Những Năm Tháng Cùng Mosaic Tương Thân Tương Ái

Chương 4: Một ngày làm anh (4)



◎Hạ Tân Tễ: Anh trai ngọt ngào ngây thơ của tôi. ◎

Chỉ có hệ thống biết rằng Khấu Thu không hề nói đùa.

Cán bộ kỳ cựu Khấu một lòng muốn được làm nhân viên công vụ, chỉ tiếc rằng nhiệm vụ y phải hoàn thành ở mấy thế giới trước toàn là cứu vớt thế giới, phải theo sát phần tử nguy hiểm mỗi giờ mỗi phút, chỉ sợ bản thân không để ý một chút thôi là đối phương sẽ làm nổ tung cả Trái Đất, lấy đâu ra thời gian để hoàn thành giấc mộng cuộc đời nữa chứ?

Bây giờ thì hay rồi, sau bảy nhiệm vụ cứu vớt thế giới, cuối cùng y cũng đi đến thế giới nhiệm vụ mới.

Khấu Thu cảm thấy giấc mộng đang vẫy tay chào đón mình, vì thế y vội vã không chờ được muốn nhào vào vòng tay ấm áp của giấc mộng cuộc đời.

【A........ 】 Y đặt quyển sách tham khảo có tờ bìa đỏ chót lên trên bàn làm việc một cách ngay ngắn chỉnh tề, vùi đầu vào trong đó, hài lòng thở một hơi, 【Hạnh phúc ghê. 】

Đỗ Hòa Trạch đứng ở phía sau quan sát căn phòng này, vẻ mặt giống như có sét đánh ngang qua.

Hệ thống nói: 【Tôi cho rằng tên đó đang muốn há mồm chửi mẹ nó. 】

【Vì sao chứ? 】Khấu Thu khó hiểu, 【Bởi vì tao định dùng cuộc đời hữu hạn này của mình để phục vụ nhân dân vô hạn? 】

Hệ thống: 【... Bởi vì cậu đã trực tiếp biến câu nói này thành biểu ngữ rồi treo lên tường đó. 】

Đỗ Hòa Trạch trừng mắt nhìn biểu ngữ, gương mặt gã lúc này đặc sắc chẳng khác gì bảng pha màu.

Gã há miệng thở dốc như thể muốn nói điều gì đó, cuối cùng vẫn không thể nói gì cả, chỉ nhanh chóng nhấc chân chạy xuống tầng với vẻ mặt hoảng hốt —— Khấu Thu nghe thấy âm thanh loảng xoảng vang lên từ bên dưới, chắc đối phương đã phải chịu đả kích quá lớn nên chân đi không vững, ngã tí thôi mà.

Đối với việc này, Khấu Thu nhận xét rằng:【Người trẻ tuổi, không làm được việc. 】

Hệ thống nói: 【Cơ thể này của cậu mới 20 tuổi. 】

Ánh mắt Khấu Thu đầy sâu xa: 【Thế nhưng tao trên vai với Mác, Ăng-ghen và Lê nin, người già nhất trong số bọn họ tính đến thời điểm hiện nay mới có hơn 200 tuổi mà thôi. 】

Hệ thống: 【.......... 】

Hôm nay không thể nói chuyện với nhau được nữa rồi.

Khiến Khấu Thu cảm thấy hài lòng nhất chính là Hạ Tân Tễ không hề lộ ra vẻ mặt kinh ngạc giật mình gì cả. Ngược lại, sau khi thiếu niên ngắm nhìn căn phòng ngập tràn hào quang màu đỏ của y thì chỉ ngẩng đầu lên, nhìn về phía y khẽ cười.

"Anh hai thích những thứ này sao?"

Giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp, Khấu Thu cảm giác bản thân lại bị viên đạn bọc đường bắn trúng rồi.

Hơn nữa quả đạn pháo có tên gọi "anh hai" này còn ngọt ngào hơn so với viên đạn tên "anh" ban nãy nữa, nhân đôi sự ngọt ngào, ngọt đến mức y tưởng chừng đã ngâm cả người vào hũ mật.

"Đúng thế," y nói, "Có đẹp không?"

Hạ Tân Tễ nhẹ giọng nở nụ cười.

"Đẹp ạ."

Tinh mắt đấy, giá trị thiện cảm của Khấu Thu đối với hắn lại tăng lên một chút.

Mãi đến 10 giờ tối ông cụ Hạ mới quay trở về nhà, nhìn thấy Hạ Tân Tễ đã dọn vào ở cũng không hề nói gì thêm, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không liếc nhìn đối phương lấy một cái, chỉ thản nhiên nói một câu "Đến rồi?", sau đó dặn dò Khấu Thu hai câu về công việc ở công ty rồi đi rửa mặt nghỉ ngơi. Đối với thái độ như vậy Hạ Tân Tễ cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn, ngoan ngoãn nhìn Khấu Thu, "Anh hai, em cũng đi nghỉ ngơi đây."

Khấu Thu nói: "Ừ."

Y nhìn thấy đối phương đi ra khỏi cửa phòng rẽ phải, đột nhiên cau mày, gọi Hạ Tân Tễ lại, "Em định nghỉ ngơi ở đâu?"

Thiếu niên chỉ tay về phía căn phòng ở trong cùng trên tầng hai.

Căn phòng kia nằm trong góc, phòng bé thì thôi không nói, cửa sổ bên ngoài còn vừa vặn bị một cái cây cao to tươi tốt che khuất, ánh mắt trời không thể nào chiếu được vào trong, vô cùng âm u lạnh lẽo. Khấu Thu không thể nào ngờ đến việc nguyên thân lại có thể sắp xếp cho một thiếu niên gầy gò yếu ớt này vào một nơi ở như thế, trong lòng y thấy không vui, cũng cảm thấy hơi khó chịu đối với đám người hầu ở nhà họ Hạ.

Đây chính là nụ hoa tươi mới của Tổ Quốc!

Sao lại có thể đến mức không được phơi mình dưới ánh nắng mặt trời như thế này!!!

Y nói: "Giờ em cứ qua đây đã."

Thiếu niên chần chừ một lúc rồi ngoan ngoãn đi đến.

Khấu Thu gọi má Vương, trực tiếp hỏi: "Bên cạnh phòng của cháu có phòng nào dùng được không?"

Má Vương sửng sốt, ánh mắt lưỡng lự đảo qua đảo lại giữa hai người.

Khấu Thu: "Hở?"

"Không..."

"Vậy bây giờ," Khấu Thu kéo thiếu niên vào phòng của mình, chân thật đáng tin, "Đi thu xếp đi, về sau Tiểu Tễ sẽ ở bên cạnh cháu."

Giọng nói của y dừng lại một chút, hàm chứa ý tứ cảnh cáo: "Đây là lần cuối cùng đấy nhé."

Má Vương bị ánh mắt này chọc đến mức hết hồn, gật đầu liên tục.

Đèn lớn trong phòng đã bị cán bộ kỳ cựu Khấu cần cù tiết kiệm tắt đi, chỉ còn lại một chiếc đèn giường mờ mờ ảo ảo. Hạ Tân Tễ nhìn Khấu Thu lấy chăn đệm ra, không ngờ lại đột nhiên chạm phải ánh mắt của đối phương, đôi mắt trong sáng thản nhiên đó đang nhìn hắn, trong mắt không có một chút tạp niệm nào cả: "Em có bị lạ giường không?"

Hạ Tân Tễ lắc đầu.

"Không bị lạ giường là được rồi." Khấu Thu nói, thấy má Vương đã thu xếp xong xuôi thì liền đưa đứa nhỏ này sang bên cạnh, "Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon."

Hạ Tân Tễ nhìn y, không hề chớp mắt, một lúc sau đột nhiên cong mắt lên.

"Anh ơi." Khi hắn nói chữ này giống như đang ẩn chứa một sự lưu luyến khó có thể giải thích được, câu từ nhẹ nhàng đảo một vòng ở trong miệng thì mới nói ra được, "Anh cũng ngủ ngon nhé."

Cửa được khẽ đóng lại.

- ------

Đêm đầu tiên sau khi tiến vào nhà họ Hạ, Hạ Tân Tễ mơ thấy một giấc mơ mà hắn không muốn mơ thấy.

Hắn mơ thấy cái người được gọi là mẹ kia.

Một con người có tham vọng.

Và tham vọng của người đàn bà đó không thể nào rõ ràng hơn được nữa —— bà ta đã dệt ra một cái lưới ngọt ngào với mưu đồ muốn gài bẫy thiếu gia đã có vợ của nhà họ Hạ, trực tiếp dựa vào điều này để một bước lên trời —— nhưng thật đáng tiếc thay, người ba của Hạ Tân Tễ mới chính là con nhện dệt ra cái lưới đó, số người tình bên ngoài còn đếm không hết được thì sao ông ta có thể để ý đến một người tình bình thường phổ thông như này chứ.

Đến nay Hạ Tân Tễ vẫn nhớ rõ bộ dáng bà ta mang theo mình, tỏ vẻ đau khổ bấu víu ở cửa lớn nhà họ Hạ, mùa đông năm đó thật sự rất lạnh lẽo, bông tuyết rơi xuống phủ kín một lớp mỏng trên vai của hắn, cơn lạnh buốt thấu xương đâm thẳng vào cổ hắn, lúc ấy hắn mặc một bộ quần áo mỏng manh, run rẩy một cách tuyệt vọng. Người đàn ông đó đi ra còn không thèm liếc mắt lấy một cái, chỉ phiền chán quay đầu dặn dò quản gia: "Nhanh chóng dọn dẹp đi, cứ thế chút nữa ba nhìn thấy lại lải nhải với tôi đó."

Hắn đứng yên tại chỗ, cảm nhận được người đàn bà đó càng siết chặt lấy tay của hắn hơn, tưởng như muốn bóp vào xương cốt.

Giấc mộng đột nhiên ầm một tiếng tan nát, bên cạnh lại thừa ra một đứa con ghẻ, kể từ đó người đàn bà này càng ngày càng thích uống rượu, uống đến nỗi say khướt, vỏ chai rượu ngổn ngang chất đầy trên sàn nhà, Hạ Tân Tễ nhìn bà ta, trong lòng đã có trực giác kỳ lạ.

Quả nhiên, cũng vào mùa đông lạnh giá đó, bà ta đã say rượu rồi ngã thẳng vào đống rác, cuối cùng vẫn không thể nào đứng dậy được nữa.

Hạ Tân Tễ đột ngột mở mắt.

Lọt vào tầm mắt vẫn là bóng tối dày đặc như cũ, hắn chậm rãi cong thắt lưng lại, cảm nhận được một cơn quặn đau lạnh như băng ở vị trí dạ dày.

... Đau quá.

Nhưng sự đau đớn đó đại biểu cho việc hắn vẫn còn sống.

Hắn từ từ nhắm hai mắt lại, im lặng chịu đựng, chỉ khi không thể nào kiềm chế được cơn đau thì hắn mới gắng gượng lăn lộn hai lần trên giường. Khi đôi mắt đang nhắm nghiền của hắn cảm nhận được nguồn sáng ấm áp, Hạ Tân Tễ vẫn chưa kịp phản ứng lại, kinh ngạc mở to mắt ra thì nhìn thấy Khấu Thu với mái tóc bù xù đang đứng ngáp dài ở bên cạnh giường.

"Làm sao thế," Khấu Thu gắng gượng mở đôi mắt nhập nhèm ra nhìn về phía hắn, hỏi, "Khó chịu à?"

Hạ Tân Tễ hơi sững sờ.

E rằng tất cả phòng bị hắn bày ra trong đêm khuya hôm nay đều đã tan rã không còn một mảnh, thậm chí hắn còn không biết được cái người gọi là anh trai này đã phát hiện ra bằng cách nào, chỉ có thể trợn tròn mắt ngẩn ngơ nhìn người trước mặt này. Khấu Thu nhìn hắn trong chốc lát, đột nhiên cúi người xuống, hương thơm tươi mát của sữa tắm chui thẳng vào trong lòng Hạ Tân Tễ, mang theo chút dư vị ngọt ngào của hương hoa cam.

Hắn nhắm mắt lại theo bản năng, không thể nói rõ ra lý do được, thật khó hiểu là trong lòng hắn lại có chút chờ mong khó diễn tả thành lời.

Bàn tay Khấu Thu phủ lên trán hắn, cảm xúc vô cùng ấm áp.

"Chảy nhiều mồ hôi như vậy..." Tiếc là cảm xúc đó không duy trì được bao lâu, Khấu Thu rút tay về, nhìn hắn, "Tiểu Tễ, em bị đau dạ dày rồi sao?"

Thiếu niên trên giường im lặng nhìn y chăm chú, một lúc lâu sau mới chậm rãi gật đầu.

Phải nói rằng, hình ảnh người đẹp ốm yếu kiểu này thật sự có thể kích thích tấm lòng yêu thương của người khác, Khấu Thu nhìn vẻ mặt tái nhợt không chút màu máu nào của hắn, không kìm được vươn tay nhẹ nhàng vuốt đám tóc rối dính trên má, mềm lòng đến loạn cào cào, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Tuy đã trưởng thành nhưng dù sao vẫn chỉ là một đứa nhóc, y âm thầm thở dài, trong lòng càng cảm thấy khó chịu với thằng cặn bã đến trẻ em cũng không thèm buông tha kia.

"Uống thuốc nhé, được không?"

Hạ Tân Tễ mấp máy môi, thấp giọng nói: "Nhưng giờ đã muộn rồi, chỉ sợ phiền phức....."

"Không có việc gì cả," Khấu Thu xoa đầu hắn, "Anh biết thuốc để ở đâu, anh sẽ đi lấy cho em, bây giờ em cứ ngoan ngoãn nằm yên ở đây đi."

Y nhét góc chăn gọn gàng lại rồi yên lặng đi đến ngăn tủ phòng khách để lấy hộp thuốc, sau đó quay về phòng của Hạ Tân Tễ, cẩn thận soi đèn kiểm tra kỹ ngày sản xuất cũng như liều lượng thuốc. Cốc nước ấm được đặt vào lòng bàn tay, thiếu niên ngồi dựa lưng vào đầu giường nhìn gương mặt được ánh sáng đèn ấm áp phản chiếu lại, ngay cả sợi lông tơ nhỏ bé cũng khẽ run run dưới ánh đèn.

"Uống ba viên," Khấu Thu đặt thuốc vào lòng bàn tay hắn, dặn dò nói, "Thuốc này đắng, em đừng có dùng đầu lưỡi liếm đấy, a?"

Lông mi thiếu niên khẽ run lên, đột nhiên nói: "Anh, em không uống thuốc."

Khấu Thu sửng sốt mất một lúc, lập tức nhận ra rằng quả thật trên đời này vẫn có kiểu người không biết uống thuốc dù có làm cách nào. Y chần chừ đề nghị: "Hay là anh nghiền nát thuốc ra rồi em uống nó với nước nhé?"

Không biết vì sao, sau khi y đưa ra đề xuất này, y lại nhìn thấy vẻ thất vọng tràn trề từ trên gương mặt của thằng nhóc này, cứ như đang chờ đợi sự phát triển của một điều gì khác. Nhưng mà cảm xúc này chỉ chợt lóe qua, Hạ Tân Tễ đã nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, ngoan ngoãn gật đầu.

Cơn đau dạ dày dần dần dịu xuống, Khấu Thu cũng đứng lên, vẻ mặt của y ẩn chứa một sự dịu dàng khiến cho trái tim Hạ Tân Tễ khẽ run lên, y lại vươn tay xoa đầu thiếu niên.

"Ngủ đi."

Hai chữ nhẹ nhàng như chứa ma lực bên trong. Hạ Tân Tễ chạm đầu vào gối ngủ, lần này hắn không nằm mơ nữa, không có gương mặt kia, cũng không có cái chết tanh hôi dơ bẩn bên bãi rác —— hắn ngủ thẳng một giấc đến tận hừng đông, một giấc ngủ sảng khoái vui vẻ trước nay chưa từng có.

[05/03/2023]

Tác giả có lời muốn nói:

Khấu Thu: Tui đứng trên vai Mác, Ăng-ghen cùng với Lê nin đó!

Tra công: Thế quái nào mà tui vẫn đứng trên vai Tây Môn Khánh, MDZZ! [*]

[*]. Viết tắt bính âm của cụm từ 妈的智障 (mā de zhìzhàng), có nghĩa là mẹ nó cái đồ khuyết tật trí tuệ.

----

Tui lại có xúc động muốn đổi tên truyện lần nữa ấy nhá... Phải làm sao đây QAQ?

Sổ tay ngược tra của cán bộ kỳ cựu, tui chỉ muốn HE cùng với tình địch, cán bộ kỳ cựu cũng có mùa xuân, mọi người thích cái tên nào hơn?

Nói nhỏ nè, tui thích cái tên thứ hai hơn...