Nịch Tửu

Chương 44





•••••••~꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡🥂♡˖꒰ᵕ༚ᵕ⑅꒱~•••••••

Tạm thời giải quyết xong công việc ở trong tay, ngẩng đầu lên lần nữa sắc trời đã tối.

Lâm Sâm sắp xếp các tài liệu ở trên bàn xong, thấy Liên Quyết kề cà không nhúc nhích, nhớ tới hắn đã không rời khỏi công ty mấy ngày liên tiếp, do dự nhiều lần, vẫn khuyên: "Liên tổng, đã rất lâu ngài không trở về gặp tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia cậu ấy...... Rất nhớ ngài, hay là đêm nay trở về đi."

Liên Quyết giống như là lúc này mới được anh nhắc nhở, xoa mi tâm hỏi một câu: "Hôm nay ngày mấy?"

"Ngày 6 tháng 8." Lâm Sâm đoán được hắn muốn hỏi điều gì, nói tiếp: "Về việc học của tiểu thiếu gia thì tháng trước đã tổ chức kỳ thi cuối kỳ, ngày về lại trường thì trường học đã tổ chức cuộc học phụ huynh, khi tiểu thiếu gia gọi điện tới ngài đang call video với Alex tiên sinh, là dì ở trong nhà đi."

Liên Quyết cũng không có ấn tượng gì với chuyện họp phụ huynh mà anh nhắc đến, gật đầu, hỏi: "Trại hè ngày mấy?"

"Đợi một lát." Lâm Sâm lấy điện thoại ra kiểm tra sổ ghi chép một chút, nói với Liên Quyết: "Ngày 8 tháng 8, cũng chính là ngày mốt."

Liên Quyết nói biết rồi, lại dặn dò Lâm Sâm bảo người ta đi mua một vài vật dùng cần thiết cho trại hè, Lâm Sâm ghi chép từng cái lại.

Xe vừa tiến vào sân của biệt thự ở nội thành, cửa lớn liền mở ra.

Liên Quyết đi xuống xe, nhìn thấy Khang Đồng vội vã chạy đến, dì ở phía sau kêu: "Chậm một chút, vừa ăn cơm xong đừng có chạy nhanh như vậy."

Có lẽ là vừa nghe thấy tiếng xe liền chạy ra đây, gương mặt của Khang Đồng hơi ửng đỏ, hô hấp cũng dồn dập, nó đứng trên bậc thềm, trên mặt không giấu được sự kích động, lớn tiếng kêu một câu: "Ba ba!"

"Ừm." Liên Quyết đi qua, Khang Đồng ôm lấy chân của hắn, vui vẻ nói: "Ba ba, ba trở về rồi!"

Cơ thể của Liên Quyết hơi cứng đờ trong phút chốc, mặc dù đã nhận nuôi Khang Đồng gần hai năm, cũng đã từng ôm Khang Đồng vào những lúc cần thiết khi nó bị bệnh hoặc ngủ, nhưng hiển nhiên hắn cũng không thể thích ứng với kiểu thân mật này.

Một lát sau, mới sờ đầu Khang Đồng một cái, sau đó lùi về sau một bước nhỏ đến không thể thấy rõ, hỏi: "Bữa tối ăn cái gì?"

Lực chú ý của con nít rất dễ bị phân tán, Khang Đồng nghĩ một hồi, ngoan ngoãn trả lời: "Thịt bò, bánh ngọt, khoai tây nghiền......" Lúc đi theo Liên Quyết vào trong nhà lại nghĩ đến: "À đúng rồi còn có bông cải xanh."

Khang Đồng tỏ ra vui mừng và ngạc nhiên đối với việc hắn về nhà, cũng vô cùng phấn khích, lúc Liên Quyết ngồi xuống ăn bữa tối, nó ngồi ở bên cạnh líu ríu nói về những chuyện mới mẻ đã xảy ra vào những ngày này.

Về cơ bản Liên Quyết không đáp lại quá nhiều, chỉ ngẫu nhiên trả lời một tiếng bày tỏ mình đang nghe.

Chờ Khang đồng nói cũng kha khá rồi, hắn mới lấy một số vấn đề liên quan đến thành tích và trường học để hỏi Khang Đồng theo nề nếp cũ, Khang Đồng đều nghiêm túc trả lời, Liên Quyết ừ một tiếng, tìm không ra lời để nói, chỉ bảo nó cố gắng học hành.

Nhưng trạng thái hưng phấn này của Khang Đồng cũng chỉ kéo dài một hồi, liền khôi phục về trạng thái gốc ngoan ngoãn ngồi đợi.

Nó nằm bò trên bàn trà đọc sách, ánh mắt lại không ngừng liếc nhìn con mèo nhỏ chạy nhảy ở bên chân, nhận ra mình làm hai việc cùng một lúc đã bị Liên Quyết ngồi ở trên ghế sofa xem máy tính bảng chú ý tới, lại vội vàng ngồi về lại dáng vẻ ngoan ngoãn đọc sách.

Căn nhà này nhỏ hơn rất nhiều so với căn biệt thự ở ngoại ô, bình thường thì dì và Khang Đồng đều ở trong nhà, hiện tại có thêm con mèo, lẽ ra phải trở nên náo nhiệt.

Nhưng trong nhà quá an tĩnh, ngoại trừ tiếng vang nhỏ do mèo con chơi bóng len, cùng với âm thanh do Liên Quyết thỉnh thoảng trượt màn hình ra, chỉ còn lại tiếng tích tắc mỗi khi kim của đồng hồ treo tường di chuyển.

Rõ ràng là một cảnh tượng không khác gì với mỗi khi về nhà trước kia, Liên Quyết lại vô cớ sinh ra một cảm giác quạnh quẽ.

"Vì sao lại không mở TV." Liên Quyết nói.

Khang Đồng sững sờ, hỏi: "TV?"

Thật ra có đôi khi Khang Đồng sẽ xem anime, nhưng lúc Liên Quyết ở nhà, nó sẽ có thói quen tránh làm vài chuyện có thể ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi hoặc là công việc của Liên Quyết, dì cũng sẽ vô thức nhắc nhở nó cố gắng giữ yên lặng.

Một lát sau Khang Đồng mới phản ứng lại, nhanh chóng chạy tới tủ TV cầm điều khiển tới cho Liên Quyết: "Đây Ba ba."

Liên Quyết nhìn chiếc điều khiển từ xa ở trong tay nó, nhận lấy đặt ở bên cạnh, nói tiếp tục đọc sách đi.

Thế là trong phòng khách lại lần nữa rơi vào yên tĩnh.

Liên Quyết không nhịn được mà nghĩ đến Thẩm Đình Vị, hắn cảm thấy kỳ lạ, vì sao Thẩm Đình Vị chỉ sống một mình lại có thể làm ra một bầu không khí tràn đầy sức sống như thế.

Khang Đồng nằm bò lên bàn trà lần nữa, lại vẫn không đặt lực chú ý ở trên quyển sách ở trước mắt, mà là từ nhìn trộm mèo con biến thành thỉnh thoảng nhìn trộm sắc mặt của hắn, khiến Liên Quyết cảm thấy mệt nhọc.

Liên Quyết nghiêm mặt, nói với nó: "Muốn đọc sách thì ngồi thẳng lại đọc cho đàng hoàng."

Khang Đồng nhanh chóng ngồi thẳng lại, sợ chọc Liên Quyết tức giận, lại đứng lên: "Con, con về phòng đọc......"

Không đợi Liên Quyết nói gì đó, đã cầm sách chạy rất nhanh.

Nhiều khi Liên Quyết cảm thấy mình cũng không thể ở chung vô cùng tự nhiên với Khang Đồng, thậm chí nhận ra có lúc mình sẽ cố gắng né tránh các tương tác giữa cha con bình thường, đến mức có đôi khi hắn nghĩ quyết định nhận nuôi Khang Đồng này có phải là sai hay không.

Trong lòng thật ra đã có đáp án từ sớm, chỉ là hắn cố tình nghiêng chiếc cân đòn về phía đáp án mà mình muốn, thế là tiếp tục hình thức chung sống như thế này.

Mấy năm trước, cha ruột của Khang Đồng Khang Lập Quân bị ung thư xương, nhưng bởi vì gia cảnh bần hàn nên bệnh tình cứ kéo dài hết lần này đến lần khác, cuối cùng đến lúc không đứng dậy nổi nữa được đưa đến bệnh viện thì đã là giai đoạn cuối, bệnh tình cũng dần dần nặng thêm dẫn đến suy thận, chỉ có thể dựa vào hóa trị để duy trì. Người mẹ đã bỏ ông cùng với tiểu Khang Đồng gần 6 tuổi đi đến nơi khác làm việc, nói là làm việc, nhưng thật ra đã không bao giờ trở lại.

Mới đầu là người nhà của một bệnh nhân khác ở cùng một phòng bệnh, mỗi ngày nhìn tiểu Khang Đồng có thân hình vừa vặn cao hơn giường bệnh chạy trước chạy sau bưng phân bưng nước tiểu cho Khang Lập Quân, không đành lòng, đăng chuyện này lên trên mạng, sau đó có không ít phóng viên lập tức chạy tới, đưa chuyện này lên bản tin địa phương, từ đó mới được Phong Quyết chú ý.

Từ sau khi Liên Quyết tiếp nhận sản nghiệp y tế của Trần gia và thành lập Phong Quyết, hạng mục từ thiện của công ty hằng năm đều thiết lập các chỉ tiêu cứng nhắc, Khang Lập Quân đương nhiên đã trở thành đối tượng giúp đỡ của bọn họ vào năm đó.

Nhưng điều tốt đẹp không tồn tại mãi mãi, bệnh tình của Khang Lập Quân càng ngày chuyển biến xấu, đã nghiêm trọng đến mức có tốn thêm nhiều tiền nữa cũng không thể cứu vớt, cho dù là có tài lực của Phong Quyết giúp đỡ ở đằng sau, cũng chỉ kéo dài thêm hai năm ở trên giường bệnh.

Khi Khang Lập Quân ra đi, Khang Đồng vẫn chưa tới 8 tuổi, nhưng tâm trí lại thành thục và nhạy cảm hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi.

Sau khi được Liên Quyết nhận nuôi, vẫn luôn ghi nhớ ân tình của Liên Quyết, nói chuyện làm việc ở trong nhà đều thận trọng, sợ rằng không để ý một chút sẽ làm Liên Quyết tức giận. Thật không dễ gì mới xoa dịu mối quan hệ bởi vì đầu năm đã làm xong hộ khẩu, lại bởi vì hơn hai tháng không gặp mặt mà lần nữa trở nên lạnh nhạt.

Khuỷu tay của Liên Quyết chống trên tay vịn của ghế sofa, đốt ngón tay chống lên huyệt thái dương, hơi phiền lòng.

Hắn để chiếc máy tính bảng xuống, không đợi dì nấu trà xong, lên lầu trở về phòng.

-

Tời gần giờ ăn trưa, căn nhà này nằm ở vùng đất hoàng kim tấc đất tấc vàng ở trung tâm thành phố, phòng khám tâm lý cao cấp tính phí theo phút đã tạm ngừng tiếp khách.

Trợ lý gõ cửa đi vào, vẻ mặt khó xử: "Lưu thầy thuốc, có vị tiên sinh tìm ngài."

Bác sĩ Lưu đang nhíu mày dùng đũa đảo qua đảo lại ở trong hộp cơm được bán ở bên ngoài, nghe tiếng thì nói: "Đã đến giờ cơm, bảo hắn có việc thì hãy quay lại vào buổi chiều......" Nói được nửa câu, bà ngước mắt lên nhìn qua cánh cửa kính của văn phòng, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, trong mắt lóe lên một chút bất ngờ, nhanh chóng gọi trợ lý lại: "Đợi một chút."

Bà đóng hộp cơm lại rồi ném vào thùng rác, đứng dậy đi ra khỏi văn phòng, mỉm cười với người đàn ông chờ ở quầy lễ tân: "Lâu rồi không gặp."

Đối phương lịch sự gật đầu với cô: "Bác sĩ Lưu."

"Mời tôi ăn một bữa cơm đi." Bác sĩ Lưu nói: "Lần này sẽ không thu tiền của cậu."

Chọn nơi gần nhất để ăn cơm là một nhà hàng Tây ở tầng dưới của phòng khám, bác sĩ Lưu bỏ một miếng bò bít tết vào trong miệng, nhìn người đàn ông đẹp trai cao lớn ở trước mặt, nói: "Nếu tôi nhớ không lầm, đã hai năm cậu không đến chỗ này của tôi."

Bà vẫn nhớ rõ cảnh tượng người đàn ông trước mặt này đến chỗ bà lần đầu tiên, lúc ấy phòng khám tâm lý của bà còn mở ở trong một tòa nhà văn phòng không được thu hút, khi đó người đàn ông vẫn chỉ một thiếu niên mang cặp sách.

Sở dĩ bà nhớ kỹ, ngoại trừ tướng mạo trông thanh tú đoan chính của thiếu niên ra, còn có câu nói mà hắn đã trực tiếp nói với bà khi hắn đẩy cửa tiến vào: "Tôi cần can thiệp tâm lý." Hắn không để bác sĩ phán đoán xem hắn có vấn đề gì hay không như rất nhiều bệnh nhân đi đến đây, mà là trực tiếp nói với bác sĩ, tôi cần trị liệu.

Phòng khám của bà chỉ có một căn phòng đơn sơ, thiếu niên liên tục tiếp nhận tâm lý trị liệu ở phòng khám của bà gần 10 năm, liên tục từ khi hắn còn đi học cho đến khi làm việc, về sau thiếu niên đã trở thành một người đàn ông. Có lẽ là vì công việc, cũng có thể là không cần bà nữa, số lần tới đây giảm dần, thẳng đến khi bà đổi địa chỉ mới, người đàn ông này gần như không còn đến nữa.

Bác sĩ Lưu vẫn còn nhớ câu nói đã nói với hắn vào lần cuối cùng gặp mặt, liền hỏi hắn: "Lời đề nghị trước đó của tôi, cậu đã làm thử chưa?"

Liên Quyết nói "Có", dừng một chút, nói với bà: "Tôi nhận nuôi một đứa bé."

Miếng bò bít tết đưa đến gần miệng của bác sĩ Lưu bỗng nhiên dừng lại ở trong không trung, ngẩn người: "Nhận nuôi?"

"Ừm." Liên Quyết nói: "Một bệnh nhân được công ty cũ của tôi giúp đỡ đã qua đời, tôi nhận nuôi đứa bé đó."

Bác sĩ Lưu mất ngôn ngữ* trong giây lát đối với việc hắn hiểu sai lời khuyên của mình.

*失语 chứng mất ngôn ngữ, gg nhen

Cô nhìn Liên Quyết một hồi như đang suy nghĩ điều gì đó, căn cứ vào việc hắn lại tới tìm mình, suy đoán: "Hiệu quả không được tốt?"

"...... Đúng vậy."

"Ừm......" Bác sĩ cũng không bày tỏ bất ngờ đối với câu trả lời này của hắn, hỏi: "Lần này đã gặp vấn đề gì?"

Liên Quyết bình tĩnh nhìn bà một cái, nói: "Tôi kết hôn rồi."

Sau khi bác sĩ Lưu nghe được câu này trên mặt viết đầy chữ kinh ngạc, ngay sau đó nhíu mày, mang tính thăm dò mà hỏi hắn: "Cũng là bởi vì tôi đã nói với cậu......"

Liên Quyết lắc đầu, nói: "Không phải."

Bác sĩ nhìn hắn, thật lâu mới mở miệng, nói: "Là chuyện tốt."

Bà hỏi: "Đối phương là người như thế nào?"

Vấn đề này lại khiến gương mặt của Liên Quyết ngây ra trong chốc lát.

Hắn hơi nhíu mày, trong đầu hiện ra rất nhiều hình ảnh liên quan đến Thẩm Đình Vị.

Tướng ngủ có hơi ngốc của cậu, tiếng nói trầm thấp nhẹ nhàng như là không định để cho người ta nghe rõ, lúc không hiểu rõ chuyện gì đó lại nhíu mày, luôn có một sự yêu thích đặc biệt đối với một vài thứ hơi ấu trĩ, còn có thỉnh thoảng sẽ làm ra một số chuyện ngu xuẩn.

Nhưng hình ảnh cuối cùng ở trong tâm trí lại là giữa trưa ngày hôm đó ở biệt thự, ánh nắng dồi dào, canh sôi lên ở trên lửa, lời thoại ở trong bộ phim truyền hình, cùng với đôi mắt cong lên trong hơi nóng lượn lờ.

Liên Quyết yên lặng hồi lâu, khó khăn rút ra một từ nghữ thích hợp từ trong cảnh tượng này, giọng điệu mang theo vài phần cứng nhắc, nói: "...... Ấm áp."

"Ấm áp?" Tựa như là không thể tưởng tượng nổi khi nghe được cái từ này từ trong miệng hắn, bác sĩ Lưu mở to hai mắt, tiếp đó khẽ cười dưới ánh mắt rõ ràng không vui của Liên Quyết: "Không không, tôi không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy, cậu không giống như là một người sẽ dùng từ này để hình dung người khác."

"Nhưng tôi cảm thấy rất khó chịu." Liên Quyết nhíu mày.

Bác sĩ Lưu hỏi: "Có phải là cảm thấy chống cự hay không?"

Liên Quyết do dự gật đầu.

Bác sĩ Lưu hiểu rằng trong lòng hắn ít nhiều cũng cảm thầy mờ mịt đối với việc đột nhiên xây dựng một gia đình như thế này, cô không có nhanh chóng trả lời, suy nghĩ nên sắp xếp lời nói như thế nào ở trong lòng.

"Bác sĩ Lưu." Liên Quyết ngồi ở đối diện đột nhiên hỏi: "Tôi muốn biết, những người khác làm sao để ——" Khi nói đến đây giọng nói của hắn dừng một chút, dường như không biết nên hỏi câu này như thế nào.

Bác sĩ Lưu nhanh chóng nói tiếp lời của hắn: "Những người khác sống chung với người nhà như thế nào?"

Liên Quyết nhanh chóng nói một tiếng "Ừm".

Bác sĩ Lưu đã hết sức quen thuộc với các câu hỏi như vậy của hắn, nghĩ một hồi, trả lời hắn: "Mỗi gia đình đều có hình thức chung sống riêng, điều này tôi không có cách nào để nói với cậu, cậu cần phải tự mình nhận thức...... Trước đó, điều đầu tiên cậu cần phải làm chính là tiếp nhận, đối với cậu mà nói có thể không phải là một chuyện rất dễ dàng, cậu có thể thử cảm nhận chúng trước, lại thử thả chính mình ra."

Hai người tán gẫu cả một bữa cơm, bác sĩ Lưu cho hắn rất nhiều lời khuyên, lại sợ hắn hiểu lầm ý mình lần nữa, liên tục nhấn mạnh: "Những điều này đều chỉ có tác dụng phụ trợ, quan trọng nhất vẫn là cậu cần mở lòng mình ra trước, để cho bản thân đi ra ngoài trước, mới có thể khiến người khác bước vào."

Sau khi ăn trưa hai người rời đi hai nơi, bác sĩ Lưu thầy trở về phòng khám, trợ lý ở quầy lễ tân đi theo sau hỏi: "Bác sĩ Lưu, anh đẹp trai vừa nãy có chuyện gì vậy? Trông anh ấy rất bình thường mà."

Bác sĩ Lưu thở dài, nói: "Cậu ta mắc chứng thiếu cảm xúc rất nghiêm trọng."

"Hả." Trợ lý chớp chớp mắt: "Thật đáng tiếc, có điều sao đến tận bây giờ tôi vẫn chưa từng thấy anh ấy?"

"Rất lâu rồi cậu ấy không tới." Bác sĩ Lưu đi đến văn phòng cùng với cô: "Tôi nhớ lần đầu tiên cậu ấy tới tìm tôi chỉ mới lên cấp 3. Lúc ấy chỉ mới mười mấy tuổi, con gái của cha nuôi cậu ấy đi leo núi với cậu ấy, té gãy chân ở trước mặt cậu ấy, khóc đến xé ruột xé gan, cậu ấy ở bên cạnh lại không có bất cứ phản ứng nào, thẳng đến khi em gái gọi tên của cậu, cậu ấy mới nghĩ đến chuyện phải đi tới giúp đỡ. Sau chuyện này thì cậu ấy tìm tới tôi, nói cậu ấy có vấn đề về tâm lý, bảo tôi làm can thiệp tâm lý với cậu ấy."

Trợ lý mở to hai mắt: "Cấp 3? Vậy thì không phải là đã rất nhiều năm rồi sao?"

"Rất nhiều năm. Lúc nhỏ cậu ấy đã từng vì tình cảm lạnh nhạt mà bị các gia đình nhận nuôi trả về rất nhiều lần, tôi đoán chắc là liên quan đến trải nghiệm mất cả cha lẫn mẹ lúc cậu ấy còn rất nhỏ." Bác sĩ Lưu nhớ lại khoảng thời gian đã từng làm tâm lý trị liệu cho Liên Quyết: "Cô có biết không, tôi rất ít khi gặp phải một bệnh nhân chịu hợp tác như cậu ấy vậy, hỏi cái gì cũng nói, nhưng chỉ cảm thấy vô dụng. Cậu ấy giống như một con Robot, tôi giống như một người viết chương trình cho cậu ấy, tôi bảo cậu ấy làm cái gì thì cậu ấy làm cái đó, có đôi khi tôi cảm thấy cậu ấy căn bản là không phải muốn tìm tôi để trị liệu bất cứ vấn đề tâm lý nào, mà là muốn dựa vào tôi để học cách làm một người bình thường."

"Cậu ấy nói cậu ấy muốn làm một người bình thường."

"Sau đó tôi đề nghị cậu ấy thử xây dựng cho mình một ít kết nối cảm xúc về mặt tinh thần, cậu ấy liền trực tiếp nhận nuôi một đứa bé...... Không thể không nói, năng lực học tập của cậu ấy rất mạnh." Bà cười khổ: "Nhưng làm một người bình thường thì học ở đâu chứ."

Nghe xong lời bà nói, trợ lý cũng yên lặng theo một hồi, lại không nén được lòng hiếu kỳ, hỏi bà: "Vậy lần này anh ấy đến đây tìm ngài là muốn làm cái gì?"

Bác sĩ Lưu nghĩ một hồi, nói: "Muốn hòa nhập với gia đình."

"Vậy ngài nói như thế nào?"

Bác sĩ Lưu nhìn cô một cái, trong mắt mang theo chút ý cười xảo quyệt: "Tôi nói, để cậu ấy bắt đầu chuẩn bị bất ngờ cho người nhà trước."

"Bất ngờ?" Trợ lý nhíu mày: "Anh ấy không giống như một người sẽ làm chuyện này nha, đột nhiên để anh ấy làm như vậy, có uốn nắn quá tay hay không?"

Bác sĩ Lưu cười gõ lên trán của cô một cái: "Đúng vậy đó, cậu ấy bằng lòng học, vậy thì cứ thử một chút thôi. Dù sao tôi cũng thu tiền của cậu ấy."

"Hả, thật quá đáng nha bác sĩ Lưu!"

Bà cười cười, không nói chuyện.

—— Để cậu ấy làm ra một số thay đổi biết đâu vẫn có thể xem là một cách.

•••••••~꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡🥂♡˖꒰ᵕ༚ᵕ⑅꒱~•••••••

Edit truyện như học thêm nhiều điều mới á mn:)) đủ chuyên ngành luôn