Nhĩ Dữ Thanh Phong Minh Nguyệt

Chương 13: Tháng Sáu (Phần 9)



Lan Thương ở ngoài thành bắt giữ một mã phu.

Sở dĩ là muốn cùng Nghiêm Hàn đến doanh trại của binh lính thì lại trông thấy một chiếc xe ngựa dừng ở ngoài thành. Xe ngựa kia chở nửa xe lương thực, điều đó không quan trọng. Điều đáng quan tâm là mã phu kia lúc nhảy xuống xe ngựa nói chuyện với một người, ở dưới đệm lộ ra một cái túi. Trên mặt túi in dấu quan ấn rõ ràng.

Lan Thương ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm cái túi kia rồi dùng tay thọc thọc Nghiêm Hàn, Nghiêm Hàn hiểu ý. Cái túi này xuất hiện như vậy, Nghiêm Hàn muốn Lan Thương nhìn chính mình mang theo người hồi quân doanh, lập tức quay đầu trói mã phu kia lại, nhanh chóng trở về quân doanh thủ thành.

Mã phu kia nhát gan, còn chưa dùng hình đã lắp ba lắp bắp. Cách đây vài ngày có một phú giả nhận người bán lương thực. Những chiếc xe lương thực kia xe chuyển đến lương trang ở khắp mọi nơi, chuyển một chuyến được cấp cho một lượng bạc, chi phí ăn mặc đều do phú giả kia chịu trách nhiệm. Nói xong rồi lo lắng Lan Thương cùng Nghiêm Hàn không tin, gã liền khai phú giả kia tên họ là gì và nhà ở nơi nào rõ ràng rành mạch.

Lúc Nghiêm Hàn phái người đi bắt suốt đêm, phú giả đang mời gánh hát tới nhà mình diễn tuồng, bị người của Nghiêm Hoan trùm đầu mang đi. Tới quân doanh, một cái túi được lấy ra, trước mắt một loạt hình cụ được bày biện chỉnh tề. Phú giả lúc ấy liền đái trong quần, cũng khai ra sạch sẽ. Vốn dĩ là một người bà con của phú gia mua được số lương thực này, đem bán với giá cao hơn cho lương trang các nơi. Chỉ là người bà con kia đang đi du lịch, đi đến nơi nào thì không rõ ràng lắm. Người tạm thời bắt không được, nhưng số lương thực kia hiện đang ở đây. Phú giả lấy ra một quyển sách, bên trong ghi các lương trang đã chọn mua.

Trước mắt số lương thực kia còn chưa xuất kho đã bị thương nhân giữ lại trong kho, một là để tránh đầu sóng ngọn gió, hai là để treo giá.

Lan Thương và Nghiêm Hàn bận rộn đến khuya, vốn nghĩ rằng số lương thực cho bá tánh Giang Nam đã bị mất, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra một chút vui mừng. Vì thế hai người hẹn nhau đến bờ sông Vĩnh An uống một chén.

Hai người gọi một vò Nữ Nhi Hồng, một vài món ăn kèm, nâng chén.

Lan Thương và Nghiêm Hàn đều nhiệt huyết, nói cách khác, Lan Thương và người ở Binh bộ đều rất nhiệt huyết, Mục lão tướng quân, đại tướng quân Mục Yến Khê, tướng quân Tống Vi, Nghiêm Hàn ở trước mặt. Người của Binh bộ đại thể đều từ một khuôn mẫu đúc ra, chính nghĩa và tâm huyết giống nhau như đúc.

Nghiêm Hàn đem eo bài trả lại cho Lan Thương, thuận miệng hỏi một câu: "Mục lão tướng quân sao lại đem eo bài cho ngài?"

Lan Thương sửng sốt, chuyện này rất dài, không biết nên bắt đầu từ đâu. Hắn chỉ biết hỏi lại Nghiêm Hàn: "Nghiêm Giáo úy đã đi theo Mục tướng quân từ lâu, ngài có biết Hồi Xuân không?"

Nhắc tới Hồi Xuân, Nghiêm Hàn trở nên hứng thú, gật đầu như gà mổ thóc: "Là phu nhân của đại tướng quân chúng ta, là người Vô Diêm trấn... A? Âu Dương đại nhân cũng là người Vô Diêm trấn."

Lan Thương gật gật đầu, nghe thấy Nghiêm Hàn nói đến bốn chữ "phu nhân tướng quân", trong lòng thắt lại một chút, vội vàng uống lên ly rượu, lòng lại đau đớn. "Ta và Mục đại tướng quân, nguyên nhân là ở Hồi Xuân. Ta và Mục lão tướng quân, nguyên nhân là ở Mục tướng quân. Đến nỗi eo bài, ta thật sự không biết vì sao lại đưa cho ta."

Nghiêm Hàn nghe vậy gật đầu, sau đó thở dài.

"Nghiêm huynh đây là?"

"Mệnh này của ta, lúc ở trong triều có hai, ba người bạn tốt, hiện giờ đã bị phái đến các nơi. Thật vất vả mới cùng Âu Dương đại nhân chơi thân, chưa kịp thâm giao, tháng sau đã phải lên đường đi Bắc tuyến."

"Tống tướng quân cũng đến Bắc tuyến."

"Chính xác là sẽ cùng Tống tướng quân lên đường. Cách đây hai năm đại tướng quân mang theo ta đánh mạnh ở Bắc tuyến, đánh với người Bắc hai, ba năm vẫn chưa thành. Lúc này triều đình lại phái Tống tướng quân đi, nói trắng ra, Tống gia sẽ bị liên luy. Hiện giờ làm được gì ở Bắc tuyến cơ chứ?" Nghiêm Hàn không thể dừng lại cuộc trò chuyện được nữa, đành nói thêm cho Lan Thương về chuyện hành quân đánh giặc. Lời trong lời ngoài đều là Mục Yến Khê, còn nhắc tới Hồi Xuân cùng Mục Yến Khê.

Lan Thương vừa uống rượu vừa nghe chuyện, sau cùng lại uống đến say. Thực ra sau khi vào kinh thành, hắn chưa bao giờ nhắc tới chuyện Hồi Xuân với ai. Hôm nay nghe được Hồi Xuân trong miệng Nghiêm Hàn, lại có chút khác biệt so với nàng ta lúc ở Vô Diêm trấn. Bất luận là khác nhau như thế nào, nhưng Hồi Xuân là mặt trời rực rõ, vẫn là Hồi Xuân thường xuyên xuất hiện trong giấc mộng của hắn, là Hồi Xuân xa vời hắn không thể với tới được.

Lan Thương nghe chăm chú, hai mắt mê ly hỏi Nghiêm Hàn: "Hồi Xuân là nữ tử đẹp nhất ngài từng gặp qua sao?"

"Dĩ nhiên. Đệ nhất nhân gian." Ngón cái của y giơ lên, "Nữ tử thông minh như vậy, thế gian hiếm có. Đại tướng quân có khi nào quá xúc động đâu? Chỉ ngay lúc đó, lúc thua trong tay nàng ta, lại vui vẻ chịu đựng."

Hồi Xuân là nữ tử ta thấy tuyệt với nhất.

Lan Thương uống nhiều đành chia tay Nghiêm Hàn, lảo đảo lắc lư trở về. Rõ ràng là đang say rượu, nhưng đầu óc lại cực kỳ tỉnh táo. Chớp mắt là Hồi Xuân, hô hấp cũng là Hồi Xuân. Hắn biết rõ giờ phút này không nên tơ tưởng tới Hồi Xuân, nhưng chỉ tốn công vô ích. Đầu hắn dựa vào bức tưởng ở đầu hẻm, thở dốc, bỗng một bàn tay đặt trên vai hắn: "Âu Dương đại nhân." Giọng nói như thanh âm của núi rừng, khiến người ta vui vẻ thoải mái. Lan Thương ngẩng đầu, hoảng hốt khi nhìn thấy Hồi Xuân đang đứng ngay trước mặt mình, lúng ta lúng túng gọi: "Hồi Xuân."

Hồi Xuân? Cái tên Hồi Xuân này, Triệu Việt Khê đã từng nghe qua, cũng biết nhiều ít. Đó là vào mùa đông năm trước, đó là cái tên vẫn luôn được nhắc tới ở đầu đường cuối ngõ kinh thành, ngay cả nha đầu trong phủ nhàn rỗi không có việc gì làm cũng nhắc tới: "Mắt nhìn của Mục đại tướng quân quả nhiên không tầm thương, Hồi Xuân kia như tiên nữ hạ phàm, vô cùng xuất trần." Lúc ấy Triệu Việt Khê còn từng nhìn thấy nàng ta ở bờ sông Vĩnh An.

Nghĩ đến không phải Âu Dương Lan Thương không vừa ý mình, mà là trong lòng có người khác, nàng ta mở miệng: "Là ta."

Bàn tay Lan Thương tìm được khuôn mặt nàng ta, vuốt ve rồi lại đột ngột phất tay: "Hồi Xuân, ta không thể chạm vào nàng." Hắn thống khổ quay người đi. Mặc dù đang say rượu, hắn vẫn lo lắng cho danh tiết của Hồi Xuân. Triệu Việt Khê nhẹ nhàng vỗ tay lên sống lưng hắn: "Không sao hết Lan Thương, không sao hết." Ngay sau đó quay người hắn lại, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

Triệu Việt Khê mê man mở mắt, nhìn viện môn cách chỉ vài bước chân, một nữ tử mặt không trang điểm đang nhìn bọn họ. Rất tốt, hôm nay đã bắt kịp. Triệu Việt Khê nhắm mắt lại, nhẹ nhàng quay đầu đi, dường như đang hôn một cái lên gương mặt Lan Thương. Sau đó nàng ta lại thâm tình nhìn hắn, không coi ai ra gì.

Thanh Phong ở trên giường nằm cả ngày, được Tuyết Diên kéo ra hít thở khí trời, ai ngờ vừa mở cửa đã thấy ngay một màn này. Trực giác của nàng không muốn nhìn thêm, thất thần giữ chặt lấy Tuyết Diên, xoay người trở vào cửa viện.

Trong viện trên bàn có bốn món ăn và một món canh, là Thanh Phong hôm nay đã hăng hái làm để đáp tạ Lan Thương ngày ấy đã sắn tay áo nấu cháo cho nàng. Lúc này trông thật dư thừa, nàng quay đầu nói với Tuyết Diên: "Đem đồ ăn cất đi. Tắt đèn." Nói xong liền đi vào phòng ngủ, ăn mặc chỉnh tề nằm ở trên giường.

Lúc này cảm giác đau đớn mới ập tới. Vừa mới liếc mắt nhìn một cái, hai người ở đầu ngõ đang ôm nhau không rời, dường như còn nói những lời vô cùng âu yếm, trong lòng Thanh Phong giống như bị cái gì cắn một cái, đau đớn một chút, nhưng khi đảo mắt một cái, cơn đau kia đã biến mất, chỉ còn một chút đau lòng. Nàng cảm thấy bản thân mình quá dư thừa.

Âu Dương Lan Thương bị tam ca lôi kéo về chăm sóc cho mình, mọi chuyện chỉ dừng lại ở phép lịch sự, nhưng nàng lại nhầm khoảng thời gian bên nhau kia là tình nghĩa. Thật là xấu hổ.

Tuyết Diên đứng ở bên ngoài, dán đầu vào cửa sổ, Tiểu Thất ở một bên nhỏ giọng hỏi nàng ta: "Có động tĩnh gì không?"

Tuyết Diên lắc đầu.

Nàng ta thở dài kéo Tiểu Thất ra một bên nói chuyện: "Thanh Phong tiểu thư thật sự rất buồn. Lúc ta kéo tay người, rõ ràng một khắc trước vẫn còn ấm, giây sau lại trở nên lạnh lẽo. Lúc này không cần người khác nói, Âu Dương đại nhân đối với tiểu thư chúng ta, thật ra là do chúng ta đã nghĩ nhiều. Triệu Việt Khê kia dù sao cùng là đệ nhất tài nữ kinh thành, lại còn là ái nữ của thừa tướng, không thể so sánh bằng."

Thanh Phong ở trong căn phòng tối tăm, dù Tiểu Thất và Tuyết Diên có đè nén giọng nói lại, nhưng Thanh Phong vẫn có thể nghe thấp thoáng. Thanh Phong chưa bao giờ nghĩ muốn so sánh với Triệu Việt Khê, từ nhỏ nàng đã không thích so sánh mình với người khác, nàng khổ sở chính là vì hành động mà Lan Thương đối với nàng giống như đối với một kiện trân bảo, vô cùng cẩn thận. Nàng chưa bao giờ thấy Âu Dương Lan Thương lại như thế này.

Dùng mu bàn tay lau sạch nước mắt, khàn giọng nói một câu: "Thật xấu hổ."