Nhĩ Dữ Thanh Phong Minh Nguyệt

Chương 45



Thanh Phong say đến mức kinh thiên động địa. Mới đầu còn không cảm thấy gì, đến ngày hôm sau mở mắt, đầu đau như muốn nứt ra. Nàng vội lên tiếng gọi Tuyết Diên: "Tuyết Diên ~ Đầu ta muốn nổ tung."

Hôm nay thời tiết đẹp, Tuyết Diên đang ở bên ngoài phơi chăn, nghe thấy Thanh Phong gọi liền vội vàng vào chửa, nhìn thấy Thanh Phong đang ôm đầu dựa ở đầu tường, ngữ khí uể oải: "Đau đầu."

Tuyết Diên lo nàng bị cảm lạnh, vươn tay đến thăm dò một hồi, không nóng: "Hôm qua ta không cho người uống, người một hai đòi uống; đến hồi sau tiểu nhân đã đoạt lấy ly của người, người lại còn trừng mắt với tiểu nhân! Bổn tiểu thư tửu lượng cao đâu, này thì tính là gì..." Tuyết Diên vừa nói vừa bắt chước nàng, khiến Thanh Phong cười thành tiếng: "Ta làm gì có bộ dạng đó?"

"Người kêu Tiểu Thất vào mà hỏi." Tuyết Diên đằng đằng chạy ra gọi Tiểu Thất, sau đó kéo Tiểu Thất vào cửa hỏi: "Tiểu thư hôm qua uống rượu đã nói gì?"

Tiểu Thất nhặt đoạn xuất sắc nhất bắt chước theo, Thanh Phong lại cười một trận, lúc này mới năn nỉ Tuyết Diên: "Được rồi Tuyết Diên, ta đau đầu, muốn uống canh giải rượu."

"Đang ở trong nồi, đã lường trước sáng hôm nay người sẽ bị đau rồi." Dứt lời, nàng ta ra cửa lấy canh giải rượu.

Thanh Phong uống xong hai chén canh giải rượu lại đi ngủ một lát, lúc này mới thoải mái một chút. Nàng dặn dò Tiểu Thất đến Phàm Trần thư viện trông coi, còn mình thì nằm trên giường đọc sách. Sau khi say rượu, cả người tinh thần không đủ, lúc vừa lật sách thì bắt đầu mệt mỏi rã rời, đắp chăn ngủ. Lúc nàng mở mắt, tam ca đã bảo nha đầu Niệm Nguyệt kia đợi nàng ở đó hồi lầu, nha đầu so với trước kia có chút da thịt, gương mặt dưới ánh mặt trời ửng ửng hồng, thật dễ chịu.

"Tam ca có việc gì sao?"

Niệm Nguyệt gật gật đầu: "Chủ tử nói thỉnh tam tiểu thư ban đêm đến sông Vĩnh An xem hoa đăng, ngài ấy đã bao một con thuyền hoa."

"Còn mời người nào khác không?"

"Chủ tử nói không mời người ngoài, chỉ có người và Âu Dương đại nhân, ở một chỗ thanh tĩnh, người trong cùng ngồi với nhau một lúc." Niệm Nguyệt thuật lại từng câu từng chữ Tống Vi nói nói cho Thanh Phong nghe, sợ nói sai.

Thanh Phong "ừ" một tiếng, cười nói với Niệm Nguyệt: "Nhưng mà hôm qua ta say rượu quá, lúc này cả người không có sức lực. Có lẽ sẽ không đi được! Làm phiền ngươi nói với tam ca một tiếng, ngày khác ta sẽ đến tụ tập ở phủ các ngươi được không?"

Thanh Phong nói chuyện thật là dễ nghe, dường như chứa mật ngọt, mềm mềm mại mại, Niệm Nguyệt nghe mà choáng vàng, nhất thời thất thần. Đến khi nàng ta bình tĩnh lại, nén giọng nói: "Vậy khi nào thì người đến phủ?"

"..." Thanh Phong bị Niệm Nguyệt hỏi ngây ngẩn cả người, giương mắt nhìn nàng ta, đôi mắt đó mở to tròn, chờ Thanh Phong trả lời! Nha đầu này của tam ca thật sự rất thú vị. "Ba ngày sau được không?" Nàng thương lượng với Niệm Nguyệt.

Niệm Nguyệt chuyên tâm nghĩ ngọi, sáng sớm vừa mới hen Tống Vi ba ngày sau. Lúc này mới nói: "Ba ngày sau không được." Niệm Nguyệt từ sau lần say rượu đó, đến nay vẫn chẳng làm gì được với Tống Vi! Chủ tử mấy ngày nay rất bận, buổi sáng hôm nay lúc giúp hắn chải đầu, Niệm Nguyệt liếm mặt hỏi hắn: "Chủ tử, ngài còn giữ lời không?" Tống Vi dĩ nhiên không thể lùi bước, vì thế hai người đành hẹn ba ngày sau... Nghĩ đến đây mặt nàng ta ửng hồng, Thanh Phong bị thần sắc cổ quái của nha đầu này khơi dậy hứng thú: "Ba ngày sau tam ca có chuyện gì sao?"

Niệm Nguyệt mặt lại ửng hồng: "Có việc."

"Ồ ồ." Thanh Phong "ồ" hai tiếng, trộm liếc mắt nhìn Niệm Nguyệt một cái, thấy sắc mặt nàng ta đỏ bừng, thầm nghĩ nha đầu này sợ là đã nhớ thương tam ca rồi. Vì thế nàng ấn nàng ta xuống ghế: "Khoan vội trở về, chúng ta nói chuyện một lát."

"..." Niệm Nguyệt ngồi ở trên ghết, thấy Thanh Phong lấy ra mấy viên mứt cho hai người. "Tam ca hôm nay đang thân cận với tiểu thư nhà nào sao?"

Thanh Phong trước giờ không hỏi Tống Vi chuyện này, dù sao cũng là tam ca, nàng làm muội muội hỏi cũng không tiện. Chỉ là thần sắc của Niệm Nguyệt hôm nay khiến nàng có hứng thú.

"Ta không nghe chủ tử nói, nhưng chủ tử trời sinh tốt như vậy, thân cận với tiểu thư nào đó cũng không hiếm lạ." Niệm Nguyệt bỏ một viên mứt vào trong miệng, chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon, vì thế lạ ăn thêm một viện.

"Vậy tam ca có vừa ý không?"

Lúc này Niệm Nguyệt tích cực suy nghĩ, nàng ta không quan tâm lắm đến chuyện riêng của Tống Vi, nhưng mấy ngày nay hai người nhiều ít có chút ý đổ thêm dầu vào lửa, nói vậy chủ tử đối với mình cũng có chút vừa ý, chắc là cũng mê muội giống như mình đối với thân thể của ngài ấy vậy. "Thật ra có một cái, chẳng là tiểu nhân đoán chủ tử có lẽ cả thấy thân thể của cô nương rất tốt..." Niệm Nguyệt nói xuong cười cười, lúc này có chút hối hận, cái tật xấu thuận miệng nói ba ngày sau của mình là từ đâu nhỉ? Hôm nay không được sao? Đã chọn ngày thì chi bằng chọn hôm nay luôn đi.

Thanh Phong bị câu nói của nàng ta chọc cho bật cười, Niệm Nguyệt này quá thú vị! Vì thế nàng lại kéo nàng ta nói thêm một lúc lâu, lúc này mới lưu luyến không rời thả nàng ta trở về.

Thanh Phong nhìn Niệm Nguyệt, lại có chút hâm mô. Nữ tử Niệm Nguyệt này, yêu thích đều viết ở trên mặt, giấu không được. Lúc nói đến tam ca, một đôi mắt lóe sáng, tình cảm quá mức tốt đẹp. Thanh Phong thật sự rất hâm mộ, nhìn lại chính mình, lúc này mới nhận ra mình chưa bao giờ giống như Niệm Nguyệt, đem một người treo cả ở trên mặt. Nàng nằm trên giường miên man nghĩ một hồi lâu, bụng thì thầm kêu, giương mắt lên nhìn, mặt trời đã xuống núi. Lúc này nàng mới cựa quậy đứng dậy, kéo Tuyết Diên ra cửa kiếm ăn. Tới bờ sông Vĩnh An, nàng phát giác hôm nay náo nhiệt hẳn, kéo một người ra hỏi, mới biết hôm nay có một gánh hát đến từ phía Nma, gánh hát này rất nổi tiếng, ở bờ sông Vĩnh An treo vô số đèn lồng, lộ thiên xướng tuồng.

Thanh Phong đang đứng xem náo nhiệt, bả vai bị một người chụp lấy, tiếp theo là một thanh âm vui vẻ: "Tam tiểu thư đi xem diễn sao?"

Vừa quay đầu lại, nàng nhìn thấy một gương mặt kiều diễm đang mỉm cười nhìn nàng, là Vương phi Thư Nguyệt.

Thanh Phong vội vàng cúi người thì bị Thư Nguyệt cản lại: "Mau, đừng khách khí." Dứt lời, nàng ta chỉ vào mặt giày của mình: "Nhìn quen mắt không?" Thanh Phong cúi đầu nhìn xuống, đúng là cái mình thêu, nàng ta thực sự mang vào chân: "Vương phi thật sự xuất thần, giày mang vào chân Vương phi đúng là không theo cách cũ."

Thư Nguyệt nghe nàng nói như vậy cũng cúi đầu nhìn nhìn: "Lúc nhỏ luôn muốn mang giày đầu hổ, bây giờ đã có nên có chút yêu thích không bỏ xuống được. Đa tạ tam tiểu thư."

Thanh Phong vội xua tay: "Chuyện nhỏ không tốn sức gì. Trước đó vài ngày người đã hỗ trợ ta bán tranh chữ, kiếm được không ít bạc, ta vẫn luôn muốn cảm tạ người nhưng không tìm được cơ hội. Vậy nên mặt giày này là để biểu lộ tâm ý."

"Đừng có "người, người" nữa, xa lạ quá!" Thư Nguyệt ngăn vẻ khách sáo của Thanh Phong lại, chỉ vào tiệm ăn ở bên cạnh: "Có muốn dùng cơm không? Uống rượu chứ? Gánh hát này tuy diễn hay, nhưng ta không chịu nổi tiếng chiêng trống ầm ĩ, đau tai lắm."

Thanh Phong vội gật đầu: "Được được, cả ngày ta vẫn chưa ăn gì. Hôm nay để ta chủ trì nhé?"

"Ngươi nhiều bạc lắm sao? Đã đi cùng với bổn Vương phi đây, sao lại đến lượt ngươi chủ trì? Đi nhanh đi!" Thư Nguyệt cười khanh khách kéo Thanh Phong vào tiệm ăn bên cạnh, tiệm ăn bán lẩu nhúng, hai người tìm một cái chòi nhỏ ngồi xuống, gọi đồ ăn, lúc này mới có thể vui vẻ trò chuyện.

Thanh Phong nhớ tới chuyện Cảnh Kha nghênh thú Triệu Việt Khê, nếu người thuộc danh gia vọng tộc, chắc chắn luôn có tham vọng với chính phong. Nhưng giờ phút này nhìn Thư Nguyệt, mặt mày giãn ra, tâm tình quả thực rất tốt, vì thế nhịn không được hỏi nàng ta: "Việt Khê..."

"Nghe nói chưa? Được đưa tới Vương phủ rồi." Thư Nguyệt nhẹ nhàng trả lời: "Trước đó vài ngày nhóm mỹ nhân đã được đưa ra khỏi phủ, Vương phủ không còn thú vị nữa, nhưng giờ có Triệu Việt Khê vào phủ thì trở nên náo nhiệt hơn nhiều." Cũng không hẳn, hôm nay Triệu Việt Khê cực kỳ đau đầu, nghe nói uống chút thuốc sẽ không sao nữa, nhưng khi Cảnh Kha vừa vào cửa thì nàng đã thấy đỡ hơn rồi. Thư Nguyệt và Cảnh Kha giờ đây trở nên xa lạ, ở bên nhau cũng không nói điều gì, Cảnh Kha được Triệu Việt Khê đem đi, Thư Nguyệt mừng rõ thanh tĩnh, thảnh thơi ra đây nghe xướng ăn cơm.

Thanh Phong hôm qua vừa mới uống rượu, vốn dĩ cho rằng hôm nay sẽ không uống nổi. Nào ngờ vừa uống một ngụm xuống bụng đã cảm thấy cả người tỉnh táo, lại vội vàng uống thêm một ngụm nữa.

"Ma rượu à?" Thư Nguyệt cười nàng, cũng ngửa đầu uống một ngụm.

Thanh Phong trước đó cũng đã nói chuyện với Thư Nguyệt, hai người có quan hệ rất tốt, hôm nay cùng nhau uống rượu mới phát giác nàng ta thật khác lạ. Thư Nguyệt tính tình ngay thẳng hăng hái, cả người tràn đầy nụ cười khanh khách, cực kỳ vui vẻ. Thanh Phong nói chuyện với nàng ta không cảm thấy mệt chút nào, không chỉ không mệt mà còn cảm thấy vui vẻ.

Thư Nguyệt nói nhiều hơn, Thanh Phong sẽ nói ít lại. Thư Nguyệt cùng Thanh Phong nói về Tinh nhu, nàng ta luôn mong Thanh Phong sẽ dạy Tinh nhi viết chữ.

Thanh Phong vội vàng nắm lấy tay nàng ta: "Sao có thể? Ta chỉ là một thương nhân mở một cái thư viện, dạy không được đâu."

Thư Nguyệt nhíu mày: "Ta nói ngươi có thể dạy, tức là ngươi có thể dạy! Sáng sớm ngày mai ta sẽ đưa nó đến Phàm Trần thư viện! Ngươi thuận đường giúp ta làm cho xong công khóa luôn, như vậy ta có thể đi nghiền ngẫm một vài thứ."

"Ví dụ? Người tính nghiền ngẫm cái gì?"

"Ví dụ..." Thư Nguyệt nâng chén rượu lên nghĩ ngợi, nghiêm túc nói: "Ví dụ xem xiêm y này mặc như thế nào thì đẹp, đồ trang sức kia làm sao để không nhanh xỉn màu, nên đổi màu sơn móng tay nào... Ngươi thấy ta có phải là một Vương phi bù nhìn không?" Thư Nguyệt mở to mắt chờ Thanh Phong đáp lời, Thanh Phong vội vàng lắc đầu: "Không phải, không phải."

"Chính là như vậy!" Thư Nguyệt hất cằm, quả nhiên rất vui vẻ.

Hai ngươi uống đến trăng sáng sao thưa, vừa tay trong tay kéo nhau ra từ tiệm ăn thì đụng phải một người, Thư Nguyệt "ai" một tiếng, hô lớn: "To gan!" Song nàng ta lại đứng yên sững sờ nhìn người nọ.

Thư Nguyệt trước này từng nghĩ Quan Ải Nguyệt có lẽ đã chết ở bên ngoài, bằng không thì cũng sẽ không có động tĩnh gì trong nhiều năm như vậy. Vậy mà bây giừo nhìn lại hắn, công tử cử thế vô song, nhìn người khác vẫn nghiêm nghị như trước đây vậy. Trái tim Thư Nguyệt ầm ầm từng tiếng, tiếng sấm nổ vang trời đinh tai nhức óc. Nàng ta dùng sức nắm chặt tay Thanh Phong, mắt dừng ở trước ngực Quan Ải Nguyệt, không hề ngước nhìn lên. Nàng ta không muốn nhắc lại chuyện của quá khứ nữa, bởi vì nó không đáng với bản thân ở thời điểm hiện tại.

Thư Nguyệt liếc mắt nhìn sang nơi khác, nói với Thanh Phong: "Tam tiểu thư, chúng ta đi thôi, tự nhiên bị một tên đầu gỗ đụng phải." Nàng ta kéo Thanh Phong bước ngang qua hắn, không hề liếc nhìn hắn dù chỉ một lần.

Thanh Phong nhận ra sự khác thường, quay đầu lại nhìn thoáng qua, nam tử kia đang dõi theo Thư Nguyệt, dường như có chuyện muốn nó. Thanh Phong nhẹ nhàng kéo kéo góc áo Thư Nguyệt: "Vương phi, vị công tử kia dường như có chuyện muốn nói."

"Chúng ta không quen biết hắn, không chừng là công tử phóng đãng nhà ai!" Bước chân Thư Nguyệt càng nhanh hơn, cho đến khi đến bên kiệu của Vương phủ, nàng ta vén mành kiệu bước lên, tay lại không tự chủ được vén một góc mành kiệu, mắt dõi theo người đang đứng ở kia.