Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 4: Ngả bài



Editor: Vy Vy 1505

Đi ra cửa phòng, trong viện phiêu đãng một mùi hương, lúc này trong nhà đang bắt đầu làm cơm chiều.

Xách lên tà váy đi vào phòng bếp, nhìn thấy Trương thị đang vội xoay quanh chuẩn bị bữa tối cho cả gia đình.

“Đại bá nương đâu?” Đường Mẫn nhìn chung quanh, phòng bếp nhỏ vừa xem thấy ngay, căn bản không nhìn thấy bóng dáng Trần thị.

Trương thị ngẩng đầu nhìn con gái, hơi há miệng muộn thanh nói: “Nàng có việc cần nói với đại tỷ con.”

Đường Mẫn cũng chưa nói gì, đi vào ngồi xổm xuống thêm mấy cây củi vào lò.

Trương thị nhìn con gái, muốn nói gì đó, há miệng thở dốc lại trước sau không thể nói ra một chữ.

Mà Đường Mẫn tự nhiên không nhìn thấy biểu tình của Trương thị, hiện tại nàng thật sự không dám nói chuyện với Trương thị, chỉ sợ Trương thị đột nhiên khóc không thành tiếng.

Từ nhỏ đến lớn, còn chưa có ai có thể làm nàng ngay cả miệng cũng chưa mở đã bị người hiểu lầm, Trương thị xem như người đầu tiên của cả hai đời.

Buổi tối, mấy nam đinh và lão gia tử ở trên giường đất, mấy nữ tử và lão thái thái ăn trên bàn tròn.

Đường Mẫn chậm rãi nhấm nhấp bánh bột ngô thô ráp, cổ họng khô khốc, chỉ có thể dùng canh nuốt xuống.

Kiếp trước nàng thích mì phở, bột ngô thực sự có chút khó ăn, nhưng cha chồng lại thực thích, thường xuyên ăn kèm bánh bột ngô với cá mặn, cộng thêm hai chung rượu thiêu đao, ăn rất thơm ngọt.

“Trong lòng tổ mẫu chắc cũng hiểu rõ con gả chồng là vì cái gì.” Nàng gắp vào chén đệ đệ một khối đậu hủ và hai miếng thịt, cúi đầu nhìn cháo rau trong chén, bình tĩnh mở miệng.

Bùi thị nhấp môi khắc nghiệt, nếp nhăn càng thêm rõ ràng, mà những người khác cũng không rõ nguyên do nhìn nàng.

“Người xưa nói đứa bé biết khóc có sữa ăn là rất có đạo lý, cha con cũng là con trai của tổ phụ và tổ mẫu, không phải nhặt về, nương ở Đường gia cũng sinh con dưỡng cái, hiếu kính cha mẹ chồng, trong nhà ngoài ngõ đảm đang, không thể bởi vì nương con không biết nói lời dễ nghe, nhị lão liền nặng bên này nhẹ bên kia, nếu chỉ dựa vào một trương miệng có thể được thứ mình muốn, ai còn sẽ đi xuống ruộng làm việc nhà nông? Ai còn sẽ gian khổ học tập mười năm khổ đọc đi thi khoa cử, còn không bằng động động mồm mép cho rồi.”

Lão thái thái không nói lời nào, lão gia tử lại xụ mặt, “Bang” một tiếng gác xuống chén đũa.

“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì.”

Thấy lão gia tử tựa hồ muốn lớn tiếng cái nhau với nàng, Đường Mẫn cũng không gắp đồ ăn, lẳng lặng gác chiếc đũa trên chén sứ, ánh mắt thanh triệt lại bình tĩnh, lẳng lặng nhìn lão gia tử.

“Nếu lão gia tử muốn tinh tế nói rõ, cháu gái cũng mạo muội. Cha con nói dễ nghe là trung thực, nói khó nghe chút chính là uất ức, không hộ được thê tử, không hộ được con gái, nhưng chỗ tốt của hắn là cũng là thành thật, chịu khổ nhọc, biết rõ là đẩy con gái vào hố lửa, như cũ muốn dựa theo ý nhị lão ngài. Tổ phụ không thích phụ thân con, một phần vì chính hắn không biết cố gắng, có lẽ cũng là vì chuyện năm đó, nhưng nguyên nhân trong đó, so với ai khác đại bá đều rõ ràng, ngài biết rõ phụ thân con là tính tình gì, lại dùng tình nghĩa huynh đệ làm hắn thay đại bá gánh vác. Sở dĩ mẫu thân không được tổ mẫu thích, cũng là vì năm đó hài tử của đại bá nương ngoài ý muốn mất đi, nhưng nguyên nhân trong đó, đại bá nương rõ ràng hơn so với ai khác, thời gian mang thai rất nhiều đồ vật không thể ăn, đại bá nương thèm ăn đến bất chấp, hài tử không còn lại hãm hại em dâu, nghĩ đến cũng thật là làm người lạnh lòng. Mấy năm nay vì sao thanh danh Đường Mẫn lại xấu như thế, trong lòng đại tỷ càng là biết rõ ràng. Nhưng có lẽ đại tỷ không biết, cái gọi là gia tộc, không ngoài tám chữ ‘một vinh đều vinh, một tổn đều tổn’, thanh danh muội hỏng rồi muội không để bụng, dù sao việc hôn nhân cũng đã định, nhưng đến phiên đại tỷ làm mai, đầu tiên người ta sẽ nhớ tới Đường gia có một Đường Mẫn đanh đá, sau đó sẽ hoài nghi vì sao đại tỷ chưa gả, muội muội lại xuất giá rồi, chuyện đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm cũng chỉ có người thông minh như đại tỷ có thể làm được thôi.”

Đường Mẫn nói giống như một quả bom, ở trong phòng nháy mắt bậc lửa.

Sắc mặt Đường Văn, Trần thị và Đường Hân sôi nổi đại biến.

“Kỳ thật trong lòng các người cũng rõ ràng, nếu phân gia, nhị phòng chắc chắn sống không kém, nhưng đại phòng thoát ly nhị phòng, có lẽ ngay cả một bữa cơm nguyên lành đều ăn không được, ngoài ruộng ai xuất lực nhiều nhất, trong nhà đồ ăn đều là ai dậy sớm làm, chẳng qua là ba cái chén rẻ tiền, đáng giá tổ mẫu mắng như vậy sao, các người ăn cơm là nương ta làm, mặc quần áo là nương ta may, ngay cả quần áo đại phòng cũng là nương ta giặt sạch sẽ, nhà ai chị em dâu còn phải giặt quần áo cho đại bá tiểu thúc? Sinh con trai chính là vì tra tấn nó sao? Gà cùng một mẹ sao hoài đá nhau, tu thân dưỡng tính, gia đình hòa thuận, mới có thể hưng gia hưng quốc hưng thiên hạ, đại phòng trước mặt nhị phòng chúng ta, cần gì tự ra vẻ thanh cao? Năm trước Dĩnh Nhi bị đập vỡ đầu là Hạo Nhi gánh tội, người xuống tay là ai, trong lòng đại tỷ hiểu rõ. Năm nay trái cây điểm tâm là ai nửa đêm mang vào trong phòng chính mình ăn hết, trong lòng đại tỷ cũng hiểu rõ. Người đang làm trời đang nhìn, đừng tưởng rằng các người sau lưng làm gì đều là thần không biết quỷ không hay, lời hết tại đây, ta không quan tâm các người nghĩ như thế nào, tổ mẫu hiểu ý ta là được.”

Sau đó, nàng không hề để ý tới không khí yên tĩnh đến mức làm cho người ta sợ hãi, cúi đầu chậm rãi dùng cơm, nhất cử nhất động đều hoàn toàn không giống Đường Mẫn trước kia, giống như thay đổi một người khác vậy.

Nếu nói nàng không phải Đường Mẫn, nhưng nàng lại biết rõ ràng những thủ đoạn xấu xa của đại phòng.

Tay Đường Võ nhéo chén gân xanh bạo khởi, hốc mắt phiếm hồng.

Trương thị càng là nước mắt không ngừng, gắt gao cắn môi không cho chính mình khóc thành tiếng.

Đường Dĩnh ngoài ý muốn với lời Đường Mẫn nói.

Đường Hạo lại là sùng bái nhìn đại tỷ, một đôi mắt to trắng đen rõ ràng sáng lượng lượng.

Mấy ngày kế tiếp, Đường gia trở nên phá lệ an tĩnh, ngay cả lão thái thái luôn luôn khoa tay múa chân đều không cường ngạnh tự tin như xưa.

Đường Hạo như cũ là mỗi ngày đi ra ngoài chơi đùa với hỗn tiểu tử trong thôn, mà tiểu cô nương Đường Dĩnh lại nói nói mấy câu với nàng, cho dù giọng điệu không phải đặc biệt tốt.

Đường Mẫn là người lớn, sao lại so đo với con nít, tiểu nha đầu này đơn giản chính là muốn hòa hảo, rồi lại không xuống nước được, muốn nói trước vài câu mềm giọng, cho nàng một bậc thang thôi.

Ngày ấy cơm chiều xong, lão gia tử và lão thái thái giữ đại phòng lại thượng phòng ước chừng một canh giờ, lúc ra tới hai vợ chồng đều có chút mặt xám mày tro.

Màn đêm buông xuống, đông sương truyền đến tiếng ồn ào, cùng với tiếng la của Trần thị, đại khái là năm đó ngoài ý muốn sảy thai rốt cuộc vạch trần, muốn phát tiết trong lòng lửa giận.

Một ngày này, dùng xong cơm trưa, Đường Mẫn đang ở trong viện rửa chén.

Đường Dĩnh ghé vào lu nước bên cạnh nhìn nàng thuần thục làm việc, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, còn mang theo do dự, giống như không biết có nên mở miệng nói chuyện trước hay không.