Nhĩ Dữ Thanh Phong Minh Nguyệt

Chương 44



Cảnh Kha bước vào trong phòng Triệu Việt Khê, khăn voan đỏ trên đầu nàng ta so với ngày ấy Thư Nguyệt cùng hắn thành thân còn đỏ hơn. Cảnh Kha trước sau đều không nhớ nổi lúc hắn vén khăn voan của Thư Nguyệt lên đã nói điều gì, có lẽ là khen nàng đẹp. Thư Nguyệt thật sự đẹp, Thư Nguyệt là do phụ hoàng chọn cho hắn, nhưng cũng rất vừa ý hắn.

Mấy năm qua bất luận có thu nạp thêm tân nhân, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ thay đổi Thư Nguyệt, cho dù hiện tại, phát giác Thư Nguyệt có hai lòng đôi với mình, hắn cũng không muốn động vào nàng.

Thư Nguyệt nuôi dương Tinh nhi tốt như vậy, tốt đến mức khiến Cảnh Kha có lúc cảm thấy Tinh nhi không phải con của mình. Đầu óc Cảnh Kha chỉ toàn là Thư Nguyệt, không dứt ra được.

Trong lòng hắn hỗn loạn, thấy khăn voan đỏ của Triệu Việt Khê ngày càng lộ liễu, hắn vén nó lên, nhìn thấy đôi mắt rực rỡ của nàng ta. Cảnh Kha ngồi ở đầu giường, kéo lấy tay Triệu Việt Khê: "Vui không?"

Triệu Việt Khê bàn tay lạnh lẽo, khẽ gật gật đầu: "Vui." Trước khi nàng ta ra cửa phu thân luôn dặn dò nàng, đại Hoàng tử tương lai là người sẽ làm hoàng đế. Dưới lời căn dặn của phụ thân, lúc này Triệu Việt Khê nhìn lấy Cảnh Kha, trong lòng không hiểu vì sao có một nỗi sợ hãi không rõ ngọn nguồn.

"Vui thì tốt." Cảnh Kha vỗ vỗ vai nàng ta, sau đó nói: "Đã gả đến Vương phủ thì phải theo quy củ của Vương phủ. Hôm nay là ngày đầu tiên nàng được gả vào, bổn vương tự mình nói với nàng, nàng phải nhớ cho kỹ: thứ nhất, xem vi phu là trời; thứ hai, không được chọc vào Thư Nguyệt và Tinh nhi; thứ ba, không được ở bên ngoài rêu rao khắp nơi. Nàng có thể làm được không?"

Triệu Việt Khê là bị tính toán gả vào Vương phủ, nào ngờ người đe dọa nàng ta không phải là Thư Nguyệt mà là Cảnh Kha. Nàng ta từ nhỏ sống trong nhung lua, đã bao giờ phải chịu bị khinh nhục như vậy, vì thế cắn chặt môi, mắt rưng rưng vài giọt nước mắt nhìn về phía Cảnh Kha, dường như sắp khóc. Cảnh Kha dĩ nhiên sẽ không bỏ mặc nàng ta, nàng ta là ái nữ của lão Thừa tướng, mặc dù lòng không hướng về nàng ta, song vẫn phải làm đủ mặt mũi. Tay hắn mơn trớn môi nàng ta, kiều diễm ướt át. Gương mặt này ở trước mắt Cảnh Kha biến ảo thành Tống Thanh Phong, biến ảo thành Thư Nguyệt, đột ngột ấn nàng ta ngã xuống giường.

Triệu Việt Khê đã từng ở cùng hắn một lần, nhưng lần này nàng ta vẫn bị bộ dạng như sói của hắn làm cho sợ hãi, kéo chăn liên tục rụt lại. Cảnh Kha hung mãnh tiến tới, không hề có chút cảm thông khiến Triệu Việt Khê đau đớn không chịu nổi, nàng ta nhứo tới lời dặn dò trước khi đi của phụ thân, đành cắn răng hầu hạ.

Cảnh Kha thấy nàng ta nhẫn nhịn, càng được nước lấn tới, Triệu Việt Khê nhắm hai mắt lại, nghĩ Cảnh Kha nếu là Lan Thương thì thật tốt, nàng ta trong lòng thật sự thích Lan Thương, vị công tử giống như ngọc. Một nỗi buồn từ đâu ập tới, nếu là Âu Dương Lan Thương, chắc chắn sẽ không như vậy.

*

Thanh Phong vẫn luôn nghĩ ngợi về chuyện thành thân của Cảnh Kha, không biết vì sao, lúc sáng sớm Cảnh Kha ở trên xe ngựa liếc nhìn nàng một cái khiến tỏng lòng nàng run sợ. Nàng bảo Tiểu Thất đi tìm hiểu, lúc này mới nghe đến chuyện Cảnh Kha và Triệu Việt Khê lan truyền ở trên phố.

Lúc này trong lòng nàng mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, chỉ là thấy điều đó thật không đáng đối với Thư Nguyệt. Trước đây Thanh Phong thấy Thư Nguyệt là một người tự do vui vẻ, nhưng bây giờ khi nhìn kĩ lại mới nhận ra Thư Nguyệt đang tự mua vui giữa đau khổ mà thôi. Chuyện phu thê xưa nay là thế, người ngoài nhìn thấy mọi thứ đều tốt đẹp, nhưng mọi tư vị khổ đau chỉ mỗi mình mới biết được.

Nàng lại nghĩ tới Lan Thương. Sau năm mới hắn mải bận rộn về kỳ thi mùa xuân, Thanh Phong đã lâu rồi không thấy hắn. Người này giống như tuyết trên mái hiên, khi tỉnh lại chỉ còn lại giọt nước, biến mất trong hư không.

Tuân Cẩm thì tâm trạng thoải mái, kỳ thi mùa xuân sắp tới nhưng không thấy hắn vội vàng, rảnh rỗi là liền chạy tới thư viện. Hắn ta ở Vị Nam chắc có rất nhiều phụ lão hương thân, mỗi lần tới đều nói là đến mua tranh chữ cho phụ lão hương thân, mỗi bức tranh chữ hắn nhìn trúng đều có giá rất cao. Một hai lần lúc đầu Thanh Phong còn tin, tới lần thứ ba thì cảm thấy không ổn.

Nàng có từng hỏi qua hắn: "Tuân công tử ở Vị Nam kết giao được với rất nhiều người sao?"

Tuân Cẩm nghĩ mội chút: "Phải. Người Vị Nam rất nhiệt thành, dễ giao hữu. Vừa ra khỏi nha môn nhìn thấy ai thuận mắt, nắm tay một chạm liền trở thành bằng hữu."

"... Bằng hữu của Tuân công tử đều là quý nhân?" Tính tình thẳng thắn của Thanh Phong lại nổi lên, ở giữa có phụ thân, nàng trước sau đều kiêng kị với Tuân Cẩm. Nào ngờ Tuân Cẩm nhe răng cười, không che giấu chút nào: "Đã nhìn thấu rồi thì đừng nói toạc ra."

"?" Trên mặt Thanh Phong vẫn còn nghi vấn, đang chờ hắn giải thích, hắn lại tùy tiện ngồi lên ghế: "Nam tử hán đại trượng phu phải ngồi thật ngay ngắn, Tuân Cẩm ta chính là vì thích tranh chữ của tam tiểu thư, chính là nguyên ý mua về để tặng người ta, nghe thấy người khác khen tranh chữ này đẹp, ta sẽ vui." Tuân Cẩm suýt chút nữa thì nói ra câi Tuân Cẩm ta có lẽ có chút vừa ý tam tiểu thư.

"..." Thanh Phong bị vẻ nhiệt tình của hắn chọc cười: "Rồi rồi rồi, ngài có bạc thì ngài tiêu, Tống Thanh Phong ta làm ăn, không giơ tay đánh người đang cười."

Tuân Cẩm gật đầu: "Thành giao, vậy làm phiền tam tiểu thư giúp ta gói chúng lại."

Tuân Cẩm thường xuyên tới như vậy nên cũng nhanh chóng thân thiết hơn với Thanh Phong. Một ngày nọ, hắn cau mày nói với Thanh Phong: "Ta sắp thi Đình, xin tam tiểu thư viết phó tự cho."

"?" Thanh Phong thấy vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, nếu không lại nghĩ hắn sắp làm chuyện xấu gì đó.

"Viết hai chữ "cao trung", viết như vậy, ta sẽ không cần phải dọn đường hồi phủ."

"..." Thanh Phong cười cười: "Được thôi. Tặng ngài hai chữ "cao trung"". Cái chặn giấy đặt ở một góc, nàng cúi đầu viết chữ. Tuân Cẩm đứng ở một bên ngắm nhìn nàng, cổ tay gầy guộc, lúc hạ bút lại ung dung, hắn đối với nàng càng thêm tán thưởng.

Lúc ấy vừa đến kinh thành, lão Thái phó khi đề cập với hắn về nhóm nữ nhi của Tống gia rất có ý muốn tác hợp. Nhưng khi chỉ nói đến mỗi tam tiểu thư thì lại cau mày lại, xua tay nói: GỖ mục không thể khắc. Tuân Cẩm vốn chỉ là tò mò nên đến Phàm Trần thi viện xem khối gỗ mục kia. Nên nói như thế nào nhỉ? Thật sự là một khối gỗ mục, đang ôm một khối băng khắc lên, hắn nhìn nàng hồi lâu nhưng nàng lại hoàn toàn không biết. Là thật sự nhập tâm.

Tuân Cẩm không dám đả động tới tư thái chuyên tâm của nàng, cứ như vậy đắm chìm trong sự yêu thích của bản thân, quá mức khó tả.

Đại niên mùng Một nàng hồi phủ, rõ ràng trong lòng đề phòng, nhưng nàng vẫn ngồi đỏ mỉm cười nghe đại gia nói chuyện một cách vô thưởng vô phạt. Tuân Cẩm từ nhỏ đã được ăn thức ăn ngon, được phụ mẫu bảo bọc, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, nhưng trong khoảnh khắc đó lại hiểu được nỗi cô độc của Thanh Phong.

Bắt đầu đau lòng cho nàng.

Loại cảm giác này không thể nói rõ, quả thực muốn mạng.

Chữ "cao trung" của Thanh Phong bút tẩu long xa, mang theo vài phần nghịch ngợm, vieté cong nhấc lên, trong đầu bút có một con chim bay vút lên trời. Tuân Cẩm cực kỳ thích thú, lùi lại một bước, dùng hai tay siết chặt thành quyền, cúi người thật sâu về phía Thanh Phong. Hắn không giấy được ý cười tron đáy mắt. Thanh Phong bị tư thái của hắn chọc cười, cũng khom người trước hắn. Một màn này thật tình cờ dừng ở trong mắt Lan Thương.

Lan Thương đã nhiều ngày không nhìn thấy Thanh Phong. Hôm nay hạ chức sớm, quản không được chân liền đến Phàm Trần thư viện, lúc này nhìn thấy Thanh Phong cười thoải mái, cảm thấy chính mình thật có chút dư thừa. Hắn thở dài, xoay người rời đi.

Nói cho cùng thì Lan Thương và Tuân Cẩm không giống nhau. Lan Thương thích đem mọi chuyện giấu ở trong lòng, trước đó vài ngày hắn đã hao hết tâm tư muốn cùng Thanh Phong hòa hợp trở lại, nhưng Thanh Phong trước sau vẫn xa cách với hắn. Lúc đó Lan Thương không biết rằng hắn sẵn sàng chết vì Thanh Phong. Nhưng ít nhất vào ngày hôm nay, khi nhìn thấy đôi mắt của Thanh Phong và Tuân Cẩm cười nhìn nhau, hắn cảm thấy mình và Thanh Phong đã đi đến mức cùng đường bí lối, cho dù hắn không muốn buông tay, Thanh Phong cũng sẽ đi đến với người khác. Thanh Phong tốt như vậy, thế nhân cũng không phải mù, hắn không thể lúc nào cũng cản trở nàng như thế nữa. Thanh Phong đáng giá thì càng tốt. Tuân Cẩm này gia thế trong sạch, người cũng ngay thẳng, văn võ song toàn, vừa từ phủ vào kinh thành đã lọt vào mắt Hoàng thượng, yêu cầu Lan Thương đem tất cả văn chương hắn ta đã từng viết từ trước đến nay trình lên. Số văn chương đó Lan Thương cũng từng đọc qua, hành văn lỗi lạc, suy nghĩ thông thấu, là một người tài hoa.

Lan Thương trở về, trong lòng khó chịu như bị chiên trong dầu. Đã nhiều ngày gác xó "Thư sinh nghèo túng và tiểu thư thất vọng" vì bận rôn, hôm nay cuối cùng cũng rảnh rỗi viết xong. Thư sinh sau khi hòa ly với tiểu thư, hai người càng lúc càng xa cách, tiểu thư gả cho một người khác, thư sinh đi ngao du tứ phương. Rất nhiều năm sau hai người mới gặp lại nhau, tiểu thư đầu tóc đã hoa rama, thư sinh đã qua thời tráng niên, hai người ở góc phố nhiều người qua lại, thiếu chút nữa không nhận ra đối phương. Là thư sinh đến thi lễ trước: "Đã nhiều năm không gặp, nàng sống tốt không?" Tiểu thư gật đầu: "Rất tốt." Từ đó lầm lỡ rời xa, chuyện xưa kết thúc.

Lan Thương hy vọng Thanh Phong sẽ sống tốt. Nhân gian này chỉ có một Thanh Phong là người hắn đặt ở đầu quả tim.

Cây bút trong tay Lan Thương run rẩy, lúc định thần lại thì thấy trên giấy có chút mờ mịt, bất tri bất giác rơi nước mắt, nói đến cùng thư sinh vẫn tâm ý khó yên, vẫn còn có hy vọng xa vời.

Ngày hôm sau Thanh Phong nhận được thoại bản kia, lúc nhàn hạ lật ra xem, vốn tưởng rằng thư sinh cùng tiểu thư kia sẽ tái tục tiền duyên, nào ngờ đến tờ cuối cùng, phát giác chuyện xưa đã hoàn toàn kết thúc, nắm lấy thoại bản đột nhiên khóc thành tiếng. Thanh Phong không ngốc, nàng ở cùng với Lan Thương lâu như vậy, hắn biến đổi chút phong cách viết, nhưng hồn vẫn còn đó, huống chi mấy vạn chữ ở trong này, làm sao có thể giấu đi được. Một cái thu bút là có thể nhìn ra là hắn.

Thanh Phong chờ hắn viết một cái kết viên mãn cho chính mình, đợi nhiều ngày như thế, lúc chờ được lại là hắn kiên quyết rời xa. Hắn đã dùng biện pháp như vậy nói với nàng hãy đừng đợi, đã hòa ly rồi, hãy đi đến nơi kế tiếp, yêu một người tiếp theo. Vậy vài ngày trước đó thì tính là gì? Thanh Phong giận dữ ném thoại bản kia xuống, nàng không chịu nổi Âu Dương Lan Thương cứ lặp lại như thế, rốt cuộc hắn xem mình là cái gì! Nước mắt nhòe nhợt khuôn mắt, nàng oán hận nói một câu: "Ta sẽ không bao giờ khóc vì chàng nữa!"

Nói sẽ không khóc vì hắn nữa, nhưng nước mắt vẫn rơi, trái tim vẫn đau. Thanh Phong nào có thể lập tức buông bỏ hắn được, cùng hắn hòa ly, đơn giản là vì để ý trong lòng hắn có Hồi Xuân. Lan Thương nồng nhiệt như vậy Thanh Phong chưa từng thấy qua, luôn cho rằng bản thân mình mặc dù không bằng Hồi Xuân, nhưng hai người ngày ngày ở chung, chắc chắn sẽ có thể nhìn thấy. Sau khi hòa ly có hai lần Lan Thương thất thố, trái tim Thanh Phong đập mạnh, nàng có thể chờ được. Nhưng còn chờ cái gì nữa! Từ bây giờ đừng bao giờ gặp mặt nhau nữa! Hắn vẫn là hắn! Trong lòng hắn vẫn không có nàng!

Thanh Phong phát cứ, ném thoại bản vào trong đống lửa, ngọn lửa cháy dữ dội khiến da mặt người ta nóng bỏng, một lát sau ngọn lửa lụi dần rồi tắt hẳn. Giống như trái tim Thanh Phong vậy.

Tới chiều tối, nàng đóng cửa thư viện, cùng Tiểu Thất Tuyết Diên đến bờ sông Vĩnh An uống rượu. Ở bờ sông Vĩnh An còn treo hoa đăng, đẹp cực kỳ. Ba người tìm một tiệm ăn ở bờ sông gọi một ít đồ ăn, hai vò rượu, uống cùng nhau.

Tuyết Diên phát giác tam tiểu thư hôm nay nói nhiều hơn, nâng chén nhiều hơn, nói từ chuyện bốn năm tuổi học viết chữ đến khi bảy tám tuổi học thêu, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Nàng chống tay lên gương mặt đỏ bừng, nói với Tuyết Diên: "Ngươi không biết đâu, ta từ nhỏ đều đi trên một con đường từ đầu tới cuối. Ta từ hôm nay sẽ không còn là Tống Thanh Phong suốt ngày luẩn quẩn trên con đường tối đó nữa! Sẽ không còn nữa!" Thanh Phong lắc lư đứng lên, chìm vào trong tối khuya.