong, bằng không bà ta sẽ chẳng trả lại công bằng cho hắn theo cách này.

Vậy là người phụ nữ đó vẫn tự đưa ra lựa chọn trong khi cầu xin sự tha thứ của tôi.

Bà ta chọn Kỷ Thần Phong, và lại một lần nữa… bỏ mặc tôi.

Thay vì tức giận thì tôi lại muốn cười, cười một cách điên cuồng.

“Tiểu Niệm, cháu đừng suy nghĩ nhiều làm gì, kết quả có ra sao thì cháu vẫn là người nhà mình mà.” Thấy tôi im lặng không nói năng câu nào, Hứa Tịch mới vội vàng lên tiếng động viên như thể sợ tôi tức giận.

Không trả lời dì, cũng không bày tỏ ý kiến về việc giám định quan hệ cha con, tôi quay sang nhìn Kỷ Thần Phong, cười lạnh tanh nói: “Tôi còn tưởng cậu đợi một tháng là để hành hạ tôi.”

Kỷ Thần Phong ngước đôi mắt khỏi tách trà, nhìn thẳng vào tôi một chốc rồi đáp trả một cách mạnh mẽ: “Cậu cả nghĩ quá.”

Tôi mỉm cười, không thể phản bác.

Vừa nghe tin Nghiêm Thiện Hoa qua đời là tôi đã biết. Chẳng phải vì muốn dằn vặt, hay do còn tình cảm nên hắn mới không vạch trần tôi. Đơn giản là hắn chỉ bận tâm đến cảm xúc của Nghiêm Thiện Hoa và không muốn gây ra thêm rắc rối gì trước khi bà mất, không có gì liên quan đến tôi cả.

Chu Cập Vũ từng nói rằng Kỷ Thần Phong sẽ chẳng còn nuôi bất cứ nỗi lưu luyến nào khi biết thứ mình đang cố gắng theo đuổi chỉ là một bóng trăng hão huyền soi dưới nước. Lúc ấy tôi chỉ khinh khỉnh coi khinh, nhưng hóa ra đó lại là sự thật.

Xem ra mấy hôm nay tôi lại tự mình đa tình.

“Không cần làm giám định.” Tôi thừa nhận với Tang Chính Bạch, “Kỷ Thần Phong mới là con ruột của ông chứ không phải tôi.”

Tang Chính Bạch ngỡ ngàng, ánh mắt lộ rõ vẻ khó hiểu: “Mày biết à?”

Kỷ Thần Phong chỉ đến đưa thư mà không nói gì nữa ư?

Phản công thế này thì sao mà được. Ai lại đi mềm lòng với kẻ thù như thế?

“Tôi biết từ ba năm trước rồi. Tôi vẫn luôn cố gắng che giấu sự thật, không chỉ mua chuộc Nghiêm Thiện Hoa bằng tiền mà còn lấy tấm thân này ra dụ dỗ Kỷ Thần Phong nữa.”

Mặt mày cả ba biến sắc theo câu nói của tôi.

Tôi cười với vẻ tự mãn, nói tiếp: “Bố à, cả hai thằng con trai của bố đều là gay hết đấy.”

Coi như bị chặt đứt thì cũng phải chặt đứt một cách có giá trị, ít nhất là vào thời khác cuối cùng, càng khiến nhiều người ghê tởm càng tốt.

15/6/2022