Nhĩ Dữ Thanh Phong Minh Nguyệt

Chương 15: Tháng Sáu (Phần 11)



Sơn gian vào đêm lạnh lẽo, bọn họ vây quanh một cái lò sưởi nhỏ ngắm sao. Tiểu Thất đảo mắt nhìn Cảnh Kha vài lần, hắn đều ngồi bất động không làm gì cả. Ngón tay Tuyết Diên khẽ chọc vào hông của Thanh Phong. Là chủ tớ đã lâu, Thanh Phong dĩ nhiên hiểu.

"Hoài Cổ tiên sinh không bận chuyện khác sao?" Nàng ngụ ý đuổi người.

Cảnh Kha dĩ nhiên nghe hiểu ý tứ của nàng, đúng dậy phủi phủi áo choàng, chắp tay chào nàng: "Không quấy rầy nữa." Rồi sau đó hắn rời khỏi, nhưng thật ra không đi xa, rẽ vào gian phòng bên cạnh Trích Tinh các, Lan Nguyệt các. Cảnh Kha bước vào Lan Nguyệt các, dạy những người khác pha ấm trà, ngồi ở phía trước cửa sổ nghe chủ tớ ba người nàng nói chuyện.

Giọng nói Thanh Phong dịu dàng, lúc này đang chỉ vào con quạ đen trên cây nói một câu thật lòng: "Thiên hạ và quạ đen đều đen như nhau!" Ngay sau đó là một loạt tiếng sột sột soạt soạt, hắn nhịn không được đẩy cửa sổ ra một chút thò đầu ra ngoài nhìn, lúc nhìn thấy thì không thể tin được, tam tiểu thư ngày thường dựa bàn đề bút viết tình thơ ý họa, lúc này đã trèo lên cây, vươn tay đào tổ chim, vừa đào vừa nói: "Nếu đã ở đây, tốt nhất là nướng ăn đi."

Cảnh Kha nhịn không được cười thành tiếng, nữ tử trên thế gian được phân thành nhiều cấp bậc, vô tài vô đức xếp tứ đẳng, có tài vô đức xếp tam đẳng, có tài có đức là nhị đẳng, có tài có đức có dung mạo là nhất đẳng, có tài có đức lại thú vị... ngàn dặm mới tìm được một người. Tam tiểu thư thật đúng là thú vị.

Lúc lại ló đầu ra nhìn, hắn thấy Thanh Phong không thật sự nướng trứng chim kia, mà lại cẩn thận giao cho Tiểu Thất: "Chúng ta mang về ấp một quả thử xem."

Thật sự có thể biến những ngày bình đạm như nước thành trăm ngàn đóa hoa.

Cơm canh cuối cùng cũng làm xong, ba người vây quanh bên lò sưởi nhỏ, uống chút rượu, ăn cá nóng hầm hập, thưởng thức bầu trời đầy sao.

"Vẫn là có tiền thật tốt." Tuyết Diên tự đáy lòng phát ra một tiếng than thở, Thanh Phong nghe nàng ta nói như vậy, kéo tay nàng ta lại: "Lúc ấy bảo ngươi đổi chủ tử ngươi không chịu, một vừa hai phải muốn cùng ta chịu khổ. Có phải ngốc quá rồi không?"

"Ngốc nhưng thật ra cũng không ngốc, tam tiểu thư là người tốt, được hầu hạ tam tiểu thư rất thư thái; nhưng chúng ta nghèo quá, cũng không phải là giả vờ nghèo đâu!" Nói xong nàng ta ha ha cười thành tiếng, Tiểu Thất không vui, nhảy dựng lên nói: "Chúng ta sao lại nghèo? Tam tiểu thư đối đãi với chúng ta tốt như vậy, ta muốn nói, cuộc sống này của chúng ta là giàu có và sung túc nhất."

"Rồi rồi rồi, chúng ta giàu có và sung túc nhất. Chờ bổn tiểu thư trở về, tính toán lại số bạc trong tay, mở một cửa hàng. Sau đó nói tam ca gọi những cẩu bằng hữu của huynh ấy kéo tới, có lẽ có thể kiếm được chút bạc."

"Tống tướng quân tuy vậy mà không có cẩu bằng hữu, cho dù có cũng bị phái đến các nơi hết rồi." Tuyết Diên bụm mặt, nhịn không được buông tiếng thở dài.

Ba người đã lâu không được thoải mái như thế, tiếng cười vang lên đến tận sơn cốc, Cảnh Kha nghe bọn họ cười nói, bất tri bất giác ngủ mất.

Lại nói tới Lan Thương, lúc mặt Triệu VIệt Khê dựa vào khuôn mặt hắn, cảm giác quái dị khiến hắn tỉnh rượu một nửa, đôi tay nắm lấy bả vai nàng ta đẩy về phía sau, lúc này mới phát giác, người trước mắt nào phải người trong lòng, rõ ràng là do mình nhầm lẫn!

Hắn cuống quýt lui về phía sau một bước, cúi người trước Triệu Việt Khê thi lễ: "Uống nhiều quá, mong Việt Khê tiểu thư chớ trách."

Triệu Việt Khê thấy hắn kinh sợ, che miệng cười khúc khích, ngoài miệng nói một câu dí dỏm: "Âu Dương đại nhân có lỗi gì?" Nàng ta tiến lên phía trước một bước, nhón chân đến bên má hắn: "Lỗi là Âu Dương đại nhân tình chi sở chí, đem Việt Khê ôm vào trong lòng sao? Việt Khê không trách Âu Dương đại nhân, Việt Khê thích." Rồi sau đó lui về sau một bước: "Âu Dương đại nhân về tới rồi, Việt Khê trở về vậy." Không cho Lan Thương có bất kỳ cơ hội mở miệng, nàng ta quay đầu đi.

Lan Thương đứng đó, trong lòng như có gì đó mắc lại. Hắn giương mắt nhìn sân nhà Thanh Phong. Trong lòng Lan Thương như thiếu một thứ gì đó, đứng ở trước viện môn của Thanh Phong hồi lâu rồi mới chậm rãi quay trở về.

Những ngày này mỗi khi Lan Thương gặp phải chuyện không vui, đều sẽ vào trong viện Thanh Phong ngồi một lát, cùng nàng nói chuyện một lúc, hoặc là sẽ không nói gì, chỉ ngồi như vậy thôi. Thanh Phong tựa như một làn gió mát, bất cứ cái gì dơ bẩn đến nơi này của nàng, đều bị thổi bay.

Cảnh thúc mở cửa trông thấy Lan Thương say thành như vậy thì hoảng sợ, vội lớn tiếng gọi Tĩnh Niệm. Tĩnh Niệm đang ngủ say dụi mắt mơ mơ màng màng đi ra, nhìn thấy Lan Thương uống thành ra như vậy, vội vàng tiến đến đỡ hắn: "Đại nhân."

Lan Thương vẫy vẫy tay: "Say say", tùy ý để Tĩnh Niệm đỡ hắn vào phòng ngủ, cùng cậu ta ngã lên trên giường.

Lan Thương tuy uống say nhưng đầu óc lại cực kỳ tỉnh táo, ở trên giường lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được, chiếc khăn dưới gối truyền đến mùi hướng, hắn lấy khăn đặt lên trên mặt, không lâu sau đã ngủ say.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Ngày hôm sau Lan Thường rời giường định đến viện tử của Thanh Phong, song lại ở cửa đứng một lát. Không biết sao, vốn muốn nói hai lời với Thanh Phong, nhưng hắn dậy quá sớm, trời còn chưa sáng, lúc này gõ cửa ít nhiều có vẻ không thích hợp.

Tinh thần mê man cả ngày, hắn hạ chức sớm rồi nhanh chóng trở về, lại phát giác cửa viện của Thanh Phong vẫn đóng chặt, gõ cửa hồi lâu cũng chẳng thấy ai ra mở. Chân Lan Thương đã quen chạy đến nơi này của Thanh Phong, thình lình cửa lại đóng, trong lòng có chút hụt hẫng.

Buổi tối lúc dùng cơm, đầu bếp hầm một nồi thịt heo, Lan Thương ăn một chút liền buông chén đũa, chắp tay sau lưng trở về phòng. Lại qua hồi lâu, hắn ở trong phòng gọi Tĩnh Niệm: "Tĩnh Niệm, ngươi đến đây."

Tĩnh Niệm đẩy cửa đi vào, nhìn thấy trong tay Lan Thương đang nắm chặt hai cái khăn đặt vào tay cậu: "Khăn không còn mùi nữa, nên đổi cái mới. Ngươi nhanh chân chạy đi tìm tam tiểu thư đổi hai cái mới về." Nói xong trơ mắt nhìn Tĩnh Niệm chạy đi, rồi lại trơ mắt nhìn Tĩnh Niệm trở về.

Nào ngờ Tĩnh Niệm đã trở về, cúi đầu trước hắn: "Lạ thật, trong viện tam tiểu thư không có ai."

"Gõ cửa không ai đáp sao?"

"Không ai đáp."

"Chưa xong đâu, ngươi lại đi một chuyến, trèo lên tường, nhìn xem bên trong đang làm cái gì? Đừng để xảy ra chuyện gì."

"Trèo tường?"

"Đúng vậy."

"Có bất lịch sự quá không?"

Giọng nói Tĩnh Niệm trầm xuống, nhìn thấy chân mày Lan Thương nhíu lại. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy đại nhân phát hỏa, vội vàng chạy ra ngoài. Một lát sau cậu ta lại trở về: "Trèo tường rồi, bên trong trống không, không có một ai. Có lẽ là về Tống phủ rồi."

"Ồ." Lan Thương "ồ" một tiếng, đứng dậy dạo bước trong phòng giống như ruồi bọ không đầu. Cũng thật kỳ quái, cơm chiều rõ ràng chỉ uống có mấy ngụm mà dạ dày đã sôi sục, trong lòng thầm nghĩ: Nếu bây giờ có chén cháo hoa thì tốt rồi.

Lại lăn qua lộn lại suốt một đêm.

Ngày hôm sau hắn rời giường thì chóng mặt nhức đầu, uống mấy ngụm nước âm rồi mang theo Tĩnh Niệm ra cửa. Lúc đi ngang qua sân nhà Thanh Phong, lại nhìn nhìn một hồi, nàng đi suốt một đêm chưa trở về, không biết đã đi đâu? Cũng không để lại phong thư nào, nghĩ như vậy hắn lại bốc hỏa, vung ống tay áo rời đi.

Cả ngày hôm nay đều không suôn sẻ, hắn đã hai lần nổi nóng vô cớ với Tĩnh Niệm. Tĩnh Niệm có bao giờ thấy Lan Thương như thế đâu? Hận không thể trốn hắn thật xa. Rốt cuộc đến khi hạ chức, Lan Thương vô cùng lo lắng trở về, nghe được trong viện Thanh Phong có động tĩnh, không biết vì sao như cảm thấy thần linh trở về, sự không thoải mái liên tiếp hai ngày nay đã tan thành mây khói.

Duỗi tay gõ gõ cửa, qua hồi lâu Tiểu Thất mới đi ra mở cửa, nhìn thấy là Lan Thương đại nhân, vẻ mặt trở nên trầm xuống: "Âu Dương đại nhân có chuyện gì."

Câu hỏi của hắn ta khiến Lan Thương choáng váng. Trước đây đều là mở cửa rồi lập tức đi vào không tốn chút thời giờ, có bao giờ bị hỏi là có chuyện gì đâu? Hắn giật giật môi, nhớ tới chuyện hai cái khăn kia, từ cổ tay áo lấy khăn ra: "Tới tìm tam tiểu thư đổi khăn."

"Được rồi. Tiểu nhân sẽ hồi bẩm." Hắn ta nhận lấy khăn từ Lan Thương rồi đóng cửa viện. Viện môn kia hình như nặng ngàn cân, chầm chậm vang trong lòng hắn. Đợi hồi lâu mới thấy Tiểu Thất trở ra, đưa cho hắn hai cái khăn mới: "Âu Dương đại nhân, tiểu thư nói mắt thấy hoa sen sắp tàn, sau khi hoa sen tàn đi, mùi hương của lá sen không còn thuần khiết, mùi hương của lá sen không thuần khiết, lúc tẩm vào khăn cũng sẽ không có tác dụng ngưng thần trợ ngủ kia nữa."

"... Tam tiểu thư có ổn không? Hai ngày nay ăn uống vẫn tốt chứ?" Lan Thương vẫn còn nhớ tới bộ dạng nàng nằm nghiêng ở trên giường, quay lưng về phía hắn rơi lệ.

"Đạ tạ Âu Dương đại nhân quan tâm, tam tiểu thư vẫn rất khỏe." Tiểu Thất nói xong lại nói thêm một câu: "Trời đã không còn sớm, Âu Dương đại nhân mời trở về đi?" Cửa viện nặng ngàn cân ở trước mặt Lan Thương đóng lại.

Tĩnh Niệm đứng ở một bên vẫn luôn chưa lên tiếng, người ngốc cũng nhìn ra có gì đó không ổn, đại nhân từ khách trong nhà biến thành khách ngoài cửa, lại là đã đứng ở ngay cửa còn không được cho vào. Thật lợi hại phải không?

Khi Lan Thương phải xoay người rời đi, hắn đã hoàn toàn quay lưng vào tường viện, nhưng khi Lan Thương nghe thấy động tĩnh liền quay người lại, chỉ thấy cái chân còn lại của Tĩnh Niệm bước vào, người đã biến mất, gọi cậu ta một tiếng cũng không kịp.

Tĩnh Niệm trèo tường viện dọa Thanh Phong nhảy dựng, nàng đang cùng Tuyết Diên xây tổ để ấp trứng chim, nghe được một tiếng thịch, trứng trong tay rung lên mấy hồi, suýt chút nữa thì rơi xuống đất. Bọn họ nhìn kĩ thì nhận ra Tĩnh Niệm. Tuyết Diên vừa thấy Tĩnh Niệm, cơn giận liền bốc lên, chỉ vào mũi cậu ta nói: "Người trong phủ các ngươi làm cướp quen rồi sao! AI cho người trèo vào tường viện nhà chúng ta!"

Tĩnh Niệm chính vì đại nhân mà bất bình, nghe thấy thế càng giận sôi máu: "Các ngươi đêm qua không ở trong phủ, hại đại nhân chúng ta lo lắng suốt cả một đêm, sợ các ngươi xảy ra chuyện gì. Hôm nay ngài ấy hạ chức lập tức vội vàng trở về, vậy mà các ngươi ngay cả cửa cũng không mở cho vào!"

"Lại là thế nào! Nam nữ thụ thụ bất thân, trai đơn gái chiếc không nên ở chung một viện! Không chỉ có hôm nay không cho vào, về sau cũng không cho các ngươi vào!"

"..." Lời nói này của Tuyết Diên khiến Tĩnh Niệm sững sờ, hai ngày trước còn rất tốt, sau hai ngày thì không còn nữa, ngay cả câu nam nữ thụ thụ bất thân cũng xả ra rồi? Vừa muốn cùng Tuyết Diên lý luận, lại nghe Thanh Phong mở miệng trách cứ Tuyết Diên: "Tuyết Diên, không được vô lý." Thanh âm nàng vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại đọng ở trong tai Lan Thương đang ở ngoài. "Ta sẽ nói chuyện với Âu Dương đại nhân!"

Nàng đứng dậy đẩy cửa ra, nhìn thấy Lan Thương đang đứng ở cửa. Hình ảnh ngày đó Triệu Việt Khê dựa vào đầu vai hắn hôn lên mặt hắn đột nhiên ồ ập xuất hiện, một lúc sau nàng mới nói được: "Âu Dương đại nhân, Thanh Phong biết là tam ca đã phó thác ngài tới chăm sóc Thanh Phong. Nhưng mấy ngày nay ngài cũng thấy đó, Thanh Phong có thể tự chăm sóc mình thật tốt. Ngài công vụ bận rộn, tâm đặt ở thiên hạ, sau này đừng lo lắng cho Thanh Phong ở nơi này nữa. Nếu tam ca có hỏi, ngài hãy nói Thanh Phong ương ngạnh, không cần ngài quan tâm."

Mỗi câu nói của nàng đều rất đúng, không thể tìm ra một chút sai lầm.

"Ý của tam tiểu thư là..."

"Ý của Thanh Phong là, ngày sau Âu Dương đại nhân không cần đến nơi này nữa."