Nhiều Năm Không Làm Lão Đại

Chương 18: Chị đại là người ham học (14)



Edit + Beta: Basic Needs

………

“Đại ca! Đừng kích động! Kích động là ma quỷ đó!”

Tiểu Học Ca liều mạng phát tán sóng não của nó để chặn ma vương nổi khùng.

“Không phải tiền của cậu, đương nhiên cậu không kích động rồi!” Vinh Hoan đau đớn bóp cổ tay, “Không phải năm vạn mà là năm ngàn vạn cho phí chia tay đó quỷ thần ơi, đủ để bà đây mua bao nhiêu gói que cay hương vị khác nhau rồi!”

Tiểu Học Ca chỉ có thể trơ mắt nhìn cô hùng dũng oai vệ hiên ngang nhảy ra khỏi bụi cỏ, ngay sau đó khí phách khí mười phần hét lớn một tiếng.

“Không! Tôi không đồng ý!”

Mẹ Tưởng há to miệng, đây là quái vật cỏ xuất hiện từ đâu?

Vinh Hoan không để ý biểu hiện trợn mắt há hốc mồm của hai người, ném cỏ trên đầu về phía sau, chả hiểu từ đâu có tiếng kêu thảm thiết nhất thời vang lên.

Đại ca không để ý đến thảm án mình tạo thành, cô tiến lên một bước, một tay bắt lấy hai tay trắng nõn của nam chính rồi nói lời chính nghĩa: “Bạn học Từ, cậu còn trẻ như vậy, thuần khiết như vậy, làm sao để vật ngoài thân làm tâm hồn mình mục nát chứ?”

Từ Thanh Khê há miệng: “Tôi...” vẫn rất thích loại cảm giác tâm hồn mình mục nát này.

Vinh Hoan tiếp tục cổ vũ: “Còn nhớ chúng ta ở cùng một bầu trời xanh, tuyên thệ dưới cùng một lá cờ đỏ không? Mỗi phút mỗi giây học tập chăm chỉ, làm hết sức mình, không uổng phí tuổi thanh xuân, chiến đấu vì tổ quốc tương lai!”

Từ Thanh Khê do dự một chút: “Thật ra...” Anh học tập chăm chỉ là để kiếm thêm tiền, hưởng thụ cuộc sống xa hoa hơn.

Bởi vì gần đây cùng Tiểu Học Ca đấu trí đấu dũng khí, Vinh Hoan ép khô tế bào văn nghệ trên người Tiểu Học Ca, từ món “súp gà cho tâm hồn” sóng sánh đơn thuần đã lấy tốc độ ánh sáng tiến hóa thành “lấy lui làm tiến” không biết xấu hổ. Chỉ thấy cô rũ mắt xuống, bộ dáng bị đả kích, giống như hoa cúc tàn lụi trong gió: “Thật ra tất cả đều là sự mong muốn của tôi, còn tưởng rằng có thể cùng nhau thi đại học, cùng nhau thực hiện lý tưởng của chúng ta cùng một nơi.”

Tiểu Học Ca nhịn không được xen vào một câu: “Đại ca, cô biết nam chính mới ngày thứ hai, từ khi nào đã bàn tới cái món lý tưởng cao cả này?”

Vinh Hoan coi như hoàn toàn không nghe thấy.

Ngay khi Tiểu Học Ca còn cho là chuyện lừa dối của chị đại Vinh đến đứa trẻ ba tuổi cũng không lừa được thì nam chính… Lại tin con mẹ nó luôn!

“Em nói thật ư?” Từ Thanh Khê như lấp lánh nhìn chằm chằm Vinh Hoan, ánh mắt của anh thật đẹp, ngỡ như ngôi sao lộng lẫy: “Muốn cùng tôi thi đại học, cùng nhau thực hiện lý tưởng của chúng ta?”

Vinh Hoan gật đầu như giã tỏi, thật mè, nên là nam chính, anh nên nhanh chóng thăng hoa tư tưởng cách mạng một chút, sớm hiểu ra đến cùng cực rồi độ kiếp phi thăng đi.

Về phần những vật phàm tục vàng bạc này, ừm, cô cảm thấy để cô bảo quản cho là tốt hơn.

“Tốt, tôi đồng ý với em!” Từ Thanh Khê sảng khoái đáp lại.

Vinh Hoan thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại có con quỷ bò ra. Cô nghĩ thầm, nam chính dễ lừa thật.

Cô tự hỏi làm thế nào để tiện thể vừa lấy được năm ngàn vạn luôn.

“Vậy thì xong, chúng ta cùng nhau thi vào cùng một trường đại học, cùng nhau ở cùng một phòng, cùng nhau kết hôn, cùng nhau sinh con!” Thiếu niên nắm chặt hai tay cô, cách quần áo truyền đến một lớp mồ hôi ướt át, giống như dính thành một khối kẹo mềm. Anh nhìn cô chân thành và đầy nhiệt huyết như thể anh đang nhìn chăm chú vào cả thế giới.

Vinh Hoan: “... Tiểu Học Ca, tôi luôn cảm thấy có chỗ nào không ổn.”

Tiểu Học Ca: “... Tôi độc thân quá lâu, không thể trả lời cô câu hỏi này.”

Nó rơi vào suy ngẫm sâu sắc.

Chẳng lẽ nó là một hệ thống thả thính không đàng hoàng à?

Hay là nói nó đầu thai sai chỗ, so với hệ thống học tập thì càng phải là hệ thống có số đào hoa mới đúng nhờ? Nó mang theo ký chủ và người làm nhiệm vụ, ai nấy giống như bị Cupid bắn trúng, động một chút liền tràn ngập mùi chua hôi của tình yêu.

“Cám ơn "anh" đã thích tôi như vậy.” Hai gò má tên não nhiều nếp nhăn lạnh lùng hiện lên hai đóa hoa ửng đỏ, nhăn nhăn nhó nhó nói: “Ông xã.”

Vinh Hoan khiếp sợ, chờ đã, cái gì thích, cái gì mà ông xã, bạn học có phải anh nhầm trọng điểm không?

Đáng tiếc nam chính không cho cô cơ hội phản bác, một tay nắm lấy tay cô, lạch bạch chạy đến trước mặt mẹ Tưởng, lại cúi đầu thật sâu, vô cùng trịnh trọng nói: “Cháu biết bác vì tương lai của chúng cháu mà suy nghĩ, mới đưa ra quyết định này. Nhưng mà cháu sinh ra là người của anh Hoan, chết là quỷ của anh Hoan. Cháu sẽ xuất ra mười hai phần tinh thần đốc thúc anh Hoan học tập cho tốt, tranh thủ thi đậu đại học hạng nhất!”

Vinh Hoan há miệng: “Tôi...” cũng không hiểu lắm hàm nghĩa anh đang nói.

Mẹ Tưởng sảng khoái vỗ đùi một cái, lại vỗ tay tại chỗ, tán thưởng: “Được được được! Không hổ là chàng dâu nhà họ Tưởng của tôi, thông minh lại thấu hiểu, dù có cầm đèn lồng cũng tìm không được đâu đấy!”

Khóe mắt Vinh Hoan co giật: “Mấy người...” có thể suy nghĩ một chút ý kiến của người trong cuộc không? Cô vẫn đang trong tình trạng bị mắc kẹt, tại sao không ai có thể giải thích cho cô thế?

Mẹ Tưởng cởi vòng tay phỉ thúy trên cổ tay, vẻ mặt từ ái mà rằng: “Con ngoan, lần này mẹ vội vàng tới đây cũng không mang theo lễ vật tốt, để cho con tủi thân rồi. Đây là bảo vật tổ truyền của cụ Tưởng trong nhà chúng ta, mẹ đã mang nó tốt được mười sáu năm, hiện tại phải giao cho nó chủ nhân thứ mười bảy bảo quản!”

Sau đó Vinh Hoan mặt đơ nhìn mẹ Tưởng dùng sức kéo vòng tay lên cổ tay nam chính. Dù sao Từ Thanh Khê cũng là một thằng con trai cao và gầy teo, khớp xương tất nhiên còn rộng hơn so với nữ sinh. Mẹ Tưởng đẩy hồi lâu cũng không đẩy lên được, cắn chặt răng, bà tức giận đến đỏ mặt… gì mà vòng tay rách tổ truyền, ông già kia nhất định là thấy bà tuổi còn trẻ nên dễ lừa, nói nó có linh tính linh tinh gì đó, gặp được chủ nhân chân chính có thể trở nên lớn nhỏ, hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề đeo không được! Lần này ngon rồi, để cho bà xấu mặt trước con dâu! Mà Từ Thanh Khê cũng gồng cơ mông chu cơ đít nín thở y vậy, anh chính là nam chính số trời đã định, không tin không mang được cái đồ gia truyền này!

Vinh Hoan nhìn hai người tranh đấu lâu lắm cuối cùng vẫn không chừa được tật xấu thích xen vào việc của người khác, cô vươn tay, như có như không kéo cơ cổ tay Từ Thanh Khê một chút.

Vòng tay phỉ thúy kia lập tức trượt vào.

- ---Mang được rồi!!!

Mẹ Tưởng mừng đến phát khóc, thì ra bảo bối này có linh tính thật, có nhận chủ nhân! Chẳng những bà có được con dâu mà còn bảo vệ được một ít uy nghiêm của mẹ chồng!

Mà nam chính lại ngượng ngùng e sợ nhìn Vinh Hoan một cái, quả nhiên, cô chính là người trong lòng của mình!

Bị hai đôi mắt “ẩn ý đưa tình” nhìn chằm chằm, cả người Vinh Hoan không tốt.

Cô run rẩy nổi da gà, bảo bà Tưởng nhanh chóng trở về đi, bọn họ còn có lớp học.

Bà Tưởng đành lưu luyến không rời sờ lên đầu con dâu thông minh, người có năng lực thần kỳ: “Khê à, mẹ có rảnh thì lại tới thăm con. Đúng rồi, con có thích canh gà vị ô mai không, đây là món canh sở trường của mẹ đó, hôm nào để con nếm thử.”

Từ Thanh Khê đỏ mặt tiếp nhận ý tốt của người lớn.

Vinh Hoan rốt cuộc chịu không nổi bầu không khí mẹ chồng chàng dâu kỳ diệu này, cô lôi kéo nam chính chạy như điên vào lớp học. Từ Thanh Khê chịu không được việc chạy nhanh như thế nên mềm nhũn ngồi dài trên đất. Vinh Hoan thuận tay kéo anh, sẵn miệng nói: “Người cậu yếu quá, không làm được mấy cái hoạt động cường độ cao, sau này sẽ phiền lắm.” Nghe nói đại học có thứ gọi là huấn luyện quân sự, phổ biến nhất chính là tư thế đứng quân đội dưới cái nóng oi bức, rồi nào là chạy vòng hàng ngày, dựa theo tứ chi bủn rủn như cọng bún của nam chính phỏng chừng là người đầu tiên nằm sấp xuống.

“Ừm... Sau này, "em" sẽ tập thể dục tốt.” Từ Thanh Khê nhanh chóng liếc mắt nhìn cô một cái, lại cúi đầu, lỗ tai đỏ như máu: “Một giờ vẫn có thể được.”

Vinh Hoan vì nam chính lộ ra thần sắc lo lắng: “Một giờ quá ngắn rồi.” Một ngày huấn luyện quân sự ít nhất cũng phải bảy tám giờ.

Chân Từ Thanh Khê hơi mềm nhũn, sợ hãi nói: “Vậy. Một giờ và năm phút.”

Vinh Hoan một lời khó nói hết.

Ủa khác với một giờ chỗ nào?

Đột nhiên, cô nhanh trí nghĩ ra một lý do chính đáng để lấy lại năm ngàn vạn, cô ra vẻ bí ẩn: “Trên thực tế tôi có thể dạy cho cậu làm sao kiên trì được trong một ngày, à không, là bảy ngày. Đương nhiên, làm thầy thì cũng cần chút thù lao mà, không nhiều đâu, năm ngàn vạn là đủ rồi, đảm bảo cậu xuất sư thành tài!”

Mặt Từ Thanh Khê trong nháy mắt đã đỏ bừng, anh vội vội vàng vàng đẩy người ta ra, giống như là con thỏ bị giẫm phải đuôi: “Im ngay! Không cho nói nữa!

Vinh Hoan thấy năm mươi ngàn vạn này muốn chạy thì lập tức sử dụng chiêu khóa cổ, giam người ta ngoan ngoãn vào trong ngực, nửa uy hiếp nửa dụ dỗ: “Cậu ngẫm lại đi, là mạng của cậu quan trọng hay là tiền quan trọng? Năm ngàn vạn cho 7 ngày 7 đêm, không lỗ đâu.”

Từ Thanh Khê túm chặt cổ áo.

Trong lòng là nước mắt rơi như mưa.

Không, cô gạt người, rõ ràng muốn lừa gạt anh đi làm bà chủ toàn thời gian khi còn quá trẻ!