Nhẹ Nhàng Câu Dẫn

Chương 2: Anh bác sĩ đẹp trai



Trước đó Chu Viễn Kỳ đang làm việc ở một nơi khác khá xa nhà, rồi đột nhiên nhận được lời mời của một người tên Nam Cung Lân, nói là muốn nhờ hắn về làm chủ nhiệm ở trạm thú y này, lương thì khá hậu hĩnh. Hắn còn nghi ngờ người ta lừa đảo, bởi đột nhiên sao lại có chuyện tốt như thế rơi lên đầu mình, cho đến khi giấy trắng mực đen đưa tới, để hắn ký hợp đồng thì hắn mới vội vàng cầm bút lên, đồng ý ngay và luôn.

Một tuần sau khi nhận được lời mời kia, phòng khám đã sẵn sàng đi vào hoạt động. Ở nơi này, Chu Viễn Kỳ đứng trên tất cả mọi người, chỉ dưới cậu sinh viên đang còn chưa ra trường là Nam Cung Lân.

Ai cũng nghĩ Chu Viễn Kỳ giàu có, là chủ sở hữu của phòng khám, nhưng sự thật không phải thế, hắn cũng làm công ăn lương như người khác mà thôi.

Chu Viễn Kỳ cảm thấy Nam Cung Lân chắc chắn là con nhà giàu, còn đang đi học đã dư tiền mở tiệm thú y thế này, không phải thế thì sao nữa? Hắn biết thừa, lại không dám đi nói lung tung, cứ an phận làm việc của mình.

Nam Cung Lân tháo bao tay ra, đi về phía cổng và đưa ánh mắt nhìn về mấy chữ “Trạm Cứu Trợ Động Vật 41” ở bên cạnh, ý cười bên môi càng đậm.



Hà Nhiên đưa bé mèo trở về trạm, trên tay còn cầm theo ít thuốc bổ cho bé cưng.

Giờ cơm, tâm trạng cô phơi phới khoe với mọi người:

“Hôm nay tớ mới gặp anh bác sĩ ở phòng khám bên cạnh, siêu cấp đẹp trai! Trời ạ!”

Bạn của Hà Nhiên bật cười:

“Cậu vẫn có đam mê với các anh đẹp trai như thế nhỉ? Có đẹp bằng mấy anh diễn viên ca sĩ bây giờ không?”

“Có!” Hà Nhiên khẳng định. “Tớ cảm thấy nếu anh ấy không đi làm bác sĩ thì có thể đi làm diễn viên, thật sự rất thu hút, đặc biệt là ánh mắt kia, các cậu không hình dung được đâu…”

Cô gần như vừa nhìn đã thấy thích người ta, nhưng cũng chỉ dừng lại ở thích vậy thôi chứ không có ý gì hơn. Bình thường thấy trai đẹp, cô đều rất phấn khích.

Phòng khám bên cạnh đã hoạt động được một tuần, nhưng những thành viên trong trạm vẫn chưa ghé qua, nên khi nghe Hà Nhiên luôn miệng khen anh bác sĩ xong thì ai cũng hào hứng muốn xem thử.



Buổi sáng ngày hôm sau vừa vặn là thứ bảy, cả đám sinh viên được nghỉ nên tụ tập trước cổng trạm lén lút quan sát phòng khám.

Hà Nhiên cảm thấy làm vậy có chút lộ liễu, dặn dò họ:

“Mấy cậu đừng có để người ta nhìn thấy đó, như vậy sẽ rất kỳ cục.”

Trông họ có khác gì mấy tên biếи ŧɦái rình rập người khác đâu chứ? Ôi trời…

Hà Nhiên vừa gặm bánh bao ăn sáng vừa thò đầu ra nhìn, mặc dù miệng thì khuyên bảo, song trong lòng cũng khá mong chờ. Cả đêm qua cô bị khó ngủ, cứ nghĩ mãi về nụ cười của anh đến tận ba giờ sáng!

Trời không phụ lòng người, sau một lúc chờ đợi, đám con gái bắt đầu lộn xộn lên:

“Tới rồi tới rồi, có phải là anh chàng đi xe máy đó không?”

“Áo sơ mi xanh kia kìa!”

Hà Nhiên ngậm một miệng bánh bao, tiến tới mấy bước, thò đầu ra khỏi bức tường để nhìn kỹ hơn.

Dáng người cực phẩm kia, đôi chân thon dài trong chiếc quần tây ống đứng kia, cô nuốt vội một miệng bánh rồi nói:

“Là anh ấy đó!”

Thành viên trong trạm cứu trợ động vật đa phần là sinh viên nữ, thấy trai đẹp liền mất hết liêm sỉ mà hét ầm lên. Một cô gái còn mạnh dạn đưa tay ra vẫy chào:

“Anh đẹp trai ơi!”



Nam Cung Lân vừa mới đậu xe xuống liền nghe thấy tiếng gọi, nghiêng đầu nhìn sang chỗ họ. Lúc này mấy cô gái cách anh chỉ tầm sáu, bảy mét, cho nên mắt tốt một chút là có thể trông thấy khuôn mặt tuấn tú của anh.

Nam Cung Lân buồn cười, giơ tay lên vẫy vẫy họ.

“Aaaaa! Chết tôi rồi!”

“Má ơi, đẹp trai quá!”

Mấy cô gái rụt đầu vào trong, đứng tại chỗ múa may quay cuồng, Hà Nhiên thì cứ thẫn thờ nhìn về phía anh. Trái tim trong lồng ngực lại bắt đầu không nghe lời mà nhảy bùm bùm, cô mím môi quan sát anh một lúc, thấy anh vẫn còn đứng bên đó nhìn mình.

Nam Cung Lân mỉm cười với Hà Nhiên, gật đầu xem như chào hỏi rồi mới tiến vào trong.

Kể từ khi xuất hiện anh bác sĩ thú y siêu cấp đẹp trai này, mấy cô gái trong đội cứu trợ động vật thi nhau đưa các bé thú cưng sang để khám. Dù chúng chỉ hơi mệt chút xíu, họ cũng nói:

“Bé Kiwi bệnh rồi, tớ mang bé qua phòng khám đây!”

“Hôm nay Dâu Tây có vẻ chán ăn, chắc phải tiêm một mũi mới được!”

Hà Nhiên mỗi lần thấy vậy đều can ngăn:

“Mấy cậu bình tĩnh lại chút đi, nếu cứ như vậy người ta sẽ nghĩ sao về tụi mình?”

Tuy rằng cô cũng rất thích anh trai kia, nhưng cố ý tiếp cận như thế thì không hay lắm. Mấy cô nàng trong đội đều đang ế chỏng chơ không có người yêu, vì vậy mặc kệ, da mặt dày nói:

“Thời bây giờ con gái nên chủ động một chút, mặc kệ là ai trong số tụi mình lọt được vào mắt xanh của anh ấy đều tốt hơn để người khác phỗng tay trên!”

Hà Nhiên bị họ quán triệt tư tưởng nước phù sa không chảy ruộng ngoài, ngượng ngùng gật đầu.