Nhiều Năm Không Làm Lão Đại

Chương 2: Chị đại là tông chủ (2)



Edit + Beta: Basic Needs

………

Để tránh cho các đệ tử hiểu lầm tông chủ không làm chính sự mà chơi thứ lông xù này, rồi phá luôn hình tượng cao lớn vĩ đại mà mình khổ cực lắm mới gầy dựng nên, Vinh Hoan bèn sửa sang lại áo mũ, đoạn nói nghiêm túc: “Đây là Ngàn Chỉ Vô Ảnh Chưởng, luyện đến cực hạn chẳng những có thể dệt ra một thân của kẻ tu đạo mà còn có thể lấy dây làm châm, phong tỏa một ngàn ba trăm huyệt đạo chứa tinh lực của tu sĩ cấp Đại Thừa; khiến hắn không đường lên trời, không cửa xuống đất, phá vỡ lá gan, cào nát tim mạch mà chết!”

Đệ tử bội phục sát đất, không khỏi quỳ xuống với đôi chân mềm nhũn, hô to: “Tông chủ thần công cái thế, chúng ta đi theo dù có chết nhiều lần cũng không hối hận!”

Tu La Tông bọn họ có đại năng tọa trấn như vậy, còn sợ cái gì mà Lăng Vân Sơn, Quy Pháp Môn, Vạn Thú Tông, Thiên Âm Tự, Phiêu Miểu Các, Thần Nông Đạo!

Đệ tử quay đầu đi ra ngoài rồi chia sẻ tin tức tốt này với bàn dân, vui một mình không bằng vui nhiều mình đâu.

Ngay từ đầu, nhóm đệ tử hạch tâm nhận được tin tức đầu tiên tương đối cẩn thận, nói thần công tông chủ mới thành, sự nghiệp thống trị của Tu La Tông đã ở trong tầm tay. Hầy vị huynh đài này, khiêm tốn khiêm tốn tí, hôm nay chúng ta đã khác xưa, phải có chút nội hàm về tinh thần, các ngươi chỉ cần biết tông chủ rất lợi hại, vô cùng lợi hại, lợi hại không phải dạng vừa là được rồi.

Đến phiên đệ tử nội môn đã là nhóm thứ hai biết được, thần công đại thành không thể thỏa mãn lòng ngưỡng mộ như trước tràn bờ đê đối với tông chủ của mình. Nhóm tiểu đệ tử vò đầu bứt tai, sử dụng từ ngữ súc tích và trau chuốt nhất để nói về công lao của tông chủ, nói một ngón tay hắn có thể làm vạn phật tịch diệt.

Đội tiếp sức số thứ ba thì nghĩ thầm, bọn họ tuy rằng là đệ tử cuối cùng vào đây, nhưng không thể thua các sư huynh sư tỷ, hiện tại là thời cơ tốt để hướng tông chủ biểu lộ lòng trung thành đấy trời, khen không chết thì cứ khen tới chết, hết hơi thì nghỉ ngơi uống một ngụm nước rồi khen tiếp!

Một truyền mười, mười truyền trăm.

Chờ tin tức truyền đến thập đại môn phái ngay lúc bọn họ đang tạo liên minh chinh phạt, Vinh Hoan từ một ma đầu bình thường khiến người ta kiêng kỵ, đã biến thành đệ nhất “sao trăng trên đỉnh đầu”, “chân đạp chín đỉnh non sông”, “trước không có sau cũng không có người như thế” ở đại lục tu chân.

Sở dĩ còn chưa nghiền nát hư không là bởi vì kiếm của hắn còn cần nếm thử máu tươi của lão tổ nơi thánh địa thập đại danh môn.

Kiêu ngạo, quá kiêu ngạo!

Vinh Hoan không quan tâm bọn họ nghĩ thế nào, điều khiến cô hưng phấn chính là liên minh diệt ma rốt cục cũng sắp đến khu vực của cô!

Phấn khích quá đi, cô muốn bị tiêu diệt!

Điểm tích lũy nóng hổi như muốn tới gặp cô!

Tranh thủ thời gian, nhanh tranh thủ thời gian, xếp hàng hoan nghênh, chuẩn bị hoa, à không, là chuẩn bị đầu người để tặng lúc cuối.

Ngày hôm nay cô đã sớm để cho các đệ tử chui vào đường hầm với một sự chuẩn bị tốt. Đường hầm này dẫn tới linh mạch ở núi lớn, các đệ tử quen thuộc tình thế, chỉ cần chú ý chỗ chạy trốn thì giữ mạng nhỏ là chuyện không thành vấn đề. Trưởng lão hỏi cô chuyện gì xảy ra, Vinh Hoan nhanh chóng bày ra một nụ cười cao thâm, còn lâu cô mới nói cho đám ngốc này rằng mình sẽ đi chịu chết đấy.

Trưởng lão trong nháy mắt đã hiểu, lòng tôn kính trỗi lên, tông chủ muốn chọi cứng với mười đại môn phái, muốn nhân cơ hội này tìm hiểu thần công, xuyên nát hư không sao?

Ông đã chờ được đến ngày có thể đi theo tông chủ có quyết đoán này, đúng là đại trượng phu chết cũng không hối tiếc!

Vinh Hoan nhét một đám củ cải đen vào trong động, đắp lại, rồi mau mau rút khỏi đại trận trên múi của môn phái, thoải mái nghênh đón khách. Mũi chân cô đứng trên mái hiên của lầu Quan Tinh cao nhất, tay áo đón gió, phía sau là mặt trời đang lặn.

“Thống, cậu có cảm thấy cái chết lần này của tôi có vị đặc biệt không?”

Cô trầm mê sâu vào “ý cảnh” mà mình đã kiến tạo. Dưới ánh tà dương, nỗi bi thương của anh hùng gặp lúc khốn cùng cuối cùng ập vào mặt, cô khẳng khái nói: “Cho dù chỉ có một người, cho dù chảy hết giọt máu cuối cùng, ta, Vinh Hoan, tuyệt đối không đầu hàng!”

Hệ thống hóa thành đại bàng đen bất thình lình hắt hơi một cái.

Một chiếc lông vũ rơi xuống.

Nó nói thầm kín: “Có cảm thấy hay không thì tôi không biết, nhưng nếu bọn họ không đến thì tôi sẽ bị cảm lạnh, sốt chảy cả nước mũi. Cô nói cô tặng đầu người, cơ mà cứ nhất định phải đứng ở chỗ cao như vậy, gió thì to, cô xem có được không?”

Vinh Hoan thở dài thật sâu: “Cậu không hiểu được đâu.”

Phải biết rằng có một câu nói: Đừng vờ tinh tướng bằng không xạo nhồn sẽ bị sét đánh. Cô thí nghiệm tới thí nghiệm lui chớ, lỡ mà một ngày nào đó thật sự bị sét đánh chết thì sao, thế thì chẳng phải cô đỡ việc à? Cần gì đến liên minh diệt ma ở ngàn sơn vạn thủy từ ngàn dặm xa xôi tới tiêu diệt cô? Cô lương thiện biết bao, còn thay thẻ thù suy nghĩ!

Hệ thống: “...”

Nó chắc chắn không hiểu bệnh thần kinh rồi.

Về phía bên kia…

“Sư thúc tổ, chúng ta còn muốn tiếp tục đi đánh nhau với Vinh tông chủ không?”

Các tiểu đệ tử quả thực đứng ngồi không yên, mắt thấy sẽ nhanh đến địa bàn của Tu La Tông, ngay cả không khí cũng trở nên nguy hiểm.

Ông lão được hỏi là một người có phong thái tiên phong đạo cốt, ông lão vuốt bộ râu trắng như tuyết rồi hỏi một lãnh tụ liên minh khác.

“Chưởng môn Nguyên Phương, ông nghĩ sao về chuyện này?”

Đối phương thở ra một hơi thật sâu.

“Chúng ta chắc là trúng kế rồi! Ông xem, cổng núi này mở rộng, lại không có tiếng động, chứng tỏ bọn họ đã biết chúng ta sẽ tới từ sớm. Hơn nữa trong tin tình báo mới nhất được trinh sát đưa lại, tên Vinh Hoan này đã luyện thành Ngàn Chỉ Vô Ảnh Chưởng diệt sạch thần phật, sợ là đã đột phá Đại Thừa Kỳ, chỉ chờ chúng ta đi tới sẽ dùng máu tươi chúng ta để tế luyện thần hồn, trợ giúp gã độ kiếp phi thăng!”

Công lực Vinh Hoan thâm hậu, tai nghe tám hướng không phải là chuyện khó, lúc này cô nghe thấy đám người kia thảo luận thì không khỏi giật giật khóe miệng.

Không, tôi hoàn toàn chỉ muốn tặng đầu cho anh thôi đại ca!

Thỏa mãn nguyện vọng nhỏ nhoi này của cô giùm cái đi.

“Đúng vậy, ta cũng thấy lần này có chuyện không đúng. Ông nhìn đó, lá huyết thư kia nghe nói là do Ứng cô nương viết, nhưng lời nói độc ác quá chừng, không nên xuất phát từ miệng thánh nữ chứ! Ngược lại giống như ma đầu kia đè cô nương nọ viết, dụ dỗ chúng ta đến đánh Tu La Tông, kế đó một lưới bắt hết, rồi rèn luyện tuyệt thế ma công của gã.”

Ma đầu là cô rất u sầu.

Thời điểm quan trọng thì mấy người nên xông lên mới đúng chứ trời, nghĩ nhiều như vậy làm gì, cả cổ cô còn rửa sạch rồi!

Mấy người chưởng môn vừa nghe xong thì sau lưng phát lạnh, liên tục mắng: “Thật là tên tiểu nhân âm hiểm!”

Sau đó, họ đã đưa ra một quyết định cực kỳ trịnh trọng…

Cuộn sạch đồ, khói bụi cuồn cuộn.

Con mẹ nó chạy còn nhanh hơn cả phi kiếm.

Cái dạng nhanh như phường trộm cắp.

….đạo hữu đối diện, anh con mẹ nó dừng bước đi trời đất quỷ thần ơi!

Thấy vịt béo đến tay lại bay, Vinh Hoan gấp gáp bèn dồn khí vào đan điền rồi rống một câu: “Có gan thì đừng đi!”

Tiểu đệ tử phía sau bị cô lên tiếng dọa cho ngã sấp, giày móc lên nhành cây. Hắn còn muốn nhặt về xong cổ áo đã bị sư huynh xách đi, vút một cái bay lên trời. Sư huynh tức rèn sắt không thành thép mắng hắn: “Đến lúc nào rồi mà giày so với tinh tiết còn quan trọng hơn? Nếu không đi thì nguyên dương của đệ sẽ bị ma đầu hút khô!”

Tim Vinh Hoan hơi mệt.

Cô không hứng thú với mấy thằng cu, thật đấy.

Cô mở Tu La Tông lấy máu dưỡng tính, cũng không phải Hợp Hoan Tông, chế độ một mình với chế độ hai mình khác nhau rất xa. Anh gì ơi nói đạo lý một chút, không nên tùy tiện nói lung tung được không, có biết là tuyên truyền sai nghề nghiệp là vi phạm pháp luật hay không!

Trải qua trận chiến này, Tu La Tông đè hết mười đại môn phái, trở thành người đứng đầu tu đạo.

Các tu sĩ càng sợ hãi hơn với tông chủ Vinh quỷ thần khó lường.

Nghe nói một mình gã chiến đấu với chưởng môn tinh anh của thập đại môn phái chỉ bằng một câu đã làm địch lui, vô cùng hiếm thấy trên đời. Nhất là Ngàn Chỉ Vô Ảnh Chương vô thanh vô sắc bị truyền đi, nó đã trở thành cơn ác mộng to lớn với tu sĩ cấp Đại Thừa, thậm chí còn trở thành chuyện cấm mọi người thảo luận.

Hệ thống chậm rãi nói: “Chúc mừng ông, đội ngũ tà giáo của ông đã tuyển được đệ tử mới thành công. Hiện tại số người hoạt động trực tuyến sôi nổi là mười sáu ngàn năm trăm ba mươi bảy. Đúng rồi, nam chính đã thay đổi chủ ý, muốn chuyển sang trong tông môn của ông, làm đệ tử nhập thất. Ông thật sự quá tuyệt vời, phô trương thanh thế của phản diện và hóa thù thành bạn đã được diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn. À, còn nữa, xin hỏi ông Vinh nợ tôi 300 tỷ tiền lương khi nào có thể thanh toán?”

Ông chủ Vinh nợ nần chồng chất: “...”

Huhu, hệ thống độc miệng nổi bão, không thể chọc vào.

Cái này trách được cô à?

Lúc trước dệt quả cầu len để giải sầu, cô đã trêu ai ghẹo ai?