Nhĩ Dữ Thanh Phong Minh Nguyệt

Chương 40



Thanh Phong thấy trán Tĩnh Niệm đẫm mồ hôi, là sốt ruột thật sự. Vì thế nàng khoác áo choàng kỹ lưỡng, gọi Tuyết Diên đạp tuyết đi theo hắn.

Sân nhà Lan Thương vẫn đơn giản như vậy, trên mặt đất phủ một tầng tuyết mỏng. Đẩy cửa bước vào đã thấy hắn nằm ở trên giường. Nàng đưa tay đến gần, trán quá nóng, quay đầu hỏi Tĩnh Niệm: "Đi tả có nặng không?"

"Lúc này mới tốt hơn một chút, nửa đêm rất nặng."

"Tại sao lại bệnh chứ?" Thanh Phong lầu bầu.

Nàng bảo Tuyết Diên đi sắc thuốc, tự mình vắt một cái khăn đặt lên trán hắn. Lan Thương mơ mơ màng màng cảm nhận được sự khác thường, dùng sức mở mắt ra, nhìn thấy Thanh Phong. Hắn thấp thấp gọi một tiếng: "Thanh Phong, sao nàng lại đến đây?"

"Suỵt." Thanh Phong thở dài một tiếng: "Âu Dương đại nhân đừng nói chuyện, tiết kiệm sức lực, hôm nay còn đón giao thừa ăn Tết nữa."

"Làm phiền nàng rồi."

"Khách khí quá."

Nói lời khách khí như vậy có phải phù hợp với nam nữ từng là phu thê không? Vậy thì không nói lời nào còn hơn.

Vì thế cả hai không nói gì nữa, Thanh Phong giúp Lan Thương uống thuốc, đắp chăn cho hắn, lúc này mới ngồi xuống hít thở. Nàng muốn lấy sách đọc, tới thư phòng lại giương mắt nhìn thấy cái hộp nhỏ vẫn ở đó đã bám đầy bụi, nói vậy đã lâu không ai đụng tới. Đáy lòng giống như bị mèo cào, vội vàng đi ra ngoài ngồi lại trước giường. Tuyết Diên bưng cháo nóng vào đặt ở trên bàn, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Thanh Phong thấp giọng gọi hắn: "Âu Dương đại nhân, dậy uống cháo."

Một lúc lâu vẫn không có phản ứng, nàng động thủ nhẹ nhàng đẩy hắn: "Dậy ăn chút gì đi."

Lan Thương "ừ" một tiếng, cố sức ngồi dậy. Định duỗi tay nhận chén đã bị Thanh Phong ngăn lại: "Ta đút cho ngài." Dứt lời, nàng múc một muỗng cháo, thổi thổi hơi nóng, đưa đến bên miệng hắn.

"Đa tạ."

Thanh Phong chăm sóc hắn hồi lâu, nhìn ra ngoài cửa sổ, trưa rồi, nên trở về chuẩn bị bữa cơm đoàn viên. Nàng nhìn gương mặt không có chút máu của Lan Thương, nói: "Hôm nay ba mươi, Âu Dương đại nhân bệnh nặng như vậy, chỉ sợ không có đủ sức chuẩn bị bữa cơm đoàn viên. Tối chút ta mời ngài sang được không?"

Không đợi Lan Thương đáp, nàng liền quay đầu đi ra ngoài.

Nàng đi rồi, Tĩnh Niệm bước vào. Cậu ta mở miệng trách cứ Lan Thương: "Trời lạnh như vậy, ngài một hai phải ra ngoài tìm con mèo con kia. Mất thì mất, chúng ta lại tìm một con khác không được sao?"

"Không được." Dĩ nhiên không được, nếu vậy hôm ba mươi này, Thanh Phong sẽ không thể vừa mở mắt ra đã nhìn thấy nó.

Tĩnh Niệm bĩu môi, đi ra ngoài.

Lan Thương nằm hồi lâu, cảm thấy thoải mái một chút. Hắn đứng lên thu dọn một phen, lấy ra một xấp giấy viết "Thư sinh nghèo túng và tiểu thư thất vọng" phần hai. Cuốn sách này bắt đầu viết từ lúc họ cùng rời đi. Tiểu thư thất vọng kia sau khi hòa ly, tính tình ngược lại trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, còn thư sinh nghèo túng mỗi khi nhìn thấy tiểu thư thất vọng, trong lòng luôn cảm thấy hối hận...

Viết hồi lâu đã đến chiều tối, Tiểu Thất tới mời bọn họ. Lan Thương không khách khí, khoác xiêm y đi. Bữa cơm đoàn viên của Thanh Phong năm nay thanh đạm phá lệ, thấy Lan Thương ngồi xuống, Tuyết Diên nhịn không được nói: "Tiểu thư nói hôm nay Âu Dương đại nhân thân thể không khỏe, chúng ta sẽ ăn thanh đạm."

Lan Thương nhìn kỹ bàn đồ ăn kia, quả nhiên cầu kỳ mà thanh đạm. "Thực xin lỗi đại gia, ngày khác khi ta làm ông chủ, sẽ bồi thường đại gia một bữa sơn hào hải vị."

"Rất tốt." Tuyết Diên lanh mồm lanh miệng, nhanh chóng cười nói. Thanh Phong bị nàng ta chọc cười, nói với nàng ta: "Ngươi nhanh ăn đi!" Tuyết Diên lè lưỡi với Thanh Phong. Lúc này một con mèo con lắc lư đi đến dưới chân Lan Thương, cào ống quần hắn. Lan Thương cúi đầu nhìn nó: "Tam tiểu thư nuôi mèo sao?"

Thanh Phong vội vàng lắc đầu: "Không biết mèo con này từ đâu tới, sáng sớm đã nằm ở cửa sổ của ta nên ta nhặt về."

Con mèo con này, bộ lông dày và sạch sẽ, quả nhiên Thanh Phong đã tắm cho nó. Có thể thấy nàng thực sự thích nó. Lan Thương cúi người bế nó giơ lên trước mặt, nói với nó: "Mong ngươi và tam tiểu thư gắn bó keo sơn." Con mèo con kia kêu một tiếng, đầu cọ vào mu bàn tay Lan Thương, dường như đồng ý với lời hắn nói.

Tĩnh Niệm thầm nghĩ: "Nhưng không phải là có duyên sao, nuôi nó từ lúc bằng một đầu ngón tay lớn đến từng này, nếu không có duyên với tam tiểu thư, chẳng phải đã phí công nuôi dưỡng rồi sao?" Cậu ta nghĩ đi nghĩ lại, đã là người lớn rồi, không được nói bậy.

Thanh Phong thấy con mèo con kia thực sự thích Lan Thương, muốn xem con mèo con kia có muốn ở với mình nữa không, vì thế vươn tay ra hỏi. Còn mèo kia cực kỳ nghe lời, Thanh Phong vừa vươn tay, nó liền đưa đầu dựa sang. Tuyết Diên cũng muốn thử một lần, vươn tay tới đã nghe con mèo con kia kêu lên một tiếng, hung dữ thật sự. Tiểu Thất cũng muốn thử, cũng bị con mèo con kia hung hăng.

Tuyết Diên cười nói: "Ngươi vậy mà lại biết chọn người!"

Một bàn người vừa nói vừa cười, giao thừa trở nên náo nhiệt. Dùng xong cơm, Lan Thương bảo Tĩnh Niệm về sân lấy pháo hoa đã chuẩn bị ra đây, một đám người ra ngoài cửa xem pháo hoa. Người ở Mục phủ tới truyền tin, hôm nay Mục Yến Khê gửi thư, khai xuân, hắn ta sẽ mang Hồi Xuân về kinh phục chức, Hồi Xuân cứ ồn ào đòi gặp Âu Dương tiên sinh, vậy nên đã bảo người đặc biệt đến đây truyền tin. Thanh Phong nghe hai chữ Hồi Xuân, trong lòng lại như bị mèo cào.

*

Tống Vi vốn định tới chỗ Thanh Phong ăn Tết, sau lại nghĩ nên thôi.

Hôm ăn Tết này thả Niệm Nguyệt về một ngày, muốn nàng ta về nhà phụng dưỡng phụ thân, trước khi đi hắn cho nàng một nguyên bảo. Đôi mắt Niệm Nguyệt tỏa sáng, cất nguyên bảo vào trong lòng ngực rồi đi.

Vốn dĩ hôm nay lão Thái phó muốn hắn cùng Thanh Phong trở về, hai người nghĩ đến cảnh hồi phủ thì có chút đau đầu, liền dời đến mùng Một. Tống Vi bảo hạ nhân đến tửu lầu mua một bàn rượu và thức ăn, chuẩn bị tự rót tự uống. Vừa mới cầm ly tới đã nghe thấy thanh âm mở cửa vang lên, Niệm Nguyệt đầu đội tuyết như một đứa trẻ chạy vào. Trước ngực nàng căng phồng, không biết mang cái gì.

"Sao đã trở lại rồi? Không phải ta bảo ngươi đêm mai hẵng về sao?"

Niệm Nguyệt cười hì hì, kéo ghế lại ngồi bên cạnh Tống Vi: "Nghĩ chủ nhân một mình không thú vị nên về sớm chút gác đêm cho ngài."

Tống Vi trong lòng ấm áp: "Cần dùng đến ngươi sao?"

"Không cần không cần." Niệm Nguyệt vừa nói vừa từ trong xiêm y lấy ra một cái chén, bên trong cái chén là sủi cảo nóng hổi: "Ngài nhân lúc còn nóng ăn một cái. Bên trong có bỏ đồng tiền, cắn được nó năm nay thời vận rất tốt."

Tống Vi nhìn sủi cảo, có chút cảm động: "Ngươi không ở nhà đón giao thừa, người trong nhà không trách ngươi sao?"

Niệm Nguyệt vội vàng lắc đầu: "Không trách, không trách."

"Nguyên bảo để ở nhà?"

"Không." Niệm Nguyệt lấy ra: "Để ở nhà, tỷ tỷ sẽ cầm đi mua xiêm y."

Quả nhiên không ngu không ngốc, trẻ nhỏ dễ dạy.

Chiếc đũa chỉ chỉ sủi cảo: "Mỗi một cái đều có đồng tiền sao?"

"Một, chỉ một thôi. Nhiều quá thì không hay."

"Vậy ngươi ăn không?"

"Tiểu nhân không ăn. Tiểu nhân chưa bao giờ cắn được đồng tiền." Nàng cười đưa chén đầy sủi cảo đến trước mặt Tống Vi, mở to mắt nhìn hắn: "Ngài ăn đi."

Tống Vi không từ chối, gặp cái đầu tiên cắn một miệng, lộp bộp một tiếng, một cái đồng tiền. Hắn ngẩn người, kẹp cái đồng tiền kia ra: "Năm nay ta có thể tâm tưởng sự thành sao?"

"Có thể!" Niệm Nguyệt gật đầu khí thế.

Tống Vi cười thành tiếng, nói: "Đa tạ ngươi." Rồi sau đó nói với nàng: "Đi lấy thêm chén đũa, cùng ta uống rượu đón giao thừa đi!"

"Đến ngay!" Niệm Nguyệt đáp ứng chạy ra ngoài, cầm chén đũa tiến vào, rót một ly rượu cho mình.

"Thích uống rượu như vậy sao?" Tống Vi nhìn bộ dạng thèm nhỏ dãi của nàng, nhịn không được hỏi.

Niệm Nguyệt gật gật đầu: "Rượu uống ngon. Rượu trắng phụ thân uống hương vị cũng cực ngon, trước đây lúc phiền lòng sẽ lấy trộm rượu uống vài ngụm."

"Vậy hôm nay ngươi tận hứng, giờ đang ăn Tết, cũng không có chuyện gì cho ngươi làm."

"Đa tạ đại nhân." Nàng cười với Tống Vi, cái miệng nhỏ nhấp một ngụm, đôi mắt nheo nheo: "Uống ngon."

Tống Vi giương mắt nhìn nàng, nàng không mặc xiêm y nữ tử, cả ngày chỉ mặc xiêm y nam tử ngắn gọn lắc lư. Mấy ngày nay nàng ở trong phủ có ăn một ít thịt, cái cổ không còn gầy guộc nữ. Môi hồng răng trắng, biểu cảm linh động, cũng có thể xứng với hai chữ "xinh đẹp."

"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Hắn đột nhiên nhớ tới vẫn chưa hỏi tuổi nàng.

Đã hỏi tới chỗ đau của Niệm Nguyệt, mặt nàng đỏ lên: "Hai mươi mốt."

"Còn chưa đính hôn sao?" Nữ tử kinh thành mười bảy, mười tám tuổi đã lập gia thất rồi.

Niệm Nguyệt lắc lắc đầu, uống vài ngụm rượu.

"Không sao, ngươi nhìn ta xem, cũng đã ba mươi rồi, không phải vẫn cô độc một mình sao?"

"Đại nhân cô độc một mình, đó là do đại nhân chưa muốn thành thân. Còn tiểu nhân đây, vốn dĩ là vì tiểu nhân không được gả!" Niệm Nguyệt là người vui vẻ, ngay cả khi kể một chuyện đáng thương như vậy, qua miệng nàng cũng cảm thấy rất hài hước, Tống Vi nhịn không được cười thành tiếng.

Hai người uống uống liền trở nên sôi nổi, Tống Vi cởi áo ngắn, Niệm Nguyệt cũng cởi áo bông, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, ở bờ sông Vĩnh An đang phóng pháo hoa, mặt trăng có tận hai cái, Niệm Nguyệt biết mình đã uống nhiều quá rồi.

"Không uống nữa không uống nữa." Niệm Nguyệt xua xua tay định đứng lên, cái ly chưa uống xong rượu bị nàng vô tình đánh đổ, rơi xuống trước ngực. Tống Vi vội vươn tay giúp nàng lau, bàn tay vô tình đè lên một chỗ mềm mềm, mới sực nhớ ra nàng là nữ tử.

Niệm Nguyệt mặt đỏ bừng, rụt rụt mình lại, nhấc chân định đi thì lại bị Tống Vi kéo vào trong lòng ngực! Là do uống nhiều rượu quá sao? Tống Vi có chút xúc động, miệng đi tìm Niệm Nguyệt, thời khắc dán lên môi nàng, đầu óc nổ tung, đôi tay ôm lấy mặt nàng, đưa lưỡi vào trong.

Niệm Nguyệt đầu óc rối bời, lần trước uống rượu, nàng đúng là có đối với Tống Vi động sắc tâm, nhưng lần đó về sau, nàng tự lên án mạnh mẽ mình mấy ngày, nhân gia đối với ngươi tốt như vậy, ngươi lại thèm thân thể nhân gia, ngươi có còn là người không?

Hôm nay lại tự khen ngược lại, môi lưỡi của Tống Vi độc đoán và đói khát, Niệm Nguyệt làm gì có kiến thức trong trận chiến này, chân mềm nhũn ngã xuống, bị Tống Vi một phen giữ chặt, bế nàng đặt lên án thư, động thủ cởi xiêm y của nàng. Niệm Nguyệt ngày thường bao bọc rất kỹ, bên trong lại là càn khôn vô hạn, Tống Vi mấy năm chưa động đến nữ nhân, lúc này lại dây dưa với Niệm Nguyệt, Niệm Nguyệt cũng cảm thấy nóng, động thủ cởi xiêm y của hắn.

Cho đến một khắc kia, Niệm Nguyệt nhịn không được kêu "đau" một tiếng, Tống Vi mới tỉnh táo trở lại, mình đang làm cái gì vậy?! Hắn định rời khỏi, Niệm Nguyệt lại ôm lấy hắn: "Không đau.", nhưng nước mắt vẫn chưa khô.

"Xin lỗi... Ta..."

Niệm Nguyệt hôn lấy hắn: "Tiểu nhân thích..." Nàng thật sự thích Tống Vi, mỗi lần Tống Vi cười, nàng liền cảm thấy trong lòng mình như có hoa nở. Nàng có tài đức gì mà có thể tìm được một chủ tử tốt như vậy. Về đến nhà ăn cơm cũng không vô, lo lắng hắn một mình cô đơn. Tóm lại trong lòng nàng chính là nhớ thương hắn. Nàng nói không rõ loại nhớ thương này là gì, chỉ biết giờ phút này bản thân mình không muốn rời khỏi hắn.

Tống Vi rất dũng mãnh, Niệm Nguyệt có chút ăn không tiểu, ở bên tai hắn nỉ non cầu xin. Lời nỉ non kia quả thực là tình dược, khiến Tống Vi trầm mê.

Tối nay quả thật là điên rồi.