Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 20: Ngọn nguồn



Trên đường trở về có chút tắc đường, khi đến đường Vân Hải, những tia sáng cuối cùng chầm chậm rơi xuống ngọn đồi phía Tây.

An Tống bật nút mở cửa tự động trên xe, Dung Thận cũng nhân cơ hội cầm tập tài liệu trên ghế đưa cho cô, trầm giọng dặn dò: "Cầm cái này đi, nội dung bên trong có thể giúp ích cho cô."

"Được. Hẹn gặp lại lần sau, bác sĩ Dung."

An Tống tin tưởng không có hỏi nhiều, cầm tập tài liệu xuống xe, đi vào trong con hẻm sâu.

Khi cô đã đi xa, người đàn ông nhìn lại kính chiếu hậu, "Cho người dọn dẹp trang trại trước, thứ sáu cậu trực tiếp đón An Tống đến đó."

Trình Phong vội vàng gật đầu đáp lại, "Hiểu rồi, ngài Cửu."

Không thể không nói, ngài Cửu vì việc trị liệu cho An tiểu thư, thực sự hao tổn tâm huyết, thậm chí còn bắt đầu đưa người đến trang trại để thư giãn rồi.

.....

An Tống về đến nhà, vừa mở cửa, An An lông xù đã ư ư chạy đến chân cô cọ cọ.

Tiểu gia hỏa có vẻ rất ủy khuất, hai chân trước bấu vào người An Tống không ngừng kêu.

An Tống thuận tay mở to cánh cửa, nghiêng đầu hỏi nó: "Muốn ra ngoài chơi sao?"

Con chó nhỏ khịt một tiếng, dang chân lao vào trong sân chạy tứ tung.

Thấy vậy, An Tống quyết định ngồi ở bàn gỗ ngoài cửa sổ, im lặng nhìn nó.

Trời đã về chiều, bầu trời trong xanh vẫn còn vương những đám mây bay tán loạn theo gió.

An Tống có chút tò mò mở ra tập tài liệu trong tay.

Vài trang đầu, là danh sách những bản nhạc nhẹ, ước tính qua cũng gần trăm bài.

Một số thể loại bản nhạc còn đặc biệt được dùng bút máy đánh dấu hoa thị lên trên.

Còn ở phía sau đó, là một vài bản nhạc kịch cùng tuyển tập những câu chuyện rất ít được quan tâm.

Thậm chí còn có các công thức nấu ăn và kế hoạch lắng nghe hàng ngày.

Hầu như nội dung của hơn mười trang đều được đánh dấu trọng điểm.

An Tống nhìn nét chữ mạnh mẽ có lực, trước mắt mơ hồ hiện ra dáng vẻ của một người đàn ông đang chăm chút ngồi viết trong thư viện.

Vốn dĩ cô tưởng rằng anh đang giải quyết công việc kinh doanh hoặc bận rộn với kế hoạch điều trị của những bệnh nhân khác, thật không ngờ rằng những thứ này là được chuẩn bị cho chính cô.

An Tống nhìn danh sách những bản nhạc nhẹ, không khỏi nghĩ đến người đánh giá Hàn Thích đã từng nói qua một câu.

- ---Anh ấy là người có thành tích rất cao trong lĩnh vực trị liệu bằng âm nhạc.

Chẳng trách mấy lần gặp mặt trước đó trong trung tâm chăm sóc sức khỏe, căn phòng luôn được bao quanh bởi thứ âm nhạc nhẹ nhàng êm dịu khiến lòng người vui vẻ thoái mái.

An Tống mở điện thoại lên, dựa theo thứ tự bài hát trong danh sách tìm được bản nhạc nhẹ đầu tiên.

Cô mở to âm lượng, ngồi trong ánh hoàng hôn lúc xế chiều, nghe nhạc piano, tựa cằm vào bàn tay nhìn An An chơi đùa.

Có lẽ... cô nên mua một bộ thiết bị âm thanh tốt hơn để bắt đầu kế hoạch lắng nghe mà bác sĩ Dung đã đặt ra cho cô.

.....

Ngày hôm sau, An tổng đúng giờ đến làm ở tòa soạn.

Kể từ sự việc trong nhóm WeChat lần trước, thái độ của phó tổng biên tập Lưu Nhiên đối với cô cũng đã nảy sinh những biến hóa nhỏ.

Không còn vênh mặt hất hàm sai khiến, trong lời nói cũng có nhiều sự kiêng nể không rõ ràng.

Vào giữa buổi sáng, một số đồng nghiệp nữ tranh thủ nghỉ ngơi và trò chuyện trong phòng trà.

Phòng làm việc của An Tống và phòng trà chỉ cách nhau nửa bức tường kính, cho nên cho dù không lớn tiếng nói chuyện, vẫn có thể nghe thấy sơ sơ.

"Đúng, đúng, đúng, tôi cũng đã đọc bản báo cáo đó, chả cần phải nói, xét về địa vị, cô ấy là đệ nhất danh viện ở Hương Giang, chúng ta đều chỉ có thể ngưỡng mộ mà không thể đạt được, chưa kể còn có thể biểu diễn trên cùng một sân khấu với hoàng tử piano. "

"Này, người ta xuất thân tốt, học vấn cao, con nhà hào môn lại thông thạo mọi thứ. So với cô ấy, chúng ta chính là động vật xã hội* mà thôi."

*Động vật xã hội: là một thuật ngữ tự ti được sử dụng bởi những người lao động dưới đáy các công ty Nhật Bản. Có nghĩa là "vật nuôi của công ty" thường được sử dụng để chế giễu

"Hy vọng kiếp sau đầu thai có thể có một xuất thân thật tốt, để tôi cảm nhận được hương vị làm một cô nương nổi tiếng."

Cuộc trò chuyện này không có nội dung thực tế, An Tống nghe vào tai trái rồi truyền qua tai phải, cũng không có lưu tâm chút nào.

Mãi đến nửa sau của cuộc trò chuyện, cô mới nghe thấy tên một người, hóa ra là họ đang thảo luận về đệ nhất nữ nhân của Hương Giang, thiên kim Văn gia, Văn Vãn.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ nghỉ trưa, các đồng nghiệp bộ dạng uể oải thảo luận xem nên ăn gì cho bữa trưa, không ai ngờ rằng trưởng ban biên tập ngày thường luôn xuất quỷ nhập thần, đột nhiên xuất hiện trong văn phòng.

Cũng chính là nhủ nhiệm Lận, người đã trả lời tin nhắn của An Tống trong nhóm WeChat.

"Tiểu An, cô lại đây chút."

Chủ nhiệm Lận khoảng bốn mươi tuổi, dáng người trung bình, đeo một cặp kính trông có vẻ hào hoa phong nhã.

An Tống tên tiếng trả lời, khóa màn hình máy tính xong liền đi theo vào văn phòng giám đốc.

Đám người Lưu Nhiên ngướng cổ nhìn xung quanh, vẻ mặt mỗi người mỗi khác, nhưng cũng không dám lớn tiếng thảo luận.

Trong phòng làm việc, An Tống bước vào cửa liền gọi một tiếng chủ nhiệm.

Chủ nhiệm Lận thuận tay sắp xếp bản thảo trên bàn, nhìn cô cười ấm áp nói: "Ở đây không có người ngoài, không cần phải xa lạ như vậy."

An Tống gật đầu nói vâng, gọi chú ấy, "Chú Lận."

Chủ nhiệm Lâm lập tức xúc động hỏi: "Thế nào rồi, công việc dạo này vẫn thuận lợi chứ?"

"Rất tốt, chú không cần lo lắng."

"Nói không lo lắng thì là nói giả." Chủ nhiệm Lận cầm chiếc bình giữ nhiệt lên lắc lắc, "Lúc trước chú đang đi công tác ở chi nhánh tỉnh, đừng nhìn khoảng cách xa xôi, chuyện lớn chuyện nhỏ ở tòa soạn này chú đều biết. Đứa trẻ này, bị đồng nghiệp bắt nạt cũng không biết nói với chú một tiếng sao? "

An Tống bình tĩnh nhìn về phía chủ nhiệm Lận, nhẹ giọng giải thích: "Không tính là bắt nạt, đều là trao đổi những chuyện vụn vặt trong công việc."

"Cháu đó, cũng giống như chủ tịch hồi đó, tính tình ương ngạnh, luôn nói chuyện tốt mà không kể ra chuyện xấu." Chủ nhiệm Lận nâng gọng kính lên, cầm một cốc nước ấm đưa cho cô.

Chủ tịch trong miệng của bác ấy, là Tạ Diệu Hoa, mẹ của An Tống.

Địa vị của chủ nhiệm Lận có ngày nay, hoàn toàn dựa vào chủ tịch Tạ hồi đó đề bạt và trọng dụng.

Bởi vì ngọn nguồn của sự giúp đỡ như vậy, chủ nhiệm Lận đối xử với An Tống như con ruột của mình.

Nhưng chính như chú ấy nói, An Tống quá cứng đầu, lúc trước khi mới vào tòa soạn, cô chỉ muốn làm nhân viên bán thời gian nhỏ bé với công việc duyệt bản thảo, hơn nữa tiền lương cũng do cô tự đặt ra.

Chủ nhiệm Lận cố chấp cũng không bằng cô, nên chỉ có thể lo cho cô ở những phương diện khác, dù sao thì An Tống cũng không thiếu tiền, chỉ riêng tiền bồi thường tai nạn năm đó cũng đủ để cô cả đời không phải lo nghĩ.

"Cuối tuần này có rảnh không? Dì Kiều của cháu muốn gọi cháu qua nhà ăn bữa cơm. Vừa đúng lúc là Lận Bột cũng đang trong kỳ nghỉ, nó lúc nào cũng nghĩ đến việc muốn cháu dạy nó kỹ năng học ngoại ngữ."

An Tống suy nghĩ một chút, liền khéo léo lắc đầu nói: "Chú Lận, cuối tuần cháu có việc khác phải làm."

Chủ nhiệm Lận thầm thở dài, đứa trẻ này nói là có việc, tám mươi phần trăm lại đang mượn cớ.

Kể từ sau vụ tai nạn của chủ tịch Tạ, cô gái nhỏ từng vui vẻ và hoạt bát đã thay đổi chỉ sau một đêm, trở nên ít nói và không muốn giao tiếp với người khác.

Đồng thời cũng khiến người ta thương xót, lại không biết làm thế nào.

Tuy nhiên, ngay lúc chủ nhiệm Lận đang nghĩa mãi không ra, An Tống đã chủ động ra đề nghị: "Nhưng tuần sau cháu có thời gian, nếu Lận Bột thuận tiện, cháu có thể qua hướng dẫn nó."

Chủ nhiệm Lận đột ngột ngẩng đầu lên, biểu tình có chút kinh ngạc lại lộ ra sự vui mừng, cuối cùng cô cũng không còn phản kháng với việc giao tiếp xã hội nữa.

"Lận Bột nhất định sẽ thuận tiện. Nếu nó biết tin tức này, thà không đi học cũng phải đợi cháu tới nhà. Bây giờ, dì Kiều của cháu cũng không cần phải cứ nhắc mãi chú tại sao không mang cháu về nhà ăn cơm."

An Tống cười nhẹ.

Kỳ thực, không khó để tiếp nhận sự quan tâm và ý tốt của người khác.

Bác sĩ Dung nói rằng, chỉ khi học cách buông bỏ, chúng ta mới có thể thực sự tiếp tục cuộc sống.

.....

Hai giờ chiều, An Tống sau khi xong việc liền rời khỏi tòa tạp chí.

Cô muốn về nhà sớm cùng An An, nhưng khi đi ngang qua đường, ngã tư phia trước vừa hay chính là trung tâm mua sắm Bách Đạt.

An Tống nghe thấy tiếng nhạc nhẹ bên tai, không chút do dự bước vào, cô định mua một bộ thiết bị âm thanh mà khi nghe không bị mất chất lượng âm thanh.