Nịch Tửu

Chương 30





•••••••~꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡🥂♡˖꒰ᵕ༚ᵕ⑅꒱~•••••••

"Thùng thùng thùng ——"

Tiếng vang nặng nề do cây gậy batoong gõ lên sàn nhà dừng lại sự ồn ào náo động ở dưới lầu, Thẩm Đình Vị ngẩng đầu lên nhìn theo đám người.

Có một vài người đang đứng ở lan can làm từ gỗ lim trên lầu hai, vẻ mặt của người bị vây quanh lạnh như băng, đang nhìn xuống chỗ cậu và Liên Quyết từ trên cao.

Ánh mắt của đối phương quá mức sắc bén làm Thẩm Đình Vị không khỏi vì đó mà hoảng hốt, tiếp đó cảm thấy ở sau lưng nặng trĩu, cánh tay của Liên Quyết khoác qua.

Trực giác của Thẩm Đình Vị nói rằng rất có thể người kia có quan hệ gì đó với Liên Quyết, bởi vì trên người của đối phương có một loại khí chất cực kỳ giống với Liên Quyết.

Sự thật cũng rất nhanh chứng minh phỏng đoán của cậu.

Không biết là người chú hay là bác cả trong đám người kia đã mở miệng trước, nhắm ngay trọng điểm vào bọn họ —— "Tiểu Quyết mang người đến?"

Liên Quyết ngẩng đầu lên gọi: "Ba, Chú hai, chú nhỏ."

Trần Trữ Liên trầm mặt, không trả lời.

Chú hai ho nhẹ một tiếng, dường như oán trách mà nói: "Liên Quyết con cũng thật là, sao mà lại ai cũng dắt vào nhà vậy."

"Không phải người ngoài." Liên Quyết cười nói.

"Ơ kìa anh cả, lời này của anh xem như là không đúng rồi." Người đàn ông trước đó đã ngạo mạn và ngang ngược ở trước mặt hai người nói chen vào, nhíu mày nhìn về phía Liên Quyết, lời nói mập mờ: "Người này có thể không phải là người ngoài với anh, nhưng với chúng ta thì cũng chưa chắc —— Vẫn nên giới thiệu một chút đi."

"Trần Húc." Chú nhỏ nhíu mày, mở miệng muốn ngăn lại hành vi không phân biệt tình huống của hắn.

Liên Quyết không cảm xúc mà liếc qua Trần Húc, như thể vừa được hắn nhắc nhở: "Đúng vậy nhỉ, nên giới thiệu một chút."

Hắn ôm eo của Thẩm Đình Vị, thoáng đẩy người lên phía trước nửa bước, dùng một giọng điệu rất trịnh trọng, giới thiệu với đám người kia: "Người này là bạn đời hợp pháp của con."

Vừa dứt lời, cả phòng xôn xao, sắc mặt của người lớn ở lầu hai bỗng chốc xanh đi: "Cái này......"

Liên Quyết giống như là không hề phát hiện ra bầu không khí quái lạ ở xung quanh, quay đầu nhìn Thẩm Đình Vị, với nụ cười tựa như dịu dàng ở trên gương mặt, nói: "Gọi người."

Thẩm Đình Vị đang cố gắng rút ra tin tức có giá trị từ trong tình huống ở trước mắt, lại hiếm khi nhìn thấy nụ cười ngoài sự mỉa mai ra của Liên Quyết, thế là không tránh khỏi nhất thời phân tâm ở trong ánh mắt của hắn. Nhưng rất nhanh cậu lại chậm rãi hoàn hồn, nhìn người lớn ở lầu hai, dựa theo yêu cầu của Liên Quyết, hợp tác kêu lên một tiếng: "Ba."

Đang do dự có nên kêu luôn những người khác giống như Liên Quyết hay không, nhưng cậu thực sự không thể phân biệt được mấy người kia phải xưng hô như thế nào.

Ngay lúc này Liên Quyết lại kéo cậu về bên người, thiếu thành ý mà giải thích với Trần Trữ Liên: "Khoảng thời gian trước bận việc đấu thầu ở nước ngoài của công ty năm nay, ngay cả việc đăng ký kết hôn cũng tranh thủ đi, cũng chưa kịp mang về cho ba nhìn sớm hơn."

Sau một thời gian dài yên tĩnh, chú hai đứng bên cạnh Trần Trữ Liên bất thình lình tức giận: "Liên Quyết, con đây là có ý gì?"

"Cái gì?" Sắc mặt của Liên Quyết không đổi, hỏi lại.

Thẩm Đình Vị phát hiện khả năng giả ngu của Liên Quyết cũng là hạng nhất.

Liên Quyết không thèm để ý đến sắc mặt của mọi người chút nào, nụ cười có thể gọi là ôn hòa: "Chỉ là ngày hôm nay vừa đúng lúc, liền mang theo em ấy cùng nhau tới đây. Nếu như chú hai không thích, sau này không mang tới nữa là được."

"Con!" Chú hai bởi vì khó thở, gương mặt hơi đỏ lên.

Trần Trữ Liên cố ý gả Trần Ninh Tuyết cho Liên Quyết, việc này không phải là cái bí mật gì ở trong nhà.

Tháng trước Trần Trữ Liên đã đề cập tới ở trong tiệc cưới, hôm nay cái "bữa tiệc gia đình" này, mặc dù là không có công khai mục đích ra ngoài, nhưng những người lớn lại ngầm hiểu với nhau —— Liên Quyết thay thế Trần Trữ Liên quản lý toàn bộ tập đoàn, đương nhiên cũng chẳng khác như không có được bất cứ thứ gì, cũng đừng đề cập đến quyền lên tiếng ở Trần gia. Cho nên trong chuyện đính hôn này, dù cho nguyện vọng cá nhân của hắn có mạnh mẽ đến đâu, chỉ cần Trần Trữ Liên nói ra, hắn vẫn sẽ ngoan ngoãn cưới Trần Ninh Tuyết.

Nhưng rất hiển nhiên, không có ai nghĩ đến Liên Quyết sẽ to gan như vậy, dám khiến cho Trần Trữ Liên phải xấu hổ ở trước mặt mọi người, còn là dùng cái cách có thể gọi là khiêu khích như thế này.

Một khoảng thời gian rất dài đều không có người nào dám lên tiếng.

Gương mặt của Trần Trữ Liên xanh càng thêm xanh, cây gậy batoong làm từ gỗ sưa cầm trong tay vì dùng sức mà kéo ra một tiếng vang nhẹ nhưng lại chói tai ở trên mặt đá cẩm thạch, giống như là để đập tan cái gì đó.

Yên tĩnh, hoặc là sự hòa thuận trong mắt người ngoài.

Chú hai chỉ vào Liên Quyết, tức giận nói: "Con phản rồi có đúng không? Con cũng biết hôm nay là ngày gì!"

Ông vừa nói, lại gây nên một trận ồn ào nhỏ ở lầu một.

"Ngày gì vậy?" Trần Húc ngẩng đầu hỏi, bị chú nhỏ dùng ánh mắt ngăn lại, chú nhỏ nói khẽ với chú hai điều gì đó, sau đó bất mãn nhìn Liên Quyết: "Liên Quyết, con cũng đừng quên nhiều năm như vậy......"

"Quên cái gì? Nhiều năm như vậy, Trần gia đã nuôi dưỡng con như thế nào?" Liên Quyết gần như đã tê liệt với sự ép buộc đạo đức* nhất thành bất biến này**, hắn cười nhạt nhìn Trần Trữ Liên một chút: "Năm đó Trần gia đã tốn nhiều tâm sức mang con về, lại có lòng tốt mà nhặt cho con một chữ, ân tình này đương nhiên con sẽ không quên."

*Ép buộc đạo đức - 道德绑架 - moral coercion

**Nhất thành bất biến - 一成不变 một khi đã hình thành thì sẽ không bao giờ thay đổi.

Thẩm Đình Vị giật mình nhìn Liên Quyết, trong lòng ngay lập tức sinh ra một cảm giác khó xử khi vô tình nhìn trộm chuyện riêng tư của người khác, cùng với một tâm lý rất kỳ lạ, càng không muốn tìm tòi nghiên cứu thì lại càng không tự chủ được mà tiếp tục suy đoán dựa theo bí mật.

Ngón tay chỉ vào Liên Quyết của chú hai run rẩy: "Lúc trước, lúc trước sao lại chọn trúng cậu cái đồ sói mắt trắng!"

"Con thấy chú hai đã lớn tuổi rồi, không nhớ rõ chuyện xưa nữa." Vẻ mặt của Liên Quyết không đổi, nhắc nhở: "Con cũng không phải là được Trần gia chọn, là thi vào."

Thẩm Đình Vị ở một bên nghe như lọt vào trong sương mù, nhưng lời này của Liên Quyết hiển nhiên có ý riêng, sau khi đám người đưa mắt nhìn nhau thì lại yên lặng.

Vẻ mặt của Trần Trữ Liên thực sự khó coi, mím chặt môi.

"Có điều con ở Trần gia nhiều năm như vậy, công lao không dám muốn, khổ lao lại không ít." Liên Quyết chậm rãi thu lại ý cười, giọng điệu cũng trở nên hơi lạnh: "Cũng nên trả hết công ơn dưỡng dục mấy năm từ lâu."

Cây gậy batoong gõ mạnh xuống nền đất hai tiếng.

Bên tóc mai của Trần Trữ Liên nhô lên gân xanh nhỏ nhưng lại rõ ràng, ông hơi nheo mắt lại, bắn ánh mắt về phía Liên Quyết, giọng điệu lạnh đến bất thường: "Quả nhiên là con chó dưỡng không thân*."

*养不熟 - chỉ những người mình thật tâm đối tốt nhưng lại phản phúc, đại khái là vô ơn đó.

Lời nói này có hơi quá khó nghe, ngay cả Thẩm Đình Vị cũng cảm thấy khó chịu, quay đầu nhìn Liên Quyết, lại phát hiện vẻ mặt và động tác của Liên Quyết lại không thay đổi chút nào, vẫn là tư thế ung dung.

Liên Quyết ôm eo của Thẩm Đình Vị, cười rất nhẹ một tiếng.

"Người nên biết từ lâu." Liên Quyết nói.

Tiếng nói vừa phát ra, trên lầu hai có thứ gì đó đập tới, phát ra một tiếng vang nặng nề ở bên tai Thẩm Đình Vị, sau đó lăn trên mặt đất vài vòng, đụng vào chân bàn mới ngừng lại.

Cậu vô thức hạ ánh mắt xuống nhìn theo, là một cái đầu rồng làm từ gỗ.

Đầu rồng bị đứt ra từ cổ, mảnh vụn gỗ lim rơi trên mặt đất, Thẩm Đình Vị phân biệt trong chốc lát, suy đoán là ở trên cái cây gậy batoong kia của Trần Trữ Liên.

Ống tay áo của Liên Quyết động đậy nhẹ đến mức không dễ phát hiện, hình như là muốn đưa tay, nhưng không biết tại sao lại nhịn được, nắm tay lại thu về.

Lúc này Thẩm Đình Vị mới chú ý thấy một bên gò má của Liên Quyết hơi hơi ửng đỏ, nhìn kỹ thì giống như có vết trầy da.

Dường như Liên Quyết không phải là người có thể chịu được đau đớn, nhíu mày lại, chỉ là biên độ bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy.

Trần Trữ Liên nói rất lớn tiếng: "Mang theo người của cậu, cút đi!"

"Cái này...... Liên tiên sinh, mời." Quản gia dẫn bọn họ vào cửa nói với họ.

Lúc đến là khách quý rạng rỡ tươi đẹp, lúc về lại là con chó rơi xuống nước* cả người đầy bụi đất, nói mời, cũng không bằng dùng từ xua đuổi cho phù hợp hơn.

*Ý là mấy kẻ xấu sa cơ; sa cơ thất thế....

Lâm Sâm còn đang chờ ở trong xe, giống như là đã biết kết quả từ sớm, sau khi bọn họ ra ngoài nhanh chóng mở cửa xe cho bọn họ.

Xe chạy ra khỏi sảnh lớn của Trần gia, chạy một đoạn đường rất dài trên con đường vắng vẻ ở vùng ngoại ô, Lâm Sâm mở miệng: "Liên tổng, đi đâu?"

Cái lưng thẳng tắp của Liên Quyết hơi thả lỏng, dựa vào lưng ghế: "Phía Nam."

Có lẽ là Thẩm Đình Vị nhìn chằm chằm Liên Quyết có hơi lâu, Liên Quyết nhíu mày, một bộ dạng tâm trạng rất tệ, rất thiếu kiên nhẫn mà hỏi cậu: "Nhìn cái gì?"

Thẩm Đình Vị nhìn vết thương đã sưng lên ở gò má của hắn, muốn chỉ cho hắn, vừa giơ tay lên, lại biến thành chỉ chỉ vào mặt mình: "Chỗ này rách rồi."

Liên Quyết nhíu mày nói "Ừm".

Một lát sau, hỏi: "Còn nhìn cái gì nữa?"

Thẩm Đình Vị lắc đầu, nói không có gì.

Liên Quyết rất phiền với cái bệnh nói chuyện nửa vời này của cậu, thế là vẫn nhìn cậu.

Thẩm Đình Vị mất tự nhiên mà sờ vành tai, lúng túng nói: "Thật sự không có gì...... Chỉ là cảm thấy anh trông giống như hơi......"

Thẩm Đình Vị muốn nói cô đơn, lại cảm thấy không được thích hợp, đành phải ngậm miệng lại.

Có thể là Liên Quyết đã đoán được mấy chữ ở phía sau của cậu, nhìn cậu một cái, thu ánh mắt về, thả ánh mắt ra ngoài cửa sổ.

Thẩm Đình Vị nhỏ giọng lặp lại thêm một lần: "Ờm, không có gì hết."

Xe dừng ở cổng biệt thự ở ngoại ô phía Nam, Lâm Sâm nói: "Đến rồi."

Trong sân không bật đèn, trong xe cũng chỉ mở đèn ở phía trước.

Thẩm Đình Vị không vội vã xuống xe, cậu nhìn Liên Quyết với một nửa gương mặt chìm trong bóng tối.

Liên Quyết được nhận nuôi, nhìn vào tình huống vừa rồi, có lẽ hắn sống ở Trần gia cũng không được tốt như vậy. Thế là khiến Thẩm Đình Vị - bởi vì bước vào cái thế giới này mà giống như mất đi cha mẹ - vô cớ sinh ra một loại cảm giác đồng cảm với nổi khổ của nhau.

Cậu hoài nghi có thể là mình đang trong thời kỳ mang thai, không hiểu sao tình mẫu tử lại tràn ra, đến mức cảm thấy có thể là hôm nay Liên Quyết sẽ cần có người chăm sóc.

Cậu do dự kêu một tiếng: "Liên tiên sinh?"

Liên Quyết nhìn qua, ánh mắt rất nhạt, giống như là còn đang trách cậu vừa rồi đã lo chuyện bao đồng.

Thẩm Đình Vị nhìn mặt hắn, lấy dũng khí mà hỏi: "Có nên vào trong xử lý vết thương một chút hay không, để khử trùng gì gì đó."

Xe dừng ở trong sân, Lâm Sâm và tài xế ngồi ở trong xe chờ.

Thẩm Đình Vị tìm ra một cái hòm thuốc ở trong phòng, dùng bông thấm nước lấy nước muối sinh lí làm sạch vết thương giúp Liên Quyết.

Liên Quyết ngồi trên ghế Sofa, Thẩm Đình Vị ngồi ở bên cạnh hắn, vì Liên Quyết không chịu hợp tác quay người lại mà phải bất đắc dĩ sáp đến rất gần.

Cậu hơi lo lắng mà nhìn mặt của Liên Quyết: "Không biết có thể để lại sẹo hay không."

Liên Quyết có thể thấy rõ hàng mi vừa nhỏ vừa dài bởi vì nhìn chăm chú mà hơi rủ xuống của cậu, cùng với hình dáng môi cực kỳ xinh đẹp của cậu, còn có vết trắng ở môi dưới hiện ra do cắn nhẹ lên.

Liên Quyết nhớ lại trước đây Thẩm Đình Vị ngồi ở trên giường tập trung xem phim, cũng là cái thói quen cắn môi dưới này. Ngay cả trạng thái chuyên tâm cũng giống như muốn quyến rũ ai đó.

Sau khi làm sạch vết thương, Thẩm Đình Vị lấy một cây bông ngoáy tai, bôi thuốc cho Liên Quyết.

Thật ra vết trầy trên mặt của Liên Quyết cũng không rõ ràng, chủ yếu vẫn là bị thương do vật nặng đập vào, dẫn đến phạm vi sưng đỏ lên không hề nhỏ.

Thẩm Đình Vị đành phải nhẹ lại động tác tay.

Nhưng bông ngoáy tai quá nhỏ, rất khó để giữ y nguyên lực chạm vào vết thương, đến mức mà đôi khi sẽ chọc đau Liên Quyết. Có lẽ là vì thể diện, Liên Quyết không ngăn lại, chỉ là càng nhíu mày càng chặt.

Bởi vì cách quá gần, cho nên Thẩm Đình Vị nghe rõ tiếng hít vào nhàn nhạt của hắn, hơi có lỗi mà nói: "Xin lỗi, làm anh đau rồi."

Hơi thở nhỏ bé lúc nói chuyện của cậu phả vào mặt Liên Quyết, vết thương được bôi thuốc bị thổi lạnh, khiến Liên Quyết bất giác nhíu mày.

Đang muốn nói không sao, gương mặt của Thẩm Đình Vị đột nhiên tiến đến gần hơn, khi đôi môi xinh đẹp kia tiến tới, động tác vốn nên né tránh của Liên Quyết có một giây tạm dừng bất thường.

Tiếp đó, hắn cảm nhận được một luồng khí nhỏ mà nóng nhào tới.

Thẩm Đình Vị nhẹ nhàng thổi hơi vào miệng vết thương của hắn, như để bù đắp cho sai lầm vừa rồi, áy náy hỏi: "Có tốt hơn chút nào không?"

Chiếc cằm cùng với cần cổ quá trắng của Thẩm Đình Vị khiến Liên Quyết rất khó dời sự chú ý sang nơi khác, qua một hồi lâu hắn cũng chưa trả lời, ngay khi Thẩm Đình Vị đang muốn thổi tiếp, vươn tay nắm lấy cổ tay quá mức gầy của cậu.

Đối diện với vẻ mặt u ám không rõ của Liên Quyết, Thẩm Đình Vị ngẩn người, nhận ra bản thân đã thất lễ, vội vàng nói câu: "Xin lỗi."

Đang muốn đứng dậy, Liên Quyết buông cậu ra, nói: "Được rồi."

Thẩm Đình Vị yên lặng thu tay về, kéo ra khoảng cách quá thân mật giữa hai người, cậu chỉ chỉ vào mặt Liên Quyết, nói thêm vào: "Nếu vết thương tốt hơn có thể xoa thêm một ít thuốc." Nghĩ một hồi, lại an ủi: "Vết thương rất nông, chắc là sẽ không để lại sẹo đâu."

"Ừm." Liên Quyết đứng dậy, lần đầu tiên nói với cậu một câu giống như tạm biệt: "Tôi về đây."

Thẩm Đình Vị hơi mất tự nhiên mà lùi lại, nhường ra vị trí ở giữa ghế sofa và bàn trà: "Được...... Chú ý an toàn."

•••••••~꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡🥂♡˖꒰ᵕ༚ᵕ⑅꒱~•••••••

*Moral coercion: là hiện tượng người ta sử dụng các tiêu chuẩn quá mức hoặc thậm chí là phi thực tế để ép buộc hoặc tấn công người khác và ảnh hưởng đến hành vi của họ nhân danh đạo đức.

Ghiền quá rồi còn gì:))) hai ng này thật là:))