Nhu Tình Trong Anh

Chương 18: Vô dụng



"Ể? Lão đại đi đâu vậy nhỉ?" Cô A xem chương trình rồi nói.

"Nghe điện thoại xong liền bỏ đi như vậy sao?" Cô B cũng vô cùng thắc mắc.

"Thái độ nghe điện thoại của lão đại trong không tốt lắm" Cô C nói.

"Có chuyện gì rồi sao?"

"Không biết, cuộc gọi của ai vậy nhỉ?"

...

Hạ Tình trở về phòng, gương mặt đỏ hoe leo lên giường nằm xuống, hai tay ôm lấy chiếc gối ôm to lớn, vùi mặt vào trong chiếc gối.

Cô đã nghĩ họ có điều gì đó mờ ám giấu cô, cô cũng không ngờ đến mức này, giây phút cô nghe đến bốn chữ "Chương trình kết hôn" Trái tim cô như rơi xuống đất. Toàn thân cô lúc đó cứng ngắt, đến một cái chớp mắt cũng không làm được, mắt cô cứ mở to trừng trừng về phía màn hình tivi, mở to đến lệ cay hoen trên mi mắt.

Giây phút đó, trái tim cô chẳng còn cảm nhận được bất kì điều gì nữa, chỉ có âm thanh vang vội hai bên tai của mấy người lạ tung hô về cặp đôi mà họ yêu thích là anh và người khác.

Thật ra cô đã từng suy nghĩ rất nhiều về chuyện này...

Anh và cô hoàn toàn không tương xứng.

Anh là người tình trong mộng của rất nhiều người, nghề nghiệp của anh ở đỉnh cao là nhờ sự yêu thích của người khác, sự ủng hộ của cộng đồng mạng. Nếu cộng đồng mạng ủng hộ anh và Khiết Hinh thì chắc chắn một điều, anh chỉ có thể đến với Khiết Hinh mới có thể bình yên tiếp tục sự nghiệp.

Ngoài ra... Sẽ không có ngoại lệ.

Cô là ai kia chứ? Chỉ là một đứa nhỏ mù loà chẳng làm nên chuyện gì, đã nhiều lần cô tự hỏi, liệu mình có xứng với một người hoàn hảo như anh không?

Câu trả lời lúc nào cũng là không.

Làm sao mà phù hợp? Câu chuyện lọ lem và chàng hoàng tử sao? Chỉ có ở trong cổ tích.

Cô từng nghĩ... Có thể... Một phần trăm nào đó hi vọng về cô và anh nhưng mà... Hoàn toàn không có khả năng nữa rồi.

Người phù hợp với anh quả thật chỉ có Khiết Hinh, một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại giỏi gian, còn cô... Đều không bằng.

Hạ Tình ôm cứng chiếc gối, rỉ ra tiếng khóc, trái tim cô đau quá, trái tim cô như thể bị ai đó nắm lấy rồi nghiền nát, tâm thất toàn bộ đều đau điếng, đau đến thật khó thở. Tay cô ôm gối mềm, hai bàn tay nắm thành quả đấm, móng tay cắm thật chặt vào lòng bàn tay, Hạ Tình nấc ra một tiếng khóc lớn.

Căn phòng ngủ yên tĩnh, tiếng khóc của cô vang vội hơn, Hạ Tình lập tức nuốt xuống nước mắt, muốn kiềm hãm lại cảm giác muốn khóc oà lên đó.

Cô không phải trẻ con nữa, anh đi quay chương trình thôi mà cũng có thể oà lên khóc sao, như vậy thật là trẻ con...

Nhưng mà... Vì sao anh lại giấu cô kia chứ?

Hạ Tình nâng lên mu bàn tay chắn lên miệng, há miệng cắn lấy mu bàn tay kiềm hãm lại cơn đau ở trái tim, nhưng là đau quá, cô không biết phải làm sao nữa, lồng ngực đau như vỡ vụng, tiếng trái tim đập thật mạnh cũng thật trĩu nặng.

Cảm giác vỡ tung ở lồng ngực làm cho cô càng cắn chặt mu bàn tay mình hơn, cắn ngấu nghiến đến tứa ra máu, mùi máu sộc vào miệng cô cũng chẳng hề hấn nào. Nước mắt nóng rực như dòng dung nham theo khoé mi chạy ngược thấm xuống đệm giường, cô cắn mu bàn tay đỏ máu vẫn không buông ra.

Thật kỳ lạ... Cô không cảm thấy đau ở mu bàn tay, ngay lúc này cô chỉ cảm thấy cơn đau xót nhức nhói lòng ngực, cô chỉ muốn làm vơi đi cảm giác đau đơn nặng trĩu trên ngực.

Bàn tay trái nắm chặt thành quả đấm để móng tay cắm vào lòng bàn tay, ngấu nghiến cắn lên mu bàn tay phải, đôi mắt cô trừng trừng đỏ hoe liên tục tứa ra những giọt nóng hổi.

Hai bên lỗ tai cứ vang dội mãi mấy âm thanh của những người lạ nói về anh và người con gái ấy, mấy lời tung hô đó cứ vang vang hai bên tai cô mãi không ngừng. Hạ Tình không thể nào xua đi mấy âm thanh đó, chúng cứ như những đài phát thanh cứ vang dội mãi.

Cô biết rồi, cô biết là họ đẹp đôi, họ trai tài gái sắc, cô biết... Không cần phải nói mãi như thế.

Đừng nói nữa... Đừng nói nữa...

Hạ Tình sắp cắn đứt da thịt, miệng toàn mùi máu tanh nhưng cô chẳng thể dừng lại được, nếu dừng lại, trái tim cô sẽ rơi ra khỏi lồng ngực, cảm giác sẽ đau đớn gấp bội. Trái tim cô lúc này đang đau lắm rồi, từng nhịp đập rất chậm rất trĩu cũng đủ khiến cô không thở được, Hạ Tình nghiến răng, máu đỏ nhuộm trên môi miệng, mùi máu thật tanh nhưng cô cũng không còn cảm nhận được.

Lão bà... Khiết Hinh đã được công nhận.

Nếu... Phùng Thế Phong phải cưới ai đó, chắc chắn phải là Khiết Hinh.

Chỉ có... Khiết Hinh phù hợp với lão đại của bọn họ.

Đó là những gì họ nói, đó cũng là những gì mà dư luận thừa nhận.

Không có chỗ cho cô, mà... Cũng không một ai biết đến tồn tại của cô cả, như vậy còn là một điều may mắn, nếu mà họ biết đến sự tồn tại của cô, biết đến cuộc hôn nhân này thì... Anh sẽ bị hủy hoại.

Sự nghiệp của anh, danh vọng đỉnh cao của anh, tiếng tăm của anh... Tất cả đều sẽ vì cô mà hủy hoại.

Sẽ vì cô mà bại hoại, cô là người cản trở anh.

Rất khác so với Khiết Hinh.

Cô thật là... Thứ vô dụng như cô lại tự mình đem đi so sánh với bảo vật của bao người, thật không biết xấu hổ.

"Ực..." Hạ Tình nuốt xuống một ngụm toàn là máu tươi, đôi mắt nóng đến bỏng rát, mấy giọt nước mắt cứ liên tục chạy ngược tí tách thấm xuống đệm bên mang tai.

Cửa phòng bị mở ra, giày tây vội vàng bước vào phòng, Phùng Thế Phong vội vã trở về, sương đêm bám trên áo anh, đập vào mắt anh là cô bé nhỏ đang nằm ngửa trên giường, nắm níu bàn tay nắm chặt thành quả đấm, tay còn lại đặt trên miệng, đôi mắt ánh bạc nhíu chặt ép ra từng dòng nước mắt chạy ngược.

Phùng Thế Phong chết đứng, anh kinh hoàng vội vàng phóng lên giường, ôm lấy thân nhỏ bé đỡ cô ngồi dậy tựa vào lòng anh, bàn tay nắm lấy tay cô muốn gỡ ra.

"Tình à..." Giọng anh trở nên bủn rủn, tay nắm lấy cánh tay cô muốn cô nhã ra "Em... Em nhả ra đi..."

Hạ Tình rỉ ra tiếng khóc mếu máo, nhưng cô cũng chẳng nhã ra, miệng cứ cắn chặt hơn, gần như cô sắp cắn đứt da thịt trên mu bàn tay ra rồi.

Phùng Thế Phong hoảng sợ, tay níu lấy cánh tay cô, nhìn thấy máu tươi đổ trên càm nhỏ, bàn tay anh run rẩy nắm lấy bàn tay cô muốn gỡ ra, tâm thất anh chạy loạn.

"Tình... Anh xin em đấy... Nhả ra..." Giọng anh bủn rủn, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô bé nhỏ trong lòng, cô so với anh còn run hơn, cô mếu máo tiếng khóc nghẹn lại.

Phùng Thế Phong ôm lấy cô, bàn tay lạnh ngắt mang theo hơi gió đêm vuốt ve đầu nhỏ, lau đi nước mất đẫm trên hai đôi mi, sau đó lại chạm lên bàn tay cô, vẫn là không dịch được, cô vẫn không chịu nhã ra, nếu cô cứ cắn như vậy, thật sự sẽ cắn đứt thịt.

"Anh xin em... Em muốn cắn thì cắn anh... Đừng làm bản thân bị thương như thế..." Anh thấp thỏm nói, gần như muốn khóc hôn lên đỉnh đầu nhỏ bé trong lòng "Anh xin lỗi... Anh xin lỗi..."

Hạ Tình nhã ra bàn tay, hai bàn tay nhỏ nắm lấy cánh tay anh đưa lên miệng cắn lấy, cô há miệng cắn thật lớn vào cánh tay anh, đôi mắt đỏ hoe trừng trừng, nước mắt tí tách rơi xuống.

Phùng Thế Phong lập tức thở phào, cũng chẳng để ý đến cô cắn mình, chỉ vội hôn hít mái đầu nhỏ.

Hạ Tình cắn thật mạnh, rỉ ra tiếng khóc u uất, cô cũng nhã ra cánh tay anh, tiếng khóc cũng tắt đi chỉ có nước mắt liên tục chảy xuống.

Phùng Thế Phong nắm lấy tay cô nâng lên xem xét, mu bàn tay bấy nhầy thành một vũng thịt đỏ, máu không ngừng chảy ra. Anh thật chỉ muốn bóp chết mình, bàn tay nắm lấy mu bàn tay nhỏ chặn lại dòng máu chảy ra.

Anh vội vàng ôm lấy cô, gương mặt trắng bệch ôm hôn Hạ Tình.

"Anh xin lỗi... Anh xin lỗi... Tình à... Anh không dám như vậy nữa... Em đừng như thế này nữa..."

Nhưng Hạ Tình ở trong lòng anh giống như một cái xác lạnh, dẫu anh ôm ấp thể nào cũng không thể làm cho cô ấm lên được, đôi mắt cô tĩnh lặng thành một màn đêm lặng yên, không khóc nữa, không có bất kì tiếng khóc nào nữa, chỉ có nước mắt không ngừng rơi xuống cánh tay anh.

"Tình... Tình em nói gì đi... Em đừng như vậy..."

Hạ Tình lặng đi, nói cái gì đi? Nói cái gì đây?

Cô nên nói cái gì đây?

Nên nói... Hay là...

"Anh..." Giọng cô thấp xuống, chỉ còn là tiếng thở thật nhẹ của một trái tim ủy khuất hao mòn.

"Anh... Hủy hôn đi."

Cô suy nghĩ nhiều rồi, cô biết thân phận của mình, cô biết rõ vị trí của mình nên đứng ở đâu... Cô là một đứa vô dụng, cô chỉ muốn mình chỉ dừng ở mức độ vô dụng, cô không muốn mình sẽ là người phá hủy sự nghiệp tươi đẹp của anh.

Cô chỉ muốn mình vô dụng, vô dụng là đủ rồi, cô không muốn mình tệ hại đến mức hủy hại hào quang của anh.

Gió ở tầng nào sẽ gặp mây ở tầng đấy, lọ lem và chàng hoàng tử... Chỉ có ở trong cổ tích thôi.

Còn tiếp...

(P/s Mỗi ngày trôi qua với Hạ Tình mà nói không chỉ đơn giản là bình thường trôi qua, cô luôn suy nghĩ rất nhiều, cô luôn nghĩ về bản thân cô và anh. Càng nghĩ cô ấy chỉ càng tủi thân, dù cô ấy biết anh ấy cưng chiều cô ấy, nhưng cô ấy vẫn không tài nào gạt bỏ đi bản thân.

Cô ấy không thể nào cứ vô tư ở bên cạnh một người rất tài giỏi, khi mà bản thân cô ấy đến việc tự chăm sóc mình cũng không làm được, cô ấy cảm thấy bản thân sẽ là gánh nặng.

Cô ấy bi lụy với chính mình, cô ấy cho rằng bản thân vô dụng của cô ấy sẽ làm phai mờ hào quang của anh, cô ấy yêu anh, cô ấy chỉ muốn anh ngày càng toả sáng. Và một sự thật rằng, chuyện hôn sự của anh và cô ấy trái với dư luận, nếu chuyện nổ ra, anh sẽ bị cô ấy hủy hoại.

Cô ấy thà hủy hoại chính bản thân cô ấy còn hơn hủy hoại anh, nên là... Suy nghĩ cuối cùng của Hạ Tình đi đến chuyện hủy hôn.)

_ThanhDii