Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 38: Tiểu An



Buổi trưa, An Tống và Dung Thận tìm quán ăn gần đó ăn cơm.

Khu vực này thuộc đường Hoài Nam, rất gần chung cư Hương Chương.

Người đàn ông rửa rửa cái ly, cầm ấm trà lên nhìn An Tống nói: "Chung cư ở ngay bên kia đường. Tuần sau để Trình Phong dẫn em đi vòng quanh làm quen với môi trường trước."

An Tống thử từ chối lười đề nghị của anh, "Tôi tự đi dạo cũng được, anh bình thường ra ngoài cần..."

"Tiểu An..." Giọng điệu của Dung Thận mang theo ý cười, câu đôi môi cắt đứt lời cô.

Cách gọi này, được từ từ được thốt ra bởi giọng nói từ tính và trầm thấp của người đàn ông, An Tống bất giác ngậm chặt miệng.

Số lần bác sĩ Dung gọi tên của cô chỉ đếm trên đầu ngón tay, đổi lại là "Tiểu An" thì trước nay chưa từng có.

Cách gọi gần giống với một biệt danh, vô hình trung vô tình rút ngắn khoảng cách kính trọng vốn có.

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ đối diện, sau hai ngày gần gũi, vẻ u ám giữa hai lông mày của cô mờ đi không ít, cảm xúc tràn đầy trong đôi mắt cũng rõ ràng phản chiếu đường nét của anh.

Hai người đối mặt, Dung Thận rũ mắt xuống nhấp một ngụm trà, giọng điệu càng trở nên ổn định ôn hòa, "Trước mặt tôi không cần câu nệ như vậy, sau này bỏ kính ngữ đi."

An Tống kinh ngạc đáp: "Tôi không câu nệ..."

Ngược lại, cảm giác lớn nhất của cô khi đứng trước bác sĩ Dung chính là thoải mái.

Không còn lo lắng, không còn u sầu, càng không cần sử dụng cảm xúc ngụy trang để tạo cảnh thái bình giả tạo.

Người đàn ông nghe được câu trả lời của cô, ánh mắt càng ấm áp, "Nếu đã không câu nệ, cũng đừng giữ lễ tiết nữa."

Ở bên nhau gần hai tháng, kính ngữ của An Tống đối với anh chỉ tăng không giảm.

Có thể quá trọng lễ tiết, xưng hô câu nệ hình thức, nhưng mỗi khi cô ấy nghe thấy từ "anh" từ miệng cô ấy, sẽ luôn mang lại cho người khác một cảm giác xa cách vô bờ.

Cô dường như nhìn không ra, sự kiên nhẫn mà anh dành ra là đủ để bao dung cho mọi lời nói và việc làm của cô, nói là khoan dung cũng không quá.

An Tống nhìn người đàn ông đưa ly trà tới trước mặt, nhẹ giọng nhận lời: "Được, tôi sẽ cố gắng đổi."

Dung Thận bật cười, vẻ mặt cũng lộ ra một chút bất lực.

Xem kìa, ngay cả khi không để cô câu nệ, lời nói hành động của cô nhóc này vẫn coi anh như người thầy hoặc như bậc trưởng bối mà tôn kính đối đãi như vậy đấy.

.....

Đơn giản ăn qua bữa trưa, cả hai đi bộ đến chung cư Hương Chương bên kia đường.

Toàn bộ chung cư chiếm diện tích rất rộng, xung quanh đồng bộ hoàn thiện, bao gồm cả tỷ lệ cây xanh trong quần thể cũng cực kỳ tinh tế.

An Tống nhìn cái cột cửa bằng đá cẩm thạch màu nâu cao chót vót, trên đó có viết bốn chữ "Hương Chương Duyệt Phủ".

Bất luận về đồng bộ xây dựng hay là môi trường thiết kế phức tạp, nhìn thế nào cũng không liên quan gì đến hai chữ chung cư.

Cho đến khi bọn họ đến khu A, An Tống càng khẳng định rõ quan điểm của mình.

Đây là một biệt thự xếp chồng lên nhau có mật độ thấp.

7 tòa một căn ở dưới, trong khu vườn nhỏ trước cửa còn chất đống những công cụ xây dựng và những đống cát sàng.

An Tống ngẩng đầu nhìn Dung Thận bên cạnh, mấp máy miệng, muốn nói lại thôi.

Bác sĩ Dung có phải là hiểu sai gì đó về chung cư và điệp bính* không?

*Biệt thự xếp chồng

Trong lúc do dự, Trình Phong với khuôn mặt đầy bụi bặm từ trong phòng bước ra chào hỏi, "Ngài Cửu, cô An."

Người đàn ông liếc nhìn qua cửa sổ sát nhất của hoa viên vào trong phòng, "Tiến độ xây dựng thế nào?"

Trình Phong cố ý vỗ bụi trên ống quần, lại phủi cát trên tay áo, "Vừa mới phủ sơn xong, buổi chiều lát nền, hai ba ngày nữa sẽ hoàn thành."

Trong khi nói chuyện, một người đàn ông cao lớn trong bộ đồ xây dựng từ hoa viên bước ra.

Anh ta đứng bên cạnh Trình Phong, biểu tình nghiêm túc la lên một tiếng "ngài Cửu".

"Nguyên Khải." Người đàn ông nhẹ giọng trả lời, sau đó giới thiệu cho An tổng.

An Tống gật đầu tỏ ý, nói câu xin chào.

Nguyên Khải so với Trình Phong vạm vỡ hơn, hai mắt sáng ngời nhìn An Tống, gật đầu nói: "Xin chào, cô An."

An Tống không nói nữa, trực giác cảm thấy trên người Nguyên Khải có một loại ám khí, không dễ dãi như những công nhân trang trí bình thường.

Anh ta và Trình Phong đứng cạnh nhau, trái ngược hoàn toàn, một bên lạnh lùng, một bên sảng lãng.

"Ngài Cửu, bên trong đã thông thoáng rồi, có thể vào bất cứ lúc nào." Giọng điệu của Nguyên Khải nghiêm túc lại không thiếu sự tôn kính, vừa nói vừa nghiêng người nhường đường.

Dung Thận ngẩng đầu ra hiệu về phía trước, "Ừ, vậy vào xem xem."

Như người đàn ông nói, "chung cư" có hai tầng lên xuống, bố cục tổng thể và cách bài trí rất độc đáo.

Một lúc sau, Dung Thận đưa bản vẽ trang trí cho An Tống, nhỏ giọng dặn dò: "Chọn căn phòng mà em thích, đối với thiết kế mềm có cách nhìn gì cứ nói thẳng với Nguyên Khải, cậu ấy sẽ sửa đổi."

"Không có, đều rất tốt."

Mặc dù vẫn chưa hoàn thành, nhưng có thể thấy được độ tinh xảo của bản dựng này.

Người đàn ông nhìn đầy ẩn ý vào khuôn mặt cô trong vài giây, liền thuận tay đặt bản vẽ xuống, "Muốn sống ở tầng nào?"

Hai người vừa trò chuyện vừa lần lượt đi ra ngoài, Trình Phong đang núp ở góc cầu thang nhân cơ hội đụng phải cánh tay của Nguyên Khải, "Này, cậu thấy cô An thế nào?"

Nguyên Khải dậm chân rút ra điếu thuốc, "Đẹp, thuộc kiểu lạnh lùng."

Trình Phong vừa muốn gật đầu hùa theo, anh lại bổ sung vài câu: "Nhưng, có chút ít nói."

"Nói đến ít nói..." Trình Phong liếc mắt nhìn anh, "Tôi tìm cho cậu một tấm gương để soi xem? Còn có mặt mũi mà nói người khác, cô An đây gọi là điềm đạm."

Nguyễn Khải bỏ qua lời châm chọc của anh ta, tiếp tục quan sát An Tống từ cửa sổ, "Ngài Cửu trước mặt cô An, hình như là một bên chủ động."

"Như vậy cậu cũng nhìn ra?"

Nguyên Khải gật đầu đâu ra đấy, "Từ khi hai người vào cửa, ngài Cửu đã chủ động bày lời với cô An."

Trình Phong khẽ ậm ừ, nhân tiện ném cho anh ta một ánh nhìn lạnh lùng.

Tán dóc thì cậu cứ thoải mái đi, khoe khoang cái gì, tỏ ra cậu quan sát tỉ mỉ đúng không?

Nguyên Khải không nghe thấy Trình Phong đáp lời, không khỏi quay đầu nhìn anh, "Lẽ nào không phải?"

"Phải, quá phải ý chứ. Đâu chỉ chủ động, ngài Cửu còn đưa cô An đến sân sau của Vân Điên, gần như để cô ấy ngủ trong phòng ngủ chính."

Nghe đến đây, Nguyên Khải làm như thật bùi ngùi nói: "Trước đây cô Văn hay những mấy vị thiên kim khác, nhìn thấy ngài Cửu giống như cáo thấy thịt, quả thực không có cô An nào giữ được bình tĩnh."

Trình Phong lắc đầu khó nói, nhặt cái xẻng trên mặt đất lên, "Đừng giả bộ cao thâm cái mẹ gì, nhanh lên làm việc đi, tôi thật là đen tám kiếp, giới tinh anh kinh doanh giỏi đã trộn lẫn chủ thầu trên công trường rồi. "

.....

Trước ba giờ, An Tống và Dung Thận lái xe rời khỏi Hương Chương Duyệt Phủ.

Khoảng lặng lan tỏa trong xe trên đường về.

Ngoài xe nắng chói chang, lọt vào trong xe ấm áp khiến người ta thấy buồn ngủ.

Gặp phải đèn đỏ người đàn ông dừng xe, quay đầu lại liền thấy An Tống nghiêng đầu ngủ rồi.

Đèn đỏ vẫn còn 30 giây nữa, trong lúc chờ đợi, Dung Thận một tay cầm vô lăng, liếc mắt tỉ mỉ quan sát cô ngủ.

Hơi thở rất nhẹ, an nhiên yên tĩnh.

Giữa hai lông mày thu lại mang theo khí chất, cũng tháo xuống sự thờ ơ và thận trọng thường ngày.

Chỉ là cánh tay của cô gái nhỏ nhẹ nhàng khoanh trước mặt, nửa người trên hơi co lại, là dấu hiệu của cảm giác thiếu an toàn.

Người đàn ông không làm phiền cô, nhưng khi chiếc xe khởi động lại, tốc độ đã giảm xuống.

Vốn dĩ lộ trình kéo dài nửa giờ đồng hồ, mất bốn lăm phút mới tới khách sạn Bách Nhã.

Khi An tổng tỉnh lại, llim dim dụi mắt.

Cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ có chút quen thuộc, nhưng nếu nhìn kỹ, đó là bãi đậu xe ở sân sau Bách Nhã.

An Tống lập tức ngồi thẳng dậy, ghế lái không có ai, trong xe còn sót lại mùi vị mát lạnh thuộc về bác sĩ Dung.

Cô tháo dây an toàn, lướt qua tấm kính trước mặt, động tác liền dừng lại.

Trước xe, bóng dáng thon dài đó đang quay lưng về phía cô nói chuyện điện thoại.

Người đàn ông một tay đút túi, thân hình cao thẳng, áo sơ mi trắng dưới ánh mặt trời như được mạ một lớp vàng.

An Tống không vội vàng xuống xe, mà đợi đến khi bác sĩ Dung gọi xong mới chậm rãi mở cửa xe.

Nghiêng đầu ngủ thiếp đi, trọng tâm bị lệch, dẫn đến chân trái có chút tê liệt.

"Xin lỗi, bác sĩ Dung, tôi ngủ quên mất, sao anh không đánh thức tôi?"

An Tống nhìn điện thoại, đã gần bốn giờ, cô ngủ ít nhất năm mươi phút, cũng không biết bác sĩ Dung ở bên ngoài đã đợi bao lâu rồi.

Dung Thận nghe thấy tiếng cửa xe liền quay người lại, thoáng nhìn thấy mái tóc đuôi ngựa xiêu xiêu vẹo vẹo trên đầu cô, nhất thời không nói gì.

An Tống thấy anh không nói, lẩm bẩm trong lòng, "Sao vậy?"

Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ mím lại, trong mắt hiện lên ý cười, "Lại quên mất lời tôi nói rồi?"

An Tống mờ mịt cử động chân trái, đột nhiên lặp lại câu hỏi: "Anh tại sao không đánh thức tôi?"

Không dùng kính ngữ cũng không có vấn đề gì, nhưng nói ra câu hỏi này, An Tống lại không thoải mái quay mặt đi.

Giọng nói rõ ràng là bình thường, nhưng nghe ra lại cứ như có một loại ý vị hờn dỗi.

Đây không phải là ý định của cô...

Bên môi Dung Thận câu lên một nụ cười nhàn nhạt, đi lại dọc theo bãi đậu xe, "Tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt?"

"Ngủ muộn." An Tống theo bước chân anh, không cam lòng giải thích: "Có vài công việc bán thời gian cần kết thúc, ba giờ ngủ."

Người đàn ông liếc, đôi mắt đen nheo lại sâu thẳm, "Nỗ lực làm việc là điều tốt, nhưng cần chú ý tiết tấu."

"Ừm, tôi sẽ chú ý." An Tống cười nhẹ, dứt khoát nghe lời.

.....

Tới tuần sau, Dung Thận trở nên vô cùng bận rộn, thường xuyên đi sớm về muộn, số lần gặp mặt ít hơn hẳn.

An Tống cũng không có quá ý lại, mà dưới sự nài nỉ của Trình Phong, liền ba bốn ngày đều lang thang ở trường đại học gần thành phố.

Hiệu suất làm việc của Trình Phong rất cao, không chỉ cung cấp danh sách tất cả các trường đại học ở Trạm Châu, mà còn chuẩn bị cho cô các danh mục yêu cầu chuyển đổi chuyên ngành và giới thiệu các chuyên ngành liên quan.

Nháy mắt đã đến thứ sáu, gần 4 giờ tối, An Tống ngồi trên xe công vụ, cầm tờ rơi tuyển sinh của các trường đại học viết viết vẽ vẽ.

Trình Phong nghiêng người ngó cô, dưới sự tò mò thúc đẩy, dò hỏi: "Tiểu An, cô đạt điểm bao nhiêu trong kỳ thi tuyển sinh đại học?"

Qua mấy ngày đi thăm khuôn viên trường, Trình Phong không phụ kỳ vọng đã làm quen với An Tống.

Xưng hô cũng đổi trực tiếp từ cô An thành Tiểu An.

Tất nhiên, chuyện này ngài Cửu vẫn chưa biết.

An Tống thành thật trả lời: "645 điểm."

Trình Phong cảm thấy số điểm này tạm được, mím môi lẩm bẩm một câu: "Hồi đó nếu như tôi thi đại học, có lẽ sẽ không thấp hơn cô."

Bầu không khí trở nên có chút cứng ngắc, An Tống không biết nên trả lời như thế nào, do dự mấy giây mới hỏi: "Anh chưa từng học đại học sao?"

"Học qua rồi" Trình Phong hơi rung động, biểu tình giả vờ khiêm tốn khoát khoát tay, "Tôi cử đi học vào Thanh Đại, dô, đều là chuyện cũ, không đáng nói, không đáng nói."

Ngay khi Trình Phong đang đợi hưởng thụ lời khen ngợi, An Tống mím môi dưới không hiểu, "Học thức của anh tốt như vậy, tại sao phải đi làm tài xế chứ?"

Trình Phong, trợ lý cấp cao với mức lương trăm vạn hàng năm: "???"

"Không phải, tôi......"

Trình Phong vội vàng muốn biện minh cho bản thân mấy câu, nhưng tình cờ, điện thoại của An Tống vang lên.