Nhịp Đập Khó Cưỡng

Chương 16: Tràn ngập sắc xuân



Edit: Mây

Bên trong studio.

Phó Ấu Sanh nhắm mắt lại, đang chờ chuyên gia trang điểm trang điểm cho cô.

Làn da trắng mịn như sứ dưới ánh mặt trời không chút tì vết, chuyên gia trang điểm nói là trang điểm cho cô nhưng cũng chỉ là tô vẽ thêm một chút mà thôi, dù sao chụp tạp chí ánh đèn rất sáng, trang điểm đậm một chút lúc lên ảnh lại càng đẹp.

Không biết vì sao, Phó Ấu Sanh luôn cảm thấy sau lưng có người nhìn cô, theo bản năng quay đầu lại.

“Ôi trời đừng nhúc nhích, suýt chút nữa đâm vào mắt cô rồi.”

Chuyên gia trang điểm cầm bút kẻ mắt.

Phó Ấu Sanh đành phải nhắm mắt lại lần nữa.

Ở đây có rất nhiều người, có thể là nhân viên.

Ai ngờ, vừa mới trang điểm xong.

Bên kia bỗng nhiên có một người phụ nữ mặc bộ cùng màu sườn xám cùng màu với cô đi đến.

Phó Ấu Sanh vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để bắt đầu quay phim, nhìn người quen kia, mi tâm hơi nhíu lại một chút.

“Sanh Sanh, đã lâu không gặp.”

Giọng nói của đối phương mềm mại, như lời Ngô Niêu mềm mại, khi nói chuyện, nhất cử nhất động đều mang theo dáng vẻ thanh lịch của những nhà giàu có thời xưa.

Phó Ấu Sanh thản nhiên nói: “Đã lâu không gặp, Trình Thư Từ.”

Người có thể gọi cô là “Sanh Sanh”, chỉ có người có quan hệ với gia đình cô.

Trình gia cùng Phó gia là thế giao (*), Trình gia là một gia đình âm nhạc, sản sinh ra không ít nhạc sĩ, mà Trình Thư Từ là người cùng thế hệ với Phó Ấu Sanh, học đàn tỳ bà.

(*) Thế giao: ý nói hai gia đình thân thiết với nhau đã mấy đời. (vtudien.com)

Lúc Phó Ấu Sanh và gia đình rạn nứt, Trình Thư Từ đã ra nước ngoài học nhạc, ngược lại không ngờ, hiện tại sẽ gặp nhau ở chỗ này.

Nhìn người đại diện nổi tiếng trong giới giải trí Từ Thành Thiện bên cạnh Trình Thư Từ, Phó Ấu Sanh hiểu rõ.

Đây là cũng muốn gia nhập giới giải trí.

Trình gia là là gia đình âm nhạc, vốn đã có kết nối với giới giải trí, đối với chuyện Trình Thư Từ vào giới giải trí, Phó Ấu Sanh không cảm thấy bất ngờ.

“Sanh Sanh, sao cậu lại lạnh lùng với tớ như vậy.”

Trình Thư Từ cười tiến lên, “Đợi lát nữa chúng ta còn phải chụp ảnh cùng nhau, không cần lạnh lùng như vậy.”

Chụp ảnh cùng nhau?

Phó Ấu Sanh hơi nhướng mày, cuối cùng đứng lên khỏi ghế.

Trên khuôn mặt vốn đã xinh đẹp, lúc này được trang điểm tinh xảo, dưới ánh sáng, làn da trắng như tuyết tỏa ra ánh sáng lạnh lùng.

Cánh môi hồng diễm khẽ mở ra, nhìn về phía người phụ trách chụp ảnh bên cạnh: “Đây là ý gì?”

Người phụ trách giải thích: “Lần chụp này tạm thời quyết định cô Trình chụp cùng cô.”

Phó Ấu Sanh không nhanh không chậm nói: “Các người đây là muốn hủy hợp đồng?”

Người phụ trách lúng túng cười: “Cũng không phải hủy hợp đồng, lần này chụp ảnh bìa là hai người.”

“ Cô và Trình tiểu thư chụp cùng nhau.”

“Nhưng mà…”

Người phụ trách nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Phó Ấu Sanh, nghĩ đến đây chính là người chủ biên Đào Yểu tự mình lựa chọn thì cũng vô dụng, hậu trường Trình tiểu thư quá cứng, “Lúc chụp, cô đứng ở phía sau Trình tiểu thư.”

Trên gương mặt vốn đã lạnh lùng của Phó Ấu Sanh lập tức hiện lên một nụ cười.

Những người quen thuộc đều biết.

Bình thường Phó Ấu Sanh cười như vậy, chính là có người phải gặp xui xẻo.

Phó Ấu Sanh bình tĩnh: “Được, các người hủy hợp đồng trước, tôi không chụp nữa.”

Nói xong, liền đặt đàn tỳ bà lên ghế, cất bước muốn rời đi.

Cô ngược lại muốn xem,《VL》xử lý như thế nào.

Nếu đã định là bìa đơn của cô, lại thêm một Trình Thư Từ, rõ ràng là lại muốn lợi dụng lưu lượng của cô để tăng thêm doanh thu, lại muốn Trình Thư Từ giẫm lên cô để ra mắt, hậu trường Trình Thư Từ kia nghĩ chuyện tốt gì vậy chứ.

Vừa định mở miệng.

Trình Thư Từ thấp giọng nói ở bên tai Phó Ấu Sanh một câu: “Sanh Sanh, cậu có biết tài nguyên này là ai giúp tớ lấy được không?”

Phó Ấu Sanh dừng một giây: “Là ai?”

Trình Thư Từ cười dịu dàng ngọt ngào: “Là chú Phó nha, CEO của tạp chí《VL》là bạn học của chú Phó ở California nha.”

“Tớ chỉ nhắc đến một câu thích《VL》, chú Phó liền dẫn tôi đi làm quen người đó.”

“Sanh Sanh, chúng ta đi, cái tạp chí rác rưởi gì vậy, chúng ta cũng không hiếm lạ!”

“Vũ nhục ai đây!”

Cướp còn chưa tính, thế mà còn muốn ăn vạ bọn họ để lên ngôi.

Lúc trước Triệu Thanh Âm trước đụng vào bọn họ, hiện tại đã bị đóng băng!

Văn Đình cũng nhận được tin tức, vừa tiến vào liền trực tiếp nắm lấy cổ tay Phó Ấu Sanh kéo đi ra ngoài.

Cái gì vậy?

Bắt nạt Sanh Sanh nhà bọn họ không có người chống lưng?

Một đám người vây quanh Sanh Bảo của bọn họ, không biết còn tưởng rằng bọn họ muốn đánh nhau.

Vốn là Phó Ấu Sanh nhìn thấy Trình Thư Từ, không có bất kỳ cảm xúc nào.

Dù sao cũng chỉ là bạn chơi bình thường như khi còn bé mà thôi.

Phó Ấu Sanh sống trong một gia đình như vậy, đương nhiên từ nhỏ đã rất mẫn cảm, cô có thể cảm giác được, tuy rằng Trình Thư Từ bình thường nhìn cô đều là bạn tốt, nhưng cô biết, sự ghen tị trong ánh mắt Trình Thư Từ là không phải giả dối.

Cũng vậy…

Phó Ấu Sanh nghĩ mình lớn lên đẹp hơn cô ta, chỉ số thông minh cao hơn cô ta, ngay cả đàn tỳ bà mà Trình Thư Từ am hiểu nhất, mình tùy tiện học cũng chơi giỏi hơn cô ta, cùng là thiên chi kiêu nữ (*), cô ta từ nhỏ khắp nơi đều bị cô chèn ép, nội tâm không vặn vẹo mới là lạ.

(*) Thiên chi kiêu nữ: chỉ những đứa con được cha mẹ quá mức cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo, xem thường người khác. Ban đầu, cụm từ này được dùng để chỉ tộc Người Hồ mạnh mẽ ở phương Bắc Trung Quốc. Ngoài ra, đôi khi cụm từ này còn được dùng để chỉ những người thiên tài, có tài năng thiên phú nên mới là con cưng của trời.  (cloverdane.wordpress.com)

Đoán chừng lúc ấy cô rời khỏi Phó gia, Trình Thư Từ muốn vui vẻ muốn chết.

Bây giờ lại đến khiêu khích cô.

Cô ta có cảm thấy mình đã thắng không?

Phó Ấu Sanh cười nhạo.

Ngây thơ.

Điều duy nhất có thể làm tổn thương cô, chỉ có câu nói kia của cô ta, chú Phó.

Lúc Phó Ấu Sanh bị Văn Đình lôi kéo rời đi, đầu óc còn đang ngây ngốc.

Không phản bác được gì.

Ba cô.

Bởi vì cô muốn vào giới giải trí, mà tự tay đuổi cô ra khỏi Phó gia.

Giúp một đứa con gái nhà thế giao cướp tài nguyên của con gái ruột của mình, để cho cô ta làm nhục con gái ruột của mình.

Chỗ Ân Mặc đỗ xe cách nơi này một đoạn.

Trong khoảng thời gian an đi tới, Phó Ấu Sanh đã nhanh chóng bị Văn Đình kéo đi từ một con đường khác.

Vừa vặn bỏ qua anh.

Ân Mặc không đuổi theo.

Nghĩ đến ánh mắt ảm đạm nhìn thoáng qua lúc Phó Ấu Sanh rời đi, mi tâm Ân Mặc nhíu chặt, đây là bị bắt nạt?

《VL》cũng có bàn tay của Tập đoàn Thắng Cảnh.

Vừa nhìn thấy Ân Mặc, người phụ trách lập tức đến nghênh đón.

Không cần anh cố ý hỏi thăm, liền biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

“Ân tiên sinh, tôi là Trình Thư Từ.”

Trình Thư Từ mặc một bộ sườn xám, cười tao nhã rụt rè với Ân Mặc.

Ánh mắt Ân Mặc từ sườn xám của cô ta chuyển đến trên mặt cô ta.

Khi nhận thấy trình Thư Từ mang theo chút xấu hổ, giọng điệu Ân Mặc bình tĩnh: “Vị tiểu thư này, cô không thích hợp với bộ sườn xám này.”

Sắc mặt Trình Thư Từ trắng bệch.

Ân Mặc hoàn toàn không thèm để ý, rất thẳng thắn thể hiện quan điểm của mình: “Không chống đỡ nổi.”

Trình Thư Từ: “…”

Những người khác: “…”

*

Trình Thư Từ xuất hiện, làm cho Phó Ấu Sanh nhớ đến người nhà đã lâu không nhớ đến.

Trong lòng có chuyện, không chú ý đến Ân Mặc.

Trong xe bảo mẫu.

Bên tai là giọng nói của Văn Đình đang gọi điện thoại cho Đào Yểu.

Đào Yểu cũng mới biết được, Trình Thư Từ được sắp xếp vào.

Nhưng cô ấy là tổng biên tập, hoàn toàn không có cách nào thuyết phục quản lý cấp cao.

Cuối cùng Đào Yểu áy náy nói, “Nếu không đổi sang kỳ sau?”

Cô ấy đương nhiên cũng không tiện để Phó Ấu Sanh đi làm phối hợp với một người mới.

Mặc dù người mới này ở giới âm nhạc nước ngoài coi như có chút danh tiếng, nhưng ở trong nước cũng không có ai biết.

Nếu là cô ta muốn chụp kỳ này một mình…

Văn Đình cúp điện thoại, cười nhạo: “Tôi chờ cô ấy tạo thành kỷ lục doanh thu thấp nhất của《VL》trong kỳ này. ”

“Chúng ta cứ nhịn như vậy?”

Cuối cùng Phó Ấu Sanh cũng khôi phục tinh thần từ suy nghĩ vừa rồi.

“Nhịn?”

Trong từ điển của cô không có hai từ.

Cướp đồ của cô trắng trợn như vậy, Trình Thư Từ thật sự cho rằng cô là người dễ bắt nạt sao.

Mí mắt Phó Ấu Sanh rũ xuống: “Không phải anh muốn cô ấy phá kỷ lục thấp nhất sao?”

Văn Đình: “Thế nào?”

“Đây không phải rõ ràng rồi sao?”

“Nếu cô ấy lại tìm một nữ minh tinh lưu lượng chụp ảnh bìa với cô ta thì sao?”

Không thể giẫm lên cô, còn không thể giẫm lên người khác sao?

Trong giới giải trí có rất nhiều nữ minh tinh như vậy, luôn có người nguyện ý.

Văn Đình bừng tỉnh: “Ý của cô là… Chúng ta làm cho những người khác không dám chụp với cô ta!”

Sở trường của Văn Đình là khống chế dư luận.

Khóe môi lãnh diễm của Phó Ấu Sanh khẽ mím lại, hiện lên một độ cong mờ nhạt.

Không phải cô ta muốn muốn bạo hồng (*) sao?

(*) “Bạo” (爆) là “bùng phát”, “hồng” (红) là “màu đỏ”, nghĩa là “đột nhiên rực rỡ”. Bạo hồng có nghĩa là rực rỡ nhanh và mạnh. Từ này hiện nay được giới trẻ Trung Quốc sử dụng với hàm ý chỉ ai đó “đạt được thành công và nhanh chóng nổi tiếng chỉ sau một đêm”.

Được thôi, cô sẽ giúp cô ta.

Trong giới giải trí, nếu như bản thân không có bản lĩnh phù hợp với tài nguyên, tài nguyên này đối với cô mà nói, chính là lưỡi dao sắc bén tốt nhất.

Tối cùng ngày.

Một tin tức giải trí chậm rãi leo lên hot search.

#Người mới có hậu trường mạnh mẽ, ra mắt đã được tạp chí hàng đầu mời chụp ảnh trang bìa #

Account marketing chuyển tiếp, căn cứ vào độ tin cậy của thông tin, người mới này vì doanh số, đang tìm các nữ minh tư lưu lượng ở khắp nơi để phối hợp với cô ta, không biết người mới có chống lưng kia là ai?

Cư dân mạng rất quan tâm đến tin tức siêu hot này.

Hơn nữa có Văn Đình thúc đẩy, trên cơ bản tất cả các đoàn đội trong giới giải trí đều biết Trình Thư Từ là người mới có hậu trường vững chắc.

Phàm là đội ngũ của các nữ minh tinh có chút đầu óc, sau khi tin tức này nổ ra, sẽ không đồng ý đi phối hợp với cô ta.

Đến lúc đó, chẳng phải là tự hạ thấp bản thân còn chọc vào người không nên chọc sao?

Không đáng.

Ân Mặc nhìn hot search đột nhiên xuất hiện trên mạng, môi mỏng khẽ mỉm cười.

Thịnh Chiêm Liệt ném bài, sau khi sai người thay thế, liền đến sofa tìm Ân Mặc.

Nhìn thấy màn hình điện thoại di động của mình.

“Chậc, em gái nhỏ ngược lại rất ngoan độc.”

“Chỉ thiếu chút nữa đè chết người mới.”

Liếc mắt nhìn anh ta, Ân Mặc bưng ly rượu lên nhấp một ngụm: “Cô ấy bắt nạt người khác, so với bị người bắt nạt thì tốt hơn.”

“Chỉ sợ cô ấy đá trúng bảng sắt (*).”

(*) Đá trúng bảng sắt: Cũng có thể hiểu là cho rằng người khác là quả hồng mềm, dễ bắt nạt, kết quả là bản thân mình kém hơn, cuối cùng mình phải chịu thua thiệt. (Baidu)

Thịnh Chiêm Liệt thấy bộ dạng dung túng Phó Ấu Sanh của anh, kéo dài giọng điệu.

“Nhưng mà…”

“Nếu anh không chia tay với cô ấy, ngược lại cũng có thể che chở.”

“Bây giờ… Không danh không phân biệt, người bên ngoài cũng sẽ không nể mặt anh mà mở ra một mặt đối với cô ấy.”

Ân Mặc không trả lời, dựa vào sofa: “Trước đây《VL》là cậu phụ trách đầu tư, đem thông tin liên lạc của tổng phụ trách cho tôi.”

“Anh còn muốn giúp cô ấy?”

“Chậc, người ta cũng không nhận người, anh cần gì phải.”

Thịnh Chiêm Liệt là một kẻ vô cùng trăng hoa, từ khi trưởng thành, bạn gái bên cạnh đổi không ngừng, mỗi buổi sáng đều từ trên người những người phụ nữ khác nhau đứng lên, căn bản không thể lý giải Ân Mặc kiểu tình nhân đã ở bên mấy năm nay.

Hiện tại người ta đã chia tay với anh, còn âm thầm giúp đỡ.

“Người đàn ông như anh, kiểu phụ nữ nào không có, bộ dạng Phó Ấu Sanh cũng chỉ là đẹp hơn một chút mà thôi.”

Nghĩ đến Phó Ấu Sanh bị thương ở chân nằm viện một tháng.

Ân Mặc đặt ly rượu trống rỗng xuống, bình tĩnh nói một câu: “Chắc là kiếp trước nợ cô ấy.”

Thiếu bao nhiêu, mà phải khom lưng dỗ dành như vậy.

Thịnh Chiêm Liệt nhịn không được lại chậc một tiếng: “Không nói nữa, đến chơi bài.”

“Anh không có ở đây, chơi cùng bọn họ không thấy hứng thú.”

Luôn luôn giành chiến thắng.

Phó Ấu Sanh khôi phục công việc quay phim hàng ngày, vốn tưởng rằng chuyện《VL》đã qua.

Ai ngờ, chỉ mới mấy ngày sau, Văn Đình đột nhiên kéo cô đến phòng nghỉ: “Vừa rồi Đào Yểu gọi điện thoại, nói bọn họ quản lý cấp cao thỏa thuận lại, vẫn lựa chọn em đi chụp ảnh bìa tập tiếp theo của《VL》.”

Đồng tử Phó Ấu Sanh kinh ngạc mở lớn: “Sao đột nhiên lại như vậy?”

Văn Đình: “Nghe ý tứ giống như là phía trên cảm thấy Trình Thư Từ không thể gánh nổi doanh thu, cũng không thích hợp bằng em.”

Văn Đình không biết.

Nhưng Phó Ấu Sanh rất rõ ràng, chắc chắn không thể là nguyên nhân này.

Bởi vì Tổng giám đốc điều hành《VL》cho Trình Thư Từ tài nguyên này, làm sao có thể nói đổi liền đổi.

Ngay lúc g Văn Đình trợn tròn mắt.

Điện thoại di động của Phó Ấu Sanh vang lên.

Nhìn tiếng chuông điện thoại mấy năm không vang lên, mí mắt Phó Ấu Sanh khẽ run rẩy.

Dưới ánh mắt nghi hoặc của Văn Đình, đầu ngón tay Phó Ấu Sanh chậm rãi dừng lại trên nút nghe, trong ánh mắt đen nhánh trong suốt mơ hồ có sự mong chờ xẹt qua.

Tuy nhiên.

Giây tiếp theo.

Liền nghe được sự trách cứ cứng nhắc lại nghiêm khắc truyền đến: “Phó Ấu Sanh, con thật sự làm ba thất vọng.”

Đôi môi đỏ mọng của Phó Ấu Sanh hơi nhếch lên, câu nói gọi ba kia còn chưa phát ra.

“Thư Từ muốn chụp ảnh chị em với con, con không muốn thì thôi đi, còn cướp cơ hội của Thư Từ?”

Lông mi Phó Ấu Sanh rũ xuống, che giấu sự thất vọng.

Nhẹ nhàng mở miệng nói: “Là cô ấy cướp…” của con trước.

Lời còn chưa dứt.

Phó Ân Thầm mày bất mãn với cô: “Con ở trong giới giải trí vài năm, trở thành người mà ba cũng không nhận ra nữa rồi, vì cướp lấy cơ hội của Thư Từ, tranh thủ nổi tiếng, thế nhưng mà đắm mình vào trụy lạc chèn ép người thân, ích kỷ lạnh lùng lại thích là mình nổi bật, hoàn toàn không có sự thanh cao của Phó gia chúng ta.”

“Con không xứng làm người của Phó gia chúng ta.”

Năm đó khi bị đuổi ra khỏi nhà, những lời gần như đồng thanh của các trưởng bối một lần nữa vang vọng bên tai Phó Ấu Sanh.

Cô không xứng làm người Phó gia.

Cô ấy không có sự kiêu ngạo.

Không có sự thanh cao từ trong xương cốt.

Khuôn mặt xinh đẹp của Phó Ấu Sanh trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy.

Cô nhắm mắt lại, nghe được sự trách cứ nghiêm khắc hà khắc kia, bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Ba, con đồng ý với ba.”

“Không phải cô ấy muốn chụp ảnh chị em với con sao, con đồng ý.”

Tuy rằng cười, nhưng ánh mắt không hề có nhiệt độ, Trình Thư Từ muốn chụp cùng mình, vậy thì thỏa mãn cô ta.

Nhưng … ảnh chị em?

Từ nhỏ cô ta đã bị cô một đường nghiền ép, sao lại không nhớ lâu, nhất định phải chụp cùng cô, đến lúc đó không biết ai ghê tởm ai.

Không đợi đối phương tiếp tục nói chuyện, Phó Ấu Sanh liền cúp điện thoại.

Đầu ngón tay dừng lại, một giây sau, vẫn là đem số điện thoại mà cô luôn mong chờ vô số lần này kéo đen.

Cô đã mong đợi điều gì trong những năm qua?

Thật lố bịch.

Văn Đình không nghe ra tư vị gì: “Không muốn cười thì đừng cười.”

“Vô luận lúc nào, quyền lên tiếng chỉ có người mạnh mới có thể có được.”

Anh ta đối với gia đình Phó Ấu Sanh cũng chỉ là nghe nói, chỉ biết nhà cô là thư hương thế gia, người trong nhà không đồng ý cho cô gia nhập giới giải trí, cho nên đoạn tuyệt quan hệ với cô.

Nhưng anh ta không ngờ, quan hệ lại kém đến mức này.

“Chỉ có đứng ở đỉnh cao, mới có tư cách làm bất cứ chuyện gì cô muốn làm.”

Phó Ấu Sanh trở lại căn hộ, tắm rửa gần hai tiếng đồng hồ trong phòng tắm.

Ba cô nói rằng cô đã bán thân mình cho đàn ông để giành được vị trí trên cao.

Phó Ấu Sanh liền đoán được là ai giúp cô, cả giới giải trí, ngoại trừ Ân Mặc, còn ai có thể giúp cô, còn ai có năng lực này giúp cô xé tấm bìa này.

Nghĩ đến mình đã xóa Wechat của Ân Mặc.

Phó Ấu Sanh nhập dãy số điện thoại mình ghi nhớ.

Ân Mặc ngồi trong phòng ngủ biệt thự Lộc Hà.

Hơi thở của Phó Ấu Sanh ở chỗ này càng ngày càng nhạt.

Quạnh quẽ đến mức thậm chí đã vào khoảng thời gian giữa mùa hè, Ân Mặc vẫn có thể cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo xâm nhập.

Nhận được điện thoại, Ân Mặc khẽ thở dài: “Sanh Sanh.”

Phó Ấu Sanh rũ mí mắt xuống: “Ân Mặc, là anh sao?”

“Ừ…”

Ân Mặc hiểu được ý trong lời nói của cô, hơi dừng một chút, “Giúp em là chuyện nên làm, đừng suy nghĩ quá nhiều.”

“Không có gì là nên.”

Cũng không có ai đối xử tốt với ai là điều nên làm.

Phó Ấu Sanh nhắm mắt lại: “Ân Mặc, anh muốn gì? Tôi có thể đưa nó cho anh. ”

Cô muốn Trình Thư Từ phải phục cô.

Đổi lại.

Bọn họ xem như đã thanh toán xong nợ cũ.

Trang bìa tạp chí này cô không muốn mất, không phải vì《VL》là một tạp chí hàng đầu, nhưng vì … Đây là tài nguyên mà ba cô muốn cho Trình Thư Từ.

Trong lòng Phó Ấu Sanh nghẹn một hơi.

Đánh lén còn chưa tính, nhưng Trình Thư Từ ngàn vạn lần không nên đụng vào điều kiêng kị của cô.

Quan hệ với Phó gia, chính là điều cấm kỵ lớn nhất của cô.

Cô không muốn nhìn thấy bộ dạng đắc ý của Trình Thư Từ.

Cho nên cô sẽ không cự tuyệt sự giúp đỡ lần này của Ân Mặc.

Ân Mặc im lặng hai giây, muốn nói mình cái gì cũng không muốn.

Nhưng, nghĩ đến tính cách mẫn cảm ngoan ngoãn của Phó Ấu Sanh, Ân Mặc nói: “Ngoại trừ em, anh cái gì cũng không muốn. ”

“Chúng ta…” Được rồi.

Lời còn chưa dứt.

Giọng nói của Phó Ấu Sanh nhẹ đến mức gần như có thể bay đi truyền đến: “Được, vậy anh đến chung cư Cảnh Viên đi.”

Đi đường hết bốn mươi phút, Ân Mặc dứt khoát rút ngắn xuống còn hai mươi lăm phút.

Khi đến chung cư Cảnh Viên, đã là 11 giờ đêm.

Ân Mặc vừa bấm chuông cửa.

Liền nhìn thấy một đôi tay nhỏ nhắn nhỏ nhắn trắng trẻo từ trong căn hộ tối tăm vươn ra, dùng một tay kéo anh vào cửa.

Ân Mặc đối với cô không có phòng bị.

Giây tiếp theo.

Cổ liền bị hai cánh tay mềm mại này vờn quanh, một cơ thể uyển chuyển toát ra mùi thơm ngào ngạt thuận thế treo lên người anh.

Đôi chân dài mảnh khảnh ôm chặt lấy vòng eo gầy gò của anh.

Xúc tu là một mảnh vải lụa mỏng mịn màng, lòng bàn tay nhất thời cảm nhận được làn da ấm áp kia.

“Sanh Sanh…”

Môi mỏng Ân Mặc khẽ mở ra, ôn hương nhuyễn ngọc (*) đột nhiên chủ động lao đến, nhẹ nhàng gọi tên cô.

(*) Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.

Ánh mắt thích ứng với bóng tối, Ân Mặc nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Phó Ấu Sanh, cùng với chiếc váy ngủ thắt nơ trên vai cô.

“Xuỵt, đừng nói gì hết.”

Phó Ấu Sanh đưa một ngón tay lên trước, chống lên cánh môi mềm mại của anh.

Thấy anh im lặng, mới chậm rãi nắm tay anh, chậm rãi nhướng mi, đuôi mắt phiếm hồng lộ ra ý tứ câu người, “Đây không phải là điều anh muốn nhất sao?”

Trong không gian tối đen, Phó Ấu Sanh nhìn thấy đôi mắt của Ân Mặc giống như nhiễm phải bóng tối, đôi môi đỏ mọng đột ngột gợi lên độ cong cực nhạt, không biết là cười hay là đùa cợt.

Tóm lại thứ anh thích chỉ có cơ thể của cô, muốn lấy được cũng chỉ là cơ thể của cô mà thôi.

Thỏa mãn anh, hai người bọn họ thanh toán.

Vốn không muốn phát sinh quan hệ với  Ân Mặc một lần nữa nữa, nhưng mà…

Đối xử với anh như một con vịt (*) cao cấp, hoặc là… Một cây gậy massage vô cảm, dường như cũng không khó chấp nhận như vậy.

(*) Con vịt: ý chỉ như là trai bao.

Hơn nữa, ở trong lòng Ân Mặc cũng xem cô như công cụ không có tình cảm, còn không cần thầy dạy cũng có thể chủ động hầu hạ cô.

Trong bóng tối.

Ngón tay trắng nõn của Phó Ấu Sanh len lỏi vào trong mái tóc ngắn của người đàn ông, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập sắc xuân.