Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 6: Bùi cẩm triều



Editor: Vy Vy 1505

Bùi Trang, Bùi gia.

Bùi Hải Cường đứng trong sân, trong tay cầm một con dao giết heo, giơ tay về phía một con lợn sống bị cột chặt vào trên thớt, một đao thẳng đến chuôi, máu đỏ thắm mang theo khí vị nùng liệt chảy ào ào xuống bồn gỗ đặt phía dưới.

“Mẹ nó à, buổi tối làm huyết heo ăn đi.”

Tức phụ của Bùi Hải Cường, Trâu thị cười ha ha tiến lên, nhìn huyết heo không ngừng chảy xuống, cười nói: “Được, làm thêm vài món ăn, bảo đảm ông ăn thõa thích.”

Trâu thị bộ dáng bình thường, dáng người đầy đặn, vóc dáng không cao lắm, nhưng tay chân thực nhanh nhẹn, cũng cần mẫn, hơn nữa rất nhiệt tình, danh tiếng trong thôn thực tốt.

Bùi gia đã năm đời đơn truyền, khả năng có ba năm con gái, nhưng cho dù nỗ lực như thế nào, cũng chỉ có một con trai.

Hiện giờ phu thê Bùi thị cũng chỉ có một đứa con trai là Bùi Cẩm Triều, lại là từ nhỏ sức khỏe suy yếu, mặc kệ xem bao nhiêu đại phu, trước sau đều tìm không thấy nguyên nhân bệnh.

Mùa đông năm năm trước, Bùi Cẩm Triều thiếu chút nữa tắt thở, phu thê Bùi thị gần như khóc ngất xỉu, cuối cùng cũng may qua cơn hiểm nghèo, mấy năm nay tính tình con trai tốt hơn rất nhiều so với dĩ vãng, nhưng trong lòng hai vợ chồng lại trước sau không an tĩnh, bọn họ không biết có phải con trai đã nhìn thấu sinh tử hay không, nhưng mấy năm nay con trai cũng không biểu hiện quá mức dị thường, ngược lại cả ngày an an tĩnh tĩnh, phần lớn thời gian đều ở trong phòng đọc sách, rất ít ra khỏi phòng.

Mắt thấy con trai sắp mười chín tuổi, nhớ tới năm trước bọn họ đi phủ thành, tìm một vị danh y xem bệnh, lời danh y kia nói khiến tim hai vợ chồng như nhỏ máu.

Đại phu kia nói, thân mình Bùi Cẩm Triều rất kém cỏi, hiện giờ chẳng qua là tiêu hao sinh mệnh, chờ sinh mệnh tiêu hao xong, hắn cũng xem như đi đến cuối, thậm chí còn nói thẳng, Bùi Cẩm Triều sống không quá hai mươi.

Cho nên cho dù trong lòng hai vợ chồng thống khổ cỡ nào, Bùi gia cũng không thể tuyệt hậu, con gái nhà khác không muốn gả vào, không có biện pháp cũng chỉ có thể đi cầu Đường gia cô nãi nãi.

Kỳ thật Trâu thị nhìn trúng Đường Hân, cô nương kia lớn lên không tệ, tính cách mềm mại, tay nghề thêu cũng tốt, danh tiếng trong thôn cũng thực tốt, đáng tiếc cô nãi nãi không đồng ý, mà lại định ra Đường Mẫn.

Đường Mẫn là cháu gái của cô nãi nãi, cũng xem như cháu của bọn họ, chỉ là cô nương kia quá mức đanh đá, một trương miệng căn bản không buông tha người, nàng sợ cô nương kia khi dễ con trai của chính mình.

Nhưng mang theo bát tự của nàng tìm thầy bói phê, đối phương lại nói hai người là duyên trời tác hợp, hơn nữa nữ tử có tướng vượng phu.

Vừa nghe thầy bói nói như vậy, cho dù lại chướng mắt Đường Mẫn, Trâu thị cũng không chút do dự gật đầu đồng ý việc hôn nhân này, nếu thật sự như thế, cùng lắm thì chờ Đường Mẫn vào cửa, nàng lại quản giáo.

“Qua chút thời gian ta dặn thôn bên đưa hai con heo đen đến đây, thịt heo đen rất ngon, chờ lúc Gia Bảo thành thân chúng ta dùng để chiêu đãi thân thích.”

“Đươc!” Trâu thị gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn trượng phu: “Không phải nói sửa lại nhũ danh sao? Đừng kêu Gia Bảo trước mặt con.”

Bùi Hải Cường ha ha cười nói: “Tôi biết rồi.”

Bùi Cẩm Triều một thân áo trắng, như không nhiễm một tia bụi bặm, ngũ quan thanh tuyển ôn nhã trắng hơi mất tự nhiên, dáng người mảnh khảnh lại không có vẻ ẻo lả, chỉ tiếc liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu vẻ suy nhược.

Lúc này hắn đang khoác áo ngoài màu lam mộc mạc, ngồi trước án thư sát cửa sổ đọc sách, trong viện tiếng cha mẹ nói chuyện với nhau và tiếng cười truyền vào, làm ngôi nhà nhỏ chỉ có ba viện này đột nhiên trở nên tiếu lệ.

Nắng sớm từ cửa sổ rộng mở chiếu vào, cho gương mặt trắng nõn của hắn thêm một tia oánh sắc, mày kiếm nghiêng cắm vào thái dương, hai mắt mắt phượng thật xinh đẹp hơi hơi nheo lại, môi mỏng gần như không có huyết sắc, lại không ảnh mỹ cảm hưởng chút nào.

Dung mạo trong trẻo như trăng sáng, khí chất lăng lăng như tùng bách.

Không thể không nói, tại đây làng trên xóm dưới, Bùi Cẩm Triều chính là mỹ nam tử được công nhận, cho dù hiện tại bệnh nguy kịch, mỗi ngày cửa trước cửa sau Bùi gia cũng luôn có một ít đại cô nương tiểu tức phụ cố ý vô tình lắc lư.

“Thần Ngọc, nương hầm canh giò heo cho con nè, nhân lúc còn nóng uống một chén.” Trâu thị từ bên ngoài đi vào, trong tay bưng một chén canh, bên trong giò heo cũng hầm mềm mại, tuyệt đối tìm không thấy một khối xương cốt.

Bùi Cẩm Triều gác sách xuống, đứng dậy tiếp nhận chén canh kia: “Cảm ơn mẫu thân.”

“Tạ gì, con là con trai của nương, chỉ cần con có thể khỏe, nương liền an tâm rồi.” Nói xong, Trâu thị nhìn con trai lẳng lặng uống một chén canh, sau đó ngồi xuống đối diện hắn: “Còn một tháng nữa là đến ngày con thành thân, Mẫn Nhi lớn lên…… thật xinh đẹp, chỉ là tính tình có chút đanh đá, nhưng không có tâm nhãn, Thần Ngọc, nương không có yêu cầu gì khác, cho dù con không bệnh, tuổi này cũng tới lúc đón dâu, Bùi gia chúng ta năm đời đơn truyền, con đừng trách cha mẹ.”

Bùi Cẩm Triều uống xong một chén canh, rũ mắt nhàn nhạt nhìn trang sách trước mắt: “Nương đừng nghĩ quá nhiều, sức khỏe con như vậy, có thể có cô nương nguyện ý gả vào, con cũng sẽ đối xử tốt với người ta.”

“Con có thể nghĩ như vậy, trong lòng cha mẹ cũng an tâm.”

Trâu thị an ủi con trai một phen, lúc này mới cầm chén đi ra ngoài.

Bùi Cẩm Triều chờ Trâu thị vừa đi, ánh mắt từ sách chuyển qua trong viện.

Nhà Bùi gia ở Bùi Trang thực không tệ, dù sao Bùi gia từ tằng tổ phụ chính là thợ giết heo, đến nay cũng đã trăm năm, lúc trước Bùi gia cũng chỉ là một nông hộ bần cùng, sau đó đi theo người trong thôn lên núi săn thú, lúc sau chậm rãi bắt đầu giết heo, vẫn luôn kéo dài nghề nghiệp này.

Cho tới bây giờ, mỗi năm đều thu vào mấy chục lượng cố định, hơn nữa nhà mình là thợ giết heo, thịt heo quanh năm suốt tháng đều không gián đoạn.

Hắn cũng biết thê tử tương lai của mình, cũng từng gặp qua một lần.

Mấy năm trước người một nhà Đường gia đến đây thăm hỏi, tuy sức khỏe hắn không tốt, nhưng cũng từng ra chào hỏi người Đường gia.

Đường gia lão thái thái Bùi thị vừa thấy chính là thực khôn khéo, mà Đường lão gia tử lại có chút nặng nề, không nói hai phòng biểu thúc, chính là Đường Hân, mặt ngoài nhìn thực an tĩnh, rất có bộ dáng tiểu thư khuê các, kỳ thật lại rất có dã tâm.

So với Đường Hân, Đường Mẫn danh tiếng rất kém cỏi lại có chút không giống, tuy cô nương kia rất lợi hại, ở Bùi gia cũng là cái mũi không phải cái mũi, đôi mắt không phải đôi mắt, nhưng Bùi Cẩm Triều thấy, cô nương kia có chút thiếu tâm nhãn, có cái gì nói cái gì, không biết che giấu chút nào.

Tính cách như vậy ở gia tộc đơn giản còn dễ, nếu ở gia tộc đông đảo đường huynh muội chưa phân gia, không có khả năng không có hại.

Dựa theo tính cách này, có thể gả cho chính mình mới là lạ, hiện giờ đối phương lại đáp ứng, làm hắn thực nghi hoặc.