Nhiên Tâm

Chương 19



Trên tay Kỷ Nhiên Tân vắt áo khoác của Tần Nghi, cậu vốn định đưa cho hắn mặc vào, nhưng thấy trên mặt hắn vẫn còn mồ hôi, nên không đưa nữa mà tiếp tục ôm cái áo vào trong ngực mình.

Cậu hỏi Tần Nghi: "Đấu nữa không?"

Tần Nghi lắc đầu, nói: "Đi thôi." Nói xong, hắn đi thẳng ra ngoài sân bóng.

Kỷ Nhiên Tân quay đầu nhìn vào trong sân bóng, thấy bọn Vu Phàn Văn đang nhìn mình, suy nghĩ một chút cậu bèn mỉm cười, lịch sự gật đầu rồi mới đi ra ngoài cùng Tần Nghi.

Hứa Bân chẳng hiểu gì, hắn ta hỏi Vu Phàn Văn: "Thằng đó có ý gì?"

Vu Phàn Văn nhíu mày chẳng nói gì.

Lữ Tinh Duyệt chưa gặp Kỷ Nhiên Tân bao giờ, nên tò mò hỏi: "Ai thế?"

Vu Phàn Văn chẳng quan tâm đến cô.

Hứa Bân bất an bóp chai nước khoáng trong tay vang lên tiếng ọp ọp, hắn ta nói: "Có cần gọi Tần Nghi lại không?"

Vu Phàn Văn nói: "Thôi, hôm nay nhiều người, lần sau tao sẽ hỏi nó." Trong lòng gã lo Tần Nghi không nể mặt mình, giờ mà làm lớn chuyện sẽ phải xấu hổ trước rất nhiều người.

Tình cảm của Vu Phàn Văn dành cho Tần Nghi rất phức tạp, gã thích lôi kéo Tần Nghi, cho người khác biết Tần Nghi là anh em của gã, chọc vào gã chẳng khác nào chọc phải Tần Nghi; đồng thời gã cũng rất ghét Tần Nghi, cảm thấy bây giờ Tần Nghi trở nên rất bướng, rất khó ở chung.

Đại học khác cấp ba, Vu Phàn Văn thường cảm thấy mất mát. Thời cấp ba trong trường học có ai là không biết gã đâu, ai dám trêu chọc gã chứ? Nhưng lên đại học thì phạm vi xung quanh cũng chợt lớn hơn, gã không thể cảm nhận được cảm giác oai phong trước đây nữa, dường như mọi người đều lớn lên trong một đêm, thứ mà bản thân truy cầu cũng khác nhau. Ngay cả Tần Nghi cũng vậy, bỏ mặc gã, để gã một mình giẫm chân tại chỗ.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Tần Nghi và Kỷ Nhiên Tân bước trên con đường nhỏ trong trường học.

Kỷ Nhiên Tân bước rất nhàn nhã, Tần Nghi cũng bất giác thả chậm bước chân phối hợp với cậu, hắn nghe Kỷ Nhiên Tân nói: "Anh có tự học nữa không?"

"Không," Tần Nghi trả lời: "Tìm chỗ nào ngồi uống nước một lát."

Kỷ Nhiên Tân ôm áo khoác Tần Nghi, nói: "Ừm."

Có một cơn gió từ bên hông thổi qua, một phiến lá khô héo rơi từ trên đỉnh đầu Kỷ Nhiên Tân xuống chân Tần Nghi, kèm theo đó là một mùi hương thoang thoảng.

Tần Nghi nghĩ là mình ngửi nhầm rồi.

Bọn họ đi đến một căn tin nhỏ cạnh quảng trường trong trường học, Tần Nghi hỏi Kỷ Nhiên Tân uống gì.

Kỷ Nhiên Tân nói: "Coca."

Thế là Tần Nghi bèn kéo nắp tủ lạnh trong căn tin ra, rồi cúi người xuống lấy một chai coca đông lạnh.

Kỷ Nhiên Tân từ phía sau choàng áo khoác lên vai cho hắn, Tần Nghi quay đầu lại nhìn cậu, Kỷ Nhiên Tân mỉm cười nói: "Mặc vào đi, lạnh đó."

Tần Nghi lại ngửi thấy mùi thơm đó. Mùi thơm thoang thoảng xa xưa, hơi ngọt nhưng không ngấy, dịu dàng giống như chính con người Kỷ Nhiên Tân vậy.

Hắn lấy hai chai coca ra ném cho Kỷ Nhiên Tân, mình thì xỏ tay vào trong tay áo, mặc áo khoác vào lại.

Kỷ Nhiên Tân đã chủ động đi tìm ông chủ trả tiền rồi.

Tần Nghi không giành với cậu, mà ngồi xuống cái bàn vuông bên ngoài căn tin, đôi chân dài duỗi thẳng ra.

Kỷ Nhiên Tân ngồi xuống bên cạnh hắn, đặt coca trên bàn vuông.

Mùa hè đã kết thúc, cho dù là coca vừa mới lấy ra khỏi tủ lạnh, thì cũng chỉ ngưng tụ một tầng sương mỏng ở bên ngoài.

Tần Nghi vẫn còn khát nước, hắn mở nắp chai ra uống từng ngụm lớn.

Kỷ Nhiên Tân ngồi bên cạnh hỏi: "Anh Nghi, em có một cơ hội làm thêm, anh có đi không?"

Mãi cho đến khi uống hết nửa chai coca, Tần Nghi mới đặt chai lại trên bàn, hỏi: "Việc gì?"

Kỷ Nhiên Tân nói: "Trên thị trấn có một quán bar mới khai trương, muốn tìm hai người đứng ở cửa thu hút việc kinh doanh, chỉ hai buổi tối ngày mai và ngày mốt thôi, đãi ngộ tốt lắm, em muốn gọi anh đi cùng."

Tần Nghi nhìn cậu: "Cậu muốn đi à?"

Kỷ Nhiên Tân gật đầu: "Em vẫn đang tìm việc làm thêm, muốn giảm bớt chút gánh nặng cho mẹ em."

Tần Nghi cụp mắt xuống nhìn chằm chằm chai coca, hắn không thích công việc làm thêm này, muốn từ chối Kỷ Nhiên Tân.

Kỷ Nhiên Tân chống cánh tay trên bàn vuông, tiến lại gần hắn hơn một chút: "Em chưa làm việc này bao giờ, làm một mình sợ lắm, anh đi cùng em được không?"

Tần Nghi chợt chú ý thấy mũi giày của Kỷ Nhiên Tân đụng vào chân hắn, hắn đi một đôi giày thể thao cũ, gót giày đã hơi mòn, mà giày thể thao của Kỷ Nhiên Tân lại là màu trắng sạch sẽ, bên trên là một đoạn mắt cá chân lộ ra ngoài ống quần khá ngắn.

Kỷ Nhiên Tân thích mặc đồ như vậy, ống tay áo hoodie cũng xắn lên, để lộ một đoạn cánh tay. Những chỗ lộ ra bên ngoài đều sạch sẽ mịn màng, làm người ta liên tưởng đến cả người của cậu, những nơi không nhìn thấy bên trong lớp quần áo kia, có lẽ cũng trắng trẻo sạch sẽ như vậy.

Kỷ Nhiên Tân mà bây giờ Tần Nghi biết là một chàng trai sạch sẽ ngăn nắp, nhưng tối hôm đó, cậu lại giống như bị tẩu hỏa nhập ma, muốn làm tình với Tần Nghi trong căn nhà hoang phủ đầy bụi.

Có lẽ nói như vậy cũng không thích hợp, chỉ là làm mà thôi, chứ không có tình.

Nhưng giờ nghĩ lại, lúc đó xung quanh tối tăm lộn xộn, Tần Nghi cởi quần cậu ra, không nhìn rõ vùng da bên dưới trắng mịn như thế nào, chỉ nhớ rõ khuôn mặt xinh đẹp và từng tiếng rên rỉ đau đớn trầm thấp ấy mà thôi.

Cơ thể của Tần Nghi bị đánh thức, hắn phải mím chặt môi để ngăn cản những ký ức không đúng lúc của mình.

Kỷ Nhiên Tân không nhận được câu trả lời của Tần Nghi, cậu nhìn Tần Nghi với ánh mắt ảm đạm, chỉ thấy hắn đang nghiêm mặt, vẻ mặt rất lạnh lùng.

"Anh Nghi?" Kỷ Nhiên Tân nhỏ giọng hỏi hắn.

Tần Nghi không trả lời, mà ánh mắt lại nhìn về phía xa xôi.

Kỷ Nhiên Tân bèn đứng dậy, vòng qua nửa bên bàn vuông muốn tới gần Tần Nghi hơn, nhưng lúc này lại suýt chút nữa giẫm lên chân Tần Nghi, nên phải lập tức rụt chân lại.

Cậu đứng không vững, được rồi, cũng chưa đến mức đứng không vững, chỉ là cơ thể theo ý chí nghiêng về phía trước ngực Tần Nghi.

Dường như Tần Nghi đã lập tức lấy lại tinh thần, giơ tay ra đỡ cậu.

Kỷ Nhiên Tân ngã ngồi trong lồng ngực Tần Nghi, rồi lập tức đứng lên, nói: "Em xin lỗi."

Đây chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt, thậm chí chẳng làm người ở bàn bên cạnh chú ý nữa.

Nhưng khoảnh khắc đó, môi Tần Nghi sượt qua cổ Kỷ Nhiên Tân, mà Kỷ Nhiên Tân cũng cảm nhận được những thứ khác.

Cậu cắn môi, cố tỏ ra đứng đắn nhìn Tần Nghi: "Anh Nghi, anh vẫn chưa trả lời em, đi không?"

Tần Nghi bình tĩnh ngước lên nhìn cậu, nói: "Được."