Nịch Tửu

Chương 7





•••••••~꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡🥂♡˖꒰ᵕ༚ᵕ⑅꒱~•••••••

Khang Đồng chạy tới từ cổng trường, kéo cửa ghế phụ lái ra mới phát hiện là tài xế, Liên Quyết ngồi ở phía sau, khẽ gật đầu với nó. Nó thè lưỡi, kêu một tiếng chào chú Lưu, sau đó xám xịt đóng cửa xe leo lên chỗ ngồi ở phía sau, ôm cặp ngồi xuống bên cạnh Liên Quyết.

"Ba ba, bây giờ chúng ta sẽ tới nhà lớn ăn tối sao?"

"Ừm."

Khang Đồng phồng má khẽ gật đầu, ồ một tiếng, không nói gì nữa.

Khi xe vừa rẽ vào vào sân lớn Khang Đồng lập tức khẩn trương, hai cánh tay xoắn chặt vạt áo, đưa mắt liếc nhìn ra bên ngoài cửa xe.

Xe chậm rãi chạy qua vườn hoa, dừng ở bãi đậu xe ở bên ngoài biệt thự.

Trước khi xuống xe, Liên Quyết thấy cổ áo của Khang Đồng dựng lên khi hắn cởi đai an toàn cho nó, vươn tay giúp nó vuốt xuống, không đợi Khang Đồng quay sang, hắn đã thu tay về mở cửa bước xuống xe.

Khang Đồng ở phía sau nhỏ giọng nói một câu: "Cảm ơn ba ba."

Khang Đồng đi ở phía sau Liên Quyết, xuyên qua một cái hành lang rất dài, nó còn đang lén đưa mắt nhìn xung quanh, không nghi ngờ gì mà nhìn vào người hầu đang quét dọn, đối phương mỉm cười với nó, nó liền sợ hãi thu ánh mắt lại, không dám nhìn xung quanh nữa.

Không biết Liên Quyết đã dừng lại lúc nào, Khang Đồng cúi đầu đi ở phía sau không có để ý, trán đụng vào lưng của Liên Quyết, đang muốn nói xin lỗi, cánh tay đã bị Liên Quyết kéo lấy.

"Ba." Liên Quyết kêu một tiếng, nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Khang Đồng rồi dẫn người tới trước mặt.

"Gọi Trần tiên sinh." Liên Quyết khẽ nói.

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa vẫn có mái tóc đen, nhưng khóe mắt đã có nếp nhăn rất sâu, khi ngước mắt lên nhìn còn lộ ra chút nghiêm khắc. Khang Đồng hơi sợ, trốn về sau một bước, được Liên Quyết đỡ ở phía sau lưng mới đứng thẳng.

"Chào Trần tiên sinh."

Khang Đồng nghe lời nhỏ giọng chào hỏi, trong lòng lại nghĩ: Vì sao lại không phải là Liên tiên sinh?

Trần Trữ Liên vân vê chén trà, nhấp một miếng, mới nói với Khang Đồng: "Bé con, cháu qua đây."

Liên Quyết an ủi đè lên bờ vai của nó, nhẹ nhàng đẩy lưng của nó một chút.

"Thoải mái một chút." Giọng nói trầm thấp của Liên Quyết vang lên trên đỉnh đầu của nó, mặc dù ôn nhu, nhưng cũng mang theo chút uy nghiêm.

Khang Đồng chỉ đành phải đi qua.

Trần Trữ Liên cũng không có đáng sợ như trong tưởng tượng của nó, lại hiền lành một cách bất ngờ, lấy một nắm quả hồ trăn từ trong đĩa ở trên bàn trà rồi bỏ vào trong tay nó, Khang Đồng nhận không nổi, chỉ đành phải tạm thời đặt ở trên bàn, Trần Trữ Liên lại kéo nó tới bên cạnh rồi ngồi lên trên ghế sofa.

"Tên gọi là gì?" Trần Trữ Liên ấm giọng hỏi.

Nó đang muốn trả lời là Liên Khang Đồng, Liên Quyết đã trả lời thay nó.

"Gọi là Khang đồng."

Trần Trữ Liên không có đáp lời, vẫn nhìn nó, Khang Đồng che giấu sự mất mát ở trong lòng của mình, một lần nữa nói với Trần Trữ Liên: "Chào tiên sinh, cháu gọi là Khang Đồng."

Lúc này Trần Trữ Liên mới cười: "Con trai ấy mà, nên mạnh dạn một chút, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng đừng có gặp chuyện gì cũng trốn ở sau lưng người lớn."

Khang Đồng gật gật đầu: "Cảm ơn Trần tiên sinh, cháu biết rồi."

Trần Trữ Liên cười vỗ vỗ tay của Khang Đồng, rồi câu được câu không mà nói chuyện phiếm với Liên Quyết.

Nội dung nói chuyện của bọn họ đều là những thuật ngữ Y khoa mà Khang Đồng nghe không hiểu, nó ở bên cạnh cúi đầu, không lên tiếng cũng không nháo, an tĩnh nghe người lớn nói chuyện. Nhưng thời gian lâu cũng nhàm chán, Khang Đồng nhìn đến quả hồ trăn Trần tiên sinh vừa mới cho mình, vươn tay qua.

Bởi vì không có túi, Khang Đồng chỉ đành phải đặt một nắm lớn quả hồ trăn ở trên hai đùi đang khép lại, chậm rãi bóc vỏ.

Bóc vỏ mấy quả hồ trăn, Khang Đồng vô tình bắt gặp Trần Trữ Liên đang nhìn về phía nó, sửng sốt một hồi, ngẩng đầu, đưa quả hồ trăn vừa mới bóc vỏ ở trong tay cho ông: "Tiên sinh, ngài có muốn ăn không?"

Trần Trữ Liên lắc đầu, nhẹ nhàng cười: "Bé con lại rất hiểu chuyện."

Khang Đồng có hơi xấu hổ, đỏ mặt cúi đầu, Trần Trữ Liên thu ánh mắt lại, nhàn nhạt liếc nhìn Liên Quyết, thở dài:

"Hiểu chuyện thì hiểu chuyện...... Nhưng vẫn không thể sánh bằng con ruột, đáng tiếc."

Quả hồ trăn vừa được bóc vỏ ở trên tay Khang Đồng đột nhiên rơi trên mặt đất, Trần Trữ Liên hơi nhíu mày lại.

Vẻ mặt của Liên Quyết lại không thay đổi, khẽ mỉm cười một cái, không nói chuyện, bình tĩnh ôm bả vai của Khang Đồng, lại bảo người hầu dọn quả hồ trăn rơi trên mặt đất. Tuy rằng hành động này không được tính là gì cả, nhưng nội tâm bất an của Khang Đồng dường như đã được xoa dịu, nó chớp mắt, cố gắng nhịn xuống nỗi buồn muốn khóc.

Trong lúc nhất thời không còn ai nói chuyện, trầm mặc bất thường.

"Ngày mốt Ninh Tuyết về nước, cô ấy đã nói với con chưa?" Trần Trữ Liên đột nhiên nói.

Liên Quyết dừng một chút, nói: "Ừm. Ngày mốt con sẽ đến đón cô ấy."

Gương mặt của Trần Trữ Liên rốt cuộc cũng mang theo một ít ý cười, lắc đầu: "Thì ra hai người đã thương lượng xong rồi, cô ấy đã làm phiền con, ta cũng không cần phải xen vào nữa rồi."

Liên Quyết gật đầu: "Ngài đã nói quá lời rồi, không phiền phức."

Sau đó lại ăn tối ở chỗ của Trần Trữ Liên, sau khi bọn họ ngồi vào chỗ, có một dì xinh đẹp đi từ trên lầu xuống, vuốt vai của Trần Trữ Liên, ngồi xuống bên cạnh ông.

"Tiểu Quyết đến?" Người phụ nữ chào hỏi một tiếng với Liên Quyết trước, lúc nhìn thấy Khang Đồng thì cong đôi mắt lên, cười rất ôn nhu: "Đồng Đồng? Gọi là Đồng Đồng đúng không?"

Khang Đồng không biết nên xưng hô như thế nào, đành phải gật đầu, sau đó nhìn về phía Liên Quyết xin giúp đỡ.

"Bà Trần." Liên Quyết nói.

"Chào bà Trần." Khang Đồng nhanh chóng học theo mà nói.

Người phụ nữ mất hứng trừng Liên Quyết một cái: "Dạy bậy, gọi bà làm cái gì chứ, Đồng Đồng gọi dì đi."

Khang Đồng do dự một chút, còn chưa mở miệng, Trần Trữ Liên đã cau mày thấp giọng trách mắng: "Em mới là dạy bậy, vai vế loạn cả lên."

"Có cái vai vế gì chứ?" Người phụ nữ thản nhiên vén những lọn tóc xoăn lòa xòa ở bên tai về phía sau, còn nhìn Khang Đồng rồi cười: "Đồng Đồng muốn kêu là gì cũng được, không cần để ý đến bọn họ."

Từ nhỏ đã ăn nhờ ở đậu, nó nhạy bén ý thức được mối quan hệ của mọi người ở trong nhà này có vẻ cũng không đơn giản. Khang Đồng không dám nói nữa, lễ phép gật đầu, nhưng lại không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể giả bộ như cái gì cũng không hiểu tiếp tục ăn cơm.

Lúc ở nhà, dì vì để chăm sóc nó, hầu hết thời gian đều nấu món ăn Trung Quốc. Nhưng bữa tối ở nhà của Trần Trữ Liên lại không giống lắm, đều nấu các món ăn kiểu Tây, chỉ là ly rượu thôi cũng bày ra một dãy, ba bộ dao nĩa được sắp xếp từ trong ra ngoài, ánh đèn rực rỡ chiếu lên trên bộ đồ ăn sáng như tuyết, làm nó không biết phải làm sao.

Khang Đồng không biết cách dùng dao nĩa, tiếng dao kim loại chạm lên đĩa sứ vào lúc cắt bò bít tết có hơi chói tai.

Trần Trữ Liên nhấp một ngụm rượu, không để ý đến âm thanh này, quay đầu hỏi Liên Quyết: "Đứa trẻ bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười tuổi." Liên Quyết nói.

Khang Đồng yên lặng bổ sung ở trong lòng, còn chưa có tới sinh nhật tuổi thứ mười.

Trần Trữ Liên đặt ly rượu xuống, giọng điệu cũng không thay đổi, trong ánh mắt lại mang theo sự bất mãn đặc thù của phụ huynh: "Lớn như vậy rồi sao mà còn không biết ăn cơm?"

Khang Đồng giật nảy mình, dao và nĩa ở trong tay rơi trên mặt bàn, sự va chạm tạo ra một tiếng vang đột ngột.

Xung quanh bàn ăn bỗng dưng trở nên an tĩnh.

Khang Đồng luống cuống cúi thấp đầu, ánh mắt để ý đến cơ bắp trên cánh tay của Liên Quyết đang căng chặt, càng hốt hoảng hơn, lập tức bỏ cả hai tay xuống khỏi bàn ăn, nhẹ nhàng hít mũi một cái.

Cuối cùng vẫn là người phụ nữ ở bên cạnh Trần Trữ Liên nhìn không được nữa: "Ăn cơm thì ăn cơm đi, dọa trẻ con làm cái gì.'"

Giọng nói của Liên Quyết cũng lạnh hơn lúc trước một chút: "Gần đây con có hơi bận rộn, không có thời gian dạy nó. Ăn cơm đi."

Khang Đồng không dám đụng vào dao nĩa nữa, hai tay đặt ở dưới bàn xoắn chặt các tua rủ xuống ở mép khăn trải bàn, lo lắng mình lại làm Liên Quyết mất mặt, mắt cũng ngấn nước, lại không dám rơi ra một giọt.

Nó khẽ khịt mũi, muốn nghẹn nước mắt về lại, bên cạnh lại đưa đến một tờ giấy ăn.

Nó ồm ồm nói: "Ba ba, con không có khóc nha."

Liên Quyết không nói chuyện, đặt giấy ăn lên trên đùi nó, thu tay lại. Khang Đồng chớp chớp mắt, nhân lúc không ai chú ý đến nó, cầm giấy ăn lên rồi ấn vào mắt một cái. Còn chưa ngẩng đầu, đã thấy Liên Quyết đặt một thứ gì đó ở trước mặt nó.

"Ăn cơm." Liên Quyết lấy giấy ăn đã dùng ở trên tay nó rồi ném vào thùng rác ở bên cạnh.

Khang Đồng nhìn bò bít tết đã được cắt gọn ở trước mặt, ngẩng đầu muốn nói cảm ơn, Liên Quyết đã quay đầu tiếp tục nói chuyện với Trần Trữ Liên.

Ăn tối xong còn không có ý định rời đi, Liên Quyết cùng Trần Trữ Liên lên thư phòng ở trên lầu để bàn công việc, để Khang Đồng một mình ngồi trên ghế sofa xem TV ở trong phòng khách.

Đài tin tức ở trên TV, đều là về chuyện quốc gia đại sự, nó xem một hồi, cảm thấy nhàm chán, nhưng không dám chuyển sang kênh thiếu nhi, cũng không dám chạy khắp nơi, đành phải co tay chân lại kiên trì tiếp tục ngẩn người. Đột nhiên có hơi ngứa chân, Khang Đồng cúi đầu xuống nhìn, là một con chó phốc sóc màu trắng rất nhỏ, đang cắn dép lê ở trên chân nó.

Trước kia rất ít khi tiếp xúc với chó con, lúc này nhìn thấy chó phốc sóc giống như bánh bao tuyết, nó thích đến gấp gáp, lại hơi sợ hãi, xung quanh không có ai chú ý mình, thừa cơ mà cẩn thận từng li từng tí vươn ra một đầu ngón tay sờ lên đầu chó con. Kết quả chó con ngẩng đầu lên rồi sủa dữ dội về phía nó, nó giật nảy mình, nhanh chóng thu tay lại.

Một giọng nữ mang theo ý cười vang lên ở bên cạnh: "Ai nha, đừng sợ. Nó đang giả vờ hung hăng, không cắn người."

Khang Đồng quay đầu lại: "Bà Trần."

"Đã nói là không muốn gọi là bà Trần, nghe rất già." Người phụ nữ cười bất đắc dĩ, ngồi xuống bên cạnh nó, ôm chó con vào trong ngực. Thấy nó có hơi sợ hãi, liền lật con chó lại, hướng cái mông kia về phía Khang Đồng.

"Trông ta rất già sao?"

Khang Đồng lắc đầu, do dự một chút, vẫn quyết định nói thật: "...... Ngài giống như chị gái."

Lời này dỗ cho người phụ nữ vui vẻ, mặt mày của bà hớn hở, đưa tay nhéo mặt Khang Đồng một cái: "Thật ngoan!"

Thật ra Khang Đồng cũng không có khái niệm gì về tuổi tác của người phụ nữ, chỉ cảm thấy bà trẻ tuổi, nói chuyện cũng rất ôn nhu, lúc này bà cười rất vui vẻ, Khang Đồng cũng chầm chậm thả lỏng đề phòng, thế là đánh bạo hỏi: "Vậy ngài có con chưa?"

Người phụ nữ có con mới có thể gọi là Dì. Dì ở trong nhà đã từng dạy nó.

Người phụ nữ sờ đầu chó con: "Trần Trữ Liên cũng hi vọng ta có, ông ấy còn không tự đếm chất lượng t*ng trùng của mình là loại nào sao."

Thấy gương mặt mờ mịt của đứa trẻ, bà mới để ý mình đã nói sai, vội vàng cười nói: "Không có việc gì. Con thích chó con không?"

Khang Đồng gật đầu, nhìn chó con ở trong ngực bà, muốn sờ, do dự hỏi: "Nó có cắn người hay không?"

Người phụ nữ kéo tay của nó, đặt ở trên lưng chó con: "Nó rất dịu dàng ngoan ngoãn, sẽ không cắn con." Nghĩ nghĩ lại nói: "Nhưng chó con ở bên ngoài cũng không thể sờ tùy tiện, có lẽ là sẽ cắn."

Lông tơ trên lưng chó con rất mềm mại, nó nhịn không được mà sờ soạng thêm một hồi, người phụ nữ cười nói: "Sau này muốn chơi với chó con có thể kêu tài xế đưa con qua đây, dù sao ba ba của con cũng bận rộn như vậy."

Khang Đồng nhanh chóng rút tay về, khe khẽ lắc đầu.

Người phụ nữ khẽ giật mình, kịp phản ứng, thở dài: "Con sợ Trần Trữ Liên? Ai nha không sao hết, ông ấy có tính khí xấu, cả ngày bày ra một gương mặt thối, y hệt cha con, thật ra người cũng không xấu. Hơn nữa nếu con đến, cũng chưa chắc có thể thấy ông ấy, đừng sợ."

Khang Đồng nói ở trong lòng, không giống nhau chút nào.

Mặc dù Liên Quyết vẫn luôn xụ mặt, nhưng Liên Quyết không có hung dữ...... Còn rất ôn nhu.

Cuộc trò chuyện ở dưới lầu rất tốt đẹp, nhưng trên lầu thì lại không như thế. Khi Liên Quyết đi xuống, Khang Đồng đã dựa vào sofa ngủ thiếp đi, trên người được phủ lên một tấm chăn với họa tiết houndstooth màu hồng.

Liên Quyết cũng không kêu nó, trực tiếp ôm đứa nhỏ lên từ ghế sofa. Hắn lễ phép chào tạm biệt người hầu của Trần gia, bảo tài xế lái xe về nơi ở của mình.

Ngoài cửa sổ đèn đuốc sáng trưng, theo xe đi về phía trước, nửa gương mặt của hắn chui vào trong bóng tối.

Đứa bé ngủ rất say, mãi cho đến khi về nhà cũng chưa từng tỉnh, Liên Quyết đành phải ôm Khang Đồng đi vào phòng ngủ rồi đặt lên giường.

Dì tới nhìn thoáng qua Khang Đồng, nhỏ giọng hỏi: "Ngủ rồi à?"

"Ừm." Liên Quyết cởi giày giúp đứa bé.

Dì đi tới: "Dưới lầu có đun nước cây Kim Ngân, tiên sinh xuống dưới uống một chút đi, giải rượu, để tôi chăm nó."

Thật ra buổi tối cũng không có uống nhiều rượu, nhưng Liên Quyết đúng thật là có hơi mỏi mệt.

Ở chung với Trần Trữ Liên thật sự đã tiêu hao quá nhiều tinh lực, đã nhiều năm như vậy hắn vẫn chưa thể thích ứng được.

Nhưng chuyện hôm nay vẫn chưa kết thúc hoàn toàn.

Vừa uống hai ngụm nước cây Kim Ngân, trợ lý phụ trách điều tra người đàn ông thần bí kia gửi qua một phần báo cáo xét nghiệm, Liên Quyết không muốn đọc các trị số, bảo đối phương giải thích, bên kia còn nói không thể giải thích rõ ràng trong vài ba câu.

Liên Quyết gọi lại cho đối phương: "Xảy ra chuyện gì?"

"Báo cáo xét nghiệm không có vấn đề gì lớn, nhưng cậu ấy lại có một vài nồng độ hormone vượt quá mức tiêu chuẩn, đều viết ở trong báo cáo." Trợ lý nghe ra Liên Quyết đã uống rượu, trong giọng nói lộ ra ủ rũ, lập tức nghiêm túc nói: "Liên tổng, cụ thể như thế nào thì ngày mai ngài hãy tới xem đi, nguyên nhân cụ thể về sự bất thường của hormone còn chưa được rõ ràng lắm."

Liên Quyết nhấn lên sống mũi: "Có thể là do ma túy gây nên?"

"Kiểm tra sơ bộ lại không có bất cứ dấu vết nào về chuyện này. Một mặt là trong xét nghiệm máu không có bất kỳ thành phần ma túy nào, mặt khác các loại ma túy ở trên thị trường chợ đen hiện nay chỉ làm giảm hormone ở trong cơ thể của con người, có điều cũng không thể loại trừ khả năng cậu ấy đã lạm dụng các loại thuốc khác, gây ra tình trạng vượt quá mức tiêu chuẩn này."

"Thuốc, đó là gì?"

"Tạm thời còn chưa thể kết luận được, Liên tổng, còn cần phân tích và xét nghiệm cụ thể, thật ra tốt nhất là nên trực tiếp hỏi người trong cuộc...... Ngoài ra, ngài chắc chắn là tối hôm qua Thẩm tiên sinh đã uống rất nhiều rượu sao?"

"Sao vậy?"

"...... Không, Liên tổng, báo cáo xét nghiệm máu cho thấy, nồng độ cồn trong máu của cậu ấy là 0, Thẩm tiên sinh cậu ấy...... Có lẽ là chưa từng uống rượu."

•••••••~꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡🥂♡˖꒰ᵕ༚ᵕ⑅꒱~•••••••