Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 8: Thêm tiền sao?



Chiếc xe thương vụ đang đậu bên ngoài hàng rào gỗ của biệt thự, Tô Ngật Đình vô cùng kinh ngạc nhướng mày, "Cậu không phải là không về..."

Anh ta chưa kịp nói xong, cửa xe tự động chậm rãi mở ra, An Tống từ trên xe bước xuống.

Tô Ngật Đình: "?"

An Tống không liếc ngang liếc dọc, bước vào sân nhỏ, nhìn về phía Dung Thận, duyên dáng chào hỏi: "Bác sỹ Dung."

"Ngồi đi."

An Tống kéo ghế ngồi xuống đối diện với người đàn ông, không có chào hỏi dư thừa, bầu không khí giữa hai người không quá quen thuộc, nhưng lại tràn đầy sự ăn ý đến kì dị.

Lúc này, Tô Ngật đình cúi người khoác cánh tay lên lan can, hướng về phía Trình Phong ngoắc ngoắc ngón tay cười ngu ngốc, "Lại đây."

Trình Phong thuận tiện bước tới, "Tô thiếu, có chuyện gì sao, anh cứ dặn dò."

"Cô ấy, là ai?"

Tô Ngật Đình vừa nhìn An Tống vừa hỏi, không khỏi nói, cô gái này thật sự rất ưa nhìn, so với những người phụ nữ trẻ ở Hương Giang chỉ hơn chứ không kém.

Tính tình lạnh lùng, ánh mắt lãnh đạm, cũng khá đặc biệt.

Trình Phong nhìn về hướng Tô Ngật Đình giảo mồm giải thích: "Một người bạn của ngài Cửu, An Tống tiểu thư."

Câu trả lời như vậy cũng không xua đi được tâm trí tò mò của Tô Ngật Đình, "Cô ấy gọi lão Cửu là bác sĩ Dung?"

"Đúng vậy, tôi cũng không chú ý." Trong lời nói của Trình Phong mơ hồ không dám dài dòng, chủ yếu là anh cũng không thể đoán ra được nội tình của ngài Cửu bây giờ, hơn nữa nói nhiều sẽ dễ gây ra những chuyện không cần thiết, rắc rối.

Tô Ngật Đình như nhìn thấy điều gì đó, tiện thể lấy điện thoại di động ra, ngang nhiên chụp ảnh An Tống và Dung Thận, sau đó mở WeChat ném ảnh vào một nhóm nào đó.

Và tái bút: Đánh cược, lão hòa thượng sắp phạm giới*.

*Phạm giới: phá bỏ giới hạn

Sau một thời gian im lặng trong nhóm, tin nhắn mới lóe lên trên màn hình.

Đối diện, An Tống cũng mơ hồ nghe thấy âm thanh rung rung, Dung Thận đối với việc này không lưu tâm, chỉ là rót một tách trà mới đưa cho cô, "Cô đến khu nghỉ dưỡng Thành Bắc bao giờ chưa?"

"Chưa từng." An Tống đem tách trà đặt xuống, ánh mắt nhẹ nhàng liếc nhìn Tô Ngật Đình đang nằm dựa trên lan can.

Người đàn ông nhận thấy ánh mắt của cô, nhẹ giọng nói: "Nhàn tạp nhân đẳng*, đừng để ý."

*Nhàn tạp nhân đẳng: chỉ những người lười biếng, rảnh rỗi

Kẻ nhàn rỗi Tô Ngật Đình: "..."

.....

Sau khoảng vài phút, Trình Phong thuyết phục mãi Tô thiếu mới rời đi.

An Tống nhấp một ngụm trà, bộ dáng lộ rõ một chút thả lỏng nhìn xung quanh.

"Bình thường ngoại trừ lên trường nghe giảng, còn có hoạt động nào khác không?" Người đàn ông dựa vào lưng ghế, dùng ánh mắt thâm thúy hỏi An Tống.

"Làm một vài công việc bán thời gian."

Một vài.

Dung Thận nhạy bén bắt được câu chữ trong lời nói của cô, kết hợp với trên người cô ăn mặc quần áo bình thường, xem ra cuộc sống xác thực là nghèo khó.

Người đàn ông đã rõ ràng, với tư thế ổn định như lúc đầu, tiếp tục đi sâu hơn, "Tại sao muốn học lập trình?"

Trong nháy mắt, đồng tử An Tống hơi co rút lại, trầm mặc một lát, mới nói: "Mật mã có đôi khi còn ấm áp hơn người."

Dung Thận nhướng mi, quan sát biểu hiện của cô từng giây từng phút.

"Quá bi quan." Người đàn ông đặt tách trà xuống và đứng dậy, đi đến giữa sân, nhìn những ngọn núi đằng xa, "Tuổi tác của cô vẫn còn nhỏ, ở độ tuổi như vậy thích hợp với đi dạo phố và kết bạn hơn. Sau một thời gian dài, sẽ phát hiện được niềm vui thích ngoài việc viết mã."

An Tống nghiêng người nhìn bóng hình dưới ánh mặt trời rọi xuống thân ảnh đó, không chỉ có sự thành thục, phong thái, khí phách đều khiến trong lòng tràn đầy ấm áp hi vọng.

"Có cơ hội... Tôi sẽ cố gắng." Nghĩ đến điều gì đó, cô nhẹ giọng nói thêm: "Nhưng không phải ai cũng kiên nhẫn như anh đâu."

Ở tuổi đôi mươi, ai chẳng muốn chia sẻ niềm vui và cuộc sống cùng bạn bè với nụ cười dạt dào trên môi.

Nhưng số phận nghiệt ngã vẫn biến cô trở thành người quái thai và khác người trong mắt mọi người.

Dung Thận quay đầu, biểu tình thâm sâu khó lường.

Anh thực sự không cảm thấy mình là loại người đầy kiên nhẫn, nhưng ánh mắt của cô gái nhỏ dành cho anh đầy sự kính trọng.

Người đàn ông khẽ mím môi mỏng, rũ xuống mi mắt che đi chút sóng trào nơi đáy mắt, "Trên núi lạnh, vào phòng đi."

An Tống lại lần nữa cau mày, lờ mờ cảm giác được trong lời nói của bác sĩ Dung mơ hồ như đang kín đáo bác bỏ cô, chỉ là không phản bác lại.

Kiên nhẫn... có điều gì không đúng?

Bước chân của người đàn ông đi qua bên cạnh, An Tống cũng vô thức theo sau.

Hai người bước vào nhà, và sự ấm áp bao quanh họ từ mọi hướng.

An Tống đi theo anh vào phòng khách của căn nhà gỗ, dưới bệ cửa sổ đặt chiếc bàn ​​vuông và ghế đẩu tròn, trong góc đặt bàn trà, bài trí đơn giản phù hợp với tính khí lãnh đạm của Dung Thận.

"Có một số sách lập trình trong thư phòng bên cạnh, có hứng thú có thể đến đọc chúng."

An Tống đứng lại, thẳng giọng hỏi ra sự nghi ngờ trong lòng, "Hôm nay trị liệu mất bao lâu?"

Cô chỉ là đơn thuần là không muốn lãng phí thời gian điều trị của mình vào việc đọc sách, dù sao thì cô cũng đã trả tiền cho nó.

Dung Thần ngồi vào trước bàn trà, xắn tay áo sơ mi trắng lên, khẽ câu môi, "Thời gian hôm nay đều là của cô, nếu như không còn việc gì khác, buổi tối tôi để Trình Phong đưa cô về."

An Tống có chút kinh ngạc, "Cả ngày?"

"Ừ." Đường nét thân thể cường tráng của người đàn ông bị ánh nắng ngoài cửa sổ làm dịu đi một chút, "Thư giãn đúng cách, có lợi cho sức khỏe."

An Tống: "Thêm tiền không?"

Người đàn ông cầm ly trà dừng lại, nhìn chăm chú thần sắc nghiêm túc tin tưởng của cô gái nhỏ, giữa hai hàng lông mày không kìm nổi nhếch lên, cười nhạt, "Không thêm, thu phí như bình thường, thời gian còn lại quyền lợi đương nhiên miễn phí."

An Tống ánh mắt sáng lên lấp lánh, sau khi cảm tạ liền đi tới cửa phòng bên cạnh.

Không biết vì lý do gì, cùng một quý ông ôn nhuận thảo luận về chuyện tiền bạc, có vẻ như là đường đột rồi.

.....

Thời gian chậm rãi trôi qua, Dung Thận uống vài chén trà, lại xử lý một số công việc qua điện thoại di động, mới phát hiện thời gian đã qua hơn một giờ.

An Tống vẫn ở trong phòng bên cạnh không có đi ra.

Người đàn ông bỏ điện thoại vào túi quần, những ngón tay với khớp xương rõ ràng vuốt vuốt lông mày, đứng dậy hướng tới phòng sách.

Biệt thự bằng gỗ này là tài sản riêng của anh, bình thường khi rảnh rỗi anh sẽ đến đây ở vài ngày.

Vì thế, trong nửa vách ngăn của tủ sách trong phòng sách bên cạnh, xếp đầy ắp những cuốn sách anh đã đọc qua.

Cánh cửa gỗ phòng sách khép hờ, yên lặng không thể nghe ra bất cứ âm thanh gì.

Người đàn ông bước tới cửa với bước chân vững vàng, qua khe cửa, anh nhìn thấy An Tống đang ngồi ngây ngốc trên chiếc ghế mây cạnh tường, đầu gối đặt một cuốn sách, thậm chí động tác lật sang trang tiếp cũng không có.

Dung Thần lập tức cau mày, đẩy cửa đến bên cạnh An Tống, thấp giọng gọi tên cô: "An Tống?"

Không có phản hồi.

Cô gái nhỏ không hề hay biết về sự xuất hiện của anh, và dường như đang chìm đắm trong một cảm xúc nào đó, không thể tự giải thoát cho mình.

Dung Thận động tác nhẹ nhàng nhấc cuốn sách lên đùi của cô lên, nhìn bìa sách, đó chỉ là bản dịch bình thường của một cuốn sách lập trình nguyên bản.

Jones Wilson [tác giả]

An Tương Hoài [Bản dịch]

Người đàn ông thuận tay để sách sang một bên, dò xét An Tống đang không có chút phản ứng gì, trong lòng biết rõ cô lại xuất hiện hiện tượng tróc tách cảm xúc.

Lòng bàn tay ấm áp của Dung Thận nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai cô, thanh âm trầm thấp chỉ dẫn: "Bất kể đã phát sinh chuyện gì, đều là chuyện của quá khứ, phải luôn nhìn về phía trước mới có thể buông bỏ được gánh nặng, An Tống, có thể hiểu được không?"

Chỉ bằng vài câu ngắn gọn, bình dị mộc mạc, không nhanh không chậm.

An Tống đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn trong tiềm thức, giọng nói bên tai càng ngày càng rõ ràng, ánh mắt trống rỗng cũng bắt đầu có tiêu điểm.

Hoàn toàn thoát khỏi khoảng thời gian phát bệnh, trước mặt An Tống là một gương mặt tuấn liễm góc cạnh rõ ràng, cùng với đôi mắt đen tràn đầy sự quan tâm của người đàn ông.

Tay của An Tống có chút run rẩy, xoa xoa thái dương, khàn giọng lẩm bẩm nói: "Bác sĩ Dung..."