Nhất Thai Tam Bảo: Anh Chồng Trúc Mã Đừng Tìm Tôi

Chương 12



"Cậu muốn gì?"

"Dạ Nguyệt Tịch, chúng ta kết hôn đi. Con tôi không thể không có cha."_Hắn nhìn chằm chằm vào cô. Hiện tại chỉ có lấy lí do con cái ra thì cô mới tự nguyện ở bên hắn, hắn không còn cách nào khác.

"Anh dựa vào đâu mà nói vậy? Chỉ cần tôi muốn, bọn trẻ lập tức đổi họ. Chúng thích họ nào, tôi lấy người có họ đấy."

"Bọn trẻ thích họ Tô."

"Đồ khùng."_Cô sẵn giọng mắng. Hôm nay bắt cô tới chỉ để nói mấy chuyện này? Công việc cô còn đang dang dở, hôm nay làm không xong thì làm sao ngày mai đưa bảo bối đi chơi? Anh ta là đồ rảnh rỗi nhất trên đời hay sao? CEO gì kì vậy?

Dạ Nguyệt Tịch xách túi đứng dậy, định bỏ về thì bị câu nói của hắn làm cho tức giận.

"Dạ Nguyệt Tịch, cha mẹ cậu đã định tôi là con rể, cậu sau này chỉ có thể gả cho tôi, làm con dâu Tô gia! Thằng nào dám léng phéng, tôi diệt cả họ nhà nó. Cậu liệu mà làm!"

"Mẹ nó thằng điên! Muốn gây chuyện à? Bà mày không gả! Không gả!"_Dạ Nguyệt Tịch hét lên, lâu lắm không đánh hắn, hắn càng được nước lấn tới. Hắn không có việc làm hay sao cứ kiếm chuyện mãi, thật phiền phức. Lúc nhỏ cứ như vậy là hai đứa đánh nhau to.

"Nguyệt Tịch, cậu bình tĩnh, nói chuyện lịch sự lại đi."

Hắn vừa dứt lời đã không thấy bóng dáng cô đâu nữa rồi.

"Con mẹ nó, Dạ Nguyệt Tịch. Không ép được cậu gả cho tôi, tôi thà cấm dục cả đời!"

Hắn vội rút điện thoại ra gọi cho bảo vệ: "Thấy bất kì người phụ nữ nào bước ra khỏi công ty liền chặn lại không được để thoát!"

Dưới công ty, Dạ Nguyệt Tịch tưởng chừng như bản thân sắp thoát được, chỉ còn cách cửa vài mét là có thể ra ngoài. Đột nhiên tay cô bị giữ chặt lại bởi 1 người thanh niên.

"Dạ Nguyệt Tịch? Chị làm gì ở công ty nhà tôi?"_Thiếu niên kia nhăn mặt nhìn cô, gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu.

Dạ Nguyệt Tịch cũng sớm nhận ra được nhờ mái tóc màu đỏ rượu quen thuộc_Tô Trắc, em trai của Tô Trác Huy.

"Tô Trắc sao? Em làm gì vậy?"_Hiện tại cô đang rất bận, cần phải đến công ty nào ngờ bị anh em nhà này kéo lại mấy lần. Sắp muộn rồi!

"Tôi phải hỏi chị mới đúng, ai cho chị vào đây? Còn nữa, đừng gọi tôi thân mật như vậy!"

"Hôm nay tôi không rảnh để nói nhảm với nhị thiếu đâu!"_Dạ Nguyệt Tịch hất tay thiếu niên kia ra rồi nhanh chóng chạy vụt khỏi cửa. Bảo vệ lúc này hốt hoảng đuổi theo.

"Cô kia! Mau đứng lại, tổng tài nói không được để ai rời khỏi công ty!"

"Là nhị thiếu gia Tô Trắc thả tôi đi, chính xác là không muốn tôi ở lại, cứ bảo lại với tổng tài của anh như vậy."

Dạ Nguyệt Tịch nhanh chóng chạy thoát, cô phải chờ hẳn 15 phút taxi mới đến. Kết quả hôm nay cô vừa ngày đầu đi làm đã đi trễ, dì của cô biết chắc sẽ tức giận lắm. Vừa tan sở, Dạ Nguyệt Tịch đã nhận được cuộc gọi từ dì.

"Nguyệt nha đầu, dì nghe Paul nói hôm nay cháu đến trễ, đối tác về rồi cháu mới đến. Chuyện này là sao?"

"Dì à, cháu..."

"Cháu bị người ta làm khó dễ nên mới như vậy, cháu không có nói dối, dì à, dì phải tin cháu."

Tố Quả dù có hơi giận cháu nhưng vẫn hỏi lại, trước giờ Tố gia hay gia tộc công tước Ambar cũng chưa từng để cô bị như vậy.

"Là ai? Ai dám làm khó dễ cháu?"

"Thôi dì à, dì đừng quan tâm ạ."

"Được, chờ đó, dì đến đó với cháu."

Nghe đến đây, Dạ Nguyệt Tịch lập tức hốt hoảng. Cô về đây chơi, sao có thể để dì đến đây kiểm soát cô làm việc chứ?