Nhịp Đập Khó Cưỡng

Chương 38: Dán nhãn bà Ân



Edit: Mây

Bay từ Bắc Thành đến Nghi Thành thì cũng mất khoảng ba tiếng rưỡi.

Hơn nữa cộng với thời gian di chuyển đến sân bay, thì cũng phải mất hết sau tiếng đồng hồ.

Thư ký Ôn đặt chuyến bay gần nhất đến Nghi Thành.

Chiếc Maybach chạy trên đường nhanh như bay, khung cảnh hai bên đường phố đã trở thành những mảnh vỡ.

Bầu không khí trong xe có hơi nặng nề.

Thư ký Ôn  ho nhẹ một tiếng:

“Ân tổng, anh muốn đi gặp phu nhân sao?”

Ân Mặc ngồi ngay ngắn, khuôn mặt lạnh lùng, giống như nước đá cũng có thể chảy ra được, lông mày nhướng lên, hờ hững nhìn anh ta.

Bị ánh mắt này của Ân tổng nhìn làm cho trong lòng cảm thấy hoảng hốt.

Thư ký Ôn lập tức trả lời: “Chuyện phu nhân tham gia chương trình giải trí tình yêu, vừa mới lên hot search.”

Tuyệt đối không phải là anh ta đã được biết từ trước mà không nói cho Ân tổng biết.

Lá gan của anh ta đâu có lớn đến vậy.

“Chương trình giải trí này là do Thăng Cảnh chúng ta đầu tư……” Thư ký Ôn nuốt nước miếng, đang vô cùng muốn xách người phụ trách đầu tư cho hạng mục này đánh một trận.

Lén lút liếc mắt nhìn Ân tổng.

Thư ký Ôn nói tiếp: “Cũng không biết người lại không có mắt nhìn như vậy, ngay cả chương trình giải trí tình yêu này cũng đầu tư, trở về chắc chắn phải lập tức trừ lương người đó!”

“Chương trình giải trí tình yêu?”

Khớp xương ngón tay của Ân Mặc lơ đãng gõ gõ vào máy tính xách tay đang đặt trên đầu gối.

Phát ra âm thanh nặng nề, làm cho thư ký Ôn kinh hồn bạt vía.

Sau đó lấy điện thoại di động ta, phổ biến một vài thông tin về chương trình giải trí tình yêu cho ông chủ nhà mình.

Thuận tiện xem hot search.

Ân Mặc liếc mắt nhìn hot search trên Weibo trong điện thoại di động của thư ký Ôm, đôi môi mỏng xuất hiện một nụ cười lạnh lùng: “Cho nên, Thẩm Hành Chu đã lưu lạc đến nỗi phải tham gia vào chương trình giải trí tình yêu để tìm đối tượng?”

“Đúng vậy!”

Thư ký Ôn đột nhiên nhanh trí, lập tức gật đầu, “Thẩm Hành Chu làm sao có thể so sánh được với sức hấp dẫn mê người của Ân tổng, muốn thoát khỏi độc thân, chỉ có thể dựa tổ tiết mục.”

Nhìn thấy hình ảnh Thẩm Hành Chu đưa quả quýt cho Phó Ấu Sanh.

Ân Mặc: “Cô ấy là con nít sao?”

Bị một quả quýt mà có thể dỗ dành đến mức mặt mày hớn hở như vậy sao?

Hay là bình thường anh không cho cô ăn uống no đủ.

“Nhưng mà khi gu thẩm mỹ của phu nhân online, chắc chắn sẽ không thể bị viên đạn bọc đường này mê hoặc được.” Thư ký Ôn lập tức nói, “Cái này nhất định là đang diễn, không sai, nhất định là kỹ thuật diễn của phu nhân quá tốt.”

Ân Mặc xua tay.

Ý bảo thư ký Ôn nhanh chóng lấy điện thoại đi, anh không muốn xem, cay mắt.

Xoa xoa đuôi lông mày.

Lúc Ân Mặc nhắm mắt lại, mi tâm cũng nhíu chặt lại.

Thư ký Ôn thấy vậy lại nơm nớp lo sợ, thấp giọng bổ sung: “Vừa rồi tôi đã liên lạc với phía tổ tiết mục, lúc phu nhân ký hợp đồng đã cố ý đánh dấu đặc biệt, có thể yêu đương với khách mời.”

“Tiết mục tổ mời phu nhân tham gia, chủ yếu là vì lưu lượng của phu nhân…… Lúc đầu phu nhân cũng không có ý định tham gia chương trình đó.”

Nghĩ đến tin nhắn lúc trước do Văn Đình gửi đến, nói phu nhân từ chối đầu tư của Ân tổng bọn họ.

Thư ký Ôn lại nuốt nước miếng: “Phu nhân tham gia chương trình này, chắc là vì thiếu tiền.”

“Tổ tiết mục trả cát xê cho phu nhân cũng rất cao.”

Mặt Ân Mặc không cảm xúc.

Trong đầu hiện ra dáng vẻ Phó Ấu Sanh đơn thuần mỉm cười với Thẩm Hành Chu cười.

Có phải là cô đang diễn hay không.

Người khác không biết, nhưng anh còn không biết sao.

Cô đối với người đàn ông này, rõ ràng là tin tưởng.

Tin tưởng giống như cô lúc trước luôn ỷ lại vào anh vậy.

*

Cùng lúc đó.

Phó Ấu Sanh đang ở trong biệt thự, chuẩn bị cơm trưa cũng với các khách mời khác.

Cùng nhau ăn cơm là cách thức tốt nhất để gia tăng sự quen thuộc.

Hai nữ minh tinh khách mời, hai khách mời nữ ngoài giới, ngoại trừ Phó Ấu Sanh ra, ba người còn lại đều biết nấu cơm.

Ngay cả Triệu Thanh Âm trong khoảng thời gian tham gia các chương trình giải trí này, cũng học được một chút.

Phó Ấu Sanh đứng bên cạnh bàn nấu ăn, có hơi do dự.

Triệu Thanh Âm không nhịn được, vẻ mặt không kiên nhẫn nhưng vẫn phải dịu dàng nói: “Nếu cô không biết làm thì cứ đi ra ngoài nghỉ ngơi đi.”

Đừng đứng ở đây chỉ thêm vướng tay vướng chân.

Đương nhiên, sau những lời này, trước mắt ống kính, Triệu Thanh Âm không dám nói ra miệng.

Phó Ấu Sanh đương nhiên nghe được ra tới hàm ý trong lời nói của Triệu Thanh Âm.

Cô cũng không ngờ được.

Tham gia chương trình giải trí tình yêu mà cũng phải tự mình nấu cơm.

Cơn ác mộng xuống bếp vẫn không thể chạy thoát được.

Thẩm Hành Chu vừa thay quần áo xong, bình tĩnh xắn tay áo đi xuống.

Cánh môi có hình dáng đẹp hiện lên độ cong nhàn nhạt: “Công chúa nhỏ không xuống bếp được là rất chuyện bình thường.”

Triệu Thanh Âm bị nghẹn lại một chút.

Phó Ấu Sanh thì xem như công chúa nhỏ gì chứ, không có mệnh công chúa, thế mà lại mắc bệnh công chúa.

Thẩm Hành Chu trực tiếp đi đến bên cạnh Phó Ấu Sanh: “Anh dạy cho em làm.”

Dựa theo tâm tư của Thẩm Hành Chu, Phó Ấu Sanh căn bản không cần phải học bất kỳ kỹ năng nấu nướng gì, nhưng mà…… Nhiều máy quay như vậy, cũng không thể cứ để cô mãi làm một người ăn không ngồi rồi, còn những người khác làm việc.

Đảng phải để cho cô giả vờ học một chút vậy.

Nói xong, Thẩm Hành Chu đi đến một nói máy quay không thể nhìn thấy được, nhìn Phó Ấu Sanh cong môi mỉm cười.

Mặc dù hai người đã nhiều năm không gặp, nhưng khi gặp lại lần nữa vẫn ăn ý như trước.

Phó Ấu Sanh hiểu được ý của anh ta.

Tuy rằng không cần học nhưng vẫn thành thật đi theo phía sau Thẩm Hành Chu.

Triệu Thanh Âm ở bên cạnh thấy như vậy không nhịn được vô cùng tức giận.

Cảm thấy rốt cuộc là Phó Ấu Sanh có cái gì hấp dẫn mà lại có thể thu hút được những người đàn ông xuất sắc, anh Ân Mặc còn chưa tính, bây giờ ngay cả khách mời đẹp nhất trong số đó, người đàn ông ưu tú nhất, cũng đối xử ân cần với cô.

Con dao cắt rau theo bản năng dùng sức.

Mấy vị khách mời bên cạnh im lặng vài giây, sau đó mỗi người lại làm việc mình nên làm.

Phó Ấu Sanh nhìn động tác lưu loát của Thẩm Hành Chu khi xuống bếp.

Cảm thấy anh ta ở nước ngoài có lẽ là phải chịu không ít cực khổ, ngay cả xuống bếp cũng biết.

Trước kia khi ở nhà, anh ta chính là đại thiếu gia mười ngón không bao giờ dính nước.

Thẩm gia và Phó gia đều là danh môn thư hương, đều có chủ trương đàn ông cách xa nhà bếp.

“Như thế nào, không phải là sang ngưỡng mộ anh trai đó chứ.” Thẩm Hành Chu trêu chọc nói.

Phó Ấu Sanh: “Không ngờ được bây giờ ngay cả cái này mà anh cũng biết.”

Thẩm Hành Chu cười nhìn cô nói: “Năm đó lúc rời đi không phải đã đồng ý với em, lần sau gặp lại sẽ khiến cho em phải nhìn anh với cặp mắt khác rồi sao.”

Nghĩ đến những năm gần đây báo chí đưa tin về Thầm Hành Chu.

Phó Ấu Sanh than khẽ thở dài một tiếng: “Anh đã rất tốt rồi.”

Một mình vì để thoát khỏi sự trói buộc của gia tộc, một mình dũng cảm, lưu lạc ở nơi đất khách quê người, còn có thể xây dựng được sự nghiệp như vậy, có thể tưởng tượng ra được khoảng thời gian đó đã chịu biết bao nhiêu khổ cực mới có thể có được ngày hôm nay.

“Thẩm tiên sinh, thì ra anh và Phó tiểu thư có quen biết nhau.”

Một người đàn ông khác trong nhóm khách mời người ngoài giới giải trí với Thẩm Hành Chu tò mò hỏi.

Lời kia vừa thốt ra khỏi miệng.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn qua đây.

Ngay cả đạo diễn tiết mục cũng có biểu cảm kinh ngạc.

Sẽ không thể có chuyện trùng hợp như vậy chứ.

Thẩm Hành Chu bình tĩnh nhìn về phía Phó Ấu Sanh: “Làm sao bây giờ, hình như bị phát hiện rồi.”

Lời nói có vẻ như rất lo lắng, nhưng biểu cảm lại rất thong dong.

Giống như đã đoán được từ trước.

Dù sao thì thời gian bọn họ ở chung với nhau cũng rất lâu, kỳ thật rất dễ dàng bị phát hiện.

Vẫn không thể mãi giả vờ như không quen thân được.

Đến lúc đó nếu như bị lộ ra trước khi bọn họ có quen biết nhau, lại ở trong chương trình lại giả vờ không quen biết nhau, thì sẽ có hiềm nghi lừa gạt khán giả.

Ban đầu lúc gặp mặt, không bị bại lộ đã là tốt lắm rồi.

Lúc đầu có thời gian tự giới thiệu bản thân, nếu lúc ấy bọn họ để lộ ra đã quen nhau, đoán chừng tất cả các ống kính đều sẽ quay về phía bọn họ, đối với các khách mời khác sẽ không công bằng.

Cho nên trong lòng bọn họ hiểu rõ ngầm đưa ra lựa chọn không nói ra.

Hiện tại cũng chỉ thuận theo tự nhiên bị phát hiện mà thôi.

Phó Ấu Sanh khẽ chớp chớp mắt hai cái, nói tiếp lời Thẩm Hành Chu vừa nói, “Vậy còn có thể làm sao bây giờ.”

“Thì ra là hai người thật sự quen biết nhau!”

Đạo diễn và tổ tiết mục đều sợ ngây người.

Các nhân viên công tác khác tụ thành từng nhóm nhỏ giọng thảo luận: “Khó trách chúng ta còn có thể mời được nhân vật như Thẩm tổng đến đây, vậy là Thẩm tổng đến đây là vì cô Phó đó nha.”

Đạo diễn cũng rất đồng ý nói: “Tôi vốn đang tưởng là kịch bản chương trình giải trí này đã đả động đến Thẩm tổng, hiện tại xem ra là tôi suy nghĩ quá nhiều rồi.”

Ngay khi bọn họ đang thảo luận với nhau.

Đạo diễn bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại.

Chờ sau khi nghe điện thoại xong trở về, biểu cảm bắt đầu một lời khó nói hết.

Phó đạo diễn hỏi: “Có chuyện gì, sắc mặt sao lại nghiêm trọng như vậy?”

Đạo diễn: “Chương trình trình chúng ta quay hoặc là hóa vàng, hoặc là một bước lên trời.”

“Có ý gì?”

Đạo diễn hít sâu một hơi nói: “Nhà đầu tư kim chủ ba ba của chúng ra cũng muốn tham gia chương trình này!”

Phó đạo diễn: “Mẹ ơi!”

Câu mắng chửi thô tục này không cẩn thận có micro truyền ra ngoài.

Các khách mời vốn còn đang nói chuyện phiếm, động tác đồng oạt nhìn về phía tổ đạo diễn.

Phó đạo diễn túm ấy đạo diễn, xấu hổ bức bách chạy sang một bên: “Ông nói rõ ràng đi, kim chủ ba ba muốn tới đây làm cái gì, chẳng lẽ cũng muốn tìm đối tượng?”

Nếu như ông ta nhớ không lầm, kim chủ ba ba chắc là Ân tổng của tập đoàn Thăng Cảnh.

Tìm đối tượng gì đây?

Đạo diễn cũng rất bối rối.

Cũng không thể là thật sự muốn tới tìm đối tượng đâu đúng không?

Chẳng lẽ khách mời có người được Ân tổng quan tâm đến, không đến mức đó, ngoại trừ Phó Ấu Sanh ra, cũng không người nào đẹp đến có thể làm cho lão đại cấp bậc này yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên được.

“Chẳng lẽ là Ân tổng muốn tới kiểm tra?” Phó đạo diễn động não suy nghĩ theo hướng khác.

Đạo diễn lắc đầu.

Người bên phía nhà đầu tư còn nói, hôm nay không thể để cho bọn họ ghép đôi thành công.

Đây còn không phải đã chứng minh rằng, Ân tổng là vì mà người nào đó nên mới đến.

Không nói đến khả năng Ân tổng tự mình tới kiểm tra gần như là bằng không, cho dù là kiểm tra đi nữa, vậy thì cũng không cần phải không cho người ta ghép đôi đó chứ.

Ánh mắt đạo diễn ánh mắt đảo qua dàn khách mời ở đây.

Cuối cùng lặng lẽ dừng lại trên người Triệu Thanh Âm.

Ở chỗ này người từng có scandal với Ân tổng cũng chỉ có một mình Triệu Thanh Âm, tuy rằng sau đó đã bị Ân tổng mạnh mẽ làm sáng tỏ, nhưng…… Có lẽ là chuyện tình yêu của người ta lúc đó đang cãi nhau lúc hợp lúc tan, hiện tại Ân tổng nhìn thấy Triệu Thanh Âm tham gia chương trình giải trí yêu đương cho nên thấy sốt ruột.

Đạo diễn vì thế bắt đầu chú ý đến Triệu Thanh Âm có ở cùng người khách mời nam nào quá thân thiết hay không.

Nếu như hơi chút thân mật hơn một chút, thì sẽ lập tức kêu dừng lại.

Triệu Thanh Âm vì muốn cướp ống kính nên chuẩn bị hơi thân mật hơn một chút cùng một nam khách mời ngoài giới khác: “……”

Tổ đạo diễn này chắc là Phó Ấu Sanh thuê đến rồi.

Bên này mọi người đều rất tò mò Phó Ấu Sanh và Thẩm Hành Chu quen biết nhau như thế nào.

Thẩm Hành Chu không nhanh không chậm nói: “Nhà của tôi và công chúa nhỏ là thế giao, cho nên cùng nhau lớn lên từ nhỏ.”

“Khi cô ấy vừa mới ra đời, người đầu tiên bế cô ấy không phải là bố mẹ của cô ấy, mà là tôi.”

Nghĩ đến dáng vẻ của Phó Ấu Sanh lúc mới ra đời vừa hồng hào vừa mềm mại, đáy mắt Thẩm Hành Chu xẹt qua ý cười vô cùng rõ ràng.

Mấy năm nay Thẩm Hành Chu ở bên ngoài được gọi là hổ mặt cười trong giờ thương nhân, thoạt nhìn đối xử với ai cũng đều là nụ cười nhẹ nhàng và lịch sự, nhưng trên thực tế là thủ đoạn đen tối ai không bao giờ nể mặt mũi ai.

Một giây trước còn mỉm cười với bạn, nhưng một giây sau cũng có thể khiến cho bạn phá sản.

Mà hiện tại, lúc anh ta nhắc tới đến những ký ức cũ với Phó Ấu Sanh, nụ cười xa cách từ trước đến nay lại vô cùng chân thành.

Những người hiểu rõ anh ta đều có thể nhìn ra được, Phó Ấu Sanh quan trọng như thế nào đối với anh ta.

Khó trách được lúc Thẩm Hành Chu nói chuyện với Phó Ấu Sanh, cũng không thèm hết câu này đến câu khác lúc nào cũng công chúa nhỏ.

Vốn dĩ cho rằng Thẩm Hành Chu đang trêu chọc Phó Ấu Sanh mà thôi.

Nhưng không thể ngờ được, từ nhỏ người ta đã thật sự được gọi là công chúa nhỏ.

Thẩm Hành Chu còn muốn nói một chút về chuyện khi còn nhỏ của Phó Ấu Sanh.

Nhưng Thẩm Hành Chu lại bị Phó Ấu Sanh nhét một quả cherry vào trong miệng: “Được rồi, đừng nói đến chuyện khi còn nhỏ của em nữa, em không cần mặt mũi sao!”

Thẩm Hành Chu rất biết nghe lời phải cắn quả cherry kia: “Được rồi. Không nói nữa.”

“Công chúa nhỏ cần phải có giữ thể diện.”

Mọi người nhìn cách hai người ở chung, luôn cảm thấy mình không thể chen vào được.

Đành phải yên lặng nghe mỗi người nên làm cái gì.

Chờ đến buổi chiều sau khi được chia nhóm, bọn họ có thể có camera riêng của mình.

Nếu không hiện tại……

Bọn họ tranh ống kính với Phó Ấu Sanh, quả thật là cướp không lại với cô.

Nhưng mà……

Ngàn vạn lần không ngờ được chính là.

Tổ đạo diễn thế mà nói buổi chiều là thời gian hoạt động tự do, sẽ không chia nhóm, ngày mai mới chia.

Nếu là tự do hoạt động thời gian.

Sau khi ăn xong bữa trưa.

Thẩm Hành Chu hẹn Phó Ấu Sanh ra ngoài đi dạo.

Bọn họ đã lâu không gặp nhau, nên bây giờ có rất nhiều chuyện để nói.

Khung cảnh của khu biệt thự vô cùng yên tĩnh, thời tiết trong xanh.

Nhìn bên ngoài không có những tòa nhà cao tầng được xây dựng bằng bê tông cốt thép như ở đô thị phồn hoa trung tâm Bắc Thành, ở đây lại giống như là vùng đất sạch sẽ.

Đi bộ đến một đình hóng gió.

Nhìn ra phong cảnh bên ngoài, Thẩm Hành Chu nói: “Nơi này thật ra cũng có điểm giống với nơi chúng ta sống lúc nhỏ.”

Thẩm gia, Phó gia là hai dòng dõi thư hương lắng đọng cả trăm năm, lúc lựa chọn nơi sinh sống, đương nhiên sẽ không phải là chốn thành thị ngập tràn khói lửa tầm thường, mà là nơi thanh nhã yên tĩnh, có phong cách cổ kính tách biệt với thế giới bên ngoài.

Khung cảnh yên tĩnh ở nơi này ngược lại có chút giống với khi còn nhỏ.

Đáy mắt Phó Ấu Sanh cũng lộ ra một chút hoài niệm.

“Vốn dĩ cho rằng lúc em nhìn thấy anh sẽ không kiềm chế được khóc lóc chạy đến ôm ấy nói nhớ anh trai.” Thẩm Hành Chu bỗng nhiên mở miệng, nhẹ nhàng xoa đầu Phó Ấu Sanh, “Không nghĩ tới thật em thật sự trưởng thành rồi, đến bây giờ cũng không gọi một tiếng anh trai nữa.”

“Không còn đáng yêu giống trước kia nữa rồi.”

Thẩm Hành Chu rất nhớ nhung cô bé mười năm trước ôm lấy anh ta không cho anh ta đi.

Ngay cả dáng vẻ lúc khóc lóc cũng cô cùng đáng yêu.

“Anh đừng vuốt làm rối tóc em.”

Phó Ấu Sanh đánh lên bàn tay anh ta, “Em cũng đã lớn như thế này rồi, còn khóc gì nữa, cũng không phải là túi khóc nhỏ.”

“Như thế nào là không phải túi khóc nhỏ.”

“Khi còn nhỏ rất thích khóc, anh vẫn còn giữ một đống ảnh chụp em khóc khi còn nhỏ nữa đó.” Thẩm Hành Chu thấy cô cuối cùng cũng thả lỏng hơn một chút, trong lòng khẽ thở dài, thời gian quả nhiên vẫn là cho bọn họ cảm có cảm giác xa lạ.

Thật ra ——

Cũng không phải là Phó Ấu Sanh có cảm giác xa lạ gì với Thẩm Hành Chu, trừ bỏ khí chất lắng đọng càng ngày càng trở nên trưởng thành hơn, tính cách được mài giũa càng trở nên trầm tĩnh ôn nhuận như ngọc, thì anh ta cũng không có điểm gì quá khác biệt so với lúc trước.

Mà là…… Hiện tại côc cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, làm sao có thể giống với cô lúc mười mấy tuổi được chứ, ôm lấy Thẩm Hành Chu rồi khóc.

Nhìn khuôn mặt anh tuấn của Thẩm Hành Chu, Phó Ấu Sanh bỗng nhiên nhớ đến Thẩm Dục.

“Đúng rồi, anh…… trai, anh và Thẩm Dục có quan hệ như thế nào?”

“Lúc em có nghe thấy cậu ấy nhắc đến anh.”

Lúc Phó Ấu Sanh gọi anh vẫn còn có hơi gượng gạo.

Dừng một chút, cô mới nói tiếp: “Nếu không thì em vẫn nên gọi tên của anh đi, cảm giác gọi anh trai cảm thấy có gì đó quá ngây thơ.”

Thẩm Hành Chu búng cô một cái: “Không lễ phép.”

“Gọi anh trai.”

Phó Ấu Sanh thỏa hiệp, “Được được được, anh trai.”

Dù sao thì cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi.

Gọi như vậy đã mười mấy năm, bất ngờ bảo cô đổi cũng có chút không quen.

Chỉ là mỗi lần gọi gọi anh trai, trong đầu Phó Ấu Sanh đều sẽ hiện ra khuôn mặt của Ân Mặc.

Trước kia Ân Mặc thường xuyên dỗ dành cô gọi anh là anh trai.

Cũng không biết cái tật xấu gì nữa.

Không quen gọi anh như vậy.

Thẩm Hành Chu thấy cô ngoan ngoãn gọi anh trai, cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng.

Lúc này mới nhớ tới em trai ngu xuẩn kia của mình: “Là em trai của anh, nó gây thêm phiền toái cho em?”

“Không có.”

“Sao em lại không biết anh còn có em trai nữa vậy?” Từ trước đến nay Phó Ấu Sanh chưa từng nhìn thấy em trai của Thẩm Hành Chu.

“Lúc nó và mẹ anh rời đi, em vẫn còn nhỏ tuổi, không có ai nhắc đến trước mặt em, em không biết cũng là chuyện bình thường.” Thẩm Hành Chu giải thích.

Phó Ấu Sanh biết bố mẹ Thẩm Hành Chu ly hôn.

Nhưng từ trước đến nay cô chưa từng nghe thấy người nào nhắc đến mẹ của anh ta, trong gia tộc kiểu giống như bọn họ, ly hôn là một chuyện vô cùng khó mở miệng nói ra, cho nên chuyện bố Thẩm Hành Chu ly hôn, chỉ có những người thế hệ trước mới biết được, nhưng cũng sẽ không nói nhắc đến với tiểu bối.

Phó Ấu Sanh há miệng thở dốc, cảm thấy rất khó tưởng tượng được.

Ở gia tộc giống như Thẩm gia và Phó gia, thế mà có người có thể ly hôn thành công, hơn nữa còn có thể đưa theo con trai đi.

Thẩm Hành Chu thấy biểu cảm kinh ngạc của cô, không nhịn được cười cười.

“Rất kinh ngạc à?”

“Kỳ thật mẹ anh muốn ly hôn cũng chuyện bình thường, giống như chúng ta vì muốn có được tự do thoát ra khỏi gia tộc kia vậy, vốn dĩ bà chính là một người phụ nữ ngập tràn tình cảm lãng mạn, cảm thấy tình yêu chính là tất cả, cho nên bà gả cho cho bố anh không chút do dự, chờ đến sau khi kết hôn mới biết được, hôn nhân chưa bao giờ là chuyện riêng của hai người, mà là chuyện của cả hai gia tộc.”

“Bà không thể tiếp nhận được quy củ khắp nơi của Thẩm gia, cho nên đã nghĩ cách ly hôn, anh là người thừa kế tương lai của Thẩm gia, bà sẽ không đưa anh đi được, chỉ có thể đưa theo Thẩm Dục lúc ấy còn nhỏ rời đi.”

Chuyện này là điều cấm kỵ ở Thẩm gia, cho nên một tiểu bối như Phó Ấu Sanh, sẽ không có bất kỳ người nào nào nhắc đến mẹ con Thẩm Dục với bọn họ.

Có lẽ là đã biết được chuyện gia đình của Thẩm Hành Chu, bầu không khí lập tức đình trệ hơn một chút.

Sau đó vẫn là Thẩm Hành Chu đánh vỡ bầu không khí này.

“Kiểu gia tộc giống như chúng ta, cưới vợ cũng là chuyện không dễ dàng.”

“Làm không tốt thì chắc chắn sẽ bị chèn ép.”

Phó Ấu Sanh ngước mắt nhìn anh: “Cho nên anh đến tham gia chương trình giải trí này, chính là bởi vì không tìm được vợ?”

“Đúng vậy.”

“Có phải là anh trai quá thê thảm rồi đúng không.”

“Em có thể rủ lòng thương người anh trai này không? Nếu em kết hôn với anh, chúng ta đều sẽ vui mừng.” Thẩm Hành Chu nhìn cô, đáy mắt ôn nhuận như nước đáy cười như không cười, “Anh tin chắc rằng hai gia tộc của chúng ta đều sẽ vô cùng ủng hộ.”

Phó Ấu Sanh hoàn toàn không cảm thấy Thẩm Hành Chu đang nghiêm túc.

Vẻ mặt vô tội buông tay: “Chuyện này em không giúp đỡ được rồi, dù sao thì hiện tại ta bố mẹ cũng đều không nhận em nữa.”

Thẩm Hành Chu nhẹ nhàng mỉm cười: “Không sao hết, em còn có anh trai.”

“Đúng rồi, mấy năm trước không phải em đã nói với anh trai là em đã có bạn trai rồi sao? Hiện tại như thế nào rồi?”

Từ sau khi cô có bạn trai, càng ngày càng ít liên lạc với Thẩm Hành Chu hơn, cuối cùng gần như không còn liên lạc với nhau nữa.

Phó Ấu Sanh nghĩ là bởi vì đã lâu không gặp nhau cho nên bạn bè đến cuối cùng cũng sẽ càng lúc càng xa nhau, cô không còn suy nghĩ quá sâu xa đến nguyên nhân anh ta không còn liên lạc với mình nữa.

Lúc này nghe Thẩm Hành Chu nhắc tới Ân Mặc, cánh môi mím lại.

“Vẫn như vậy thôi.”

Không muốn nói gì thêm.

Thẩm Hành Chu nghe hiểu lập tức chuyển đề tài một cách trôi chảy.

Bọn họ nói chuyện không theo một mạch nhất định.

Hơn nữa người quay phim đi cùng quay chụp sau lời nhắc nhở của Thẩm Hành Chu cũng không đi theo bên cạnh bọn họ nữa, chỉ đứng quay từ rất xa.

Chỉ có thể quay được biểu cảm vui vẻ khi bọn họ nói chuyện phiếm với nhau.

Nhưng lại không thể ghi lại được bất kỳ âm thanh nào.

Cả một buổi chiều.

Phó Ấu Sanh và Thẩm Hành Chu cứ như vậy nói chuyện phiếm.

Dù sao thì hai người cũng đã mất một thời gian dài không gặp nhau, đều có một vài chuyện muốn nói với nhau.

Tám giờ tối.

Bởi vì buổi ghi hình kết thúc trước thời hạn cho nên sau khi Phó dùng xong bữa tối thì đi thẳng về phòng nghỉ ngơi.

Vốn dĩ hẳn là cô nên ở cùng phòng với một khách mời nữ khác ngoài giới.

Nhưng không biết là vì sao.

Sau khi cô bước vào nhà, cô thấy mình là người duy nhất trong phòng.

Hơn nữa…… Dưới tầng lại vô cùng yên tĩnh.

Một căn biệt thự lớn như vậy, hình như chỉ có một mình cô.

Mà…..

Cùng lúc đó.

Tổ đạo diễn và tổ tiết mục cùng cảm thán: “Ân tổng thật sự nổi giận vì hồng nhan, vì không cho người mình thích phải chịu tủi thân, thế mà lại bao hết tất cả các căn biệt thự nằm trong khu biệt thự này.”

“Mỗi một khách quý à một căn biệt thự.”

“Không hổ là kim chủ ba ba.” Phó đạo diễn hít một hơi thuốc, chậc một tiếng, “Ra tay thật hào phóng.”

Đạo diễn: “Chúng ta đi theo Triệu Thanh Âm chiếm lợi, đêm nay tắt camera bên phía Triệu Thanh Âm đi. Tránh cho quay phải những thứ không nên quay.”

Phó đạo diễn: “Được, tôi tìm nhân viên công tác để sắp đặt lại một chút.”

“Không, cậu phải tự mình đi, nhất định phải xem bọn họ tắt tất cả camera bên đó đi, đêm nay cậu cứ quan sát kĩ bên Triệu Thanh Âm, còn tôi sẽ quan sát Phó Ấu Sanh bên này.”

Tuy rằng việc ghi hình đã chính thức kết thúc, nhưng trong phòng của mỗi căn biệt thự đều sẽ có camera, sẽ nói cho khách mời biết nơi nào có camera, sau đó lúc khách mời làm một vài chuyện riêng tư thì có thể che lại.

Phó Ấu Sanh không quên lời Văn Đình nhắc nhở cô.

Để cho khán giả nhìn thấy khuôn mặt của cô lúc không trang điểm một chút.

Cho nên khi cô mặc một chiếc váy ngủ rộng thùng thình màu trắng có dập đường viền ren đi từ trong phòng tắm ra, camera trong phòng ngủ cũng không tắt.

Chiếu thẳng vào khuôn mặt của Phó Ấu Sanh.

Đạo diễn có thể nhìn thấy được rõ ràng khi giám sát từ bên kia, khuôn mặt và làn da của Phó Ấu Sanh trắng như trứng gà bóc, dưới camera HD, vô cùng tinh tế thậm chí còn không thể nhìn ra được bất kỳ lỗ chân lông nào, trong suốt căng bóng, màu môi hồng hào, giống một một quả anh đào nhỏ tươi tắn ẩm ướt, môi hồng răng trắng, tóc đen làn da trắng như tuyết, quả thật cô chính là tiểu tiên nữ hạ phàm.

Đạo diễn cảm giác trái tim nhỏ của mình cũng run lên một chút.

Đây là chính là vẻ đẹp thần tiên gây bão!

Ông ta cũng từng quay chụp cho rất nhiều nữ minh tinh xinh đẹp, cũng có những người nổi tiếng có nhan sắc tựa như nữ thần trên mạng.

Nhưng là không có một người nào có làn da đẹp được như Phó Ấu Sanh.

Sau khi chuyển hình ảnh sang Triệu Thanh Âm bên kia.

Đúng lúc Triệu Thanh Âm cũng vừa mới tắm rửa xong đi ra, cô ta cũng không trang điểm.

Cô ta cảm thấy nhan sắc của mình rất đẹp cho dù không trang điểm, các loại mỹ phẩm chăm sóc da đắt tiền được chất thành đống, cho dù điều kiện bản thân có kém hơn nữa thì cũng tốt hơn vô số người.

Hơn nữa trong khoảng thời gian này cô ta cũng tham gia khá nhiều chương trình giải trí, cũng có một vài phân đoạn lộ ra nhan sắc lúc không trang điểm, có một lần cô ta xuất hiện, còn lên hot search, được gọi là nữ thần mặt mộc.

Cho nên hiện tại cô cũng rất can đảm để lộ ra khuôn mặt lúc không trang điểm.

Nếu không phải là đã nhìn thấy Phó Ấu Sanh, thì thật ra Triệu Thanh Âm cũng xem như là khá ổn.

Nhưng vừa rồi đạo diễn đã xem Phó Ấu Sanh cho nên cảm thấy nhan sắc của Triệu Thanh Âm thật sự nhạt nhẽo.

Sau đó ông ta yên lặng cắt lại hình ảnh của Phó Ấu Sanh.

Một nhan sắc thịnh thế như vậy, cho dù Phó Ấu Sanh có không làm gì đi chăng nữa, chỉ ngồi yên ở một góc nào đó, ông ta chắc chắn người xem cũng có thể xem cả đêm.

Sau khi Phó Ấu Sanh tắm rửa xong đi ra.

Bắt đầu yên tĩnh chăm sóc da.

Động tác của cô rất chậm, rõ ràng đều là động tác rất bình thường, nhưng mỗi nhất cử nhất động của cô đều dễ nhìn ra được đẹp từ trong xương cốt.

Ngay cả đạo diễn cũng không biết được hằng ngày cô chăm sóc da như thế nào mà có thể đẹp được như vậy, không phải tất cả phụ nữ trước khi đi ngủ đều sẽ vỗ vỗ đánh đánh như thế sao, làm thế nào mà cô có thể đẹp như vậy.

Chờ đến một ngày nào đó, sau khi gia thế của Phó Ấu Sanh bị lộ ra ngoài, đạo diễn nhìn thấy hot search, mới hiểu được, đây là vẻ đẹp được tu dưỡng từ trong xương cốt, khí chất tao nhã được dưỡng thành từ nhỏ đến lớn.

Đương nhiên, đây là những lời của sau này.

Mà hiện tại.

Đạo diễn lơ đãng liếc mắt nhìn sang hình ảnh trước cửa căn biệt thự của Phó Ấu Sanh.

Một chiếc xe bật đèn dừng lại.

Rất nhanh, có một người đàn ông còn mặc áo khoác màu đen bước từ trên xe xuống.

Dáng người người đàn ông rất đẹp, áo khoác dáng dài làm nổi bật eo nhỏ và đôi chân dài của anh, chỉ cần nhìn bóng dáng của anh, đã biết ngay anh là một đại soái ca.

Nhưng mà soái ca này không phải là một tên ngốc đó chứ!

Nghi Thành bốn mùa như xuân, có ai lại mặc quần áo mùa đông, cũng không sợ bị cảm nắng.

Đạo diễn chỉ nhìn thôi cũng thấy nóng đến phát hoảng.

Không đúng.

Trọng điểm không phải là cái này, trọng điểm là vì sao bảo vệ lại có thể để cho người ngoài đi vào đây!!

Đạo diễn ở căn biệt thự bên cạnh Phó Ấu Sanh, ông ta lập tức dẫn theo nhân viên công tác của mình chạy ra ngoài, không thể để cho fan cuồng linh tinh gì đó dọa sợ khách mời được.

Thư ký Ôn thấy boss nhà mình còn chưa đổi lại quần áo, anh ta cũng không dám nhúc nhích.

Hai người cứ mặc áo khoác mùa đông như vậy đứng ở trước biệt thự cửa.

Thư ký Ôn: “Ân tổng, nếu không thì đi tìm đạo diễn hỏi về tình hình trước một chút được không?”

Ân Mặc nhấc tay lên muốn gõ cửa, sau khi nghe thấy nói vậy, xương cổ tay hơi khựng lại: “Cậu đi đi.”

“Mấy người là ai?!”

Đạo diễn đột nhiên lao tới hét lớn.

Thư ký Ôn ở trước mặt người khác vẫn là bộ dạng của một người ưu tú.

Nhưng mà khi đạo diễn nói ra câu tiếp theo khiến cho dáng vẻ ưu tú của anh ta thiếu chút nữa sụp đổ.

Đạo diễn: “Lén lút là muốn làm gì!”

Mẹ nó ai lén lút.

Ánh măt thư ký Ôn nhìn đạo diễn giống như muốn làm cho người ra đóng băng, vị này đạo diễn về sau có còn muốn ở lăn lộn trong giới này nữa không đây.

Đắc tội với Ân tổng còn đáng sợ hơn cả bị phong sát.

“Đạo diễn, tôi là thư ký của Ân tổng, tôi họ Ôn.”

“Ân tổng của chúng tôi tìm Phó tiểu thư có chút việc.”

Ai?

Thư ký của Ân tổng???

Tay cầm loa của đạo diễn thiếu chút nữa làm rơi.

Ngơ ngác nhìn người đàn ông lạnh lùng mặc đồ đen đứng trên bậc thềm kia.

Sau đó không thể khống chế được nuốt nước miếng, “Ân tổng?”

Ánh mắt của Ân Mặc hờ hững, “Là tôi.”

“Ngài ngài ngài có phải là đi nhầm cửa rồi không?” Đầu óc của đạo diễn bị choáng váng, không nghe được một câu kia của thư ký Ôn nói là Ân tổng đến tìm Phó tiểu thư, theo bản năng nói, “Biệt thự của Triệu Thanh Âm ở ngay bên kia.”

Ông ta chỉ vào một căn biệt thự khác nói.

Giây tiếp theo.

Khuôn mặt tuấn mỹ của Ân Mặc lạnh lẽo đến mức sắp toát ra cả bên ngoài.

Ai muốn tìm Triệu Thanh Âm.

Thư ký Ôn mắt thấy đạo diễn giống như đang muốn tự sát.

Rốt cuộc cũng không chịu đứng được nữa: “Đạo diễn!”

“Người Ân tổng chúng tôi tìm chính là Phó tiểu thư, nếu ông có thể mở cửa thì nhanh chóng chạy đi mở cửa.”

Trong bóng đêm, đạo diễn rốt cuộc có thể cảm nhận được ánh mắt thư ký Ôn truyền cho ông ta.

Đầu óc của ông ra bắt đầu trở lại.

“Có thể có thể có thể.”

Phản ứng tay chân mãi mãi nhanh hơn đầu óc.

Sau khi đạo diễn mở cửa cho Ân tổng, trong đầu mới bắt đầu phản ứng lại, thì ra người phụ nữ được Ân tổng chung tình không phải là Triệu Thanh Âm, mà là Phó Ấu Sanh!!!

Mẹ ơi, đây là hướng đi thần kỳ gì thế này.

Chưa bao giờ biết Ân tổng và Phó Ấu Sanh còn có này đoạn nhạc này nữa đó.

Chỉ có thể nói người trong vòng này quá hỗn loạn, người cách tám gậy đánh cũng không được (*) thế mà lại là một đôi?

(*) Ở đây ý nói là hai người cứ ngỡ là cách nhau cực kỳ xa, không liên quan đến nhau nhưng không ngờ lại quen biết nhau.

Chờ sau khi Ân Mặc đi vào căn biệt thự đó.

Thư ký Ôn mới thở phào nhẹ nhõm, cởi chiếc áo khoác dày nặng trên người mình ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mới cảm giác như được sống lại.

Đạo diễn: “Thư ký Ôn, Ân tổng và Phó Ấu Sanh là…… Chuyện này?”

Đúng rồi hai đầu ngón tay chĩa vào nhau.

Nhìn động tác của ông ta, khóe môi thư ký Ôn hơi nhếch lên một chút.

Những với sự chuyên nghiệp đã được rèn luyện tốt trong công việc vẫn là làm anh ta chỉ để lộ ra một nụ cười mỉm: “Đúng vậy, xin vui lòng không nói đi ra ngoài.”

“Đúng rồi, Ân tổng của chúng ta cũng có ý định tham gia chương trình này, không bằng chúng ta thảo luận sắp xếp chuyện ngày mai một chút?”

Trái tim của đạo diễn như muốn nổ thành pháo hoa: “Được được được.”

Trong đầu đều là Ân tổng cũng muốn tham gia chương trình của bọn họ.

Cho đến khi đi theo thư ký Ôn cùng nhau vào căn biệt thự bên cạnh là khu vực theo dõi mới đột nhiên nhớ ra.

Camera của Phó Ấu Sanh bên kia còn chưa tắt đi.

Thư ký Ôn bật cười: “Không sao, Ân tổng của chúng tôi đến lúc đó sẽ xem một chút, nếu có thể cắt nối biên tập, cũng có thể thì cũng sẽ cho tổ tiết mục của ông dùng.”

Đạo diễn: “!!!”

Còn có loại chuyện tốt này nữa à!!!

Vậy thì ratings không cần phải lo nữa rồi.

Chương trình giải trí tình yêu của bọn họ có phải là chương trình tiết lộ chuyện yêu đương thật sự của nữ minh tinh hay không đây?

Nghĩ đến lúc trước tổ tiết mục của bọn họ ký hợp đồng với Phó Ấu Sanh, đã đồng ý với Phó Ấu Sanh sẽ không xào CP, chỉ mang đến một chút nhiệt độ cho chương trình của bọn họ. Xin chào tất cả mọi người, tôi rất tốt.

Hiện tại nghe ý tứ của thư ký Ôn, hình như là có thể xào CP với Ân tổng nữa đó.

Đến lúc đó tiền vi phạm hợp đồng ——

Có Ân tổng ở đây, sợ cái gì!

Đạo diễn lập tức đứng thẳng người ưỡn ngực.

*

Cùng lúc đó.

Phó Ấu Sanh đang nhắn tin trên Wechat với Thẩm Hành Chu.

Lần cuối cùng bọn họ nhắn tin trên Wechat vẫn là ần Phó Ấu Sanh tiến vào giới giải trí, anh ta hỏi cô vì sao muốn tiến vào giới giải trí, Phó Ấu Sanh trả lời anh ta, bởi vì cô thích diễn xuất.

Thẩm Hành Chu chúc ước mơ của cô trở thành sự thật.

Bắt đầu từ lần đó, bọn họ đã không còn trò chuyện với nhau lần nào nữa.

Phó Ấu Sanh rũ mắt nhìn WeChat.

Cửa sổ và rèm cửa đang được được rất chặt, cách âm phòng ngủ của biệt thự cũng tốt, cho nên cô không có nghe được âm thanh bên ngoài.

Trên màn hình.

Thẩm Hành Chu:【Đêm nay sẽ có mưa giông, em ở một mình có sợ không?】

Mặc dù ở Nghi Thành ấm áp như xuân, nhưng thỉnh thoảng buổi tối sẽ có mưa giông bất ngờ, thời gian mưa bình thường không dài lắm, ngày hôm sẽ sau lại là một ngày nắng.

Vừa lúc đêm nay chính là một ngày giông bão.

Đầu ngón tay Phó Ấu Sanh khựng lại một chút.

Ngược lại cô không ngờ được Thẩm Hành Chu thế mà còn nhớ rõ cô sợ sấm sét.

Ngay khi Phó Ấu Sanh chuẩn bị khôi phục tinh thần.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

Tiếng gõ cửa?

Trên khuôn mặt trắng nõn của Phó Ấu Sanh hiện lên vẻ nghi hoặc.

Là nhân viên công tác hay là Thẩm Hành Chu?

Không phải là Thẩm Hành Chu đó chứ?

Phó Ấu Sanh lại nhìn tin nhắn Thẩm Hành Chu gửi cho cô, sau đó bỗng nhiên cô nghe được một tiếng tiếng sấm, vang vọng tận mây xanh.

Giống như là muốn chia ra cả bầu trời u ám này ra.

Phó Ấu Sanh mở cửa phòng ra, theo bản năng mở miệng: “Anh trai, em……” Không sợ sấm sét nữa.

Cho nên vẫn có thể ở một mình.

Cũng không phải là một đứa trẻ.

“Gọi ai là anh trai?” Giọng nói lạnh lùng quen thuộc của người đàn ông đột nhiên vang lên bên tai.

Lúc Phó Ấu Sanh nghe được thậm chí cảm thấy nó còn rõ ràng hơn cả tiếng sấm sét.

Đôi mắt long lanh của Phó Ấu Sanh xẹt qua một tia kinh ngạc và bối rối.

Ngửa đầu lên nhìn về phía người đàn ông đối diện với nguồn sáng.

Vẫn là khuôn mặt đẹp trai như vậy, nhưng lúc này có ánh đèn chói mắt chiếu xuống, khuôn mặt người đàn ông như được phủ một lớp sương, dáng vẻ luôn ôn hòa quản lý cảm xúc từ trước đến nay không còn nữa, nặng nề nhìn cô.

Giống như anh đang nhìn người vợ hồng hạnh của mình vượt tường (*).

(*) Hồng hạnh vượt tường nguyên gốc “红杏出墙” có nghĩ là: nó là hình ảnh ẩn dụ cho việc phụ nữ lừa dối và không giữ đạo đức phụ nữ.

Nhưng mà anh cũng không ý định chờ Phó Ấu Sanh trả lời.

Xương ngón tay thon dài đè lên bả vai cô, đẩy mạnh cô vào trong phòng.

Phịch một tiếng.

Cửa phòng đột nhiên đóng lại.

Giây tiếp theo.

Phó Ấu Sanh cảm giác cổ tay mình bị ấn lên trên bức tường lạnh lẽo, cánh môi nóng bỏng của người đàn ông phủ lên. 

“Này……”

Tất cả đều diễn ra trong chớp nhoáng, thậm chí Phó Ấu Sanh còn không có cơ hội phòng bị, phía sau lưng dán sát lên trên tường.

Cả người hoàn toàn bị sức lực của người đàn ông trói buộc lại, có làm như thế nào cũng không thể thoát ra được.

Mắt cô đối diện với ánh đèn sáng rực trong phòng ngủ, mắt hơi chua xót một chút.

Ánh mắt theo bản năng nhắm lại, đúng lúc này, cô ngửi thấy được mùi hương thuốc lá bạc hành nhàn nhạt quen thuộc trên người người đàn ông này, mơ hồ còn mang theo một chút mùi rượu, ý thức được anh đang cúi đầu, sống mũi cao thẳng mũi xẹt qua má cô, ngay sau đó tìm được môi cô.

Giữa môi răng, hơi thở của người đàn ông vừa mãnh liệt vừa ẩm ướt.

Thậm chí Phó Ấu Sanh còn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, bàn tay nhỏ theo bản năng chống vào lồng ngực anh, cách lớp vải rất dày, bỗng nhiên cô sững sờ trong một giây, có hơi hoảng hốt.

Một ngày nóng như thế này, anh thế mà lại mặc nhiều như thế.

Khó trách nhiệt độ trên người anh nóng đến mức như muốn bốc hơi.

Làn da của Phó Ấu Sanh mát lạnh, ăn mặc mỏng manh, chiếc váy ngủ rộng thùng thình làm nổi bất dáng người mỏng như một tờ giấy của cô, yếu đuối tinh tế, vòng eo chỉ cần một tay là có thể ôm hết.

Đối lập với phía dưới, hai người vừa vặn là đông hạ tình cờ giao nhau.

Người đàn ông khàn giọng thì thầm nói bên tai cô: “Thật nên dán nhãn của anh lên người em.”

——————–

Tác giả có điều muốn nói:

Bà Ân: Đừng cắn tôi, anh là chó à?

Ân Cẩu: Đúng vậy.