Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 7: Khu nghỉ dưỡng



Lão thái thái xác nhận lại thái độ của Dung Thận hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng hài lòng thỏa mãn chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi.

Ở lối vào cầu thang, bà cụ giả bộ tức giận và cảnh cáo, "Tiểu Cửu, dù gì thì chuyện cũng được quyết định xong rồi, vậy cháu nhanh chóng trở về nhà lớn đi, tốt xấu gì thì cũng là chọn một người vợ cho cháu, không được qua loa."

"Bà yên tâm." Người đàn ông cúi đầu châm điếu thuốc, bình thản ung dung câu đôi môi nói: "Sau thứ ba cháu sẽ trở về."

Sau khi lão thái thái rời đi, Lý quản gia bộ dạng lo âu đi tới, "Ngài Cửu, lão phu nhân... không nổi giận à?"

Dung Thận khẽ thở dài, kẹp điếu thuốc trong tay bước tới cửa sổ sát đất hình tròn, "Trước đó đã bảo bác làm mấy việc, đều xử lý tốt hết chứ?"

Bác Lý gật đầu với bóng lưng cao lớn của người đàn ông, "Tôi đã thêm tên của An Tống tiểu thư rồi. Ngài xem khi nào thì tôi đưa danh sách cho lão phu nhân sẽ thích hợp hơn?"

"Sáng sớm mai, bác cùng A Kỳ đưa lão phu nhân trở về, trên đường đưa cho bà."

"Được ạ, ngài Cửu."

.....

Thời gian nhoáng một cái, đã là chủ nhật.

An Tống vẫn làm công việc chỉnh sửa bản thảo tập san hàng ngày.

Bởi vì sự việc lần trước, phó tổng biên tập Lưu Nhiên cũng đang tăng ca, lần đầu tiên đến phòng làm việc của An Tống, không chỉ hỏi số điện thoại mà còn thêm WeChat riêng tư của cô.

"Đây là nhóm kinh doanh chính thức của ban biên tập, cô đừng có cài đặt chế độ không làm phiền, phòng trường hợp bỏ lỡ lịch trình làm việc. Ngoài ra, sáng sớm ngày mai có một số tài liệu tài chính quan trọng cần được xem xét, cô đến đây sớm chút."

Thái độ của Lưu Nhiên đối với An Tống không nóng không lạnh, thậm chí còn có cảm giác mệnh lệnh trong lời nói của cô ta.

Không có nhiều đồng nghiệp làm thêm vào ngày chủ nhật, chỉ có bốn hoặc năm người.

Bọn họ ngửa cổ nhìn trộm An Tống và Lưu Nhiên, phần lớn là có thái độ như xem kịch hay.

Ở nơi làm việc, công việc bán thời gian là chức vụ không có quyền lên tiếng nhất.

Lưu Nhiên nhận định An Tống sẽ không có phản ứng gì, vừa quay đầu liền nghe được tiếng cô cự tuyệt với thái độ khác thường, "Xin lỗi, ngày mai không được, tôi có việc."

Lưu Nhiên quay đầu để lộ sự kinh ngạc, "Cô nói cái gì?"

"Ngày mai, có chuyện."

An Tống nhẹ giọng lặp lại một câu, không có nhìn đến Lưu Nhiên, mở tài liệu ra, chuẩn bị bản thảo.

"Không được." Lưu Nhiên cũng không biết là có chỗ nào không đúng, bộ dạng rất không vừa mắt nhìn An Tống, "Bất kể là chuyện lớn gì, ngày mai cô đều phải đến, nếu không làm lỡ tiến độ ai sẽ chịu trách nhiệm? "

An Tống đặt ngón tay lên bàn phím, giương đôi mắt đen láy nhìn Lưu Nhiên hai giây.

Cái khác, cô đều có thể nhượng bộ, duy nhất ngày mai, không được chính là không được.

Quan hệ giữa An Tống và đồng nghiệp luôn lạnh nhạt xa cách, hiếm khi tranh luận về bất cứ điều gì.

Cô ngưng mắt nhìn Lưu Nhiên, lại cầm điện thoại di động trên bàn lên, mở nhóm WeChat của ban biên tập vừa tham gia, nhanh chóng gửi một tin nhắn.

Lưu Nhiên cũng nhận được một lời nhắc nhở, khi mở nó ra, sắc mặt ngay lập tức bỗng trở nên khó coi.

An Tống: Làm phiền mọi người, tôi là nhân viên bán thời gian An Tống. Mai có việc nên không đi làm được, ngày mốt có thể thu xếp công việc, xin cảm ơn.

"Cô có bệnh à, An Tống." Lưu Nhiên nổi giận đùng đùng, phẫn nộ đến mức vỗ bàn mắng, "Cô có hiểu quy củ không, chạy đến nhóm công tác gửi tin nhắn gì vậy, cô nhanh chóng rút lại cho tôi."

Trong nhóm không chỉ có những nhân viên bình thường, mà còn có cả giám đốc và biên tập viên.

Nếu như tin nhắn vô duyên vô cớ của An Tống xui xẻo đụng đến lãnh đạo thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm.

Lúc này An Tống mới yên lặng nhìn cô, giọng điệu bình tĩnh nhắc nhở cô ta, "Tôi là nhân viên bán thời gian ở bộ phận biên tập."

Hàm ý rằng, không phải là nhân viên bán thời gian của cô ta.

Cô mặc dù phải chịu đựng sự trở ngại về cảm xúc, nhưng nhận thức cơ bản tuyệt đối bình thường.

Trước đây, cô không muốn lãng phí lời nói của mình với bọn họ, là bởi vì không liên quan đến vấn đề nguyên tắc.

Nhưng ngày mai là ngày gặp bác sĩ Dung để chữa trị, dù có quan trọng như thế nào cũng không liên quan gì đến cô.

Đúng lúc này, có một động tĩnh khác trong nhóm.

Lưu Nhiên nhấp vào WeChat, thời điểm nhìn thấy nội dung, vẻ mặt có chút kỳ quái, trong lòng có chút choáng ngợp.

Nước lặng chảy sâu*: Đã nhận được.

*Tên nick

Nước lặng chảy sâu đã thu hồi một tin nhắn.

Nước lặng chảy sâu: Tại sao bây giờ Tiểu An mới tham gia nhóm? Nếu có việc phải làm, nhân viên bán thời gian không cần xin nghỉ.

Khu vực văn phòng vốn đã yên tĩnh nay lại càng trở nên im lặng đến kỳ lạ.

Lưu Nhiên và một số đồng nghiệp khác chưa kịp phản ứng thì có một tin nhắn khác trong nhóm.

An Tống: Cảm ơn chủ nhiệm.

Không sai, vị [Nước lặng chảy sâu] trả lời "đã nhận được" và vội vàng rút lại tin nhắn chính là giám đốc bộ phận biên tập.

Sau khi lãnh đạo nói xong, Lưu Nhiên chỉ có thể bực bội quay về văn phòng của mình, thần sắc cũng có chút căng thẳng.

Trong ấn tượng, vị giám đốc hầu như không nói chuyện trong nhóm chat vậy mà lại chủ động trả lời, hơn nữa lời lẽ của anh ấy cũng lộ ra sự ôn hòa bình thường, điều này thực sự rất kỳ lạ.

.....

Ngày hôm sau, bảy giờ sáng, An tổng chuẩn bị đi ra ngoài bắt xe đến trung tâm y tế.

Có lẽ phương pháp điều trị của Dung Thận khác với những người trị liệu khác, An Tống có thể cảm thấy trong lòng có một loại khát vọng muốn vùng vẫy hướng tới ánh mặt trời.

Trước khi ra ngoài, An Tống mặc một chiếc áo len đen, lại đặc biệt buộc tóc cao để trông mình bớt trầm lắng và buồn tẻ hơn.

Tuy nhiên, khi vừa bước ra khỏi nhà, điện thoại rung lên.

ID người gọi là một số lạ.

An Tống cầm điện thoại bên tai, thấp giọng chào hỏi.

"An tiểu thư, chào buổi sáng, tôi là Trình Phong."

Trình Phong giải thích ngắn gọn ý định của mình và bảo An Tống đợi anh ở góc phố đường Vân Hải.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, An Tống khẽ cau mày, cầm chiếc điện thoại trong tay do dự một chút, vẫn là lựa chọn trực tiếp đi đến góc phố chờ người.

Trình Phong nói rằng, muốn qua đây đón cô ấy, bởi vì nơi điều trị hôm nay không phải ở trung tâm y tế.

Ở góc ngã tư, một chiếc xe thương vụ màu đen đậu bên cạnh An Tống, Trình Phong gọi cô qua cửa sổ xe, "An tiểu thư, lên xe đi."

Cửa xe tự động mở ra, Dung Thận không có ở trong xe.

An Tống cúi đầu ngồi xuống, trầm giọng hỏi: "Đi đâu vậy?"

"Khu nghỉ dưỡng Thành Bắc." Trình Phong cẩn thận quan sát sắc mặt của An Tống qua gương chiếu hậu, sợ cô nghĩ nhiều nên giải thích: "Hôm qua Ngài Cửu nói chút chuyện ở đó, đã muộn nên không có quay lại. Anh ấy sợ cô chờ ở trung tâm chăm sóc sức khỏe quá lâu, nên mới để tôi đón cô đi qua đó để thư giãn... trị liệu."

Lời giải thích này trôi chảy chặt chẽ, cũng phần nào mơ hồ tiết lộ ra sự coi trọng đối với An Tống.

Đối với những chi tiết nhỏ này, An Tống trầm lặng gật gật đầu, tựa hồ không muốn nói thêm nữa.

.....

Khu nghỉ dưỡng Thành Bắc tọa lạc trong một khu vực có phong cảnh đẹp được bao quanh bởi những ngọn núi.

Khu rừng lá kim cuối thu vẫn xanh um tươi tốt như cũ, từ xa cũng có thể nhìn thấy tràn đầy sức sống.

Trong biệt thự bằng gỗ bên cạnh rừng cây phía Tây Nam, Dung Thận ngồi vắt chân trên băng ghế gỗ ngoài sân, cúi đầu nhấp ngụm trà, bên cạnh còn đặt một chiếc xích đu được bao quanh bởi những dây leo xanh tươi, trong cảnh sắc hấp dẫn, càng làm nổi bật sự nhàn nhã và lười biếng của người đàn ông.

"Lão Cửu, ta nghe nói cậu sẽ không cùng chúng tôi trở về?"

Một lúc sau, Tô Ngật Đình ăn mặc thoải mái, từ biệt thự bên cạnh bước tới, điệu bộ phong lưu tuấn lãng, nhưng ánh mắt lại sắc bén quan sát Dung Thận.

Vừa rồi mấy anh em bọn họ chuẩn bị về nhà, nhưng cái tên này lại nói có việc cần làm, mới để bọn họ đi trước.

Luôn cảm thấy anh ta dạo gần đây hình như có bí mật, hoặc là một điều gì đó xấu xa mờ ám.

"Các cậu về trước, có chuyện thì gọi điện thoại." Người đàn ông đặt tách trà xuống, giọng nói thấm đẫm hương trà càng thêm êm tai.

Tô Ngật Đình nheo đôi mắt đào hoa, đang định pha trò thì tiếng động cơ của chiếc xe cua vào phía sau truyền đến từ xa đến gần.