Nhiều Năm Không Làm Lão Đại

Chương 14: Chị đại là người ham học (10)



Edit + Beta: Basic Needs

………

Từ Thanh Khê đứng lên đối mặt với ánh mắt cả lớp, lần đầu tiên sinh ra tâm trạng khẩn trương, lòng bàn tay nhớp nháp tựa như hòa tan vài cục đường cái bánh ngọt.

Hoảng quá trời.

Anh cũng không biết vì sao mình lại như vậy.

Rõ ràng chỉ là một lần đọc thuộc lòng không thể bình thường hơn mà thôi, dựa theo lượng đọc sách của mình thì anh có đọc ba ngày hai đêm hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhưng chân anh vẫn mềm nhũn.

Từ Thanh Khê luôn cảm thấy cả lớp đã biết gian tình không thể giấu giữa anh và một ông trùm tương lai rồi.

Vừa rồi Vinh Hoan đọc to như vậy đã làm mọi người đều có thể nghe thấy.

Đầu óc ngài nam chính nóng đến bốn mươi độ đổ hết mọi tội lỗi cho người thầm mến, ai bảo cô bày ra tỏ tình kiêu căng thế, ước gì cả thế giới biết cô vì anh mà điên cuồng, vì anh mà đụng vào tường lớn rầm rầm!

Từ Thanh Khê càng nghĩ càng giận, tính nóng nảy không nhịn được nữa, phá tan lý trí học sinh giỏi lạnh lùng.

Anh hung dữ nhìn trừng mắt về phía kẻ cầm đầu.

Vinh Hoan tựa như có hai con mắt trên trán, đột nhiên ngẩng đầu, cười với anh như ánh mặt trời rực rỡ: “Thanh Khê cố lên, đọc cho tốt, lỡ không đọc được cũng không sao.”

Đại ca âm thầm nghĩ, hahaha, tốt nhất là không đọc được bởi cô có thể đọc giúp anh nò, để vừa có thể đả kích lòng tự trọng của nam chính, lại có thể xây dựng hình tượng bạn bè giúp đỡ yêu thương nhau.

Một hòn đá ném hai con chim, cô quá là thông minh!

Đúng vậy, bình thường cô không thù dai, vì báo thù ngay trong ngày vẫn tốt hơn!

Ai biết cô nói xong lời này thì thần sắc đối phương rối loạn, môi run rẩy vài cái.

Từ Thanh Khê nhìn thấy đôi mắt trong veo và đầy nhiệt tình như thế thì tim anh như mì ăn liền ngâm nở. Mới đầu là cứng nhưng chỉ chốc lát sau đã mềm nhũn không còn nhận ra hình dạng.

Anh giận chó đánh mèo với cô như vậy nhưng cô cũng không tức giận, vẫn có một bộ dáng mặt trời nhỏ như trước.

Thật là một cô gái tuyệt vời biết bao!

Không, không, nụ cười này của cô ấy là giả vờ. Từ Thanh Khê cảnh giác, bởi vì qua quan sát quá cẩn thận, anh mới phát hiện khóe miệng đối phương kéo ra rất hời hợt, mang theo một chút ý cho có lệ. Đàn em kia tên gì nhở, à đúng rồi, gọi là Lông Chân*, đã một năm một mười nói với anh là cô sinh ra đã ngậm thìa vàng. Từ nhỏ là tiểu thư lớn muốn gió được gió muốn mưa được mưa, chưa từng vì một người mà uất ức che giấu bản chất của mình đâu đấy?

*Lông Chân: nam chính nhớ lộn tên của Lông Bay và A Chân

Còn không phải vì cô ấy yêu anh à!

Càng cảm nhận được tình cảm đáng quý như trĩu nặng này, Từ Thanh Khê lại càng bất an, anh phỉ nhổ sự nhát gan của mình.

Cô đã đi chín mươi chín bước về phía anh, chỉ chờ anh bước một bước cuối cùng, sống một cuộc sống hạnh phúc không xấu hổ không chút thẹn thùng.

“Thanh Khê, có phải cậu không đọc được không?” Vinh Hoan lộ ra vẻ lo lắng, nói nhỏ một câu, “Có muốn tôi đọc giúp cậu không?”

Thôi nào, yên tâm chạy về phía vòng tay của bổn ma quỷ đi! Sau đó thần phục run rẩy tuyệt vọng dưới bóng tối của cô muahahah!

Anh Tiểu Học cảm nhận được nội tâm chị đại vặn vẹo bèn u sầu không muốn mở miệng.

Nó bắt đầu nhớ về chủ nhân bình hoa diêm dúa ngu đần của mình. Dẫu rằng đầu óc cô ta cũng không bình thường, nhìn thấy anh giai đã muốn nhào tới, nhưng tốt xấu gì cô vẫn xem như là bạn tốt với anh giai.

Không giống vị này, trong đầu đầy suy nghĩ giẫm lên thân thể hy sinh anh dũng của nam chính để lên ngôi.

“Không, không cần, tôi nên tự làm.”

Từ Thanh Khê từ chối bàn tay giúp đỡ của cô.

Vinh Hoan đành phải mất mát ừ một tiếng.

Cơ hội chèn ép nam chính đã bỏ lỡ, quá tiếc.

Biểu hiện này bị Từ Thanh Khê thu vào đáy mắt, trái tim đột nhiên bị kim đâm một cái.

Cô ấy không nên như vậy, cô phải kiêu ngạo và mặc kệ, làm sao có thể lộ ra một mặt uể oải như vậy?

Nguyên nhân tạo thành tất cả những điều tội lỗi này là vì do dự của mình!

Trong lòng Từ Thanh Khê đột nhiên dâng lên một cảm xúc áy náy thật sâu muốn bù đắp lấy.

Anh muốn thấy cô cười.

“Từ Thanh Khê, em còn chưa chuẩn bị tốt à?” Cô dạy văn không nghĩ ra, hoàn toàn không biết thằng bé này đứng ngu ở đó để làm gì. Cô nghĩ có thể là đầu óc thiên tài suy nghĩ quá nhiều, không cẩn thận rơi hỏng mất. Đối với học sinh mình tự hào, cô dạy văn vô cùng khoan dung: “Đọc không được cũng không sao, bằng không thì em ngồi xuống trước đi.”

“Không! Em phải quay đọc ngay bây giờ! Không ai ngăn cản được em!”

Bạn não to bình tĩnh thường ngày đột nhiên la lên một tiếng.

Dọa cho cây bút chì trên tay của bạn nữ ngồi trước mặt anh rơi xuống đất.

Cô dạy văn: “...”

Loại giọng điệu bị cường hào ác bá bắt cóc này là chuyện gì?

“Vậy, vậy em đọc đi.”

Cô dạy văn không hiểu sao lại nghĩ đến tên ác bá danh xứng với thực ngồi bên cạnh cậu bèn nuốt nước miếng.

Nghiêm túc mà nói, hai người này ngồi cùng một chỗ thật đúng là mẹ nó... có tướng phu thê.

Không không không, cô tuyệt đối hoa mắt nhìn lầm! Cô đã lớn tuổi nhưng không muốn trải qua bất kỳ tình tiết về cặp đôi vợ chồng học sinh ác bá!

Đối mặt với hơn bốn mươi đôi mắt sáng lập lòe của cả lớp, Từ Thanh Khê nuốt nước miếng, mắt nhắm lại, anh quyết định chắc chắn.

Hôm nay ông đây bất chấp tất cả!

“Lau lách bạc phơ, chơ vơ sương móc. Y nhân dáng ngọc, lênh đênh bể nào.*”

*Bản dịch của Trần Vũ Thảo Linh cho bài Kiêm gia 1- Tần Phong (thivien.net).

Không phải là nói chuyện yêu đương có nguy cơ cao bị gãy tay chân nếu không cẩn thận sao? Làm thế nào anh vì sợ mà bỏ lỡ tình yêu đích thực đây?

Anh cũng không tin với dung nhan toàn mỹ của mình, với chỉ số thông minh của mình, mà còn không thể xử lý được nhân loại bình thường của nhà họ Tưởng à! Anh tin rằng chỉ cần chịu bỏ công sức, nước chảy đá mòn, mình sẽ trở thành chàng dâu giới nhà giàu xã hội đen có mưu lược nhất từ trước đến nay!

Chờ cả bài thơ được đọc xong, Từ Thanh Khê tự mình rửa sạch não mình một lần, cảnh giới tư tưởng đã thăng hoa đến mức “tôi không vào địa ngục thì ai vào”. Tưởng Hoan thích anh như vậy, về sau cũng rất khó thích người khác, nói không chừng sẽ độc thân cả đời, làm sao anh để cô lỡ cả đời mình đây? Thôi thôi thôi, đều là nghiệt duyên, anh không cha không mẹ, bên thân chẳng còn gì, chỉ có thể mang mình ra bồi thường, trả nợ tình cho cô!

Dũng khí của thiếu niên tới nhanh rồi đi cũng nhanh.

Chờ Từ Thanh Khê ý thức được tất cả mọi người đều đang nhìn anh, cả người anh như bị hơi nóng nấu thành tôm chín đỏ.

Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy bách khoa sống khác người thổ lộ trước mặt mọi người sao!

Từ Thanh Khê luống cuống tay chân ngồi xuống, hoàn toàn không dám nhìn mặt bạn nữ cùng bàn.

Không biết nữ bạn cùng bàn đang nhìn anh âm u.

Không phải chỉ là đọ thơ bốn chữ sao?

Cô cũng biết!

Sau đó sống lưng Vinh Hoan ưỡn lên, thanh âm đặc biệt vang dội, là cái dạng có thể lật cả nóc nhà.

Cô đọc gì đây nhờ?

Cô đọc một trong những bài nghe nhiều nên thuộc nhất.

Quan Thư.

“Trống mái thư cưu, bãi cồn gọi nhau. Diệu hiền thiếu nữ, quân tử mơ cầu.*”

* Bản dịch của Mailang cho bài Quan Thư 1- Khổng Tử (thivien.net).

Vinh Hoan đọc một hồi thì cảm thấy lạ, sao tay của cô ngưa ngứa thế này, như thể có đàn kiến nhỏ đang bò lên.

Cô cúi đầu nhìn, một ngón tay lặng lẽ, nhẹ nhàng ngoéo lấy lấy đầu ngón tay của cô.

Vinh Hoan: “...”

Làm gì làm gì đó, ai cho phép anh ngoéo ngón tay tôi?

Chẳng lẽ phong tục bên này là trước khi đánh nhau còn phải ngoắc ngoắc ngón tay khách sáo?

Tóm lại, nam chính đột nhiên đưa cô vào tròng làm cho chị đại một lời khó nói hết.

Bởi vì quá khó nói, chị đại Vinh không thể không nhờ đến chuyên gia giáo dục chém anh giai vô số là Tiểu Học Ca, để cho nó hỗ trợ phân tích một chút tâm lý cổ quái của quân địch lúc này.

Tiểu Học Ca: “...”

Nó sụp đổ, nó cũng không biết nam chính vì cọng lông gì sẽ làm như vậy.

Chẳng lẽ là nhìn ngón tay em xinh đẹp nên anh chơi một chút?

Là một hệ thống học tập trên thông thiên văn dưới rành địa lý, thông hiểu cổ kim, Tiểu Học Ca không thể trơ mắt nhìn thấy hình tượng thần linh của mình sụp đổ, hỏi gì cũng không biết thì mất mặt biết bao! Vì thế nó tích hợp một chút tình huống phát sinh gần đây, cùng với lời khai có bài bản hẳn hoi của chị đại, cẩn thận từng ly từng tí cho hay: “Có thể là nam chính muốn cô phân tâm, quấy rối tình dục để cô không đọc được.”

Chuyên gia giáo dục Tiểu Học Ca thành công bị Vinh Hoan kéo xuống cống. Cô nhìn nam chính có ánh mắt chứa ánh sáng tà ác của thằng trẻ trâu, ngoại trừ quấy rối, chỉ biết quấy rối.

Vinh Hoan kích động: “Nhìn kìa, tôi nói không ngoa, tên này cố ý nhằm vào tôi!”

Ánh mắt bất thiện của cô lại hiện ra.

Tựa hồ phát hiện ánh mắt phía trên, chủ nhân đầu ngón tay càng thêm thẹn thùng, màu hồng trên vành tai dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được khuếch tán khắp toàn thân.

Vì không muốn anh tiếp tục quấy rối, thánh Vinh Hoan dứt khoát trực tiếp nắm lấy tay anh, cố định ở trên bàn để anh không lộn xộn. Trước mặt chất đống một chồng sách thật dày, cô giáo cũng không biết hai người đang làm cái gì, chỉ có bạn bè ở ở bàn sau thấy rõ mồn một. Bọn họ mở to hai mắt, sợ mình bỏ lỡ sự kiện lịch sử này.

Vinh Hoan nhanh chóng đọc xong, vội vàng ngồi xuống, còn muốn tính toán sổ sách với nam chính.

Bàn tay anh đang bị cô đè chợt lật ngược lại.

Mười ngón tay đan xen.

Chị đại rơi vào im lặng thật lâu.

“Tiểu Học Ca, cậu giúp tôi lên mạng điều tra xem phong tục đánh nhau ở đây có phải là mười ngón tay đan vào nhau để làm nóng người không?”

Tiểu Học Ca: “...”