Nhịp Đập Khó Cưỡng

Chương 2: Phơi bày tình yêu



Edit: Sam | Beta: Mây

Người đàn ông chuẩn bị đi vào phòng tắm, đột nhiên xoay người lại.

Phó Ấu Sanh trơ mắt nhìn anh bước lại gần, tự động dán mắt vào cơ bụng rõ ràng, tiếp đó là đường nhân ngư. Ở nơi tối tăm trong căn phòng, ngay tại khoảnh khắc này, cảm giác xâm lược thuộc về người đàn ông dần bủa vây người cô.

Có điều, anh không chờ Phó Ấu Sanh thưởng thức khung hình gợi cảm.

Sau đó.

Cổ tay tinh tế bị ngón tay thon dài của người đàn ông ghim chặt trên gối.

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Không phải em thích nhất chuyện này sao?”

Phó Ấu Sanh cảm nhận độ ấm trên người anh, trái tim cô đập loạn nhịp.

Theo bản năng, cô nâng mí mắt, nhìn cảm xúc trộn lẫn trong đôi mắt anh, cô hoảng hốt chớp mắt một cái.

Đúng vậy.

Trước kia, cô rất muốn dùng việc thân mật kề cận anh, để chứng minh Ân Mặc yêu cô sâu đậm.

Giống như khi hai người càng dán gần nhau, anh sẽ yêu cô nhiều hơn.

Sau này lại.

Phó Ấu Sanh phát hiện, Ân Mặc rất yêu cơ thể cô, chỉ giới hạn từng đó mà thôi.

Cô tham lam… Cô muốn trái tim anh, nhưng người đàn ông này không có trái tim.

Nghĩ thế, đôi mắt Phó Ấu Sanh ngập nước, cô nhắm mắt lại, không nhìn anh nữa.

Ân Mặc không hề để ý, anh khảy nút thắt cổ áo cô mấy cái, hệt như đang trêu đùa sự phản kháng yếu ớt của cô: “Là trách anh không thỏa mãn em sớm hơn à, nên em không mặc những cái váy ngủ đó?”

Bàn tay ma thuật của người đàn ông vuốt ve vành tai cô, mang theo dòng điện, truyền từ vành tai đến gan bàn chân.

Giây tiếp theo.

Hàng lông mi cong vút nhẹ mở, ngoại trừ phản ứng cơ thể, còn có đôi mắt ướt át, cố thể hiện nói: “Đúng vậy, phần cứng không được, kỹ thuật không tốt, hằng năm không chịu trở về nhà, không thỏa mãn được người phụ nữ của mình, Ân tổng nói còn không biết xấu hổ.”

Mắt Ân Mặc âm u, môi mỏng thong thả để lại hai chữ, thấm vào tâm can cô: “Tốt lắm.”

“Hôm nay, anh nhất định sẽ làm bà Ân vừa lòng.”

Nghe được mùi nguy hiểm rình rập khi người đàn ông gọi cô là bà Ân, Phó Ấu Sanh ngây người một lát, mỗi lần anh tra tấn cô trên giường mới nhớ tới cô là vợ anh. Không phải ngày thường anh gọi cô là Phó tiểu thư rất thuận miệng sao.

Cảm nhận ánh mắt dao động của cô, bỗng nhiên Ân Mặc thấp giọng cười.

“Ghen tị?”

“Em nên hiểu rõ, anh chỉ đối xử như vậy với em.”

Ân Mặc cầm cổ tay của cô, bàn tay người đàn ông thô ráp dán vào lòng bàn tay mềm mại cùng với nhiệt độ nóng bỏng.

Anh cất giọng vô cùng lạnh lẽo, không thèm che giấu.

Bên tai là tiếng cười nhẹ, Phó Ấu Sanh cắn chặt môi dưới, không nghĩ mình có thể tha thứ cho anh một cách dễ dàng được.

Phó Ấu Sanh muốn tránh khỏi lòng bàn tay chặt chẽ kia.

Ký ức ngày xưa ùa vào tâm trí cô, vành tai trắng như ngọc chợt đỏ ửng.

Mỗi khi cô nháo nhào với Ân Mặc, chỉ cần anh chủ động thân mật cùng cô, cơ thể cô đã bắt đầu hùa theo nhịp điệu của anh.

Phó Ấu Sanh không kịp đè nén trái tim mình thôi đập mạnh, cô giãy giụa: “Em không có ghen!”

Cô không muốn thừa nhận trước Ân Mặc.

Vì một cuộc điện thoại mà biến cô thành người phụ nữ ghen tuông bậy bạ.

“Còn cãi bướng.”

Ân Mặc cúi người hôn cô, so với thân mật thì đúng hơn là cọ xát vào tâm trí cô.

Anh không kiên nhẫn, tháo một loạt nút thắt. Ân Mặc dùng lực, mở nút áo cuối cùng.

Rầm.

Bóng đêm càng dày đặc.

Mùi hương ngọt ngào vốn bao trùm trong căn phòng ngủ, giờ đã thay thế bằng hương vị khiêu gợi.

Đầu óc Phó Ấu Sanh trống rỗng, cô không nghe được bất cứ âm thanh gì.

Tuy nhiên, tiếng người đàn ông nói chuyện bên tai cô lại nghe rõ mồn một: “Phần cứng của anh được không, bây giờ biết sai rồi sao?”

Phó Ấu Sanh mất giọng, nói không nên lời.

Thấy hốc mắt hồng hồng của cô, còn chịu đựng không muốn khóc trước mặt anh. Đôi mắt Ân Mặc thâm sâu, che kín ham muốn chinh phục của người đàn ông.

Anh càng muốn chiêm ngưỡng, khi cô khóc sẽ đẹp như thế nào.



Xuyên thấu qua bức màn ra khe hở bên ngoài, màn đêm buông xuống.

Người đàn ông khoác áo ngủ màu đen, bình tĩnh che lại thân hình đầy dấu vết, bước đến cửa phòng còn nhìn thoáng qua Phó Ấu Sanh nằm trên giường: “Bà Ân, hài lòng chưa?”

Tiếng cười cợt dễ dàng kích thích tiếng lòng cô, thật hài hước.

Mái tóc đen nhánh của Phó Ấu Sanh nhễ nhại mồ hôi, tản đều ra chiếc gối nằm màu trắng tuyết. Cô khóc ướt cả gối, hơi ghét bỏ nên từ từ dịch sang chỗ khô ráo.

Ân Mặc là người đàn ông chó, ban ngày áo quần chỉnh tề, đến buổi tối rất cố chấp ác liệt. Mỗi lần cô không khóc lóc hay không nói lời tốt đẹp, anh tuyệt đối không buông tha cho cô.

Xong việc, Phó Ấu Sanh cảm giác cô chính là mỹ nhân ngư thiếu nước, có nhu cầu cấp bách cần bổ sung.

Nhưng lần này, cả người cô không nhúc nhích được, một hồi lâu mới động đậy.

Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, qua loa lấy lệ: “Hài lòng, khen thưởng năm sao, mang rác rưởi ra ngoài đi.”

Không nói được nhiều, gần như kiệt sức.

Ân Mặc đang chỉnh lại đai lưng áo ngủ: “?”

À, khen thưởng năm sao?

Vẻ mặt người đàn ông kỳ quái, anh nhìn người phụ nữ đang giả vờ ngủ, trong đầu nhớ tới lần đầu tiên gặp cô, khuôn mặt non nớt có thể vắt ra nước, lại một hai phải giả làm cô gái trưởng thành.

Nhà họ Phó nổi danh là thư hương thế gia ở Nam Thành, đời đời đều là bề dày lịch sử nức tiếng: người làm trong ngành giáo dục, nghệ thuật gia… Ở trong mắt người thường, bọn họ thú vị cực kỳ.

Phó Ấu Sanh được Phó gia nuôi lớn, từ nhỏ đã kế thừa tổ tông Dương Xuân Bạch Tuyết (*) phong nhã, một cô gái nhỏ mười mấy tuổi phải khắc sâu quy củ, nề nếp tận xương cốt.

(*) [阳春白雪; Dương Xuân Bạch Tuyết] hay còn gọi là [阳春古曲; Dương Xuân Cổ Khúc] là một cổ khúc trứ danh, tương truyền là được sáng tác vào thời chiến quốc, là một nhạc khúc cao nhã của nước Sở. Cre: Hậu cung Như Ý truyện 后宫如懿传.

Tầm mắt Ân Mặc dừng trên đuôi mắt màu đỏ quyến rũ của cô, khẽ hừ một tiếng, là do anh đè ép thứ gọi là nề nếp lên người cô gái nhỏ ấy, tay cầm thước chỉ dạy cô thành người phụ nữ có tâm hồn sinh động như bây giờ.

Ân Mặc chưa bao giờ hoài nghi tầm quan trọng của Phó Ấu Sanh đối với anh.

Người đàn ông khẳng định chắc chắn, Ân Mặc không ngại lời cô nói, anh rời khỏi phòng ngủ, mang túi đựng đồ dùng tránh thai và khăn giấy đi ra ngoài.

Anh rời mắt nhìn đống đồ phế phẩm, khóe môi Ân Mặc thả lỏng, anh rất hài lòng về kỹ thuật và phần cứng ban nãy của mình.

Phó Ấu Sanh không hề biết rằng, người nào đó đã ôm công lao “tự tạo nên” rồi mang đi.

Cô chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi.

Dưới lầu.

Rạng sáng lúc bốn giờ rưỡi, ánh trăng xuyên qua cửa sổ ở phòng khách, từng tia sáng rải đầy mặt đất.

Dáng người thon dài của Ân Mặc dựa vào bàn ăn, anh lẳng lặng nhìn hơi nước lượn lờ bốc hơi, đến khi bình siêu tốc phát ra tiếng ùng ục nhỏ.

Nước sôi rồi.

Ân Mặc cầm bình nước, đổ đầy một ly nước ấm, chuẩn bị mang lên lầu.

Mới vừa đến cửa nhà ăn, anh lơ đãng liếc thùng rác nằm trong góc, chớp mắt một cái.

Anh biết, tối qua là ngày đầu tiên anh về nhà sau chuyến công tác, nguyên nhân Phó Ấu Sanh quên làm bữa tối cho anh, hẳn là do cô tức giận.

Nghĩ tới cuộc điện thoại khiến cô khó chịu, đôi mắt Ân Mặc không chút mảy may dao động.

Lòng bàn tay người đàn ông dán lên thành ly, cảm nhận độ ấm. Một lát sau, anh đặt ly nước trên bàn ăn một lần nữa.

Anh khinh thường loại tranh giành tình cảm không có ý nghĩa này, còn lãng phí thời gian của anh.

Ân Mặc tay không, anh lướt qua phòng ngủ chính, cất bước đến thư phòng.

Đèn tường hắt lên khuôn mặt đẹp trai, tôn lên làn da trắng nõn lạnh lùng, không rõ sắc mặt anh như thế nào.

Chờ Phó Ấu Sanh tỉnh lại, mũi chân vừa chạm vào sàn nhà lạnh lẽo, cô liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang vọng.

Cô cầm điện thoại: “Chuyện gì?”

“Tối nay lúc 7 giờ, hội quán 198 có tiệc rượu, tổng giám đốc Chu Khanh Hòa của TN thuộc khu vực châu Á – Thái Bình Dương cũng tham dự. Nhớ mặc sườn xám, ông ấy rất có hứng thú với trang phục truyền thống. Tôi vất vả lắm đấy, cô nhất định phải lấy được một ít đại ngôn.”

Văn Đình không cho Phó Ấu Sanh có cơ hội từ chối, nhanh chóng cúp điện thoại.

Phó Ấu Sanh nhìn màn hình tối đen: “…….”

Cô có nói không đi à?

Nhớ lại giọng nói của Triệu Thanh Âm hôm qua, từ trước đến nay Phó Ấu Sanh chưa từng có tham vọng, đột nhiên dâng lên niềm phân chia thắng bại trong lòng.

Việc một người phụ nữ khác mưu đồ thông đồng với ông xã mình không thể lấn át được lí trí cô.

Phó Ấu Sanh gọi lại cho Văn Đình, cô xuống lầu. Trên hành lang, cô vô ý nhìn về phía cửa thư phòng, bên trong sáng đèn nhưng cô lướt qua, đi thẳng đến nhà ăn.

Cô bưng ly nước sôi để nguội mà người kia để quên, độ ấm còn khá tốt, uống thêm mấy ngụm.

Đúng lúc Văn Đình gọi điện: “Không phải cô gọi để từ chối đấy chứ?”

“Đây là cơ hội cuối cùng, cô muốn Triệu Thanh Âm cướp mất đại ngôn sao?”

Trước hết nên tiếp xúc với đoàn đội TN, nơi Triệu Thanh Âm không thể đụng đến.

Phó Ấu Sanh che giấu cảm xúc của mình, bưng ly nước ấm, hỏi: “Trông tôi giống người sẽ từ chối à?”

Thái độ này khiến Văn Đình an tâm: “Đầu óc cô được khai sáng trong một đêm ngắn ngủi sao, nghĩ thông suốt rồi.”

Anh ta cho rằng Phó Ấu Sanh là người vô dục vô cầu, rốt cuộc là từ bao giờ thế nhỉ.

Phó Ấu Sanh nhìn phòng bếp trống rỗng, không chút ấm áp.

“Đợt lát nữa anh đến đón tôi, nhớ mang theo bữa sáng lại đây.”

Ân Mặc là người đàn ông chó, coi nhà như nghỉ khách sạn, ngủ xong rồi đi, đến cả nói chuyện cũng không muốn nói hai câu, chắc chắn sẽ không dùng bữa sáng với cô.

Một nhà tư bản lấy thời gian để kiếm tiền.

Phó Ấu Sanh rũ mắt, nở nụ cười nhạt nhẽo.

Văn Đình gấp rút nói: “Chỉ cần cô nỗ lực trong sự nghiệp, sau này tôi sẽ mang giúp cô bữa sáng, bữa trưa, bữa tối.”

“Không đúng, tối qua chồng cô không về nhà ngủ sao?”

“Mới 5 giờ sáng mà cô đã dậy rồi?”

Phó Ấu Sanh: “Chúng tôi là quan hệ vợ chồng thuần khiết, anh đừng nói quá lên.”

“Chậc chậc chậc.”

Nghe được giọng điệu trêu đùa của Văn Đình, Phó Ấu Sanh: “Không nói nữa, gặp mặt rồi nói.”



Tháng sáu ở Bắc Thành, buổi tối lúc 7 giờ, bầu trời đã hoàn toàn tối đen.

Phó Ấu Sanh mặc một bộ sườn xám, lớp vải dệt, tơ lụa mỏng manh như nước để lộ dáng người tinh tế uyển chuyển. Khi cô ngước mắt nhìn, đuôi mắt thấm nhuần vẻ phong tình, không thể che giấu được nét đẹp động lòng người của cô.

Văn Đình đã uống mấy ly rượu, anh ta canh giờ vừa chuẩn, đứng đợi ở cửa hội quán, nhìn ánh đèn neon hắt lên nữ minh tinh xinh đẹp: “Phó Ấu Sanh đến rồi à, đêm nay trông cô hoạt sắc sinh hương (*) thật đấy.”

(*) Hoạt sắc sinh hương: Hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của phụ nữ (Ẩn dụ so sánh).

“Anh uống nhiều lắm à?” Phó Ấu Sanh lơ đãng ngửi thấy mùi rượu trên người anh ta, liếc mắt một cái hỏi.

Văn Đình vẫy vẫy tay: “Đi thôi, để tôi giới thiệu cô với Chu tổng, cũng không uống nhiều đâu.”

Phó Ấu Sanh đáp nhẹ, thướt tha yểu điệu, giày cao gót bước lên bậc đá cẩm thạch, đi cùng anh ta vào hội quán.

Cẳng chân tuyết trắng nương theo bước đi thoắt ẩn thoắt hiện, tràn ngập vẻ quyến rũ đối với người đàn ông.

Bằng điều kiện ưu việt vốn có của cô, đương nhiên Văn Đình muốn trợ giúp cô, nếu không thì sẽ rất tiếc dáng người băng cơ ngọc cốt (*) như thế này.

(*) Băng cơ ngọc cốt: Hình dung da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng của người đẹp. Cre: Từ điển Hán Việt.

Hội quán tọa lạc tại tấc đất tấc vàng ở trung tâm thành phố Bắc Thành, là nơi xa hoa số một số hai, có tính bảo mật rất cao.

Phó Ấu Sanh đi vào, hội quán được tân trang theo lối kiến trúc lâm viên Trung Quốc, sạch sẽ, thanh tịnh.

Còn Văn Đình vẫn lải nhải bên tai cô về món ăn yêu thích của tổng giám đốc của TN thuộc khu vực châu Á – Thái Bình Dương: “Ông ấy đam mê kiểu xưa cũ Trung Quốc, nhưng thật ra khi cưới phu nhân họ Dương, vị này cũng có chung sở thích như chồng, rất hứng thú với sườn xám của chúng ta.”

Mở cửa phòng.

Lọt vào tầm mắt là một người đàn ông mặc trang phục Tôn Trung Sơn.

Văn Đình lập tức nhắc nhở: “Ấu Sanh, vị trước mặt là người tôi thường nói đến, Chu tổng của TN thuộc khu vực châu Á – Thái Bình Dương.”

Phó Ấu Sanh mỉm cười lịch sự: “Chu tổng, chào ngài, tôi là Phó Ấu Sanh.”

Chu Khanh Hòa nhìn chiếc sườn xám trên người Phó Ấu Sanh, thanh lịch, tao nhã, ông bắt đầu có ấn tượng tốt về cô gái này: “Phó tiểu thư, chào cô.”

Ngoại trừ ba người, trong căn phòng còn có những người đàn ông tây trang giày da khác.

Chờ Phó Ấu Sanh vào phòng, bọn họ cùng đứng dậy chào Chu Khanh Hòa: “Nếu Chu tổng có khách thì chúng tôi xin phép đi trước.”

Chu Khanh Hòa đáp lại: “Vậy đi thong thả.”

Nhìn đám người rời đi, Phó Ấu Sanh: “Do chúng tôi quấy rầy đến Chu tổng sao?”

Chu Khanh Hòa thích những người trẻ tuổi có niềm đam mê với văn hóa Trung Quốc, đặc biệt là chiếc sườn xám được Phó Ấu Sanh tôn lên vẻ đẹp của nó, ông kiên nhẫn nói: “Không sao, nói xong rồi.”

Ông chuyển đề tài: “Nghe nói Phó tiểu thư hiểu biết nhiều về sườn xám, phu nhân nhà tôi cũng rất thích.”

Phó Ấu Sanh hơi mỉm cười: “Thật trùng hợp.”

Thế là, Phó Ấu Sanh và Chu Khanh Hòa tiếp tục đề tài sườn xám. Truyện Đông Phương

Cuối cùng, Phó Ấu Sanh còn giới thiệu Chu Khanh Hòa nhà thiết kế sườn xám tư nhân của cô.

Văn Đình đứng một bên phụ họa nhưng chưa quên công việc ngày hôm nay: “Người phát ngôn trước kia của TN thuộc khu vực châu Á – Thái Bình Dương từng trò chuyện với Ấu Sanh, cũng cảm thấy trên người Ấu Sanh có khí chất cổ điển, rất phù hợp thiết kế mới của TN.”

Chu Khanh Hòa cũng nghĩ Phó Ấu Sanh không tồi chút nào: “Đúng là rất phù hợp.”

“Khí chất của Phó tiểu thư hợp với thiết kế mới của TN, thật ra điều đó càng tăng thêm sức mạnh cho chúng tôi.”

Đều là những người thông minh, nói phải biết điểm dừng, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra.

Bất tri bất giác đã trôi qua hai tiếng đồng hồ, Chu Khanh Hòa và Phó Ấu Sanh trò chuyện rất vui vẻ, thậm chí ông còn hẹn lần sau sẽ giới thiệu cô với phu nhân.

Chu Khanh Hòa có việc bận nên rời đi trước, trong căn phòng chỉ còn Văn Đình và Phó Ấu Sanh.

Văn Đình rót ly nước: “Gấp chết tôi rồi.”

“Sợ cô vấp phải chướng ngại vật trong lúc quan trọng.”

Phó Ấu Sanh liếc anh ta một cái.

Văn Đình nghĩ đến lời Chu Khanh nói, tự mình rót rượu cho cô: “Tới đây, chúc mừng cô.”

“Hợp đồng chưa có, chúc mừng cái gì.”

“Với lại… Tôi không uống rượu.”

Phó Ấu Sanh nhìn ly rượu Champagne nồng độ thấp trước mặt.

Văn Đình: “Cô không uống thì tôi uống.”

Anh ta vừa uống vừa mở điện thoại, báo cáo tiến độ đến phòng làm việc.

Văn Đình: [Đại ngôn bên TN có tiến triển, chỉ cần nữ minh tinh nhà ta có tâm với sự nghiệp, chắc chắn việc lấn át Triệu Thanh Âm không thành vấn đề.]

Tuy Phó Ấu Sanh dựa lưng vào công ty giải trí có tiếng tăm lừng lẫy, nhưng cô sắp bước vào con đường Tiểu hoa đán nên cũng thành lập phòng làm việc cá nhân, trừ cô và người đại diện Văn Đình, còn có hai trợ lý, một tài xế, một chuyên viên trang điểm.

Cơ mà, trăm triệu lần không nghĩ tới.

Văn Đình vừa báo cáo xong tin này.

Trợ lý công tác Tiểu Nặc liên tục gửi tin trên Weibo: [Anh xem hot search đi, nổ tung rồi!]

[Vén màn câu chuyện tình yêu giữa Triệu Thanh Âm và Ân tổng tập đoàn Thắng Cảnh ra ngoài ánh sáng.]

[Có Ân tổng làm chỗ dựa vững chắc, đại ngôn TN có thể bỏ qua Triệu Thanh Âm sao!]

Đồng tử Văn Đình co chặt, nhanh chóng ấn vào.

Chuyển đến giao diện Weibo, quả nhiên, hot search đứng đầu là —– Tình yêu của Triệu Thanh Âm và Ân Mặc. Phía sau kèm theo kí tự “Hot”.

“!”

Văn Đình mắng một câu.

Vừa mới nhìn ánh rạng đông, bên kia Triệu Thanh Âm công khai tình cảm, chính điều đó đã hủy diệt toàn bộ công sức của anh ta.

Phó Ấu Sanh nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ quái.

Ngày thường Văn Đình khá nghiêm túc, khi có chuyện, anh ta lại mắng thô tục một tiếng, cho dù nó rất nhỏ.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Phó Ấu Sanh quan sát màn hình điện thoại, giữa mày nhíu chặt: “Triệu Thanh Âm và Ân Mặc? Không có khả năng.”

Nghe giọng điệu chắc nịch của cô, Văn Đình quơ quơ điện thoại: “Sao lại không có khả năng, video chỉ ngắn 8 giây có chứng thực, bằng không thì truyền thông đâu dám phát tán.”

Phó Ấu Sanh lắc đầu: “Triệu Thanh Âm ăn vạ.”

Tuy cô thường xuyên ghen những người phụ nữ khác vì Ân Mặc, nhưng nhiều năm qua, Ân Mặc luôn giữ mình trong sạch. Mỗi lần anh đi công tác về, giống như con sói đói mấy năm, bên ngoài ra vẻ nhẫn nhịn vô cùng lợi hại.

Anh muốn có ong bướm vây quanh, nếu có thì thể lực anh không thể nào tốt như vậy được.

Giây tiếp theo, chờ video sau.

Phó Ấu Sanh cảm thấy bản thân mình bị vả mặt.

Video 8 giây ngắn ngủi, trong một căn phòng riêng ở nhà hàng, Triệu Thanh Âm ưu nhã ngồi bên cạnh Ân Mặc. Khi đứng dậy, khoảng cách giữa hai người rất gần, tựa như tình yêu cuồng nhiệt của cặp tình nhân, mà đối diện, là ba mẹ Ân Mặc.

Đương nhiên đây là tình huống vợ chồng trẻ, hay nói đúng hơn là vợ chồng trẻ chưa kết hôn đi gặp trưởng bối.

Ba mẹ Ân Mặc là nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, đặc biệt là mẹ Ân. Bà là một nữ cường nhân xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, từ khi nhận được xô vàng đầu tiên cho tới bây giờ, bà vẫn là người máu mặt truyền kỳ.

Chỉ cần dân mạng có tâm, có thể đào ra thân phận bọn họ.

Chín năm nay, Ân Mặc chưa từng dẫn cô bước vào cửa Ân gia gặp người lớn.

Lý do rất đơn giản, anh lười đối phó với ba mẹ.

Cô tưởng tính cách Ân Mặc trời sinh lạnh nhạt, không có tình cảm với người trong nhà, chán ghét quy củ gia tộc, anh cũng không muốn nhắc tới nó.

Lúc này, Ân Mặc dẫn Triệu Thanh Âm gặp người lớn, Phó Ấu Sanh nghĩ thầm, thật ra anh không để cô bước vào gia đình anh mà thôi.

Cảm xúc dồn dập trong ngực cô, tùy ý đánh sâu vào thần kinh mỏng như cánh ve.

“Bang…”

Thiếu chút nữa, ngón tay Phó Ấu Sanh đã làm rơi ly Champagne trước mặt.

Cô giữ được ly rượu, không nhận thấy chất lỏng lạnh lẽo rơi trên cổ tay mình, cô nâng ly rượu, uống một ngụm lớn.

Uống xong Champagne, Phó Ấu Sanh sờ bình rượu Khai Phong trên bàn, đổ vào ly.

Một ly lại một ly, chất lỏng lần lượt chảy xuống yết hầu cô, nhờ rượu mới có thể giúp cô bình tĩnh lại được.

Hai con ngươi hoảng hốt, không chú ý đến rượu vang đỏ thường tác dụng chậm.

Càng uống nhiều.

Bỗng nhiên, cô bị sặc: “Khụ khụ khụ.”

Văn Đình đang xem hot search, anh ta ngẩng đầu, nhanh tay đoạt lấy ly rượu của cô.

“Chỗ dựa của Triệu Thanh Âm quá mạnh, chúng ta không có khả năng phản kháng, cũng không đến mức cô phải mượn rượu giải sầu đấy chứ.”

Anh ta nhìn đôi mắt óng ánh nước của Phó Ấu Sanh, cô đã say chếnh choáng, đầu đau nhức.

Bình rượu vang đỏ ngày càng ít, anh ta nhớ không lầm thì nó còn hơn một nửa mới đúng.

Cô uống nhiều quá rồi!

Văn Đình cất điện thoại: “Đi đi đi, tôi đưa cô về nhà.”

Phó Ấu Sanh đẩy tay Văn Đình, đầu trở nên choáng váng như muốn ngất đi.

Cô đỡ trán, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Ấu Sanh ửng đỏ: “Tôi không quen anh, tôi không đi theo anh đâu.”

“Anh buông tôi ra, tôi muốn gọi người khác.”

“Cứu mạng, có ông chú định lừa bán thiếu nữ nhà lành.”

Văn Đình giơ tay lên, không dám đụng vào cô: “!!!”

“Tổ tông, bà nội của tôi ơi, ngài đừng la, đám người kia sẽ nâng chúng ta lên đầu hot search đêm nay đó!”

Phó Ấu Sanh hiểu, bộ dạng này mà bị chụp lén, dân mạng sẽ cắt ghép như thế nào.

#Mỹ nhân sườn xám mang khí chất cổ điển – Phó Ấu Sanh: đêm khuya uống rượu điên cuồng, đánh bay hình tượng#

Càng nghĩ, càng thấy sợ hãi.

Cô ngồi cách anh một khoảng xa, đề phòng rất có tâm.

Hai người tạm đình chiến.

Văn Đình đau đầu: “Rốt cuộc làm cách nào cô mới bằng lòng để tôi đưa về nhà?”

Hàng mi dài của Phó Ấu Sanh run rẩy: “Tôi không muốn để người đàn ông khác đưa về, chỉ có chồng tôi mới được thôi.”

“Chồng tôi đâu?”

Phó Ấu Sanh lục lọi trong túi xách, tìm điện thoại.

“Này, chồng ơi.”

Ba giây sau.

Phó Ấu Sanh không nghe thấy tiếng trả lời, đôi mắt ngập nước, một chuỗi nước mắt tí tách rơi, theo đó là tiếng khóc nức nở của cô: “Chồng tôi qua đời rồi ư, anh ấy không bắt máy.”

Văn Đình: “….”

“Cô chưa mở khóa điện thoại kìa.”

Phó Ấu Sanh lập tức ngừng khóc: “Ồ.”

Đã mở khóa.

Khóe môi Văn Đình co giật, yên lặng mở điện thoại quay hình, chờ cô tỉnh táo lại vào ngày mai, xem thử con sâu rượu này, tương lai còn dám uống rượu bậy bạ nữa không.

Đây là kết quả cho việc uống gần hết một chai rượu vang đỏ!

Phó Ấu Sanh nghe được tiếng nhận máy quen thuộc, cô hài lòng tươi cười: “Được rồi.”

Giây tiếp theo.

Giọng nói lạnh như băng của Ân Mặc truyền tới tai cô: “Có chuyện gì?”

Người đàn ông bình tĩnh nói từ đầu dây bên kia làm Phó Ấu Sanh không vui vẻ chút nào: “Tới đón em! Anh ngủ với em lâu như thế, anh dám không tới thử xem, em sẽ, sẽ viết lên mộ anh… Nguyên nhân chết của Ân Cẩu Đản: Do lạnh nhạt với vợ mình nên bị thiên lôi đánh, sau đó vỡ tan tành không còn một mảnh.”