Niệm Dao Dao

Chương 12



12.

Tiền tuyến không ngừng có tin chiến thắng báo về, Hốt Hãn Tà bức Tây Lễ vương lui một bước rồi lại một bước, đuổi hắn phải chạy vào khe Bắc Hà. Hốt Hãn Tà không để hắn dụ mà theo vào, chỉ đóng quân ở bên ngoài, lấy nhẫn làm đầu.

Ban đầu ta còn lo mưu kế của Hốt Hãn Tà không đấu lại ca ca hơn hắn tới năm tuổi, nhưng hôm nay xem ra lo lắng của ta dư thừa rồi. Hắn dù chỉ mới mười tám nhưng dù sao cũng là thiếu niên đế vương, nếu không có tâm kế thì sao ngồi vững vàng nổi trên cái ghế đó?

Ngày qua ngày trôi qua coi như bình yên. Vì chuyện lúc trước của ta nên cái thai này ai nấy đều cực kì cẩn thận, chỉ sợ xảy ra sơ sót gì. Sau ngày Hốt Hãn Tà xuất chinh, lều ta quạnh quẽ cực kì, một người đồng ý nói chuyện với ta cũng không có.

A Mạc nhìn ta buồn bực thì đi bắt ít con thỏ về cho ta chơi. Ta rất thích, bảo hắn ngồi xuống ăn cơm với ta.

A Mạc tuy vóc người cao lớn nhưng rất ngại ngùng, ta gọi hắn, hắn trái lại còn chả dám mở miệng nói chuyện với ta.

Ta rất ngạc nhiên, từ lúc tới Nguyệt Thị đến nay còn chưa gặp qua ai như thế bao giờ. Ta bảo Ngọc Đường đi kéo hắn lại, hắn liền trốn mất. Cái này lại chọc Ngọc Đường tức lên, trực tiếp kéo hắn đến chỗ bếp: “Ai nha, phu nhân của chúng ta có nhiều quy củ đến thế đâu. Giờ cũng không có ai trong lều, giữ lễ tiết làm gì, ngồi xuống ăn đi.”

A Mạc không lay chuyển được chúng ta, chỉ đành nói cảm ơn với Ngọc Đường, bưng bát lên ăn mấy miếng, trong mắt bỗng sáng rỡ lên.

Ta nở nụ cười: “Thế nào, hương vị không tệ ha?”

A Mạc gật đầu, trả lời bằng tiếng Hán bập bẹ: “Ăn ngon.”

“Đợi tới mùa hạ, trái cây trên Thiên Sơn chín mọng, nấu với sữa bò ăn còn ngon hơn.” – Ngọc Đường như đứa trẻ đang khoe khoang vật quý.

A Mạc liếc nhìn con bé: “Ta, có thể, ăn không?”

Ngọc Đường nghe tiếng Hán của hắn thì bật cười: “Có thể, đến lúc đó nhớ tới tìm công chúa của chúng ta mà lấy.”

A Mạc nhìn Ngọc Đường cười kiêu ngạo thì càng ngượng ngùng, cúi đầu tiếp tục và cơm.

Ánh mắt ta nhìn hai đứa bọn nó bồi hồi đôi chút. Ta hỏi: “Đã nhiều ngày… sao ta không thấy A Nhã bước ra?”

Ngọc Đường cũng kì quái: “Đúng thế, nếu thường ngày thì nàng ta phải lui tới thăm Đại Yên thị chứ?”

Ta hỏi A Mạc: “Có chuyện gì ta không biết sao?”

A Mạc mấp mấy môi, giương mắt nhìn ta, muốn nói lại thôi.

“Nói đi, sớm muộn gì ta cũng biết.” Lòng ta có suy đoán, nhưng vẫn cần xác nhận lại một chút.

A Mạc buông bát xuống, suy tư một lúc, chậm rì rì nói: “Có thai.”

Ngọc Đường sửng sờ một lúc, rồi mới hồi thần. Con bé quay phắt lại nhìn ta, nhưng ta rất bình tĩnh hỏi tiếp: “Được mấy tháng?”

“Bốn tháng.”

Ta nhẩm tính, là ngay trước lúc Hốt Hãn Tà rời đi. Giấu cũng giỏi thật, ngay cả Tào Lô và Ngọc Đường đều không biết.

Ngọc Đường nhìn biểu cảm của ta, không biết mở miệng thế nào. Ta cười với bọn họ: “Nhìn ta làm gì? Nguyệt Thị có người kế tục, không vui sao?”

Hai đứa bọn nó ngậm miệng lại mà ăn, còn ta cái gì cũng nuốt không trôi nữa rồi.

***

Ta hoài thai đã được gần mười tháng, hai chân phù lên tới độ bước không nổi. Nguyệt Thị đổ mưa cuối mùa, tầm tã suốt một ngày một đêm. Ý nghĩ trong đầu ta cực kì hỗn loạn, dù đứng hay ngồi cũng không thoải mái, như có cái gì đó ép lồng ngực của ta lại, thở cũng không xong.

Trước đó vài ngày có chiến báo từ tiền tuyến tới, nói Hốt Hãn Tà và Tây Lễ vương cùng mất tích ở khe Bắc Hà. Đám thuộc hạ như rắn mất đầu, cho dù gặp địch cũng không biết nên đánh hay không.

Khe Bắc Hà đường núi gập ghềnh, phía dưới còn có một con suối, dòng nước chảy cực kì xiết, không cẩn thận rơi xuống cũng có thể bị cuốn đi mất xác. Ngọc Đường lo cho thân thể ta, không muốn ta nghĩ nhiều nên không dám nói chi tiết. Nhưng con bé càng không nói ta lại càng lo. Cứ lo lắng làm ta bị bóng đè mỗi đêm, trằn trọc không ngủ nổi, đôi khi còn gặp ác mộng đến độ mồ hôi lạnh đầy người.

Tào Lô đến khám, nói ta ưu tư quá nhiều có hại đến thai nhi, kê thuộc cho ta rồi bảo Ngọc Đường dắt ta ra ngoài đi lại nhiều hơn.

Ta dù lo lắng cũng phải biết nặng nhẹ. Sắp tới ngày lâm bồn rồi, sinh đứa bé ra thuận lợi quan trọng hơn hết thảy.

Thế nhưng có lúc ý trời lại muốn trêu ngươi, mấy này nay ta đã khổ muốn chết, trời còn không thuận lòng người— Hiếm lắm mới được một hôm trời trong, ta bảo Ngọc Đường đỡ ta lên sườn núi tản bộ. Con bé còn chưa kịp bước ra, ta đã trượt chân ngã từ cầu thang ngoài lều xuống.

Từ lúc mang thai tới nay, đây là lúc lều ta náo nhiệt nhất.

Bụng đau quặn, cả người ta đều run rẩy không nói được câu nào. Tào Lô nhìn thoáng qua, giọng dịu đi: “Ngôi thai thuận, chớ sợ chớ sợ, không sao đâu công chúa. Công chúa người yên tâm, có Tào Lô ở đây người sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

“Đau…” Nước mắt ta không dừng được, chỉ thấy cả người rét run, rồi trong chớp mắt lại thấy mình như bị đặt lên trên một cái lò lửa hừng hực, nửa người dưới như bị xé rách, toàn thân co rút không ngừng.

Ngọc Đường nhét vào miệng ta mảnh vải bố, một bên lau mồ hôi một bên dặn: “Công chúa, ngàn vạn lần đừng hét lớn, chừa sức để sinh tiểu vương tử ra, người cố đi.”

Ta cố hết sức hít thở, gắt gao cắn chặt lấy miếng vải, môi cũng bị cắn nát, nhưng đứa bé vẫn không chịu ra.

“Tào nương tử, này… này là có chuyện gì…”

Ánh mắt ta dại ra, Tào Lô lại bỏ vào miệng ta cái gì đó, ghé tai ta nói: “Công chúa, người nhất định phải kiên trì, tiểu Thiền vu sẽ quay về nhanh thôi, người kiên trì đi.”

Hốt Hãn Tà… Sắp về sao? Hắn còn có thể trở về sao? Nếu hắn không về được nữa thì làm sao bây giờ?

Lo lắng và khổ sở trong những lúc ẩn nhẫn toàn bộ đều hóa thành chua xót, nước mắt trút xuống, ta như muốn rụng rời.

Tào Lô lo lắng kêu lên: “Công chúa, nô tỳ xin người, người kiên trì đi mà. Tiểu vương tử vẫn còn trong bụng, tiểu vương tử vẫn còn trong bụng người đấy công chúa.”

Con ta… Ta cố đưa tay lên sờ bụng mình, cục thịt tròn trịa kia, là sinh mệnh của ta, là cốt nhục của ta.

Ta kéo mảnh vải ra, ráng đứng dậy cắn răng dùng sức.

Đầu váng mắt hoa, không biết qua bao lâu, mãi đến lúc ta sắp ngất đi, ta nghe thấy một thanh âm vang lên như tiếng khóc nỉ non. Bên ngoài lều vang lên tiếng kèn lệnh, Hốt Hãn Tà cả người đầy máu vọt vào lều. Hắn ngay cả chiến giáp còn chưa cởi, ta mơ hồ thấy vệt máu trên chiến bào của hắn, nước mắt không nhìn được tuôn rơi: “Sao giờ… chàng mới đến…”

Hốt Hãn Tà nhẹ nhàng ôm lấy ta, cầm lấy cái chăn sạch Ngọc Đường đưa cho, cúi xuống hôn trán ta, nhỏ giọng giải thích: “Thực xin lỗi, ta đã đến muộn, làm nàng lo lắng rồi.”

Ta mệt mỏi không nói nên lời, khóc cũng không nổi, mí mắt nặng trĩu. Hốt Hãn Tà lắc lắc cánh tay: “Mân Quân, nàng nhìn ta, Mân Quân.”

“Thiền vu, phu nhân mệt thôi, người đừng lo lắng.”

Hốt Hãn Tà nhẹ nhàng thở ra, đặt ta ngay ngắn lên trên giường, hắn tháo xuống miếng ngọc ta đưa đặt lên tay ta lần nữa, lau mồ hôi cho ta: “Yên tâm, ngủ đi, ta đã về.”

Ta thật sự chịu không nổi, trước lúc khép mắt lại chỉ thấy loáng thoáng Tào Lô ôm đứa bé đã tắm rửa sạch sẽ, cười với Hốt Hãn Tà: “Thiền vu, là một tiểu vương tử khỏe mạnh.”

***

Ta sinh ra trưởng tử cho Hốt Hãn Tà, Hốt Hãn Tà đặt tên cho nó là Đồ An. Tây Lễ vương mưu nghịch bị Hốt Hãn Tà chém rơi từ trên lưng ngựa xuống. Hắn không đuổi tận giết tuyệt bộ lạc của Tây Lễ vương, không những thế còn trả lại đầy đủ đất đai cho họ.

Nhưng mà người quay về lần này không phải là đại vương tử của Tây Lễ vương, mà là đứa bé còn trong tã lót Tây Lễ vương phi mới hạ sinh chưa được bao lâu. Những bộ lạc bị Tây Lễ vương thâu tóm, Hốt Hãn Tà cũng phân lại đất đai lần nữa cho bọn họ.

Cho dù mẫu tộc của Tây Lễ vương phi có cường đại lại lần nữa, muốn phát triển thế lực thì cũng chỉ đành chờ đứa bé này lớn lên. Nhưng bọn họ có thể chờ nổi nó lớn lên không? Đợi tới lúc nó lớn rồi, bọn họ còn cường đại như giờ không? Tây Lễ vương và những vương tử khác của hắn đều chết sạch, những oán giận của các bộ lạc xung quanh có vì thế mà tiêu tang không?

Vừa dụ dỗ vừa đe dọa đã thu được hết dân tâm của các bộ lạc xung quanh, để lại đường lui cho Tây Lễ vương khiến người ta không đến mức nói hắn tàn nhẫn tuyệt tình, lại để lại hai thế lực cho bọn họ kiềm chế lẫn nhau.

Ta cũng không biết Hốt Hãn Tà đa mưu túc trí như thế từ khi nào. Điều này không khỏi làm ta lo lắng, những việc trước đây ta làm hắn rốt cuộc là thật sự không biết, hay là giả vờ không biết?

Hốt Hãn Tà song hỷ lâm môn, các bộ lạc dâng lên không ít hạ lễ. Hắn gọi ta qua vương trướng, bày tất cả hạ lễ ra trước mắt ta, ta nói muốn cái gì hắn liền cho ta cái đó. Cái gì ta nhìn nhiều thêm vài lần, hắn liền cho người đem hết qua lều ta.

Ta chỉ đành lên tiếng cản lại: “Thôi mà, đủ rồi.”

Hốt Hãn Tà ôm ta thở dài: “Vĩnh viễn không đủ. Mân Quân, nàng không biết ta vui đến cỡ nào đâu.”

Ta bất đắc dĩ cười, quay lại ôm hắn, hỏi: “A Nhã cũng đang mang thai, chàng cũng vui vẻ như vậy sao?”

Hốt Hãn Tà véo cái mũi của ta: “Hết chuyện để nói rồi à?”

Ta buông hắn ra, bước đến chỗ đống lễ vật cầm lên một cây tỳ bà: “Ta chỉ muốn cái này.”

“Nàng biết đàn không?” – hắn cười hỏi ta.

“Biết chứ, mẫu phi ta năm đó đàn tỳ bà cực hay, cha ta mới thích bà đến thế.”

Hốt Hãn Tà bước tới chỗ ta, trêu đùa: “Thế thì nàng đàn cực hay đi, ta đây cũng sẽ thích nàng.”

“Phi!” – ta tức quá.

Hốt Hãn Tà cười lớn kêu rượu lên. Ta đã ra tháng, người cũng dưỡng tốt hơn một chút, hắn liền bảo ta uống rượu với hắn.

Ta uống không được nhiều lắm, nhưng hắn lại uống rất nhiều. Ta nhìn cảnh đó thì thấy không ổn.

“Hốt Hãn Tà, đừng uống nữa.” Ta đứng dậy muốn đoạt bầu rượu của hắn nhưng hắn không để ta thành công, còn vòng tay qua kéo eo ta, làm ta ngã vào lồng ngực hắn.

Ta mơ màng hỏi: “Hốt Hãn Tà?”

Hắn buông bầu rượu, không nói không rằng.

Ta ngồi dậy thoát khỏi lồng ngực hắn, nâng mặt hắn lên: “Sao vậy?”

Sắc mặt hắn thản nhiên, lại bỗng nhiên cười, nhìn về phía ta nói: “Không có việc gì, ta vui lắm, Mân Quân.”

“Nhìn chàng chả giống vui tí nào.” Ta ăn ngay nói thật.

Hắn trầm mặt, sắc mặt tối sầm lại. Ta loáng thoáng nhận ra được điều gì, nhẹ giọng hỏi: “Tây Lễ vương mất, chàng kỳ thật… rất buồn, đúng không?”

Hắn không nói lời nào, nắm lấy bàn tay ta nhẹ nhàng vuốt, thật lâu sau mới đáp: “Ca ca hơn ta năm tuổi, lúc trước ta thấy cái gì hắn cũng giỏi, cái gì hắn cũng lợi hại. Giờ… Hắn thật sự không bằng ta rồi.” Hắn quay đầu qua một bên, không cho ta nhìn vẻ mặt của hắn.

Ta đứng dậy, kéo hắn vào trong lồng ngực. Ta hôn lên búi tóc của hắn, nhẹ giọng trấn an: “Không sao đâu mà.”

Hắn lau mặt, bất đắt dĩ cười cười, kéo ta xuống, ôm lấy ta lần nữa rồi cười nói: “Gì mà tới lượt nàng an ủi ta.”

Ta không phản bác, không cãi lại hắn làm gì. Bởi vì ta biết hắn rốt cuộc là người như thế nào— Ở trong mắt kẻ khác, hắn là đế vương đội trời đạp đất, ngăn cơn sóng dữ, giết địch thành đống. Trong mắt ta, tất cả những thứ đó chỉ là lớp vỏ ngoài, còn hắn chỉ là thiếu niên lang mười tám tuổi.

Hắn chỉ mới mười tám mà thôi.