Như Mộng Hữu Lệnh

Chương 11: Phi thiên



Nghe được từ "Xác thịt" này, Khương Nhập Vi lập tức nghĩ tới hình ảnh các loại đại yêu quái ăn thịt người. Bởi vì có chữ "thịt" kia khiến cho người ta thèm nhỏ dãi —— Khương Nhập Vi lắc đầu, tận lực xem như "Xác thịt" kia của mình có vẻ bình thường. Nhưng ánh mắt Đường Xuân Sinh quá sắc bén, cô không cách nào che giấu nổi, Khương Nhập Vi bị áp chế trong chốc lát, đột nhiên ưỡn ngực.

"Uy, trả lại thời gian đã mất cho tôi."

Đường Xuân Sinh đang nghiêm trọng suy ngẫm "Làm sao để khiến xác thịt của Khương Nhập Vi trở nên mạnh mẽ hơn một chút", bị cô hỏi như vậy, không khỏi ngẩn ngơ.

"... Cái gì?"

"Thời gian a." Khương Nhập Vi từ trên giường nhảy xuống, đứng trước mặt Đường Xuân Sinh, "Cậu trước đã cướp mất của tôi 9 năm, lần này là ba năm, " tính xong cô hít vào một hơi khí lạnh, "Đời người có bao nhiêu đâu, cậu sao có thể làm thế."

Đường Xuân Sinh yên lặng nhìn cô, đột nhiên phì cười, tiếp theo không thể kiềm được, quay người lao lên giường cười sằng sặc.

"Cậu..." Khương Nhập Vi bị cười đến thẹn quá thành giận, tiến đến nắm vai nàng, "Cậu cười cái gì, cậu còn không biết xấu hổ, cậu có bệnh a, cười liên tục cả ngày."

Đường Xuân Sinh giống như không có xương, rung giật như cành cây trước gió, hồi lâu chùi mắt nói: "Tôi cười cậu vẫn giống như đứa bé ba tuổi chẳng lớn lên chút nào —— thời gian chỉ biết đi về phía trước, sao có thể chảy ngược."

Nếu như mười hai năm kia thật mất đi, Khương Nhập Vi thấy mình không khác đứa trẻ ba tuổi bao nhiêu. Nhưng đây lại là thủ phạm mà dám nói bình thản như vậy, Khương Nhập Vi tức giận túm áo Đường Xuân Sinh, lôi ra trước mặt: "Còn không phải là lỗi của cậu!"

"Lỗi gì cơ, tôi nói rồi, cậu không mất đi một ngày nào cả, chỉ là trôi qua nhanh hơn chút xíu mà thôi nha."

"Tôi không quan tâm, trả lại thời gian cho tôi, mười hai năm đâu?" Khương Nhập Vi vô cùng đau đớn nói.

Đề tài lại trở về, Đường Xuân Sinh lại cười nói: "Không được." Nàng cảm giác làn gió thoảng qua ngực mình, buông mắt nhìn, cổ áo đã bị Khương Nhập Vi kéo căng.

Khương Nhập Vi nhìn theo ánh mắt nàng, tức khắc nhìn thấy một mảnh kia phong cảnh hữu tình, cô liền buông tay, mặt đỏ bừng ngồi ở một bên. Lại nói tiếp Đường Xuân Sinh trưởng thành thật đúng là như châu tròn ngọc sáng a, dậy thì chỗ kia cũng thật tốt quá đi.

Nhìn Đường Xuân Sinh cúi đầu vuốt phẳng áo, Khương Nhập Vi tiếp tục nói: "Tôi không quan tâm, cậu không phải có thể khống chế thời gian sao, không thể nào tôi lại để mất mười hai năm." Cô có thể cảm giác được có lẽ như lời Đường Xuân Sinh, cô cũng không phải thật sự nhảy qua ngần ấy năm, nhưng làm sao có thể cam tâm, mười hai năm này đối với cô mà nói, chỉ để lại chút mơ hồ ký ức.

"Khống chế thời gian?" Đường Xuân Sinh đột nhiên thấp giọng thầm thì một câu, "... Tôi không có bản lĩnh như vậy."

Khương Nhập Vi ngạc nhiên nhìn nàng: "Cậu nhìn tôi, đừng nói dối."

"Thật vậy, " Đường Xuân Sinh đột nhiên nghiêm túc, "Tôi có thể làm thời gian trôi đi, nhưng không thể làm nó chảy ngược."

"Vì sao!" Khương Nhập Vi kêu lên, tai Đường Xuân Sinh vì thế mà đau nhói, "Đảo ngược thời gian không phải khả năng cơ bản sao?"

"Sao có thể, thời gian chỉ biết đi về phía trước, không thể quay đầu lại." Đường Xuân Sinh thấy Khương Nhập Vi há miệng, tựa hồ lại muốn kêu to không khống chế được, vội vã tiếp tục nói, "Cậu nghĩ mà xem, nếu như thời gian có thể chảy ngược, lịch sử sẽ vô cùng hỗn loạn, chuyện gì sai đều quay về sửa mà rối tung cả lên —— cậu cảm thấy là không có quá khứ đáng sợ hơn hay không có tương lai đáng sợ hơn?"

Khương Nhập Vi há miệng, nhìn nàng trừng trừng.

Đường Xuân Sinh mở nắm tay ra: "Tôi cũng không thay đổi được tương lai, chỉ là làm thời gian đi nhanh hơn một chút."

Tuy rằng trực giác vẫn tin là Đường Xuân Sinh chỉ ngụy biện, nhưng Khương Nhập Vi lại nhất thời không thể phản bác. Quá khứ quan trọng hơn hay tương lai quan trọng hơn, đối với cô mà nói, cái trước đã thành bóng ma mơ hồ, cái sau vì sự xuất hiện của Đường Xuân Sinh mà có thể khẳng định sẽ đầy chuyện xấu, cho nên cô thầm nghĩ cần bảo vệ hiện tại này, tuyệt không thể lại để Đường Xuân Sinh cướp đi dù chỉ một giây.

Lúc này Khương Nhập Vi quyết định tạm thời buông tha vấn đề này, cô có nghi vấn lớn hơn trong lòng mà chưa hỏi ra miệng: "Như vậy, cậu rốt cuộc là ai? Tôi lại là làm sao, còn có cây sáo, là loại yêu quái gì..."

Cây sáo vẫn luôn lơ lửng trên không thổi nhạc đệm cho hai nàng nói chuyện, cuối cùng thấy ai nhắc đến mình, không khỏi chấn động sáo thân, nhưng nghe thấy hai chữ "Yêu quái", nó lập tức bay tới trước mắt Khương Nhập Vi, mãnh liệt rung lắc trái phải, giống như vô cùng bất mãn.

Khương Nhập Vi bị nó dọa nhảy dựng, không khỏi dò xét nhìn Đường Xuân Sinh. Chỉ thấy kệ cô lải nhải, nàng vẫn làm như không biết.

Khương Nhập Vi cẩn thận vươn tay nắm cây sáo trong tay, cây sáo bắt đầu tựa hồ có chút không tình nguyện, phản kháng một chút, sau đó liền an tĩnh nằm trong lòng bàn tay cô, chỉ phát ra vài tiếng trầm thấp. Khương Nhập Vi thật cẩn thận quan sát cây sáo, nhìn chất liệu gỗ có lẽ là trúc, nhìn kĩ lại có ngọc sáng bóng, từng lỗ sáo đều như đã có sẵn, nhìn không thấy một vết tích tạo hình.

Tuy rằng lực chú ý tạm thời bị cây sáo hấp dẫn, Khương Nhập Vi vẫn liếc mắt nhìn Đường Xuân Sinh, tỏ ý muốn nàng trả lời.

Đường Xuân Sinh do dự một lúc lâu, mới mở miệng nói: "Cậu không cần biết tôi là ai, cũng đừng hỏi cậu làm sao, còn cây sáo cũng không phải yêu quái."

Khương Nhập Vi không giận ngược lại mỉm cười, đáp án thật chuẩn, cứ như chưa từng trả lời. Cô đặt cây sáo sang một bên, đưa bàn tay ra sau chống người lên, ngửa đầu nói: "Nếu như tôi nhớ không lầm, các cậu cần tôi giúp."

Đường Xuân Sinh đôi mắt sáng ngời, liền vội gật đầu.

"Là muốn tôi vẽ bức tranh?"

Cây sáo cũng bật đứng lên.

"Nhưng nếu không hiểu rõ, tôi không sẽ giúp các người." Khương Nhập Vi rốt cục bình tĩnh lại, nhàn nhạt nói. Trong trí nhớ cô ba mẹ mình hai ba ngày cãi nhau một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, không bao giờ con cái tham gia vào. Cô và em đã sớm luyện thành công phu cực điểm bình tĩnh, đặc biệt em cô đã tu luyện tới cảnh giới vô tâm vô phế, mà cô lại thất thủ trước Đường Xuân Sinh.

Đường Xuân Sinh quả nhiên đứng lên trước giường đi tới đi lui, Khương Nhập Vi vẫn lặng lẽ nhìn. Cô tuy cảm thấy mình đã mất đi mười hai năm, nhưng cái gì là tim đập nhanh, cái gì là hỉ nộ, vô luận là mệt mỏi hay là hưng phấn, cô đều cảm nhận được, cho nên bản thân mới là một khối "xác thịt" bình thường mà lại rất không bình thường. Mà khả năng thần bút Mã Lương của cô, rõ ràng không phải do bút vẽ, chỉ có thể là do chính cô mà nên.

Nhớ lại, lại mơ hồ thấy mỗi lần vẽ có thể từ giấy trở thành thật, đều là do lúc đó quá nhập tâm —— có lẽ xác thịt là bình thường nhưng ý niệm trong đầu cùng tinh thần đã có chút không phải bình thường? Khương Nhập Vi càng phân tích càng buồn. Nhỡ như bị người khác biết khả năng kì dị này, sẽ không bị bắt đi nghiên cứu, trên đầu dán đầy điện cực các loại đi...

Nghĩ tới đây Khương Nhập Vi rùng mình một cái, âm thầm quyết định mặc kệ như thế nào, tuyệt không thể để người thứ 3 biết chuyện này.

Mà người thứ hai biết đang đứng trước mặt cô, vẻ mặt nghiêm túc: "Cậu biết năm 755 sau công nguyên xảy ra sự kiện gì, cậu biết lúc ấy nổi danh một khúc vũ là gì không?"

Chuyện này chỉ cần học lịch sử sẽ biết, nghĩ đến thời gian, đó chính là triều Đường, liên hệ đến một khúc vũ, Khương Nhập Vi chợt nghĩ ra kêu lên: "Không phải là loạn An Sử đi?"

"Đúng, chính là loạn An Sử." Đường Xuân Sinh hình như thở dài, " 'Thiên ca vạn vũ bất khả sổ, tựu trung tối ái nghê thường vũ' (Nghìn ca vạn vũ không thể đếm hết, trong đó đứng nhất là nghê thường vũ), Bạch Cư Dị nói về điệu vũ này, cậu biết không?"

"Nghê thường vũ y?" Khương Nhập Vi nhíu mày, không kềm nổi tặc lưỡi, "Dương Quý Phi?"

"Phải, nghe nói là Đường hoàng phổ nhạc, quý phi khởi vũ. Khúc vũ mang theo dáng dấp đại Đường cường thịnh, tiếng nhạc thẳng đến Thiên Đình, vũ ảnh phản chiếu Ánh Nguyệt cung. Thiên Đình có tiên tử mộ danh mà xuống trần, muốn một lần thấy tận mắt khúc vũ, không ngờ, hạ giới lại bạo phát loạn An Sử, Đường hoàng rời cung mà lưu vong, quý phi chết ở dốc Mã Ngôi, vũ khúc không thể xem được. Tiên tử vốn định phi thăng quay về Thiên Đình, không ngờ loạn này trở thành họa lớn nơi thế gian, bách tính không nhà để về, trăm họ lầm than mà kêu khóc vang trời, cản trở nàng phi thăng."

"Không thể phi thăng còn chưa tính, tiên tử ở Tiên giới đã lâu, chưa bao giờ chịu đựng oán khí ô nhiễm, pháp lực cũng dần dần mất đi. Trước khi pháp lực hoàn toàn tan biến, nàng theo hướng tây đi tới một chốn cực lạc. Nơi đây có trăm nghìn hang động, trong đó nghìn Phật vạn Phật phù hộ chúng sinh, như hòa vào cõi Vĩnh Lạc, đây là nơi trú ẩn tốt nhất cho nàng..."

Từ khi Đường Xuân Sinh bắt đầu trầm bổng du dương mà kể lại chuyện xưa, Khương Nhập Vi liền cảm thấy khiếp sợ. Nếu như cô không biết mình có dị năng kia, biết Đường Xuân Sinh có thể đẩy nhanh dòng thời gian, còn có cây sáo kia... Nếu như không nhờ thế, cô nhất định sẽ nghe như si như say, xong vỗ vỗ tay khen hay. Nhưng hiện giờ cô không có cách nào xem như là truyện kể, chỉ là không hiểu rõ, lịch sử xa xôi kia không sỗ sàng hiển hiện trước mắt cô, ngược lại nhẹ nhàng mang theo một tầng sa mỏng, khiến cô khó có thể nhìn thấy gương mặt thật. Nhưng mà khi Đường Xuân Sinh nói xong lời cuối cùng, Khương Nhập Vi rốt cục nhịn không được lớn tiếng kêu lên: "Đôn Hoàng? Hang Mạc Cao?"

Đường Xuân Sinh nhìn cô một cái, chậm rãi nói: "Đúng, chính là Đôn Hoàng. Chỉ tiếc, nàng đi tới Đôn Hoàng sau khi quân đội đóng ở Hà Tây bị điều đi bình định, Đôn Hoàng cũng lập tức rơi vào nhiều năm chiến loạn, oán khí ngưng tụ che khuất bầu trời, càng cản trở đường tiên tử phi thăng."

Loạn An Sử cũng tốt mà nghê thường vũ cũng được, đây đều đã được che giấu sau lớp sa diện của lịch sử, nhưng mà, Đôn Hoàng và hang Mạc Cao tới giờ vẫn còn thật sự tồn tại. Khương Nhập Vi nghe thế, liếm liếm đôi môi khô nẻ. Cho dù cô vẫn cảm thấy Đường Xuân Sinh nói cái gì Thiên Đình tiên tử gì gì đó cũng hơi thái quá, nhưng tuyệt không ảnh hưởng tới cô tiếp tục lắng nghe—— hơn nữa, tiên tử cũng quá không may đi.

"Vì bảo toàn bản thân, tích trữ pháp lực, tiên tử quyết định đăng bích nhập họa (bước vào bức tranh trên vách động), đợi thế sự yên ổn, oán khí đầy trời tiêu tán lại phi thiên không muộn."

"Phi, phi thiên?" Khương Nhập Vi có chút cà lăm mà hỏi, "Cậu đừng nói sẽ là bích hoạ phi thiên ở hang Mạc Cao đi?"

Đường Xuân Sinh nhoẻn miệng cười: "Bích hoạ phi thiên hang Mạc Cao có nhiều như vậy, trong đó chỉ có một là do tiên tử biến thành."

Khương Nhập Vi nhìn chằm chằm Đường Xuân Sinh một lát, đột nhiên hỏi: "Cậu đừng nói cậu chính là tiên tử kia."

Đường Xuân Sinh sửng sốt, thế nhưng hơi có chút buồn rầu nói: "Tôi... Không phải."

Khương Nhập Vi âm thầm gật đầu, tiên tử sao có thể tính tình ồn ào kích động như nàng.

Nhưng Đường Xuân Sinh chỉ cây sáo: "Đây là sáo ngọc của tiên tử tạo nên, bây giờ chỉ có thể tự thổi."

Khương Nhập Vi đối mắt cân nhắc cây sáo, cuối cùng bại trận đến ngồi ở bên giường ôm chặt đầu, kêu lên: "Cậu chờ đã, để tôi suy nghĩ."

Đường Xuân Sinh liền ôm cây sáo đợi.

Suy nghĩ hồi lâu, Khương Nhập Vi mới miễn cưỡng nói: "Cậu tìm tôi vẽ bức tranh, sẽ không là vẽ người kia phi thiên, đưa nàng thoát ra khỏi bích họa đi."

Đường Xuân Sinh mở to mắt, rõ ràng kinh ngạc: "Cậu đoán được... Không sai."

"Đừng đùa, " Khương Nhập Vi cười khan vài tiếng, đứng lên phủi quần, "Tôi vẽ ra được quả trứng gà, vẽ người sống lại chắc chắn không nổi."

Đường Xuân Sinh nóng nảy, tiến đến kéo nàng: "Chính là cậu, chỉ có cậu làm được."

Lúc này Khương Nhập Vi rốt cục nhớ tới một vấn đề khác: "Vì sao là tôi? Cậu... Khi đó còn nhỏ như vậy, sao biết là tôi."

"Chính là cậu, tôi biết."

"Sao cậu biết?"

"Biết chính là biết, tỷ như thấy phụ nữ biết là phụ nữ, thấy chó con sẽ không nhầm với mèo con, không phải thực tự nhiên sao."

Nhìn Đường Xuân Sinh nói thản nhiên như vậy, Khương Nhập Vi không kềm nổi lại phát cáu, cảm giác nói thêm gì đi nữa cũng là dây dưa không rõ, vì vậy dứt khoát bỏ đi: "Đường Xuân Sinh, cậu hãy nghe cho kỹ. Cậu đã cướp thời gian của tôi hai lần, tôi tuyệt đối không muốn sau đó cậu lại làm thế, đây là điều kiện đầu tiên. Sau đó, nếu như cậu thật biết người này là tôi —— để sau tính, ít nhất tôi giờ quá đói bụng, tôi thậm chí cảm thấy cậu nói những lời này đều là do tôi quá đói mà sản sinh ảo giác, cho nên tôi giờ cần về nhà, cậu để tôi yên ổn ăn một bữa ngủ tiếp một giấc."

Đường Xuân Sinh không nói, bị Khương Nhập Vi kéo đi vài bước mới giậm chân nói: "Cậu yên tâm, tôi cũng không có bổn sự lớn như vậy, một lần chín năm, một lần ba năm, coi như là cực hạn, cùng lắm tôi chỉ còn một chút pháp thuật, chỉ đủ cho cậu tự mình nhìn tương lai một chút, cậu có tin không, cậu muốn nhìn không?"

Nhịp chân Khương Nhập Vi bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn nàng trừng trừng.

Đường Xuân Sinh chắc là thật sốt ruột, trên trán chóp mũi đều toát mồ hôi, nàng sợ Khương Nhập Vi không chịu, thế nên một bước tiến lên, hung hăng đẩy Khương Nhập Vi một cái.

Khương Nhập Vi lảo đảo, đợi cô ổn định dưới chân lại giương mắt nhìn, chỉ thấy ——

Cát vàng đầy trời.