Nhĩ Dữ Thanh Phong Minh Nguyệt

Chương 36



Thanh Phong rót một chén trà sau khi kết thúc một ngày vất vả. Tới chiều tối, tuyết rơi rải rác. Thanh Phong không muốn nghe thanh âm kẽo kẹt của cánh cửa cũ vào đêm đó, ôm lò sưởi tay và khoác áo bông ngồi dưới mái hiên Phàm Trần thư viện ngắm tuyết. Một loạt chuyện cũ năm xưa bỗng nhiên xuất hiện trong tâm trí, Lan Thương dường như không biết lần đầu tiên gặp nhau của bọn họ là vào một ngày tuyết rơi.

Ngày ấy tam tiểu thư vâng vâng dạ dạ trốn khỏi nhà, lúc trèo tường thì ngã bị thương ở chân, ôm lấy một thân cây ven đường. Ngày ấy tuyết rơi rất dày, khiến người ta không thể mở được mắt. Tam tiểu thư ôm cái cây đó, gương mặt bởi vì khóc và lạnh mà sưng đỏ lên. Lan Thương không ngại tuyết lớn cứu lấy nữ tử đang chật vật đó, an trí cho nàng ở một khách điếm bên bờ sông Vĩnh An, còn cho nàng mấy lượng bạc vụn.

Thanh Phong chưa bao giờ kể với Lan Thương về ngày hôm ấy, hôm nay nhớ đến, Lan Thương khi đó trong mắt có một nỗi bi thương khó tả. Thanh Phong nhớ như in hắn của ngày hôm đó.

Tuyết rơi sẽ dễ bị cảm. Thanh Phong ngắm tuyết càng rơi dày hơn, cho đến khi mái ngói bị phủ lấp, nhớ tới mùa đông năm trước, hai người vây quanh lò sưởi trò chuyện vào một ngày tuyết rơi. Trong lòng nàng thầm cười bản thân đúng thật không có tiền đồ, ngồi dưới mái hiên cho đến khi tay chân lạnh lẽo mới đứng dậy dậm chân một cái. Đoán chừng tiếng cửa cũ kia có lẽ đã vang, nàng bảo Tuyết Diên cùng trở về.

Vừa đi vừa đi, nàng nổi hứng muốn vui đùa, ném ô sang một bên, vọt vào trong màn tuyết. Nàng chạy chậm vài bước, vẫy tay với Tuyết Diên: "Mau tới đây, đuổi ta đi!"

Tuyết Diên kêu to một tiếng, cúi người lấy tuyết vo thành một quả cầu ném về phía Thanh Phong, quả cầu ném vào gáy Thanh Phong, tuyết chui vào cổ Thanh Phong, lạnh đến nỗi nàng nhảy dậm trên mặt đất. Nàng không phục, cũng vo một quả cầu tuyết ném về phía Tuyết Diên. Hai người chơi rất vui vẻ, một chạy một đuổi, không biết đã đuổi tới nơi nào. Đêm khuya ngõ nhỏ treo ba mươi hai ngọn đèn dầu làm bóng người trải dài.

Nơi xa có một lữ nhân đạp gió tuyết đi đến, bị hai người đang vua đùa ầm ĩ trong ngõ nhỏ chặn đường đi, suy nghĩ mãi, định quay về lối cũ, lại thấy nữ nhân choàng khăn quàng cổ đột nhiên nhìn về phía mình, nàng thở ra làn khói trắng, dưới ánh đèn chậm rãi tiến về phía trước, xinh đẹp đến lạ thường. Ý cười trong mắt không kịp giấu đi, khiến cho Lan Thương ngỡ rằng nàng đang cười với mình. Nhưng hắn cẩn thận ngẫm lại, hai người đã hơn một tháng chưa đối mặt với nhau.

Hắn tiến lên hai bước đối diện với nàng, nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay đóng cửa muộn vậy sao?"

Thanh Phong trố mắt một lúc mới mở miệng: "Mải ngắm tuyết nên quên canh giờ."

"Về không?"

Thanh Phong muốn tránh mặt Lan Thương, định nói sẽ không trở về, nhưng lại cảm thấy như vậy không được hay, không có khí độ cùng khí khái, nên liếc nhìn Tuyết Diên rồi đáp: "Về."

"Cùng nhau đi đi! Lúc này đêm đã khuya, hai cô nương các ngươi đi đường đêm không an toàn lắm."

"Được."

Thanh Phong đi bên cạnh Lan Thương giữ một chút khoảng cách, trên đường không ai nói gì. Bóng dáng hai người chợt xa chợt gần. Lan Thương quay đầu thấy đỉnh đầu và bả vai của Thanh Phong đều phủ tuyết, hỏi nàng: "Ô đâu?"

Thanh Phong lúc này mới nhớ đến mình có mang theo ô, nhưng giờ trong tay lại không có, quay đầu lại hỏi Tuyết Diên, nàng ta cũng không cầm. Ô bị ném đi rồi.

Lan Thương có ý muốn giúp nàng phủi tuyết trên vai, bàn tay trong áo giật giật, nhưng vẫn chưa đưa đến trước mặt nàng. Hai người đều không nói gì, là Lan Thương cảm thấy thật xấu hổ khi đi đường mà không nói lời nào, tìm một lời để nói: "Thư viện kinh doanh tốt chứ?"

"Vài ngày trước không tốt, không có ai tới. Mấy ngày nay vẽ lò sưởi tay, một truyền mười mười truyền trăm, những đồ vật liên quan khác cũng bán được chút ít."

"Tranh chữ vẫn còn bán chứ?"

"Còn bán."

"Ừ..."

Thanh Phong trượt chân lảo đảo ngã sang một bên, Lan Thương tay mắt lanh lẹ giữ chặt cánh tay nàng, kéo nàng lên. Mặc dù nàng đã tròn trịa hơn nhưng cánh tay nàng vẫn lủng lẳng bên trong ống tay áo.

"Coi chừng."

"Đa tạ."

Thanh Phong khách khí xa cách làm Lan Thương cảm thấy có lỗi, buông cánh tay nàng ra, chỉ chỉ: "Nàng tới nhà rồi."

Thanh Phong nhìn nhìn, thật không? Gật đầu với Lan Thương, nàng cùng Tuyết Diên vào cửa. Lan Thương đứng ở đó chờ đến khi cửa đóng lại mới tiếp tục đi về phía trước, lúc đẩy cánh cửa kẽo kẹt kia, bỗng nhiên cảm thấy không nên để như vậy nữa. Những cái sân trước đây đã xem qua đều rất tốt, hẳn là nên mua một cái. Thanh Phong đứng ở trong viện, lắng nghe cánh cửa Lan Thương kẽo kẹt một tiếng đóng lại. Nàng duỗi tay xoa xoa cánh tay của mình, nơi hắn từng nắm qua. Không thể như vậy được nữa, nàng đốt một chậu than, lấy những bộ xiêm y mấy ngày nay thêu sai từ trong phòng ra, đốt từng cái từng cái một. Ánh lửa kia lập lòe, Tuyết Diên cùng Tiểu Thất đứng ở một bên, không biết nên khuyên nàng như thế nào.

Nhưng thật ra không cần khuyên, Thanh Phong nhìn đám lửa đó, nó đang bùng cháy mạnh mẽ, bỗng nhiên cảm thấy con người ta sống một đời thật giống đám lửa này, chỉ có một lần nóng cháy. Bằng không sẽ chỉ sống thật nhạt nhẽo, không giống như đang sống. Nghĩ như vậy, nàng lau khô nước mắt nơi khóe mắt, cảm giác tất thảy như đang tốt lên.

Lan Thương đặc biệt xin nghỉ một ngày để chuyển nhà. Hắn chỉ lấy cọ, mực, giấy, những cuốn sách cần thiết và quần áo, còn lại đều để lại ở tiểu viện. Tĩnh Niệm trước khi đi qua chia tay với Tiểu Thất và Tuyết Diên, để lại địa chỉ mới cho bọn họ, những chuyện cũ ở ngõ nhỏ mấy năm nay đều hoàn toàn kết thúc tại đây. Từ đây mỗi người một phương.

*

Cái cổ gầy và đôi chân gầy của Niệm Nguyệt không thể nào mặc được xiêm y mùa đông. Rõ ràng là mặc tới hai cái áo khoác, nhìn vẫn trống trải. Tống Vi đang đọc sách, rõ ràng đã chuẩn bị xiêm y nữ tử cho nàng, nhưng nàng ta lại thích mặc xiêm y nam tử không lộ thân hình hơn. Nếu ngươi hỏi nàng, nàng sẽ có lý lẽ cho riêng mình: "Ta thích thoải mái."

Tống Vi không ngại, dù gì lúc thu lưu nàng ta cũng chỉ là nhất thời tốt bụng, chỉ cần nàng ta không gây phiền toái là được. Ai ngờ nàng không gây phiền toái, mà phiền toái lại tự động tìm đến nàng cả ngày.

Lúc nàng bán nghệ có làm quen với rất nhiều bằng hữu, nghe nói nàng ta vào phủ tướng quân làm việc, những người đó vui sướng không chịu được, một hai đến nhờ nàng giúp mấy việc vặt. Nàng ta dĩ nhiên không thể mở miệng, nàng như thế nào trong lòng nàng ta rõ ràng, nếu rước thêm phiền toái cho tướng quân thì thật là chính mình không biết tốt xấu. Vậy mà mấy cẩu bằng hữu lại không bỏ qua cho nàng, nhiều lần tìm nàng ta.

Niệm Nguyệt là một người có chủ kiến, nói không được là không được, có một hôm bị bọn họ vây lấy đã bực bội với bọn họ ngay trên đường. Tống Vi vừa vặn luyện binh trở về, xa xa nhìn thấy vài người đang đứng trước cửa ồn ào, hắn thúc ngựa chạy nhanh vài bước rồi xuống ngựa trước mắt bọn họ.

"Làm sao vậy?" Hắn ta hỏi Niệm Nguyệt.

Niệm Nguyệt đuối lý không biết nên trả lời như thế nào, chỉ biết chớp mắt với mấy người kia: Đi nhanh đi! Đừng có quấy rầy!

Mấy người kia vào đông không có việc gì, làm gì có thể dễ dàng buông bỏ thời cơ này, vội vàng nói với Tống Vi: "Chúng tiểu nhân muốn tìm việc vặt ở chỗ tướng quân."

Tống Vi đứng trước mặt bọn họ, ôn hòa hỏi: "Muốn tìm việc vặt gì?"

"Việc gì cũng được, có thể kiếm được bạc là được."

"Như thế thì không khó, không bằng hãy tòng quân đi, chuyện ăn uống từ giờ sẽ đều do triều đỉnh quản."

Niệm Nguyệt lặng lẽ kéo ống tay áo của Tống Vi, ý bảo đừng lo lắng, bọn họ không đói chết đâu, chỉ là năm nay bọn họ một tìm đường tắt thôi.

Tống Vi hất tay Niệm Nguyệt ra, cười cười với mấy người đó: "Thế nào?"

"Nếu chết trận thì sao?"

"Hiện giời không có trận để đánh, có thể tự tại mấy năm, nếu chết trận sẽ được trăm lượng vàng trắng."

"Nghe hay đó! Chúng ta muốn đi tòng quân."

Niệm Nguyệt một bên nghe thấy trăm lượng vàng trắng, mắt sáng rực lên, vội vàng đẩy mấy người kia ra, vây quanh người Tống Vi. Tống Vi bị nàng ta vây quanh đến hoảng hốt, dừng tay đang phủi tuyết trên cầu vai: "Chuyện gì?"

"Trăm lượng vàng trắng là thật sao?" Niệm Nguyệt nhớ thương trăm lượng vàng trắng kia.

"Thật."

"Vậy ngài thấy ta được không?" Niệm Nguyệt thẳng lưng vỗ vỗ bộ ngực: "Mọi người có thể nhận ra ta là nam hay nữ không? Bán nghệ sư phụ nói rồi."

Tống Vi nhìn lướt qua bộ ngực của nàng, đúng là không giống nữ tử cho lắm, chắc chắn đã dùng vải bọc lại. "Làm nữ tử không tốt sao?" Tống Vi thình lình hỏi một câu như vậy.

Niệm Nguyệt ngẩn người: "Làm nữ tử tốt chứ, nhưng làm nữ tử kiếm bạc quá khó khăn. Nếu không có bất kỳ kỹ năng nào, chỉ có thể gả đi gia đình giàu có làm tiểu..."

"Ngươi không là được tiểu thiếp đâu." Tống Vi lại lướt qua bộ ngực của nàng.

Niệm Nguyệt không phục, ngày hôm sau gỡ vải che ngực ra, đổi một bộ yếm, mặc một bộ xiêm y lắc lư trước mặt Tống Vi. Nàng ta đi qua đi lại nhưng lại thấy Tống Vi không thèm nhìn mình, nhìn không được cúi người về phía trước: "Đại nhân, ngài xem xem, hôm nay ta có khác gì không?"

Tống Vi kỳ thật đã sớm nhận ra, nhưng Niệm Nguyệt dù sao cũng là nữ tử, nói chuyện quá rõ ràng thì không tốt, giả vờ nhìn thoáng qua: "Nhìn không ra."

Niệm Nguyệt dùng tay nhéo lên eo mình, nửa thân trên đường cong lộ rõ, đẹp cực kỳ.

Tống Vi từ trong mũi hừ một tiếng, chỉ ra cửa: "Đi mua một ít thịt đi."

*

Lan Thương mua một cái tiểu viện cực kỳ nhỏ, gần như ở rìa thành, mỗi ngày thượng hạ chức đều men theo con đường rìa đi vào trong thành, vào trong rồi thì băng qua một con hẻm nhỏ ra ngoài cung.

Trời vào đông lạnh lẽo, áo choàng năm ngoái của hắn có chút mỏng manh. Hắn liền đi đến cửa hàng mua hai cái áo chòng mới. Chủ cửa hàng nhận ra hắn, cũng biết được chuyện hắn hòa ly. Vì thế trong lúc đo kích cỡ cho hắn đã nhiều lời: "Đường may làm cho ngài kĩ một tí, khâu cũng phải chặt hơn để không dễ rách. Nếu ngài không tự mình làm được thì hãy tìm một nha đầu vào phủ..." Ông ta đột nhiên ý thức được mình đã nhiều lời, nhanh chóng ngậm miệng.

Lan Thương cười cười: "Chủ tiệm nói đúng, trong nhà vẫn nên có một nha đầu thì tốt hơn."

Lúc từ cửa hàng mua y phục về, hắn bắt gặp một nữ tử mắt ngọc mày ngài, thắt bím hai bên, mặc một áo choàng màu đỏ, mặt mày linh động giống như đã từng quen biếc. Nàng ta cảm nhận được Lan Thương đang nhìn mình, nở một nụ cười tươi với hắn. Biểu cảm cực kỳ giống Hồi Xuân.

Lan Thương gật gật đầu với nàng ta, sau đó rời đi. Nàng ta ở phía sau gọi hắn: "Âu Dương đại nhân."

Lan Thương ngừng bước, quay đầu lại nhìn nàng ta: "Ngươi nhận ra ta?"

Nữ tử gật đầu: "Vào cái ngày mà Âu Dương đại nhân đỗ Trạng Nguyên, tiểu nữ đã ở trong đám người xa xa nhìn thấy ngài."

"Ồ. Có việc gì sao?"

Nữ tử đó lắc đầu: "Ta học cùng với Tĩnh Niệm. Mấy ngày trước ta có trao đổi qua thư với Tĩnh Niệm, Tĩnh Niệm nói hắn ở trong phủ ngài còn nhỏ nên không tiện. Hôm nay gặp được ngài nên muốn hỏi hắn một câu."

"Tĩnh Niệm đã lo lắng quá rồi. Đó cũng là nhà hắn, chỉ cần hắn nguyện ý, ta đều có thể."

"Thật tốt. Bây giờ ta muốn đi tìm hắn, có thuận đường với ngài không?"

Ừm. Lan Thương gật gật đầu. Hắn vẫn chưa biết nữ tử này rốt cuộc có mục đích gì, hắn cũng không để ý lắm. Hai người cùng đến tiểu viện của Lan Thương, ven đường gặp phải Tống Vi đang đi dạo bên bờ sông Vĩnh An. Đi phía sau hắn ta là một gã sai vặt cao gầy trắng trẻo.

"Tống tướng quân." Hắn dừng chân gọi hắn ta.

Tống Vi quét mắt nữ tử bên cạnh Lan Thương, ăn mặc thật giống với Hồi Xuân, hắn ta ý vị thâm trường liếc mắt một cái với Lan Thương: "Âu Dương đại nhân rất có hứng thú."

"... Đây là người học cùng với Tĩnh Niệm, nàng ta muốn nói chuyện với Tĩnh Niệm." Lan Thương giải thíc, nhưng biểu cảm của Tống Vi viết rõ chữ "không tin".

Lan Thương không giải thích nữa, đổi sang hỏi chuyện Tống Vi: "Tống tướng quân đi đâu vậy?"

"Đến Phàm Trần thư viện. Đã nhiều ngày tuyết rơi rồi, tam muội và Tuyết Diên đang cùng nhau điêu khắc băng, rất đẹp, ta đến đó xem cho vui."

Lan Thương nhớ tới ngày tuyết rơi năm trước, Thanh Phong nổi lên hứng thu, khoác áo bông điêu khắc một khu vườn ngay ở trong viện, sau đó khắc tảng băng thành một cái đèn lồng treo dưới mái hiên, dưới ánh nắng tỏa ra ánh sáng lấp lánh sặc sỡ cho đến đầu xuân.

"Thư viện kinh doanh có tốt không?"

"Không được tốt. Hiện tại không có người, chỉ dựa vào bán chữ, nhưng chung quy một người viết cũng không kịp. Vừa rồi muội ấy còn nói với ta, bảo ta lưu ý xem trong triều có vị đại nhân nào viết chữ đẹp có thể đem tới chỗ muội ấy bán." Dứt lời, hắn ta bình tĩnh nhìn Lan Thương, chờ hắn mở miệng.

Lan Thương "ừ" một tiếng rồi nói với Tống Vi: "Lúc này không có việc gì, đến phủ tướng quân làm một ly không?"

Tống Vi dò xét nữ tử vẫn luôn cười mà không nói bên cạnh Lan Thương: "Có muốn đi cùng không giai nhân?"

"Ngươi tự đi tìm Tĩnh Niệm đi! Tối chút ta sẽ trở về nói với hắn, không cần thận trọng quá."

Tống Vi quay đầu nói với gã sai vặt: "Đi mua chút đồ nhắm rượu tới."

Niệm Nguyệt tuân lệnh rời đi, Lan Thương lúc này mới phát giác gã sai vặt kia rõ ràng là một cô nương. "Phủ tướng quân mới có người mới sao?"

"Ừ, nha đầu ta nhặt ở đầu đường. Nàng ta không biết nấu cơm, chỉ quét sân, may quần áo, thỉnh thoảng chạy việc vặt." Niệm Nguyện có lần xung phong nhận việc bếp, bưng lên một mâm bảy tám món đen thui, Tống Vi cả gan nếm thử, không thể nuốt nổi.

Hai người vào phủ của Tống Vi, đi xem con sáo đá mới nuôi. Con sáo đá kia gặp người mới, mở miệng gọi: "Tam ca". Thanh âm kia không khác gì ngữ điệu của Thanh Phong. Lan Thương nghe được nhịn không được bật cười: "Đây là Thanh Phong nuôi sao?"

"Không hề! Ta mua về đưa cho muội ấy nuôi mấy ngày, muội ấy rảnh rồi liền dạy nó nói "tam ca tam ca", con sáo đá này cũng thông minh, học theo, tự nhiên trở thành một tiểu Thanh Phong." Tống Vi cho sáo đá thêm thức ăn, châm chọc con sáo đá kia: "Ta bảo ngươi ăn sao?"

Sáo đá trừng đôi mắt tròn xoe, nói: "Tránh ra."

"..." Lan Thương thoải mái cười đó. Khi đó có lúc Thanh Phong lo lắng cho mình, cũng có khẩu khí hờn dỗi như vậy: "Tránh ra."

Hôm nay sao lại thế này, làm sao mà đầu óc chỉ toàn là Tống Thanh Phong vậy? Có lẽ là vì nàng có quan hệ với Tống Vi. Lan Thương thu lại nụ cười, cùng Tống Vi uống trà. Niệm Nguyệt kia từ bên ngoài ôm một cái giỏ trở về, nàng ta người gầy yếu, song sức lực không nhỏ, một giỏ đầy rượu thịt. Tống Vi đứng dậy đón nàng ta, phát hiện bên trong cái giỏ còn có một tấm lưới sát, liền hỏi nàng ta muốn làm cái gì?

"Lão bán thịt nói trời tuyết thế này ăn thịt nướng là thích hợp nhất."

"Tuyết rơi chỗ nào?"

"Lập tức."

"..." Người binh nghiệp như Tống Vi giỏi nhất là xem thời tiết, hắn ta ngẩng đầu nhìn một lúc lâu cũng nhìn không ra trời chuẩn bị có tuyết. Hắn ta cũng không muốn đôi co với Niệm Nguyệt nữa, bèn nói với Lan Thương: "Hôm nay chúng ta sẽ ăn thịt nướng, uống thêm chút rượu. Thời tuyết lạnh lẽo, uống chút rượu để hoạt huyết."

Lan Thương gật đầu ngồi vào bên cạnh bàn, xem Niệm Nguyệt đốt tiểu lò, đem đồ ăn bưng lên. Động tác nhanh nhẹn hoạt bát, cơ hồ trông không phải một nữ tử kiều nhu.

Thịt trên tấm lưới sát phát ra tiếng bùm bùm, mặt Niệm Nguyệt bị lửa nướng đỏ bưng, mùi thịt chui vào trong lỗ mũi, nhịn không được nuốt nước miếng.

Rầm.

Tống Vi giương mắt nhìn nàng ta: "Ngươi ăn cơm chưa?"

Niệm Nguyệt lắc đầu.

Tống Vi chỉ vào một cái ghế nhỏ xa xa: "Ngồi xuống dọn bàn đi!"

Cái này làm sao dám... Niệm Nguyệt vô thức nhìn Lan Thương một cái, lại thấy người đó gật đầu: "Ta đồng ý, bên cạnh bàn có một người đứng đó hầu hạ, nhiều ít cảm thấy không được tự nhiên."

Niệm Nguyệt cũng không phải là người hay ra vẻ, lấy cái ghế nhỏ lại, ngồi ở góc bàn, nhìn về phía Tống Vi: "Tiểu nhân cũng... uống được không?"

"..." Đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước, "Uống chút đi."

"Được!" Niệm Nguyệt rót rượu cho mình, vừa nghe Tống Vi cùng Lan Thương nói chuyện, vừa uống vài ngụm rượu.

Thịt nướng liền rượu xái, quả thực là vạn ác chi nguyên. Thịt hết nhanh, rượu cũng hết lẹ, người vẫn không thấy say. Cổ chảy đầy mồ hôi, Tống Vi cởi áo khoác ra, trung y ở bên trong dán vào người. Niệm Nguyệt nuốt một ngụm rượu xuống bụng, ánh mắt dán lên người Tống Vi, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, nhìn yết hầu lăn lăn của hắn ta lúc nuốt xuống.

Mẹ nó. Nàng ta trong lòng kêu lên một tiếng, động tâm rồi. Tội lỗi quá, nhân gia là thấy ngươi đáng thương nên cho ngươi làm việc, vậy mà ngươi lại bắt đầu thương nhớ thân thể nhân gia. Nàng ta vội vàng đứng lên, bỏ mấy miếng thịt cuối cùng lên tấm lưới sắt rồi xoay người chạy. Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn. Một chút hữu dụng cũng không có, nhắm mắt lại chỉ thấy cái yết hầu lăn lộn kia.

Nàng ta ở trong phòng đi qua đi lại hồi lâu, nghe thấy tiếng cửa nhà ăn mở, Tống Vi đã đưa Lan Thương ra ngoài, vội vàng mở cửa thu dọn bàn. Chợt thấy bên ngoài quả nhiên tuyết đang nổi phiêu phiêu, Tống Vi lại đứng ở trong viện xuất thần nhìn nóc nhà. Niệm Nguyệt lo lắng hắn bị lạnh, vội vàng chạy đến nhà ăn lấy xiêm y phủ lên người hắn rồi chạy đi dập lửa, thu dọn chén đữa. Đang bận rộn thì nghe thấy trong phòng ngủ loảng xoảng một tiếng, vội vàng lau tay lên tạp dề rồi chạy vào phòng ngủ.

Tống Vi uống rất nhiều rượu, lại trúng gió, lúc này chóng mặt nhức đầu, vấp phải cái ghế dựa bị ngã xuống đất. Niệm Nguyệt chạy tới dìu hắn ta, thân mình hắn ta đổ xuống, Niệm Nguyệt trượt chân ngã lên người hắn, khuỷu tay chống lên chỗ bụng Tống Vi, hắn lật người rên rỉ, đè Niệm Nguyệt dưới người, răn dạy nàng: "Nếu ngươi muốn mưu hại bản tướng quân, ngươi không làm được đâu!"

Tay Niệm Nguyệt bị hắn đè chặt không cử động được, chỉ đành phải lắc đầu, đầu nàng chuyển động, môi cọ vào hắn, không được, còn ra thể thống gì nữa! Vội vàng quay đầu đi.

Thân thể bên dưới này phập phồng quyến rũ, lại đang dính sát lấy chính mình, rõ ràng là thân thể của nữ nhi. Tống Vi nổi lên khát vọng, hắn có chút không hiểu nổi chính mình.

Mình vậy mà lại thật sự đi vào vết xe đổ của Thái phó phụ thân.

Hắn chống lấy thân thể, lảo đảo đứng dậy: "Đi ra ngoài.", hắn nói với Niệm Nguyệt.

Nhịp tim của Niệm Nguyệt còn chưa kịp ngăn lại, nghe thấy câu đi ra ngoài, nàng ta hoảng hốt tìm được chạy trốn, để lại Tống Vi một mình trong phòng.

Đối với Tống Vi, có một số điều mà một số người không thể nghĩ đến. Tối nay một chân bước vào phàm trần thế tục, quá khứ nhiều năm cố ý che đậy đột nhiên ùa ra, khiến hắn không biết phải làm gì. Ăn mặc chỉnh tề nằm ở trên giường, mặc cho men say tràn lan khắp cơ thể, hắn ép mình ngủ.

Lan Thương trúng gió, đầu có chút choáng. Lắc lư đi về nhà, khi hắn tỉnh lại thì thấy mình đang đứng trước cửa nhà Thanh Phong. Thở dài dựa đầu vào tường, hắn đứng một hồi lâu, nhắm hai mắt lại nghe âm thanh tuyết rơi. Cửa viện Thanh Phong mở ra, Lan Thương ngồi dậy nhìn, tay trái Thanh Phong giơ một cái cây dày, tay phải cầm một cái đèn lồng khắc từ băng, đang định treo đèn lồng.

Nàng nhón chân treo đèn lồng khắc từ băng lên, lùi người về phía sau nhìn một cái, dường như rất vừa lòng. Quanh thân nàng tràn ngập bình an vui vẻ khiến trái tim Lan Thương rung động. Chân hắn giật giật, tuyết dưới chân kẽo kẹt một tiếng quấy nhiễu sự thanh tình của Thanh Phong, nàng quay đầu lại thì thấy Lan Thương đang đứng ở nơi đó.

Màn đêm sâu thẳm.

Hai người cách một màn tuyết nhìn nhau một lúc lâu, cũng đã hơn một tháng không gặp, tưởng chừng như đã mấy kiếp trôi qua. Thanh Phong cười cười với hắn, nhấc chân đi vào cửa. Song lại nghe thấy phía sau ầm một tiếng... Quay người lại, Lan Thương đã ngã xuống mặt đất.

Thanh Phong tiến đến vài bước, ngồi xổm xuống xem xét hắn, ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, thật sự là uống không ít. Nàng đứng dậy định gọi người giúp, tay lại bị hắn giữ chặt, nghe thấy trong miệng hắn nói một câu: "Nước..."

"Ta đi gọi Tiểu Thất giúp."

"Nước..." Hắn giữ chặt tay nàng không buông. Lan Thương đang lừa dối, trong lòng mấy ngày nay luôn nhớ tới nàng, vốn định dọn đi rồi thì có thể tốt hơn, nào biết lại càng nhớ nàng nhiều hơn. Lúc này rượu mạnh khiến người ta can đảm, bất luận như thế nào hắn cũng sẽ không buông tay.

Thanh Phong vươn tay sờ lên trán hắn, lạnh quá, nằm ở đây thêm chút nữa thì xác định ngày mai chắc chắn sẽ nhiễm phong hàn. Vì vậy nàng thu tay về, nói: "Ta gọi Tiểu Thất đỡ ngài vào trong."

Lan Thương không lên tiếng, dùng sức ngồi dậy thì lại ngã xuống, lặp lại vài lần mới có thể ngồi vững, vịn tay Thanh Phong đứng lên. Đi một bước cũng không nổi, đổ về phía trước một chút, thuận đường đẩy Thanh Phong dựa vào tường. Hắn dựa đầu vào bả vai nàng. Mùi hương quen thuộc trên người Thanh Phong khiến tâm trạng xáo trộn của hắn dịu đi chốc lát. Hắn chính xác có uống nhiều một chút, nhưng cũng không phải đến nỗi như thế này.

Thanh Phong tay không biết nên đặt ở chỗ nào, cuối cùng chỉ đành vỗ vỗ vào lưng hắn: "Âu Dương đại nhân."

"Hửm?" Hắn đã hạ quyết tâm rồi, hôm nay mặc kệ nàng nói cái gì cũng sẽ không buông tay.

"Buông tay."

"Ừ." Lan Thương ừ một tiếng, đôi môi ghé bên tai nàng, hơi thở dừng ở bên tai Thanh Phong. Ôm nàng như vậy thật tốt, uống rượu thật tốt. Thanh Phong ngứa tai, ngiêng đầu cọ cọ lên vai cho đỡ ngứa, nào ngờ vành tai lại trực tiếp đưa lên giữa môi hắn. Thân thể nàng khẽ động đậy muốn né tránh, Lan Thương lại được một tấc muốn tiến một thước, tay càng ôm nàng chặt hơn, cúi đầu hôn nàng.

Đầu óc Thanh Phong "oanh" lên một tiếng, từ lúc hòa ly cho tới bây giờ cũng đã rất lâu rồi. Thân thể nàng như nước sông Hoàng Hà đổ từ trên cao xuống, chảy mãi không ngừng. Nhưng đầu óc nàng vẫn còn tỉnh táo, ý thức được Lan Thương đang trong tình trạng say xỉn. Định mở miệng nói chuyện thì lại bị hắn lợi dụng tiến vào trong, Lan Thương chưa bao giờ hung mãnh như vậy, Thanh Phong dùng sức đẩy hắn, nàng càng dùng sức hắn càng lỗ mãng, Thanh Phong tức giận, nâng chân lên đã vào chỗ hiểm của hắn, Lan Thương rên lên một tiếng, mồ hôi nhễ nhãi, thống khổ cong người lại, nghe thấy câu nói tức muốn hộc máu kia của Thanh Phong: "Chúng ta hòa ly rồi! Đồ tồi!" Rồi sau đó nàng giẫm lên tuyết rơi sột soạt, trở về sân nhà, đóng cửa lại.

Trái tim mấy ngày nay vốn không hề suy sụp của Lan Thương đột nhiên rơi xuống đất, nếu biết ôm nàng có thể chữa khỏi bệnh tim, tại sao lại phải chịu đựng lâu đến như vậy? Hắn che miệng cười thành tiếng, trong miệng chỉ nhắc mãi về Tống Thanh Phong. Lan Thương biết mình đã sai rồi. Trước đây hắn kìm lòng trước nàng, mỗi ngày đều tôn trọng nàng như khác, giờ nhớ lại, đúng là không mặn không nhạt. Lần lỗ mãng vừa rồi, hắn nghe thấy trái tim Thanh Phong đập rất mạnh.

Lan Thương tỉnh rượu được một ít, ngửa đầu nhìn đèn lòng khắc từ băng của Thanh Phongmột lúc lâu, đèn lồng đỏ chiếu sáng đèn lồng băng, một cái nhiệt tình như lửa, một cái thanh lãnh như nước, đèn lồng màu đó kia chính là mình, sau khi hòa ly dù có nói những lời tàn nhẫn, nhưng trong lòng lại mỗi ngày khốn khổ nhớ đến Thanh Phong; đèn lồng băng kia là Thanh Phong, trái tim tựa như lưu ly, người nhẹ như cúc, gió chỉ có thể nhìn thấy khi bông hoa ấy dập dìu. Lần đầu tiên Lan Thương nhận thức rõ ràng, Thanh Phong đối với hắn đã là một bộ phận không thể tách rời.

Thanh Phong đứng bên trong cánh cửa hồi lâu vẫn không nghe thấy thanh âm hắn rời đi. Mọi chuyện hôm nay thật loạn! Khuôn mặt nhỏ lúc này đã hoàn toàn ửng hồ, nhớ tới hành động vừa rồi của Lan Thương, nàng có chút không biết phải làm gì.

Trở về trong phòng, nhìn thấy Tuyết Diên cùng Tiểu Thất đang chống cằm ngồi ở đó, vừa thấy nàng vào cửa đã chớp chớp mặt, trên mặt nụ cười đầy xấu xa. Thanh Phong bị bọn họ làm cho tức giận, cầm lấy cái giày thêu ném: "Đi ra ngoài!"

Tâm loạn như ma. Ngày nào đó còn gặp mặt nhau thế nào nữa! Làm gì có chuyện như vậy sau khi hòa ly chứ!

Ngày hôm sau khi mở mắt nàng đã quên hết những chuyện ngày hôm qua. Trong lòng nhớ tới những khối tiểu băng điêu khắc, nàng thu dọn đồ đạc xong liền đi đến thư viện, song lại thấy Lan Thương đang đứng ở đó, rõ ràng là đang đợi nàng.

"Âu Dương đại nhân hôm nay không thượng chức sao?"

"Hôm nay được nghỉ."

"Ừm."

Thanh Phong mở cửa, Lan Thương liếc mắt một cái nhìn thấy dưới mái hiên của thư viện có treo một dãy đèn lồng băng, quả nhiên là kỳ cảnh. Vừa định nhấc chân lên bước vào cửa thị bị một cây chổi ngăn lại: "Thỉnh Âu Dương đại nhân dừng bước."

"Được rồi."

"Đêm qua Âu Dương đại nhân say rượu đã dọa tới Thanh Phong. Có vẻ Âu Dương đại nhân đã quên mất, chúng ta đã hòa ly. Chuyện hôm qua, Thanh Phong hy vọng đó là lần cuối cùng. Đã hòa ly, chúng ta nên nhìn về phía trước. Không nên dây dưa với nhau nữa."

"Được thôi." Lan Thương thấp giọng gọi nàng một tiếng: "Thanh Phong, nàng nói rất đúng, ở bên cạnh ta thật sự nhạt nhẽo vô vị. Hòa ly mấy ngày này, ta không tốt lắm... Ta..." Đôi mắt Lan Thương hoe hoe đỏ.

Thanh Phong nhìn hắn, hắn thật sự cho rằng bởi vì nàng cảm thấy nhạt nhẽo mà hòa ly. Cho đến bây giờ, hắn đều không rõ chính mình đang để ý điều gì.

"Âu Dương đại nhân, có chút lời lúc trước thành thân ta chưa dám hỏi... Hôm nay nếu ngài đã nhắc đến chuyện của ta và ngài, ta muốn hỏi ngài một câu: Sau khi thành thân, trong lòng ngài đã có người khác chưa?"

Lan Thương đứng đó, vấn đề này hắn không đáp được.

Lần chần chừ này của hắn, trái tim Thanh Phong hoàn toàn nguội lạnh. Sắc mặt của nàng so với cửu thiên còn lạnh hơn vài phần. "Sau khi hòa ly ta sống cũng không dễ dàng gì, ngài xem thư viện này của ta xem, sau ngày hòa ly, mỗi ngày đều có rất nhiều nữ tử đến giễu cợt ta. Lời nói muốn khó nghe bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Thí dụ như nói Âu Dương đại nhân sớm đã có người trong lòng, là tam tiểu thư gia thế nghèo túng lại không được sủng đã dùng thủ đoạn để gả cho hắn; thí dụ như Âu Dương đại nhân đối với tình yêu tâm đã thành tro tàn, đành lui xuống xin cưới một hiện thê lương mẫu; lại thí dụ như, Âu Dương đại nhân hòa ly, tam tiểu thư không cam lòng khi hận trong lòng, đem thư hòa ly dán khắp kinh thành..." Thanh Phong chỉ vào những đèn lồng băng kia: "Ta đối với những chuyện đó nhịn đau không nói, mỗi ngày biến chúng làm thành những đồ vật, lò sưởi tay, đèn lồng băng... Ngài xem tay ta xem, ngài xem những vết đâm này đi... Có ai dễ dàng đâu? Nếu đã không dễ dàng thì đành phải chịu đựng. Nhân sinh dài như vậy, chúng ta đừng quay về lối cũ nữa."

Lan Thương nhìn bàn tay nhỏ đầy vết thương kia của Thanh Phong, trong lòng như bị khoét một lỗ thủng, trước giờ không hiểu tâm ý của chính mình, cho đến lúc này trong chốc lát đã hoàn toàn hiểu, hắn trước giờ cảm thấy cả đời chỉ có thể yêu một người, những người khác chỉ là ân tình mà thôi. Nhưng hắn sai rồi, hắn yêu Tống Thanh Phong.

Từ lúc Tống Thanh Phong kiên quyết quay lưng về phía hắn, hắn đã yêu nàng đến nỗi không thể kiềm chế được.

"Thanh Phong... Chúng ta không quay về lối cũ nữa, chúng ta bắt đầu lại được không?"