Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 6: Phóng cốt như vận*



*Phóng cốt như vận: chỉ những người đàn ông mạnh mẽ có bản lĩnh

Đoạn đường còn lại, bên trong xe yên tĩnh dị thường, An Tống và Dung Thận cũng không còn bất kỳ giao tiếp nào.

Đến gần đèn đỏ ở ngã tư CBD*, giọng nói ổn định của người đàn ông phá vỡ sự yên tĩnh, "Kể từ lần điều trị trước đến bây giờ, có bất kỳ triệu chứng nào về cảm xúc không?"

*CBD: viết tắt của cụm từ: Central business district- là trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố.

An Tống vốn dĩ đang xuất thần trầm mặc, nghe được câu hỏi liền đáp: "Không có, mấy ngày nay đều tốt."

Dung Thận khẽ đảo mắt, ánh mắt lưu lại trên mặt cô gái.

Ngọn đèn đường màu vàng ấm áp hắt vào từ ô cửa kính bên cạnh, cô ngồi trong quang ảnh loang lổ nhiều màu, vài sợi tóc rơi trên gò má cô để lộ ra một chút anh khí cùng lãnh đạm, nhưng lại có một nét độc lập của một mỹ nhân lạnh lùng.

Yết hầu của người đàn ông khẽ chuyển động, ánh mắt anh ta ngẫu nhiên liếc nhìn những cuốn sách trên đùi cô. Cuốn sách trên cùng là "Đế chế thuật toán".

Sách ngoại ngữ ngành lập trình.

Chưa đầy năm phút, xe dừng ở đầu ngõ của đường Vân Hải.

Ngõ sâu vừa tối vừa hẹp, Trình Phong không khỏi ngoái đầu nhìn lại nhắc nhở: "An tiểu thư, xe không vào được, nhà cô có xa không, nếu không... tôi sẽ tiễn cô một đoạn. "

An Tống nói không nên lời, nghiêng người ấn xuống nút, lại nhìn về phía Dung Thận, giọng điệu bình đạm nói lời từ biệt, "Cảm ơn, tôi đi trước đây."

Người đàn ông không trả lời, tầm mắt điềm tĩnh quan sát cử trỉ của An Tống, không biết vì lý do gì bỗng nhiên nảy sinh một loại suy nghĩ muốn nhìn thêm những cảm xúc trên gương mặt cô.

Hoặc khóc, hoặc cười, hoặc khó chịu, hoặc gây rắc rối, bất cứ điều gì cũng được.

Chẳng mấy chốc, Dung Thận phủi nhẹ nếp nhăn trên quần, cúi đầu xuống xe.

Người đàn ông hất cằm về phía con hẻm tối, "Nhà ở đâu?"

Cô gái đứng yên tại chỗ, khóe miệng kéo ra một đường vòng cung rất nhẹ, "Không cần tiễn đâu, rất gần rồi."

"Đi thôi, đường tối."

Giọng nói của Dung Thần vẫn đều đều và dễ nghe, không phải cố ý làm cho nó có từ tính, mà càng giống phong thái đặc thù của người đàn ông trưởng thành.

Mặc dù An Tống bị rối loạn cảm xúc nhưng nhận thức của cô vẫn bình thường.

Một người đàn ông càng ít nói thì thái độ của anh ta càng không thể lay chuyển được.

Nghĩ đến đây, An Tống âm thầm thở dài một hơi, xoay người khách sáo nói: "Vậy làm phiền anh rồi."

Khoang mũi của Dung Thần phát ra một hồi âm nhẹ, hai người cùng nhau đi vào con hẻm sâu, bờ vai cách nhau một khoảng nửa bước chân.

Phía sau, Trình Phong ngồi trong xe suy nghĩ như thật, cô An này mà lại có thể khiến Ngài Dung hạ mình đưa cô ấy về nhà, quả nhiên khác với người thường.

Trong con hẻm tối đen, yên lặng tĩnh mịch.

An Tống cầm quyển sách trên tay, lắng nghe bước chân vững vàng của người đàn ông, cố gắng tìm vài chủ đề để câu giờ.

Từ đầu ngõ đến nhà gỗ còn vài phút nữa, nếu không nói chuyện gì đó, bầu không khí chắc chắn sẽ khó xử và kỳ quái.

Có thể nhận ra được điều đó, Dung Thận giơ khuỷu tay gấp khuy măng sét, thản nhiên hỏi: "Trong nhà có ai không?"

An Tống thở phì phò, có phần mâu thuẫn, mơ hồ cân nhắc nên làm nào để tránh đi cái đề tài này.

Lúc này, ánh mắt người đàn ông trầm xuống một chút, nói với giọng điệu gần như là hiểu rõ hết thảy: "Chạy trốn sẽ chỉ khiến tình trạng của cô trở nên tồi tệ hơn. Đối mặt với thực tế còn hiệu quả hơn trốn chạy."

An Tống vẻ mặt trở nên khác thường, giọng nói có chút lay động: "Không có, chỉ có tôi."

Dung Thận nghiêng đầu nhìn An Tống, nụ cười trên môi lộ ra vẻ nho nhã giản dị dễ gần, "Tuy rằng đối mặt hiện thực đau đớn, nhưng cũng sẽ khiến cho cô tỉnh táo hơn."

An Tống vô thức đi chậm lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao gần 1m9, cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, "Đây cũng là một phần trị liệu tâm lý sao?"

"Không phải là điều trị." Dung Thận hơi rũ mắt xuống, một tay đút túi, tao nhã và bình tĩnh, "Chỉ là để hiểu rõ hơn về bệnh nhân của tôi."

Giọng điệu quyến rũ và tâm thế bình thản của người đàn ông, như thể là bậc đàn anh dễ gần đang khuyên bảo hậu bối.

An Tống mơ hồ nhìn về phía Dung Thận, nhưng thật ra không nhìn ra được tuổi thật của anh.

Cuối cùng, cô đè nén nghi ngờ trong lòng, lo lắng sẽ xúc phạm đến vị bác sĩ trị liệu tẫn chức tẫn trái* này.

*Tẫn chức tẫn trái: luôn tận tâm và có trách nhiệm

Đi được vài phút, ngôi nhà tồi tàn đã hiện ra trước mắt.

An Tống một tay cầm sách, chỉ vào nhà gỗ, "Tôi đến rồi."

Dung Thận nhìn thoáng qua, "Ban đêm gió lớn, đi vào đi."

Người đàn ông đứng yên không rời đi, như muốn nhìn cô vào cửa.

Điều này làm cho An Tống cảm khái sâu sắc hơn một chút.

Thực sự xứng đáng là một người quân tử đức bỉ nhược ngọc, vô cốt bất khứ kì thân*.

Đức bỉ nhược ngọc, vô cốt bất khứ kì thân: ý chỉ một người đàn ông mà không được luyện rèn từ cuộc sống thì không phải một người đàn ông thực thụ

An Tống lấy ra chìa khóa, quay đầu nhìn lại người đàn ông phóng cốt như vận trong đêm đen, cuối cùng lộ ra một nụ cười điềm tĩnh, "Ngủ ngon."

.....

Biệt thự Vân Điên, lúc Dung Thận vào cửa đã là mười hai giờ rưỡi.

Đi ngang qua đài phun nước trước cửa, bác quản gia Lý vội vàng đi ra ngoài, "Ngài Dung, lão phu nhân tới rồi."

Người đàn ông liếc nhìn đồng hồ đeo tay, khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên trầm xuống, "Tới đây khi nào, làm sao không có ai báo cho tôi?"

Bác Lý ngượng ngùng xoa xoa tay, nói nhỏ: "Lão phu nhân hơn tám giờ đã tới rồi, không để chúng tôi báo cho ngài, không nói, còn nói muốn xem xem mỗi ngày ngài đi sớm về muộn rốt cuộc là làm cái gì, bây giờ vẫn còn đang ở trong phòng khách đợi ngài đó."

Dung Thận nhíu nhíu mày, nhấc chân đi vào biệt thự.

Phòng khách, đèn đuốc sáng chưng.

Dưới ánh đèn pha lê, lão thái thái với diện mạo đôn hậu đang ngồi ngay ngắn.

Bà lão mặc bộ trang phục thời nhà Đường màu nâu sẫm, trên ngực đeo chuỗi hạt Phật, đôi mắt cụp xuống, rõ ràng là đang buồn ngủ.

Và phía sau bà lão, còn có vài vệ sĩ với thân hình vạm vỡ.

"Lão phu nhân, ngài Dung đã về rồi."

Vệ sĩ nghiêng người nhắc nhở, bà lão nhướng mày, giọng nói có phần âm u hỏi: "Chịu trở về rồi?"

"Vâng, vừa mới làm xong việc." Người đàn ông đi đến chiếc sô pha đơn đối diện ngồi xuống, trên môi nở nụ cười lười biếng, "Cơn gió nào đưa bà đến đây vậy?"

Ánh mắt lão thái thái ẩn giấu sự sắc bén và nhanh trí, thấy rõ mồn một ánh lửa đang trừng Dung Thận, "Nếu ta lại không tới, ta nghĩ cháu đã quên bản thân mình là ai rồi."

"Bà nói nặng lời quá rồi." Người đàn ông khoát tay trên sô pha, cười qua loa, "Gần đây thật sự rất bận, vốn dĩ dự định mấy ngày nữa trở về nhà cũ đánh cờ với..."

"Bớt nói mấy lời dễ nghe với bà." Bà cụ ngắt lời anh với vẻ mặt ủ rũ, nhưng trong lời nói của bà vẫn đầy bao dung và bất lực, "Tự mình tính toán thời gian, gần ba tháng qua cháu trở về nhà lớn được mấy lần? Cả ngày không biết bận rộn cái gì, nhưng hôm nay tình cờ đi ngang qua, tự ta đến xem xem, rốt cuộc là kẻ nào đang bám lấy cháu, khiến cháu trì trệ việc về nhà. "

Dung Thần nhấc chân, nghiêng người lấy ra một hộp thuốc lá từ trong ngăn tủ thấp bên cạnh sô pha, "Lão thái thái bà tới thăm cháu là giả, muốn sắp xếp một buổi xem mắt cho cháu mới là thật chứ."

Bà lão thở dài, sốt sắng nói: "Tiểu Cửu, không phải bà ngoại thúc giục cháu, cháu cũng biết..."

"Cháu đồng ý."

"Hả?" Bà cụ ưỡn thẳng lưng, quay đầu liếc nhìn vệ sĩ của mình "Nó nói cái gì? Ta không có nghe lầm chứ?

Vệ sĩ vẻ mặt thất thần, thanh âm rất lớn: "Lão phu nhân, người nghe không sai, ngài Cửu nói ngài đồng ý."