Nhĩ Dữ Thanh Phong Minh Nguyệt

Chương 41



Sáng sớm mùng Một mở mắt ra đã không còn ai bên cạnh. Tống Vi sững sờ một lúc, bộ dạng điên loạn tối hôm qua đột nhiên xuất hiện trong khối óc, còn có cả tiếng "đau" kia của Niệm Nguyệt khiến lòng run sợ nữa. Trong lòng Tống Vi có chút buồn bưch, mấy năm nay hắn vẫn luôn coi bản thân mình như một quái thai, không thân cận với bất kỳ ai, như vậy sẽ khiến hắn dễ chịu hơn một chút. Vậy mà tối hôm qua lại mất kiểm soát. Sao lại có thể mất kiểm soát được nhỉ?

Cái này nên gọi là gì?

Cái này nên gọi là gì?

Đây là chuyện mà người làm sao? Tống Vi thầm mắng mình vài câu, một nữ tử tốt như vậy, sao cứ như vậy mà bị mình là hư mất rồi? Trong lòng hắn cảm thấy thực sự có lỗi với Niệm Nguyệt, mình thật đúng là phi quân tử. Mặc xiêm y với đen mặt đi tìm Niệm Nguyệt, trong đầu suy nghĩ xem nên nói chuyện với nàng như thế nào. Tới nơi ngồi xuống, ở ngoài phòng nàng nghe ngóng một lát, một chút động tĩnh cũng không có. Hắn gõ cửa, nghe thấy giọng nói buồn bã ở bên trong: "Đến đây!"

Hắn đẩy cửa vàot rong, nhìn thấy nàng đang dựa vào tường đứng tấn.

"? Ngươi làm cái gì vậy?" Tống Vi nhìn bộ dạng quái gở này của nàng, quên mất mình định nói gì, mở miệng hỏi nàng đang làm cái gì vậy.

Niệm Nguyệt đỏ mắt: "Trước đây có nghe người ta nói, sau khi làm chuyện đó hãy đứng tấn, nhảy nhảy, sẽ không dễ có thai..." Nếu không phải do nàng đỏ mắt, Tống Vi thật sự sẽ cho rằng một nữ tử ngày hôm sau như vậy là hào phóng, già đời. Vốn tưởng rằng lúc này hai người họ nhìn thấy nhau sẽ câu nệ, nào biết ở chỗ Trần Đại này, chưa từng có hai chữ "câu nệ". Chỉ một câu nói, tất cả những trằn trọc trong lòng Tống Vi trước khi bước vào cửa đều tan biến.

"Vậy ngươi sẽ nhảy sao?" Tống Vi cúi đầu hỏi nàng.

"Ta còn không có thời gian! Nếu không phải buổi sáng ngủ quên, bây giờ ta đã nhảy rồi!" Nàng thu lại mã bộ trên mặt đất, giương nanh múa vuốt nhảy nhót, nàng nhảy cũng không phải là tốt, hai chân nâng lên rất cao, đến độ khiến Tống Vi phải đau đầu, hoàn toàn quên mất mình định nói gì: "Ngươi dừng lại."

"..." Niệm Nguyệt dừng lại nhìn hắn, nàng kỳ thật trong lòng có chút sợ hãi, chuyện tối hôm qua, xác định vững chắc là ngươi tình ta nguyện, nhưng nàng có chút sợ khi Tống Vi nhớ tới chuyện này sẽ cảm thấy hối hận vì đã làm với một tiểu nha đầu. Nếu nha đầu này lại có thai ngoài ý muốn, có phải hắn sẽ bị bức điên không? Là một vị công tử nổi tiếng, là một đại tướng quân...

"Lần tới nếu ngươi lo lắng sợ có thai, có thể uống thuốc tránh thai. Nhưng ta không yêu cầu ngươi uống, thứ đồ kia uống nhiều sẽ bị nhiễm hàn, không tốt cho nữ tữ. Nếu thực sự có thì hãy sinh ra, phủ Tướng quân cũng không phải không nuôi nổi."

Những câu sau Niệm Nguyệt không nghe vào, chỉ nghe mỗi hai chữ "lần tới". "Còn có lần tới sao?" Mắt nàng mở to nhìn Tống Vi, sợ mình nghe lầm.

"..." "lần tới" chỉ là Tống Vi thuận miệng nói, bổn ý của hắn là nàng không cần phải lao lực như vậy... Nói năng không rõ, nữ tử đối diện đang chờ mình đáp lời! "Đúng vậy, lần tới. Ngươi có nguyện ý không?"

Trái tim Niệm Nguyệt nhảy nhót, tuy nói mới đầu có chút đau, nhưng về sau... thực sự là tuyệt không chịu được. Nếu chủ tử có thể kết thúc nhanh hơn một chút thì càng tốt. Đôi mắt nàng láo liên, một tia sắc tâm rõ ràng như ban ngày. Vẻ mặt vừa rồi của nàng dọa tới Tống Vi, khiến han vội vàng thu lại suy nghĩ đêm qua rốt cuộc là ai làm ai?

"Lần tới được lần tới được." Niệm Nguyệt tỉnh táo lại, gật gật đầu: "Hôm nay eo của tiểu nhân đau nhức, không bằng lần tới định vào ba ngày sau nhé?"

"..." Đây là một tên thèm thịt sao? Thèm ăn tới như vậy à? Có phải nữ tử e lệ không đấy? Tống Vi nhìn chằm chằm mặt nàng hồi lâu, còn "không bằng lần tới định vào ba ngày sau" nữa? Hắn nhấc chân trở ra ngoài, chính mình cũng không nhận ra khóe môi đang nhếch lên một nụ cười!

*

Tống phủ mặc dù nghèo túng, nhưng tập tính của một đại gia tộc vẫn còn đó. Thanh Phong cùng Tống Vi đứng ở cửa liếc nhìn nhau. Thanh Phong dặn dò Tống Vi: "Tam ca, hôm nay bất luận bọn họ có làm cái gì, chúng ta phải mở một con mắt nhắm một con mắt, xem như không nhìn thấy. Tết nhất rồi, phải may mắn, không được đánh lộn."

"Được rồi." Tống Vi gật gật đầu.

Hai người bước vào sảnh hoa, ở bên trong theo thứ tự đã ngồi đầy người. Thanh Phong cùng Tống Vi dập đầu chúc Tết phụ thân mẫu thân, rồi sau đó ngồi xuống chỗ của mỗi người nghe cả đại gia đình khua môi múa mép.

Lão Thái phó ngồi một bên nghe, đột nhiên hỏi: "Ở Vị Nam ăn Tết có náo nhiệt như thế này không?" Cả đại gia đình đều chuyển mắt về phía nam tử ngồi ở bên lão Thái phó, Thanh Phong lúc này mới phát giác còn có thêm một người ngoài ở đây, có lẽ là phu quân tương lại của muội muội nào đó.

Nam tử đáy mắt đầy ý cười, chậm rãi mở miệng: "Ở Vị Nam ăn Tết thường đi ra ngoài. Đại niên mùng Một sẽ bái kiến nhau, rượu này uống từ ba mươi đến khi rồng ngẩng đầu."

"Nói vậy thì thực sự là náo nhiệt." Lão Thái phó gật gật đầu, sao đó chuyển sang Thanh Phong và Tống Vi: "Các con tới muộn, ngày thường lại không về, vị hậu sinh này là nam tri phủ chi tử, Tuân Cẩm. Trước khi tới kinh thành thi cử có ở lại trong phủ chúng ta."

Thanh Phong cười gật đầu với hắn ta, vốn tưởng rằng sẽ qua đi như vậy, lại nghe Tuân Cẩm nói: "Lần đầu tiên đến kinh thành, ta đã tới Phàm Trần thư viện nổi tiếng, quả nhiên không giống bình thường. Tam tiểu thư làm ăn rất tốt, chỉ sợ không nhớ rõ kẻ hèn này."

Thanh Phong cẩn thận nhìn hắn, xác thật không nhớ ra từng có một người thế này tới thư viện, vì thế xin lỗi cười cười.

Tống Vi lặng lẽ quan sát Tuân Cẩm, người này mày rậm, mắt to, thân hình vóc dáng cường tráng, nhìn không ra mạch văn, giống người luyện võ hơn. Nữ nhi Tống gia nhiều như vậy, đều có dung mạo trầm ngư lạc nhạn, hắn lại không nhìn đến một cái, cố tình tiếp cận tam muội.

Đúng là có ý đồ.

Người có ý đồ nhất chính là Thái phó phụ thân. Trước khi ngồi xuống đã cố ý an bài Tuân Cẩm ngồi bên cạnh Thanh Phong. Tuân Cẩm thấy Thanh Phong không nói nhiều lắm, nhẹ giọng hỏi: "Tất cả những món đồ nhỏ đặt trong Phàm Trần thư viện đều do tam tiểu thư tự mình điêu khắc sao?"

"Đúng vậy." Thanh Phong gật gật đầu: "Tuân công tử thích món nào nhất?"

"Mỹ nhân ngồi bên bàn sách cạnh cửa sổ là đẹp nhất, trong mắt hiện lên vẻ u buồn, nàng hẳn đang nghĩ tới một người nào đó."

Ánh mắt thật tốt. Thanh Phong trong lòng tán thưởng hắn. Nàng cười với hắn rồi cúi đầu uống chén canh trước mặt. Đại nương nhìn nhìn Thanh Phong cùng Tuân Cẩm, cười nói: "Tam tiểu thư chúng ta và Tuân công tử ngồi cùng nhau lại có cảm giác xứng đôi."

Tống Vi gõ muống vào thành chén, tiếng động không nhỏ khiến tất cả mọi người đều quay đầu nhìn hắn. Tống gia bây giờ nhập sĩ không nhiều lắm, Tống Vi mấy năm nay đang trên đà thăng tiến, Hoàng Thượng rất coi trọng hắn. Bây giờ hắn phát ra tiếng động như vậy, mọi người đều cho rằng hắn có chuyện muốn nói. Ai ngờ hắn lại cầm khăn lên lau miệng, cười nói xin lỗi. Sau đó lại nhìn về phía đại nương: "Đại nương vừa nói cái gì?"

Đại nương biết Tống Vi coi trọng Tống Thanh Phong, ý thực được mình lúc này có chút nóng vội, đành xua xua tay: "Tuổi tác đã cao, chỉ nhìn thấy gì thì nói cái đó thôi."

Tống Vi vừa lòng gật đầu, sau đó nhìn về phía Tuân Cẩm: "Tuân công tử thoạt nhìn giống người luyện võ."

Tuân Cẩm gật đầu: "Đúng vậy, lúc còn nhỏ bệnh tật ốm yếu, gia phụ muốn ta tập võ để cường thân kiện thể."

"Quả nhiên có hiệu quả tức thì." Tống Vi nhìn vai rộng eo hẹp của hắn ta: "Ngày nào đó đến giá trường phi ngựa tỷ thí đi."

"Tỷ thí chưa dám nói tới, xin Tống tướng quân chỉ giáo."

Thanh Phong vừa bị cậu nói kia của đại nương cả kinh, lúc này mới nhận ra thâm ý lần này của Thái phó phụ thân. Nàng nghiêng đầu nhìn Tuân Cẩm kia, so với Cảnh Kha nhìn lỗi lạc hơn một chút.

Thất thần dùng xong một bữa cơm, nàng bị bọn tỷ muội kéo lại uống một lát trà, chơi trò đoán chữ rồi mới đúng dậy đi tìm Tống Vi, chuẩn bị trở về.

Không biết may mắn thế nào nàng lại tình cờ gặp được Tuân Cẩm trên hành lang dài, hắn ta đang ngẩng đầu ngắm những bức họa đầy màu sắc trên hành lang. Nhìn thấy Thanh Phong đi tới, hắn ta cười cười: "Màu họa rất có ý tứ, kể về rất nhiều chuyện xưa."

Thanh Phong không thể không dừng lại: "Đúng vậy."

"Bức vẽ tinh xảo, nhưng so với bức họa trong thư viện của tam tiểu thư, thiếu một chút màu sắc."

"Bức họa trong thư viện đã quá phổ biến rồi." Thanh Phong bởi vì duyên cớ Thái phó, trong lòng có chút mâu thuẫn với Tuân Cẩm.

Tuân Cẩm dĩ nhiên cảm nhận được, không nhiều lời nữa, tạm biệt Thanh Phong, trở về phòng cho khách.

Thanh Phong ra khỏi Tống phủ, cảm thấy khó xử. Nàng nói với Tống Vi: "Tam ca, nếu Thanh Phong cả đời này không gả cho ai hết, phụ thân có phải sẽ tức chết hay không? Huynh xem người bây giờ, trong tối ngoài sáng đều khuyến khích ta thành thân, trước đó vài ngày còn hỏi ta của hồi môn của Tống phủ còn trong tay ta không, ngụ ý là lần trước Lan Thương cưới ta chỉ vì tiền bạc của Tống phủ."

"Tâm đã sáng tỏ, không nên để ý tới. Muội đã thoát ly khỏi Tống gia, tự lập môn hộ, không cần phải so đo với bọn họ làm gì. Nếu bọn họ làm phiền muội, muội cứ tới tìm tam ca. Tam ca sẽ che chở cho muội." Tống Vi an ủi nàng, sau đó vỗ vỗ bả vai nàng: "Tam muội giờ đây sống tự tại tiêu sái, người khác còn ngưỡng mộ không kịp."

Thanh Phong che miệng cười thành tiếng: "So với tự tại tiêu sái thì còn xa! Chờ ta tích cóp chút bạc, vứt bỏ những thứ tầm thường ở kinh thành, du ngoạn một chuyến, sơn thủy xa xôi phấn đấu quên mình!"

Vẻ ngây thơ của Thanh Phong khiến Tống Vi nhịn không được mà bật cười, hắn vỗ vỗ đầu nàng: "Đến lúc đó muội hãy cùng tam ca đến Bắc địa xem thử, tháng Năm bọc sương, tháng Tám phiêu tuyết, mười hai tháng chẳng phân biệt nổi ngày đêm."

"Được được. Tam muội còn muốn đi Lĩnh Nam, mỗi ngày ăn ba trăm quả vải; muốn đi Giang Lăng xem nấu cơm đỏ với cá trắng; muốn đi Vũ Sơn, chỉ là Vũ Sơn không có mây."

"Ha! Muốn đi nhiều nơi như vậy, muội đi dăm ba năm cũng chưa về."

"Chưa về thì chưa về, khắp nơi trong kinh thành không có gì đáng lưu luyến cả."

Thanh Phong nói xong câu này, cả hai đều trở nên im lặng.

"Còn mấy tháng nữa tam ca liền phải xuất chinh."

"Lúc này huynh đi đâu?"

Tống Vi lắc đầu: "Đợi khi Mục Yến Kê hồi kinh sẽ đến thương nghị với hắn. Giờ đây hắn đã thành gia ở Vô Diêm trấn, dĩ nhiên không muốn đến nơi khác, tam ca cô độc một mình, đi chỗ nào cũng được.". Đam Mỹ Sắc

"Tam ca không tính thành gia sao? Hôm nay ta cùng bọn tỷ muội chơi đoán chữ, tứ muội kéo ta lại trộm nói tiểu nữ nhi của Lễ bộ Thượng Thư gia coi trong tam ca, rất nhiều lần ở trên phố định đưa khăn cho tam cả, kết quả là do ánh mắt của tam ca quá dữ, khiến nhân gia bị dọa chạy mất.

Trái tim Tống Vi thắt lại: "Không thành gia sao? Tam ca chinh chiến mấy năm kiền, nếu thành thân cùng với bất kỳ cô nương nào đều sẽ hại cả nhà người ta, còn nếu sống một mình sẽ tự tại hơn."

"Ồ."

Thanh Phong về đến nhà, bước vào cửa phủi tuyết trên người, ôm một chén trà nóng ngồi trước cửa sổ. Vừa rồi nàng nói với tam ca muốn buông hết tất cả để đi lưu lạc khắp nơi cũng chỉ là lời nói đùa, nhưng bây giờ bình tĩnh lại, xét lại nàng thấy đó là chuyện rất đỗi bình thường. Thế gian rộng lớn như vậy, tại sao lại thu mình vào một góc? Nghĩ lại, nàng chưa bao giờ rời nhà quá xa, lần xa nhất chính là lần cùng Lan Thương đi ra ngoài hôm đó.