Nhịp Đập Khó Cưỡng

Chương 7: Ân Mặc: €�Thật muốn ép anh sao?”



Edit: Mây

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, phản chiếu độ cong hơi nhô lên trên giường lớn.

Phó Ấu Sanh nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên, mới mơ màng mở mắt ra.

Theo bản năng sờ soạng bên cạnh một chút.

Nhiệt độ lạnh lẽo làm cho cô đột nhiên tỉnh táo lại.

Mở hai mắt mơ màng ra, người đàn ông tối hôm qua bên gối đầu giường ngủ cũng cô một đêm kia, đã sớm không thấy tung tích.

Phó Ấu Sanh tỉnh táo.

Nghiêng người ra cầm lấy điện thoại đang rung từ tủ đầu giường, giọng nói còn hơi khàn: “Alo?”

Bên cạnh điện thoại có đặt một ly nước, không biết đã đặt từ lúc nào, nước đã hơi lạnh.

Tối hôm qua ngủ quá muộn, cô cũng quên uống nước.

Văn Đình ở bên kia điện thoại nói: “Phó Ấu Sanh, cô chạy đi đâu rồi??”

“Trong phòng sao lại không ai!”

Trong tay Văn Đình có thẻ dự phòng phòng của cô, sáng sớm đi gõ cửa không nghe được tiếng cô trả lời, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì.

Phó Ấu Sanh chậm chạp đưa mắt nhìn chung quanh.

Đúng rồi.

Tối hôm qua cô sang bên này ngủ với Ân Mặc.

Chăn mỏng theo động tác vừa rồi của cô trượt xuống bả vai nhẵn nhụi mềm mại, tối hôm qua tới vội vàng, cũng không mang theo váy ngủ, cái sườn xám mặc tới cũng bị làm cho nhăn thành một cục, hoàn toàn không mặc được, cho nên bây giờ cô hoàn toàn không có gì mặc.

Chăn trượt xuống, Phó Ấu Sanh cảm giác được một trận lạnh lẽo, mới ý thức được cái gì.

Mặc dù không có ai, Phó Ấu Sanh vẫn cảm thấy không được tự nhiên, ngón tay nhỏ nhắn kéo chăn lên, che lại nửa vòng cung tuyết trước ngực.

Ngồi yên suy nghĩ hai giây, Phó Ấu Sanh trả lời anh ta: “Ở bên ngoài đi dạo phố, có việc gì?”

Da đầu Văn Đình suýt chút nữa nổ tung: “Một mình cô chạy ra đi dạo phố?”

“Có phải cô đã quên mình là một nữ minh tinh khá nổi tiếng hay không hả!”

Văn Đình sắp tức chết rồi.

Đến bây giờ Phó Ấu Sanh cũng không tự nhận thức được mình là một nữ minh tinh.

“Ở nước ngoài, tôi không nổi tiếng đến vậy.” Phó Ấu Sanh không dây dưa với anh ta nữa, “Buổi chiều tôi sẽ trở về.”

Dù sao hôm nay cũng không có việc gì, là thời gian tự do của cô.

Sau khi cúp điện thoại.

Phó Ấu Sanh muốn hỏi Ân Mặc chạy đi đâu, không phải tới thăm cô sao?

Như thế nào mà sáng sớm đã không thấy tung tích đâu rồi.

Cô còn muốn ăn bữa sáng cùng Ân Mặc, sau đó cùng đi dạo ở đại lộ Champs Élysées (*), dù sao ở nước ngoài, cũng không có người chú ý đến bọn họ.

(*) Đại lộ Champs-Élysées (Thiên thai Đại lộ) là một đại lộ lớn và nổi tiếng của thành phố Paris. Nối hai quảng trường Concorde và Étoile, vị trí của Khải Hoàn Môn, Champs-Élysées là một trong những địa điểm thu hút du khách nhất của thành phố với nhiều cửa hàng, quán cà phê, rạp chiếu phim…. 

Phó Ấu Sanh gọi điện thoại cho Ân Mặc.

Điện thoại trực tiếp bị cắt đứt, giây tiếp theo, điện thoại lại rung lên.

Là Ân Mặc gửi tin nhắn cho cô:【Có việc đi công tác, làm xong gặp em.】

Một câu, đem kinh hỉ mà cô vốn mong chờ đánh tan hoàn toàn.

Cho nên, tối hôm qua anh đến đây chính là vì tới ngủ với cô.

Ngủ xong liền chạy, xem cô là cái gì?

Cô thức dậy sớm với sự mong đợi, muốn có một buổi sáng ngọt ngào với anh, kể một chút về nỗi khổ tương tư.

Nhìn quanh bốn phía.

Căn phòng trống trải lại lạnh băng.

Phó Ấu Sanh hít sâu một hơi, tương tư chỉ có một mình cô mà thôi.

Lời nói ở trên giường của đàn ông, đều là lời chó nói.

Cô im lặng khoác chăn mỏng đứng dậy đi vào phòng tắm.

Những giọt nước nhỏ giọt bắn lên làn da trắng nõn vừa mềm mại của Phó Ấu Sanh, làm ướt gương mặt xinh đẹp của cô, hơi ngửa đầu, nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế tâm trạng uất ức trong lòng.

Không phải đã sớm thành thói quen rồi sao?

Mỗi lần Ân Mặc đều như thế này, vào thời điểm cô sắp thất vọng với anh, liền tự tay đút cho cô một viên đường, ngọt đến mức làm cô mềm lòng như mật, lại tự tay đẩy mình vào vực sâu cắm đầy đao kiếm sắc nhọn.

Vòi hoa sen phun xuống rõ ràng là nước nóng ấm áp, nhưng mà, cô lại cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương từ trong ngực tràn ra, cho đến toàn thân.

*

Ở quốc gia F chưa được hai ngày, Phó Ấu Sanh liền nhận được lời mời của Tổng phụ trách TN, đi tham quan tổng bộ TN.

Hơn nữa còn ký với cô hợp đồng trở thành phát ngôn viên toàn cầu đầu tiên của TN.

TN là một hãng trang sức cao cấp nổi tiếng, chưa từng sử dụng người phát ngôn toàn cầu, có thể tưởng tượng, tin tức này đến trong nước, sẽ gây ra sự chấn động như thế nào.

Văn Đình nhìn hợp đồng đã được ký kết, suýt chút nữa nhịn không được muốn hôn một cái.

Ánh mắt nhìn Phó Ấu Sanh, giống như nhìn một cây cây rụng tiền.

“Phó Ấu Sanh, đây là một khởi đầu tốt, sau này chúng ta tiếp tục cố gắng, tranh thủ lấy được đại diện cao cấp hàng đầu!”

Nghe được lời tuyên thệ dã tâm bừng bừng này của Văn Đình, vẻ mặt Phó Ấu Sanh mệt mỏi liếc nhìn anh ta một cái, “Vậy anh cố lên.”

Không có hứng thú, một chút tinh thần cũng không có.

“Chậc, hai ngày này sao cô giống như nam yêu tinh hút hết tinh thần vậy?”

“Sẽ không giấu tôi lén lút hẹn gặp tình nhân ở nước ngoài đó chứ!”

Phó Ấu Sanh rũ mi xuống, không nghe thấy lời nói ngu xuẩn của anh ta.

Văn Đình lại cảm thấy là cô cam chịu: “Sáng sớm ba ngày trước, tôi đi tìm cô, cô không ở phòng, trở về trên mắt cá chân còn có dấu hôn, cô đừng cho là tôi không thấy được.”

Phó Ấu Sanh: “……”

“Văn Đình, nếu anh không làm người đại diện, thật sự có thể đi FBI phỏng vấn thử xem.”

Năng lực quan sát quá tuyệt vời.

Lúc ấy cô chỉ che một vài dấu hôn trên cổ, hoàn toàn không nghĩ tới trên mắt cá chân.

Đối với cuộc sống riêng tư của nghệ sĩ nhà mình, thật ra Văn Đình cũng không quá gò bó.

Dù sao thì nữ minh tinh cũng là người, cũng là có nhu cầu sinh lý, lén lút hẹn hò cái gì đó, chỉ cần không bị chụp để bị bắt được nhược điểm, anh ta có thể mở một mắt nhắm một mắt.

“Xác định không có ai chụp được cô chứ?”

Phó Ấu Sanh: “Không có.”

Lười giải thích với anh ta, hoặc cam chịu chính mình hẹn gặp tình nhân, hoặc có khả năng muốn lôi Ân Mặc ra nói.

Văn Đình cảm giác mình như người cha già đang lo lắng cho con gái: “Tốn bao nhiêu tiền, tiền mặt hay là chuyển khoản, đối phương biết cô là nữ minh tinh không?”

Phó Ấu Sanh nghĩ vóc dáng và giá trị con người kia của Ân Mặc, cô tự hỏi hai giây, thử thăm dò nói ra một cái giá: “Một trăm vạn?”

“Mẹ nó!”

“Cô tiêu tốn một trăm vạn trong một đêm!!!”

“Người nước ngoài này là jj đính kim cương sao!!!”

Phó Ấu Sanh: “Phốc……”

Thần đặc biệt khảm kim cương.

May mắn là bởi vì ký hợp đồng với TN, Văn Đình đang phấn chấn, không lớn chuyện Phó Ấu Sanh tiêu một trăm vạn một đêm lên.

Chỉ nhắc cô sau này chi tiêu hợp lý.

Một trăm vạn cũng có thể bao một cái nam sinh viên sạch sẽ tươi mới trong thời gian dài.

Sau khi Phó Ấu Sanh về nước, đi thẳng đến đoàn phim.

Cô không muốn vì chuyện riêng của mình mà làm trì hoãn quá trình quay phim của cả đoàn.

Sau khi tiến tổ, Phó Ấu Sanh liền chuyên tâm đóng phim để đuổi kịp tiến trình.

Đạo diễn khoa trương: “Ấu Sanh thật sự rất có sức sống, mấy năm gần đây tôi chưa từng gặp qua nữ minh tinh có sức sống đến vậy.”

Vốn còn tưởng rằng nhà đầu tư nhét vào một cái bình hoa, không nghĩ tới, thật sự là cho đạo diễn một kinh hỉ lớn.

Qua máy quay.

Phó Ấu Sanh mặc một cái váy màu lam nhạt tay áo rộng, khí chất lạnh lùng, ngũ quan tinh xảo, bay bổng như tiên.

Vai chính của cô là tiểu công chúa Tiên giới Vân Tê Thường, có tình cảm với đại sư huynh Đồng Môn Từ Phương Châu, sau đó bởi vì một lần đi tiêu diệt ma quỷ, đại sư huynh vì cứu cô mà hấp thụ ma khí, bị danh môn chính đạo bài trừ và hạ lệnh giết hắn, Vân Tê Thường vì cứu người yêu, tàn sát mấy chục đồng môn tại chỗ, dùng tiên lực toàn thân đổi lấy cơ hội chuyển thế của Từ Phương Châu. Sau đó Vân Tê Thường bị người cai quản ở Tiên giới chạy tới trấn áp trong ngục vạn năm. Cuối cùng, Vân Tê Thường sa đọa thành ma, trở thành ma tôn mới, khiến cho toàn bộ Tiên giới nhân gian sinh linh lầm than, cuối cùng Từ Phương Châu bị chuyển thế lại tu thành tiên một mũi tên đâm trúng tim.

Đại kết cục là hình ảnh Từ Phương Châu vì Vân Tê Thường mà cứu giúp cô trở lại thành tiên.

Bây giờ Phó Ấu Sanh đang diễn là giai đoạn trước của tiểu công chúa Vân Tê Thường.

Sau khi đạo diễn gọi bảo dập bảng xuống.

Tề Yến Chi đóng vai Từ Phương Châu đưa tay về phía Phó Ấu Sanh đang ngồi trên mặt đất, ý cười dịu dàng, “Diễn rất tốt, tôi cũng bị em cuốn theo vào vai diễn.”

Không chờ Phó Ấu Sanh tự mình lảo đảo đứng lên.

Tề Yến Chi đã cách ống tay áo mỏng manh, nắm lấy cổ tay cô, mạnh mẽ kéo cô từ dưới mặt đất lên.

“Cũng không phải sống ở Đại Thanh, chẳng lẽ em còn có tư tưởng nam nữ thụ thụ bất thân.”

Anh ta thực sự rất thưởng thức Phó Ấu Sanh, cô gái này tuy rằng xinh đẹp, nhưng một chút cũng không có sự yếu đuối của cô gái xinh đẹp, nói nhảy xuống nước liền nhảy cầu, nói treo người trên không liền treo, hoàn toàn không dùng thế thân, đối với loại người cũng yêu thích nghề diễn này, Tề Yến Chi đương nhiên không ngại ở chung với cô nhiều hơn.

Rơi vào trong mắt người khác, mặc trường bào (*) rộng tay màu lam nhạt, nụ cười ôn nhuận như ngọc, cùng Phó Ấu Sanh quả thực mặc như trang phục tình nhân.

(*) Trường bào: là trang phục của dân tộc Mãn Thanh, áo cổ tròn, ống tay cửa hẹp, thường là xẻ bên.

Nam nhanh nhẹn như tiên, nữ lạnh lùng như tiên tử, quả thật chính là trời sinh một đôi.

Tiểu Nặc đứng đợi một bên lập tức đi đến bên cạnh Phó Ấu Sanh.

Sau khi tách ra khỏi Tề Yến Chi, Tiểu Nặc đỏ mặt: “Thầy Yến của chúng ta thật sự quá lịch thiệp!”

“Vừa rồi nhìn Yến Yến đưa tay ra với chị Sanh Sanh, ngay cả tên thai long phượng của hai người cũng đã nghĩ kỹ rồi!”

Cô vốn là fan bạn gái của Tề Yến Chi, bây giờ thấy Tề Yến Chi quay phim với chị Ấu Ấu nhà bọn họ, đã thăng cấp lên thành fan CP của bọn họ.

Phó Ấu Sanh dường như đã nhìn ra tâm tư trong mắt cô ấy.

Gõ cái đầu nhỏ của cô ấy: “Trong đầu em đang nghĩ lung tung gì đấy.”

Còn thai long phượng.

Nghĩ cái gì đâu.

“Em có dự cảm, sau khi bộ phim này được công chiếu, chắc chắn sẽ có rất nhiều fan CP của hai người!”

“Thật sự rất xứng đôi.”

“Tương tác thật ngọt ngào!”

Phó Ấu Sanh đánh vỡ ảo tưởng của cô ấy: “Hậu kỳ sẽ không ngọt ngào.”

“Còn sẽ vô cùng ngược.”

Chờ đến nữ chính hắc hóa thành ma, nam chính lại hóa thân thành chính nghĩa, đến lúc đó chính là ngược luyến tình thâm.

Tiểu Nặc lắc đầu: “Không không không, hậu kỳ có cảnh hôn mà, vô cùng kích thích.”

Phó Ấu Sanh lại búng cô một cái: “Đi đi, mua cho chị một ly cà phê.”

……

Sau khi diễn xuất cả ngày.

Phó Ấu Sanh mới vừa trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Liền nhìn thấy Văn Đình vội vàng tiến vào, “Một tin tức tốt, một tin tức xấu, cô muốn nghe cái nào?”

“Tin tức tốt.”

Phó Ấu Sanh không chút do dự.

Văn Đình: “Tin tức tốt là cô lên hot search, trong hai giờ ngắn ngủi liền tăng mười vạn fans.”

“Tin tức xấu là gì?”

Văn Đình đem máy tính bảng đưa tới trước mặt cô: “Tin tức xấu là, này mười vạn fans này phần lớn đều là mắng cô, còn lại chính là tới ăn dưa (*).”

(*) Dưa: Dưa ở đây không phải là “dưa hấu dưa lê dưa leo” đâu nhé. “Dưa” theo thuật ngữ CBIZ là chỉ những tin đồn (rumor). Nếu tin đồn có độ tin cậy thấp hoặc không trở thành sự thật thì gọi là dưa xanh hoặc dưa bở, ngược lại thì gọi là dưa ngọt.

Phó Ấu Sanh: “……”

Này mà là tin tức tốt gì chứ.

Cô rũ mắt nhìn màn hình sáng lên.

Hot search Weibo, theo sau là một chữ bạo —— Tề Yến Chi, Phó Ấu Sanh vì đóng phim mà nảy sinh tình cảm.

Sao cô lại không biết mình và Tề Yến Chi vì đóng phim mà nảy sinh tình cảm nhỉ?

Bây giờ các phương truyền thông phát tin tức bắt từ một bức ảnh, tất cả phía sau phụ thuộc vào biên tập viên.

Hình ảnh được tung ra là khi họ quay phim.

Trung tâm của bức ảnh là cảnh tượng Tề Yến Chi kéo cô từ trên mặt đất lên, bởi vì tay áo hai người đều là tay áo rộng, cho nên ảnh chụp, Tề Yến Chi như là nắm lấy tay cô.

—— Đây là thần tiên quyến lữ gì vậy chứ, tùy tiện một đăng một tấm ảnh cũng xứng đôi như vậy!

—— Nhìn ánh mắt Tề Yến Chi, liền biết anh ấy chắc chắn yêu Phó Ấu Sanh sâu sắc.

—— Chứng tưởng tượng trên lầu phát tác, Tề Yến Chi bình thường nhìn tảng đá ánh mắt cũng trìu mến.

—— Tiên nữ với tiên tử, hai người thật sự không suy xét một chút đến phim giả tình thật sao?

—— Khả năng đã thành phim giả tình thật, nắm tay nhau trước mắt bao người, ai biết bí mật yêu đương thì sẽ mãnh liệt như thế nào.

——……

Lời nói của cư dân mạng trực tiếp kích thích fan bạn gái tề Yến Chi, liền đổ xô lên Weibo của Phó Ấu Sanh.

Nói cô tránh xa anh trai bọn họ.

Đừng cọ nhiệt (*).

(*) Cọ nhiệt: Lợi dụng sự nổi tiếng của người khác để tăng nhiệt độ cho mình.

Phó Ấu Sanh cảm thấy buồn cười, môi đỏ hơi nhếch lên, ánh mắt lại không có chút độ ấm.

Văn Đình nhìn sức nóng cọ nhiệt ngày càng tăng lên: “Thật ra hai người có thể nhân cơ hội này xào CP (*) một đợt là lựa chọn tốt nhất.”

(*) Xào couple: Tạo hiệu ứng cặp đôi cho hai người bất kỳ bằng cách “soi” và tung hint những cử chỉ, hành vi thân thiết của họ, khiến khán giả tưởng rằng họ có tình cảm thật với nhau. Ngày nay việc sao tác rất phổ biến, đặc biệt trong tuyên truyền phim ảnh.

“Đối với hai người và bộ phim này cũng đều tốt.”

Dù sao bộ phim điện ảnh còn chưa chiếu, nếu là bây giờ làm sáng tỏ quan hệ, khả năng đoàn phim bên này sẽ không đồng ý.

Phó Ấu Sanh bỗng nhiên nhớ tới hot search lúc trước Ân Mặc và Triệu Thanh Âm ‘công khai tình yêu’, trong nháy mắt, cô liền muốn đồng ý cách làm của Văn Đình.

Trầm mặc một lát, cô nói: “Không xào.”

Hot search treo gần một ngày một đêm.

Buổi tối.

Phó Ấu Sanh gửi một tin nhắn chụp ảnh hot search cho Ân Mặc.

Rất nhanh.

Ân Mặc gọi điện thoại tới.

Giọng nói lạnh lùng trong bóng đêm lộ ra từ tính: “Sau này có hot search như vậy, trực tiếp nói cho thư ký Ôn biết, bảo anh ta đè xuống cho em.”

Phó Ấu Sanh dịu dàng cười: “Anh cảm thấy chúng ta xứng đôi sao?”

Anh nhíu nhíu mày: “Em có ý gì?”

Phó Ấu Sanh nói rõ ràng: “Không nhìn ra tới sao, Ân tổng anh bị đội mũ xanh rồi.”

Hai đầu ngón tay của Ân Mặc kẹp dừng lại.

Tàn thuốc lá nóng cháy đến miệng anh.

Bỗng nhiên cười, búng tàn thuốc, giọng nói trở nên lười biếng: “Cố ý chọc giận anh?”

Hơi trầm ngâm, anh cố ý nói, “Bởi vì lần trước không thỏa mãn em.”

Giáo dưỡng nhiều năm của Phó Ấu Sanh sắp kết thúc trên người cẩu nam nhân này.

“Cút!”

Lúc này, trong văn phòng của Ân Mặc.

Thư ký Ôn bí đứng ở trước bàn, nghe được Phó tiểu thư kết thúc bằng từ này, đối diện với đôi mắt lạnh nhạt thâm thúy của Ân tổng, ho nhẹ một tiếng: “Phụ nữ bình thường thích nói ngược lại.”

Ân Mặc nhìn cúp điện thoại, không tức giận, mặt mày vẫn lạnh lùng như cũ.

*

Ngày hôm sau, trong đoàn phim.

Hôm nay là cảnh hai người ở trong một hang động ôm nhau toàn thân ướt đẫm vì trời mưa.

Trên người Phó Ấu Sanh là váy dài tay áo rộng dán sát vào thân thể uyển chuyển, dường như không ngăn được ánh xuân bị lộ ra.

Lúc Ân Mặc tới thăm ban, đúng lúc nhìn người phụ nữ toàn thân ướt sũng thâm tình nhào về phía người đàn ông đối diện lộ ra lồng ngực rắn chắc, nhón chân ôm cổ người đàn ông.

Từ màn hình bên đạo diễn, cảnh trong hang động được tạo hình vô cùng mờ ám.

Phóng đến cận cảnh, là bàn tay to lớn của người đàn ông phủ lên vòng eo mảnh khảnh của người phụ nữ, chỉ cách lớp váy ướt đẫm.

Giọng điệu Ân Mặc lành lạnh, nhìn đạo diễn: “Tại sao tôi không nhớ mình đã đầu tư vào một bộ phim điện ảnh cấp ba?”

Phim điện ảnh cấp ba?

Đạo diễn bối rối.

“Cái này……cấp ba?” Nhìn sắc mặt khó chịu của kim chủ, đạo diễn cố gắng giải thích, “Đây là cảnh quay bình thường.”

“Hôm nay cuối cùng đại sư huynh cũng phát hiện ra mình cũng có tình cảm nam nữ với tiểu sư muội cùng nhau lớn lên từ nhỏ.”

Ân Mặc không nghe giải thích: “Sửa lại.”

Đạo diễn thấy ánh mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm Phó Ấu Sanh, trong nháy mắt phản ứng lại, nữ chính hình như chính là vị này nhét vào.

Nhưng mà……

Vì nghệ thuật, đạo diễn vẫn cố gắng giải thích: “Nếu không thể quay cảnh ôm nhau, thì cảnh hôn sau đó, cảnh giường chiếu, chẳng phải là cũng phải sửa sao?”

Còn có cảnh hôn sau đó và cảnh giường chiếu?

Ân Mặc nhếch môi cười, không được quay, “Xóa hết toàn bộ.”

Đạo diễn:……

Không nghĩ tới dục vọng chiếm hữu của Ân tổng lại lớn như vậy.

Ân Mặc không muốn  tiếp tục lãng phí thời gian với đạo diễn.

Phó Ấu Sanh đã sớm cảm nhận được ánh mắt quen thuộc, chỉ là khi đóng phim không thể phân tâm.

Sau khi cảnh này kết thúc, theo bản năng cô quay đầu lại nhìn.

Nhưng không thấy gì cả.

Đạo diễn tuyên bố: “Cảnh này tạm thời không quay nữa, cảnh tiếp theo, nam nữ phụ chuẩn bị một chút.”

Nếu không quay nữa, cô phải thay trang phục ướt sũng trên người.

Tiểu Nặc vừa khoác khăn lớn khô ráo cho Phó Ấu Sanh, đã bị đạo diễn gọi tới hỗ trợ.

Phó Ấu Sanh tự mình đi về phòng nghỉ trước.

Ai biết được.

Vừa đến cửa phòng nghỉ, một bàn tay to cân xứng từ trong cửa vươn ra, nắm chặt cổ tay tinh tế của cô, kéo cô vào phòng.

Phó Ấu Sanh khẽ hét lên một tiếng: “Ai?”

Vừa bật đèn, cô híp mắt, thấy rõ khuôn mặt anh tuấn thâm thúy của Ân Mặc.

Ân Mặc đột nhiên cúi người xuống, ấn cô lên cánh cửa, môi mỏng hôn cánh môi cô, hung hăng cắn một cái.

Phó Ấu Sanh thậm chí có thể cảm nhận được mùi máu tươi tràn ra trong khoang miệng.

Bàn tay cầm khăn tắm buông lỏng.

Bang.

Một tiếng vang rất nhỏ, khăn tắm rơi xuống đất.

Ân Mặc theo môi cô, vuốt ve đến vành tai hồng nhạt kia, nhẹ nhàng hôn lên: “Thật sự muốn đội mũ xanh cho anh?”

Trước kia không phải chưa bao giờ hôn nhau thân mật sao?

Phó Ấu Sanh muốn tránh nụ hôn của anh.

Cả người lại thành thật mềm nhũn ở trong ngực anh, chỉ có thể dựa vào cái ôm của anh mới có thể ổn định.

“Đừng……”

Nơi này là phòng nghỉ người tới người đi, Ân Mặc cũng không nhìn đến đây là đâu sao?

Ân Mặc quả thật không nhìn.

Đầu ngón tay anh thậm chí đã vén chiếc váy tay áo rộng ẩm ướt của Phó Ấu Sanh lên, ngón tay thô ráp chạm vào làn da mềm mại trên cổ cô, mang theo từng trận run rẩy.

Lần đầu tiên cởi quần áo cổ trang, Ân Mặc không quá quen thuộc, cuối cùng không kiên nhẫn muốn xé nát.

“Từ từ.”

Phó Ấu Sanh vội vàng đẩy xương cổ tay của anh, “Đây là quần áo của đoàn làm phim.”

Chống lại đôi mắt trầm tĩnh như mực của người đàn ông, bên trong cuồn cuộn sự u ám, cô cũng không phải cô gái nhỏ không hiểu chuyện, đương nhiên hiểu được ánh mắt này của anh là có ý gì.

Ân Mặc gặp cô, trong đầu chỉ nghĩ đến làm cái này sao?

Đôi môi Phó Ấu Sanh mím chặt, bỗng nhiên nói: “Em tự mình cởi.”

Ân Mặc đồng ý.

Tận mắt nhìn Phó Ấu Sanh cởi từng lớp quần áo đặt lên sofa bên cạnh.

Ân Mặc dựa vào trước cửa, cứ như vậy nhìn cô.

Như đang chiêm ngưỡng một bức tranh tuyệt đẹp.

Nhưng mà ——

Khi anh cho rằng Phó Ấu Sanh đã sẵn sàng.

Giây tiếp theo.

Phó Ấu Sanh đột nhiên nhặt khăn tắm lớn trên mặt đất quấn lấy cơ thể, từ bên trong cởi ra một cục vải ren màu đen, nhét vào túi âu phục của Ân Mặc, đẩy anh ra ngoài cửa: “Anh đi ra ngoài, tự mình giải quyết.”

Tác giả muốn nói:

Ân Cẩu Đản: Tự mình giải quyết? Từ khi cô ấy trưởng thành, tôi đã không phải chịu đựng sự ấm ức này.

Thôi nào.