Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 5



Editor: Vy Vy 1505

Đường Mẫn âm thầm quan sát nàng một hồi lâu, cũng không nhịn được bị tiểu cô nương rối rắm chọc cười.

“Dĩnh Nhi, trong phòng muội có quần áo dơ sao? Chúng ta cùng nhau giặt đi.”

Phát hiện ánh mắt tiểu cô nương tức khắc sáng ngời, nhưng ngay sau đó lại hừ một tiếng: “Đây chính là tỷ nhờ muội.”

“Là đại tỷ nhờ muội, cùng tỷ giặt quần áo nha.” Nàng nén cười, thực nghiêm túc gật gật đầu.

Đường Dĩnh vung đầu nhỏ, ném xuống hai chữ liền chạy vào phòng: “Chờ tí.”

Mang chén đũa đã rửa sạch sẽ vào phòng bếp, nàng về phòng thu thập quần áo dơ của mình.

Đường Dĩnh cầm quần áo của mình đứng cạnh lu nước, nhìn thấy Đường Mẫn ra tới, dẩu miệng nhỏ nói: “Tỷ thật chậm.”

“Làm muội đợi lâu.” Nàng để quần áo vào bồn gỗ, cười tủm tỉm nói.

Đường Dĩnh bị nàng tươi cười hoảng có chút mất tự nhiên, hừ hừ hai tiếng: “Cũng không lâu lắm, quần áo của tỷ nhiều như vậy, muội giúp tỷ.”

“Được, tỷ giặt, muội xả nước sạch, nhất định phải giặt sạch sẽ nha.”

“Hừ, này còn cần tỷ nói, muội đương nhiên biết.” Vừa nói xong, Đường Dĩnh liền cảm thấy chính mình giọng điệu có chút không tốt, muốn nói hai câu mềm, lại không mở được miệng: “Trước kia muội đã từng làm.”

Đường Mẫn buồn cười, tiểu nha đầu mạnh miệng này.

“Đại tỷ biết Dĩnh Nhi thực có khả năng.”

Tiểu cô nương bởi vì những lời này, lộ ra lúm đồng tiền kiêu ngạo, dưới ánh mặt trời rực rỡ, sáng quắc tiếu lệ.

Hiện giờ tuy vừa kết thúc cày bừa vụ xuân, nhưng việc nhà nông trong ruộng vẫn rất nhiều.

Đã nhiều ngày đại phòng không phải đặc biệt tốt, cho nên Trần thị ngày thường luôn luôn ở nhà lười biếng cũng bị lão gia tử kéo ra ruộng, mà Đường Hân vì là đại cô nương, đã nhiều ngày lão thái thái ra ra vào vào thu xếp việc hôn nhân cho nàng, cho nên vẫn luôn ru rú trong nhà.

Hiện tại Đường Hân đang làm giày thêu và khăn voan cho Đường Mẫn, dù trong lòng không vui, nhưng lúc trước việc này là nàng chủ động tiếp nhận, hơn nữa bởi vì kết thân với cháu trai nhà mẹ đẻ của lão thái thái, tất nhiên bà ta sẽ không để việc hôn nhân này xảy ra sự cố, nếu bị lão thái thái biết Đường Hân thật sự dám gian lận trong áo cưới của Đường Mẫn, không biết sẽ giáo huấn nàng như thế nào.

Bên ngoài, Đường Hạo chạy đầy đầu mồ hôi vọt vào, tiến lên múc một gáo nước lạnh đổ vào bồn gỗ, vốc nước rửa mặt.

“Tỷ, tỷ giặt giùm quần áo trong phòng đệ nha?” Hắn giũ giũ nước trên gương mặt trắng nõn, tươi cười nói.

Đường Mẫn lau mặt cho hắn, dặn dò: “Nhìn đệ kìa, chạy về đầy đầu mồ hôi, sau này đừng dùng nước lạnh rửa mặt.”

“Đã biết, vậy quần áo……”

“Lấy ra tới đi, tỷ giặt cho đệ.”

Đường Hạo chạy vào nhà, ôm vài bộ quần áo ra tới.

“Đường Hạo!” Nhìn thấy tiểu tử này lại muốn chạy ra ngoài, nàng mở miệng gọi lại hắn: “Tỷ dạy chữ cho đệ nhé?”

“Biết chữ?” Đường Hạo ngẩn người: “Tỷ biết chữ sao?”

“…… Ừ, tỷ chỉ có một đệ đệ là đệ, về sau đệ còn phải chống lưng cho tỷ và Dĩnh Nhi, năm nay đệ đã mười tuổi, hiện tại biết chữ cũng không chậm, Hạo Nhi đầu óc thông minh, sẽ không kém hơn hài tử khác, chờ về sau đệ thi đậu công danh, cha mẹ và tỷ còn có Dĩnh Nhi liền có chỗ dựa, cũng sẽ không sợ bị người khi dễ.”

Đường Mẫn hướng dẫn từng bước, loại chuyện này cưỡng bách không được, phải là Đường Hạo chính mình thích mới có thể.

Đường Hạo lớn lên trong tay cha mẹ như vậy cũng không lệch lạc, tuy nghịch ngợm, nhưng cũng biết cái gì là tốt cái gì là xấu.

Nghe được đại tỷ nói như vậy, Đường Hạo cũng thực động lòng.

“Đệ sẽ bảo hộ cha mẹ, bảo hộ đại tỷ và muội muội.”

Nghe có vẻ chính là đáp ứng rồi.

“Vậy chiều nay đệ ra ngoài chơi trước đi, ngày mai sớm tới phòng tỷ, nếu Dĩnh Nhi cũng muốn học, theo ca ca cùng đến đây.”

Đường Dĩnh chớp chớp mắt, mắt to sáng lấp lánh, nhưng sau đó liền ngượng ngùng gật đầu: “Cũng được, đây chính là tỷ cầu muội đó.”

“…… Ừ!”

Nhìn thấy đại tỷ cười tủm tỉm, Đường Dĩnh thực không tự nhiên cúi đầu, nhưng ngay cả lỗ tai tuyết trắng đều đỏ.

Đường Hân đang thêu thùa trong phòng nghe được tiếng nói chuyện và tiếng cười bên ngoài, tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch.

Rõ ràng nàng mới là cô nương quý giá của Đường gia, chính là từ sau ngày ấy, địa vị của nàng xuống dốc không phanh.

Cha mẹ bị tổ phụ tổ mẫu răn dạy không nói, nương ngày thường chưa từng ra ruộng làm việc cũng bị kêu đi, ngay cả đại ca nhìn thấy nàng cũng lắc đầu thở dài.

Nàng làm sai chỗ nào? Nàng làm tất cả chẳng lẽ đều là vì chính mình?

Muốn gả cho một kẻ có tiền chẳng lẽ là sai sao? Nàng cũng không thuần túy chỉ vì chính mình sống sung sướng.

Cũng may còn hơn một tháng Đường Mẫn sẽ phải gả chồng, chỉ cần về sau nhìn không thấy nàng, như thế nào cũng tốt, dù sao biểu ca cũng không sống được mấy năm, hơn nữa thân thể yếu như vậy, ngay cả xuống giường cũng không nổi, còn trông cậy vào hai người bọn họ có thể có hài tử?

Hiện tại nàng hận thấu Đường Mẫn, hy vọng nhìn thấy Đường Mẫn thủ quả cả đời, mà Đường Hân nàng, về sau nhất định phải tìm nhà chồng tốt, làm tổ phụ tổ mẫu hối hận vì đã đối xử với nàng như thế.

Đêm đó, Đường Mẫn ở lòng bếp thiêu vài cây củi gỗ, giữ lại ngày hôm sau dạy hai đứa bé viết chữ.

Đại Vinh triều không có cái gọi là trọng văn khinh võ, mà là văn võ ai cũng có sở trường riêng, tổ tiên Hoàng Đế Đại Vinh triều là Tư Mã đại nguyên soái tiền triều, vì bất mãn Hoàng Đế tiền triều ngu ngốc vô độ, cử binh tạo phản bức vua thoái vị, do đó sáng lập Đại Vinh, lịch đại văn thần võ tướng đều là tâm phúc Hoàng Đế tỉ mỉ chọn lựa, đối với hậu phi càng là ước thúc nghiêm khắc, Đại Vinh triều kiến quốc gần trăm năm, không nghe nói ngoại thích lộng quyền, ít nhất trước mắt là không có.

Mấy ngày kế tiếp, Đường Mẫn dùng thời gian nhàn rỗi dạy hai đứa nhỏ biết chữ, đương nhiên nhàn hạ nhiều còn kể chuyện xưa cho bọn họ nghe, đầu tiên là Tây Du Ký.

Một ngày này, nàng kể cho hai đứa nhỏ nghe đến đoạn Tôn Ngộ Không ba lần đánh Bạch Cốt Tinh, sau đó Tôn Ngộ Không bị sư phụ đuổi đi, hai tiểu gia hỏa lòng đầy căm phẫn, sôi nổi chỉ trích Đường Tăng.

“Hòa thượng kia thật là không biết tốt xấu, rõ ràng chính là vì tốt cho hắn, hắn lại không biết lòng người tốt.”

“Đúng vậy, đại tỷ, nên để yêu tinh kia ăn hắn cho rồi.”

“Dĩnh Nhi nói đúng, thật là quá không biết tốt xấu.”

Đường Mẫn bị hai đứa nhỏ nói làm cho tức cười.

“Sư phụ là mắt thường phàm thai, sao có thể nhìn thấu trước mắt là người hay yêu? Huống hồ nữ tử kia dịu dàng nhu nhược, vừa ra tay chính là đưa cơm cho bọn hắn, ý tốt như vậy làm sao sư phụ tin tưởng đó là yêu quái? Kể chuyện này cho hai người nghe chính là muốn nói, thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, không có bất luận chuyện gì có thể không làm mà hưởng, có vài người chính là sói đói khoác da người, mặt ngoài nhìn như là người tốt, kỳ thật rắp tâm hại người, nói hay không bằng cày giỏi, làm người làm việc, không yêu cầu bát diện linh lung, nhưng phải cẩn thận, có thể phản bội mình trước nay đều là người mình tin tưởng.”

Hai đứa nhỏ cái hiểu cái không, nhưng vẫn ghi tạc trong lòng.