Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 9: Người bạn tốt nhất



"Tốt hơn chút nào chưa?" Dung Thận nhận thấy An Tống đã tỉnh táo lại, cử chỉ chu đáo rời bàn tay đang đặt trên vai cô.

Giọng nói trầm thấp và từ tính của người đàn ông dường như có thể xoa dịu sự xốc nổi và lo lắng sau bệnh khởi phát.

An Tống máy móc gật gật đầu, chỉ là ánh mắt vẫn là xám xịt, có chút chậm chạp.

Sau một hồi im lặng, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông ung dung nhã trí, "Xin lỗi, vừa rồi tôi..."

"Phòng khách trà vẫn còn ấm. Nếu như cảm thấy khỏe hơn, đi uống một chén cho sảng khoái."

Dung Thận không cho cô cơ hội tự trách mình,thản nhiên hờ hững trước sau như một, ngoại trừ thiện chí tràn đầy sự thân thiết, An Tống cảm giác không có bất kỳ sự kỳ thị hay thương cảm nào.

Như thể trong mắt anh, tất cả những điều này đều vô thương đại nhã*.

*Vô thương đại nhã: không có chút nguy hại nào

An Tống rũ mắt xuống che đi vẻ cảm kích trong đáy mắt, ngoan ngoãn nói một tiếng được.

Cô chậm rãi đứng dậy, người đàn ông cũng thuận tay cầm cuốn sách lập trình lên và chuẩn bị rời khỏi.

Tuy nhiên, do ngồi nhiều trong thời gian phát bệnh, dẫn đến chức năng thể chất của An Tống vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.

Hai chân bị tê liệt nhũn cả đi, đến mức mà bước đi của cô cực kỳ chậm chạp.

Trong thời gian này, người đàn ông dường như để chiều theo cô, tư thế bước đi không quá nhanh cũng không quá chậm, mang lại đầy đủ sự kiên nhẫn và tôn trọng.

.....

Ước chừng sau khoảng năm sáu phút, thần trí của An Tống đã hoàn toàn thoát khỏi sự quấy nhiễu của chứng bệnh.

Cô uống cạn nửa chén trà, khóe môi vểnh lên cũng khôi phục được một chút huyết sắc, "Vừa rồi... Cám ơn."

Dung Thận ngồi ở trên ghế sô pha, chậm rãi lật từng trang sách, giọng điệu rất bình tĩnh, "Tôi là bác sĩ trị liệu của cô, nên đừng khách sáo với tôi."

An Tống dùng đầu ngón tay xoa xoa tách trà, liệc nhìn động tác đang lật sách của Dung Thận, ngập ngừng hỏi: "Cuốn sách đó... có thể cho tôi mượn đọc mấy ngày được không?"

Có vẻ như lo lắng người đàn ông sẽ suy nghĩ nhiều, cô lại bổ sung thêm một câu: "Đợi tôi đọc xong sẽ gửi lại."

"Đương nhiên có thể." Dung Thần nhẹ nhàng đóng sách lại, khẩu khí dẫn dắt lộ ra sự ôn hòa, điềm đạm, "Có phiền hay không nói một chút, cuốn sách này có điểm gì đặc biệt?"

Người đàn ông vốn dĩ không nắm chắc nguyên nhân khiến bệnh tình của An Tống phát tác là gì.

Nhưng khi cô chủ động xin sách, mọi chuyện dường như không đơn giản như vậy.

Trong ánh mắt An Tống hiện lên một sự đấu tranh không rõ ràng, nhưng đối phương là Dung Thận, một bác sĩ trị liệu đã tạo dựng được lòng tin, nên cô không có lý do gì để trốn tránh trả lời.

Sau khi hoàn thành việc xây dựng tâm lý như vậy, An Tống thẳng thắn nói ra sự tình, "An Tương Hoài... là ba của tôi, tôi không có cuốn sách này ở nhà, muốn sao chép một bản, từ từ đọc."

Giọng điệu của cô ấy rất bình tĩnh và uyển chuyển, nhưng khi cô ấy phát âm ba từ 'An Tương Hoài', nó có vẻ không được lưu loát và nhọc nhằn.

Dung Thận trầm mặc không nói, ánh mắt khó dò nhìn chằm chằm An Tống hồi lâu.

Mọi thứ dường như đều có ý nghĩa.

Cô ấy bị bệnh nặng, nhưng rất thích viết mã lập trình.

Có lẽ bắt nguồn từ cha cô, một nhà dịch giả mà nhĩ nhu mục nhiễm*.

*Nhĩ nhu mục nhiễm: thường nghe thấy, nhìn thấy nên cũng bị ảnh hưởng

Dung Thần chậm rãi ung dung đứng lên, đưa cuốn sách cho An Tống, "Tôi đã đọc qua cuốn sách này, sau này có lẽ sẽ không đọc nữa. Cô không cần sao chép, cầm về giữ lại từ từ mà đọc."

An Tống ngập ngừng nhận lấy, lật về phía sau sách liếc mắt nhìn mức giá, "Đừng, tôi đưa..."

Đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông chứa ý cười, dường như anh đã biết được ý định của cô, dứt khoát nói: "Chỉ là một cuốn sách cũ, phòng sách vẫn còn rất nhiều. Sau này muốn xem cái gì bất cứ lúc nào đều có thể đến lấy, cứ để nó ở nhà cô, giúp tôi bảo quản. "

Những câu từ ôn hòa và vững vàng này, nhẹ nhàng đả tiêu đi nỗi băn khoăn của An Tống.

Một bản dịch nguyên gốc với số lượng phát hành ít mà lại không còn xuất bản nữa, đổi lại là bất cứ người yêu sách nào, đều không dễ dàng tặng đi.

Thế nhưng, Dung Thận dùng một giọng điệu khiến cô khó mà từ chối để đem cuốn sách tặng cho cô.

An Tống vuốt ve những dấu tích trên bìa sách cũ, trong lòng có trăm cảm xúc lẫn lộn.

Hồi lâu, cô ngẩng đầu lên, cùng với người đàn ông bốn mắt nhìn nhau, chân thành cảm ơn, "Vậy thì... Nếu như sau này cần, tôi sẽ gửi lại cho anh bất cứ lúc nào."

Người đàn ông câu cánh môi nói được, liền sau đó cầm ấm trà rót đầy cốc cho cô, "Thích đọc sách là chuyện tốt, nhưng nhớ kỹ đừng để bản thân quá đắm chìm."

Ý của anh ấy là 'đắm chìm', có lẽ còn có nghĩa khác.

*Tâm sự chút nè: mọi ng hiểu ý của lão Cửu không ạ:))

An Tống rũ mắt xuống nhìn ba chữ "An Tương Hoài", nhẹ giọng đáp: "Tôi sẽ ghi nhớ."

Có lẽ là cô gái nhỏ đối với từng câu anh nói đều cực kỳ tín nhiệm, Dung Thận không nhịn được nhìn mà đánh giá những biểu tình biến hóa của cô một cách tinh tế tỉ mỉ.

Ngay cả khi đó là một câu trả lời thuận miệng, cũng tuyệt đối không miễn cưỡng.

Là một cô gái đơn giản và không cầu kỳ.

.....

Thời gian trong nháy mắt đã đến buổi trưa.

An Tống vẫn ngồi dưới cửa sổ đọc sách, còn Dung Thận thì thỉnh thoảng uống trà và giải quyết công việc.

Hai người không quấy rầy lẫn nhau, từng người bận bịu, cùng tồn tại trong một căn phòng yên tĩnh và hài hòa.

Cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên, An Tống hốt hoảng ngẩng đầu lên, đồng hồ treo tường trước mắt đã chạy đến vị trí 12 giờ 10 phút.

Ngoài cửa, hai người phục vụ đẩy chiếc xe đồ ăn tiến vào, thái độ cung kính cúi người nói: "Ngài Cửu, bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi."

"Ừ, đem vào phòng bếp trước." Người đàn ông khẩu khí lãnh đạm phân phó xong, người phục vụ ngay lập tức làm theo.

Sau khi bọn họ rời đi, An Tống cùng theo Dung Thận đi vào phòng bếp.

Trên bàn bày ra bốn món ăn và một món canh, không tính là hoa lệ, là những món ăn thường ngày rất phổ thông.

Hai người đồng thời ngồi xuống, người đàn ông cầm lấy chiếc khăn nóng lau tay, giọng điệu hiền hòa hỏi: "Nếm thử đi, nếu không hợp khẩu vị, để nhà bếp làm lại một phần."

"Không cần, tôi không phải là người kén ăn, đều có thể ăn được." An Tống trải khăn ăn lên đùi, nhìn động tác gắp đũa của Dung Thận, trong lòng thầm cảm thán nghi thức dùng cơm của anh ta tao nhã hoàn hảo có chừng mực.

.....

Ba giờ chiều, Dung Thận đi ra ngoài.

An Tống ở phòng sách nghe được động tĩnh, trở lại phòng khách mới phát hiện không một bóng người.

Cô liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không ngờ lại nhìn thấy người đàn ông đang vắt chân ngồi trong sân, trong tay kẹp điếu thuốc đang nhả khói.

Dưới ánh nắng trong veo, khói thuốc bay lượn xung quanh, làm mờ đi những đường nét anh tuấn góc cạnh, rắn rỏi của người đàn ông.

An Tống lơ đễnh nhìn trầm ngâm bên ngoài cửa sổ, gần như không để ý đến tiếng rung của điện thoại.

Nhìn thấy người gọi, An Tống cong khóe miệng trả lời.

"Bảo bối, chị đang ở sân bay, mười ba giờ nữa sẽ hạ cánh."

An Tống có chút kinh ngạc nhíu mày, "Không phải là chuyến bay số 3 sao?"

"Công việc tạm thời có chút thay đổi, lười chẳng muốn đợi, em nói em có đến hay không."

An Tống nghe đầu bên kia thanh âm ồn ào, giọng điệu hiếm thấy có chút dao động, "Đến. Gửi cho em số hiệu chuyến bay, em sẽ đến sân bay trước."

Giọng nói vừa ngừng, sau lưng truyền tới tiếng bước chân vững vàng.

An Tống cúp điện thoại, vừa quay người đã nghe thấy tiếng hỏi của Dung Thận, "Có việc gì phải đi sân bay?"

"Không phải bây giờ." An Tống lắc đầu giải thích một câu, "Sáng mai đi đón người."

Dung Thận bước vào trong phòng khách, không hỏi thêm câu nào, thay vào đó lễ phép nói: "Tiếp xúc nhiều hơn với bạn bè là chuyện tốt."

Không biết đang suy nghĩ gì, An Tống khẽ cười, "Thật ra bạn bè của tôi không nhiều. Cô ấy là một trong số rất ít người không chán ghét bệnh tình của tôi, đối xử với tôi rất tốt. Nhưng công việc của cô ấy rất bận, lâu lắm mới có thể gặp nhau một lần."

Người đàn ông nghe thấy giọng điệu khác thường của cô, ngay cả hàng lông mày của cũng trở nên phấn khởi hơn.

Là một bệnh nhân mắc bệnh về cảm xúc, tâm trạng biến động như vậy ở trên người An Tống có thể nói là hi hữu.

Nếu đối phương là con gái thì không sao, nếu là con trai thì... Một số chuyện không dễ tiếp tục.

Dung Thần ánh mắt tối sầm lại một chút, nhưng khẩu khí lại nhẹ nhàng qua loa tán gẫu mấy câu: "Nghe ra xác thực là một người bạn xứng đáng để quen."

Có lẽ nhận được sự ảnh hưởng mà thay đổi một cách vô tri vô giác của người đàn ông, An Tống đã vô tình bộc lộ cảm xúc thật của mình, thành thật nói ra, "Ừm, ngoài anh bác sĩ Dung, cô ấy là người duy nhất ở cùng tôi khi tôi phát bệnh, giống như một người chị gái... là người bạn tốt nhất. "