Niệm Dao Dao

Chương 20: Đại kết cục (Thượng)



Kỳ thật đây phải xem như lần đầu tiên ta đặt chân đến Tây Vực. Lúc trước trên đường hòa thân ta mới chỉ liếc mắt xem qua, chưa từng được trải nghiệm phong thổ, làm ta còn tiếc đến giờ. Hốt Hãn Tà đưa ta và Tào Lô đến phía ngoài Khâu Từ, đỡ ta xuống xe ngựa: “Ta không vào được, mười ngày sau ta sẽ đến đón nàng về.”

Ta gật đầu, hắn quay đầu tính rời đi lại bị ta ôm lấy: “Hốt Hãn Tà…”

Hắn sững sốt, quay đầu lại hỏi: “Sao thế?”

“Ừm…” Ta ấp úng: “Đợi ta thăm Dao Dao xong, chúng ta ở Khâu Từ thăm thú một chút được không?”

Hắn còn chưa lên tiếng ta đã mở miệng nói tiếp: “Một ngày thôi.”

Hốt Hãn Tà bật cười: “Giờ Đồ An đã được việc rồi, ta cũng nên bỏ bớt thôi. Nàng muốn ở lại chỗ này mấy ngày, ta sẽ ở lại cùng nàng chừng đó.”

Ta thầm thấy may chúng ta đã làm hòa lại, gật đầu: “Được. Vậy ta… sẽ ở đây chờ chàng tới đón.”

Hốt Hãn Tà nghe xong lời này, thở dài một hơi, bước lên vén sợi tóc mai rũ xuống của ta: “Được. Nàng đừng có trốn đấy.”

Ta cười chia tay với hắn, nhìn bóng hắn cưỡi ngựa rời đi, xoay người vào thành. Á Di và Ngãi Đề đã sớm phái người đợi đón. Ta và Tào Lô lần đầu tiên được cưỡi lạc đà trong đời, lúc lạc đà đứng dậy còn sợ tới nỗi suýt ngã lăn xuống. Ta đột nhiên thấy thoải mái, ở nơi này không ai biết ta là công chúa Tề quốc, cũng không ai biết ta là Nguyệt thị Tả phu nhân. Bọn họ chỉ biết ta là mẫu thân của vương hậu, là một phụ nhân đã ngoài bốn mươi mà thôi.

Ta và Tào Lô mặc y phục của Nguyệt Thị, người qua đường lui tới lướt qua chúng ta, thấy mới lạ đều đứng ngoái lại nhìn. Ta và Tào Lô nhìn nhau cười, cũng chẳng thấy ngại gì, chỉ thấy vui vẻ.

Á Di và Ngải Đề đợi ta ở trước hoàng cung. Á Di thấy ta, vội vàng chạy lại đỡ, Ngải Đề lo lắng bước sát bên con bé, miệng không ngừng nói: “Nàng chậm một chút, nàng chậm một chút.”

“A nương.” Á Di bổ nhào vào lòng ta: “Con nhớ người lắm.”

Ta xoa đầu con bé: “Ngốc quá, đã lớn vậy rồi còn làm nũng trước cả bàn dân thiên hạ. Con đã là vương hậu của một nước rồi, phải ổn trọng.”

“A nương tới đây, con sẽ nhỏ lại thành con nít.” Con bé vẫn dán người vào ta làm nũng, tựa như Á Di trước kia chưa từng rời xa.

Ta cười, bẹo má nó: “Đưa a nương gặp phu quân con đi.”

Á Di kéo ta đến trước mặt Ngải Đề, Ngải Đề cung kính khom người hành lễ, dùng tiếng Hán gượng gạo nói với ta: “Cung nghênh mẫu thân.”

Mấy người hàn huyên một phen, đón gió tẩy trần xong hết, Á Di kéo ta chui vào cung điện của nó. Con bé đá bay giày, chạy một mạch lên giường, vẫy vẫy tay với ta: “A nương, mau tới đây.”

Ta bất đắt dĩ thở dài: “Dao Dao, lên giường ngủ, giày phải tháo thế nào?”

Á Di sửng sốt, ta cũng sửng sốt, một hồi lâu sau hai người đều cười ha hả. Ta cũng kệ con bé, cởi giày bỏ ra ngoài chui vô cùng một chăn với nó. Á Di cũng chui vào, con bé tựa vào vai ta, kéo tay ta đặt lên cái bụng phập phồng, nhẹ giọng nói: “A nương, cháu ngoại của người đây.”

Ta nhẹ nhàng vuốt ve, cách một cái bụng, sinh mệnh này ta chưa từng gặp mặt nhưng lại chảy cùng huyết thống chí thân. Chua xót, vui sướng, cảm động, lo lắng, tất cả cảm xúc hỗn loạn dồn lại một lúc, ta không nói lời nào mà rơi nước mắt.

Ta cũng đã từng mang thai ở độ tuổi con bé, không nghĩ thời gian trôi nhanh như vậy, trong chớp mắt đã đến lượt con gái ta rồi.

Ta ôm con bé, xoa lưng nó nhè nhẹ: “Dao Dao của mẹ, cuối cùng cũng trưởng thành rồi.”

Á Di vuốt bụng, cười nói: “Con nhất định phải bình an sinh hạ nó ra, con rất muốn gặp nó rồi. A nương, người nói xem, nó sẽ trông như thế nào? Lúc người mang thai ca ca và con, cũng sẽ muốn biết chúng con trông như thế nào chứ?”

“Ừ.” Không biết vì sao ta đột nhiên nghĩ đến đứa con gái chưa có cơ hội ra đời kia, lại nhìn gương mặt Á Di xinh đẹp chân thật, cười nói: “Lúc biết cái thai là song sinh, ta vẫn luôn nghĩ rốt cuộc là hai bé gái hay là hai bé trai. Không ngờ được lại là long phượng thai, làm phụ vương con vui đến điên rồi.”

Á Di nghe ta kể chuyện xưa, cười toe toét: “Khó trách a nương thương con nhất.”

Ta nhìn con bé, cười nói: “Đúng vậy, a nương thương con nhất. Tào Lô cũng sẽ để lại cho con. Con sắp sinh, để nàng ở lại bên cạnh đi.”

Á Di lắc đầu: “A nương, Tào Lô cô cô đã ở cạnh người nhiều năm, để nàng ở cạnh người Dao Dao mới an tâm. Ngải Đề tốt với con lắm, người không cần lo đâu.”

Ta nghe lời này liền hiếu kì, hỏi: “Hắn tốt với con thế nào?”

Á Di bị ta hỏi vậy thì ngượng ngùng, mặt đỏ như ráng chiều, ấp úng nói: “Chàng cực thông âm luật, con lại biết tỳ bà, chàng liền triệu tập nhạc công tốt nhất nước thành dàn nhạc, ngày ngày giúp con luyện đàn. Chàng còn dạy con tiếng Khâu Từ, chính chàng còn nói được tiếng Hán và tiếng Nguyệt Thị. A nương, thật sự mỗi giờ mỗi khắc chàng đều đem đến bất ngờ cho con.”

Ta sờ đầu con bé, thờ dài: “Chỉ cần con vui, a nương thế nào cũng thấy tốt.”

Á Di tựa đầu trên vai ta, đột nhiên hỏi: “A nương… Dao Dao cự tuyệt Kỳ Ngọc, người… có buồn không?”

Ta cười: “A nương từng mong con có thể gả về Tề quốc, nhưng a nương còn mong quãng đời còn lại con có thể vui cười tự do tự tại hơn.”

“A nương, con… con chỉ muốn gần người thêm chút. A nương đã xa cha mẹ mình rất xa, Dao Dao không muốn xa a nương đến thế. Ngải Đề tốt với con lắm, người thật sự không cần lo đâu.”

Ta thở dài, tựa vào đầu con bé: “Đứa bé ngốc, a nương thật sự… mong con hạnh phúc.”

***

Ta bảo Tào Lô bắt mạch cho Á Di, đứa bé này từ nhỏ đã thích chơi bời bên ngoài, thân thể khỏe vô cùng, không có gì đáng ngại. Ta còn muốn để Tào Lô ở lại nhưng Á Di từ chối, ta cũng không muốn làm Tào Lô khó xử. Mười ngày sau, ta để lại một đống thảo dược và thuốc bổ rồi cùng Tào Lô khởi hành quay về Nguyệt Thị.

Á Di và Ngải Đề tiễn ta đến bên ngoài cung điện, từ sớm hai đứa đã chuẩn bị người hầu và lạc đà đâu ra đó, cực kì chu toàn. Ta nhìn Ngải Đề, càng thêm yên tâm giao Dao Dao cho hắn.

“A nương, chờ đứa bé ra đời rồi, người có thể tới không?”

Ta cười kéo tay con bé: “A nương nhất định sẽ đến. Đến lúc đó còn dắt theo phụ vương và Lâu Hạ đến cho con.”

“Con không cần tên Lâu Hạ đáng ghét đó đâu!”

Ta nhéo mũi Á Di: “Khẩu thị tâm phi. Thôi được rồi, không cần tiễn nữa. Về đi.”

Bão cát ở Tây Vực rất lớn, ta và Tào Lô đội mũ, che mạng sa, cưỡi lạc đà đi đã được một đoạn. Tào Lô bỗng nhiên ghé sát vào, nói nhỏ: “Công chúa, hay là chúng ta dừng lại một lúc đi. Phía trước là cổng thành rồi, dừng lại một chút cũng không sao.”

Ta kỳ thật hơi luyến tiếc khoảng thời gian tự do ở Tây Vực, lòng ngứa ngáy khó nhịn liền quay đầu. Ta thưởng cho đám người hầu vài thứ rồi bảo bọn họ tự mình về trước. Thương nhân Tây Vực vân du bốn phương thường buôn bán dọc đường, có khi là ngọc lưu ly của Cao Xương, có khi là chủy thủ hình trăng rằm của Ô Tôn, còn có thiết hoàn mã tiên của Nguyệt Thị, rượu ngọc tuyền của Hung Nô, thậm chí còn có kinh sử tử tập của Tề quốc, bán rất đắt.

Ta và Tào Lô mặc y như đúc người Tây Vực, áo quần vừa rộng, màu sắc lại rực rỡ, còn có những thứ trang sức đủ màu, thắt lưng bằng bạc buộc qua. Ta lấy khăn lụa đỏ rực quấn hết cả tóc lẫn gương mặt, chỉ chừa mỗi đôi mắt.

Dạo chơi ung dung tự tại làm ta quên mất việc quay về Nguyệt Thị chỉ trong chốc lát. Ta và Tào Lô lặn lội hết các lối nhỏ ngỏ tắt trong thành Khâu Từ, giẫm lên hết đất vàng. Ta có thể ngửi được mùi khói lửa nhân gian trong không khí, là vị thịt dê, là hương rượu, là âm thanh gọi trẻ con về nhà ăn cơm, là quán rượu người trong đó không biết từ đâu mà đến, nói đủ thứ loại ngôn ngữ từ khắp các vùng miền.

Ta bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ không về nữa.

“Được. Nàng đừng có trốn đấy.”

Ta đột nhiên nhớ ra lời Hốt Hãn Tà nói trước khi đi, không biết vì sao bật cười. Không thể không nói, hắn thật sự hiểu ta quá rõ.

Đi dạo hồi lâu, cũng tìm được mấy chỗ cảnh rất đẹp, ta còn thầm tính ngày mai sẽ đưa Hốt Hãn Tà đến đây ngắm cùng. Bỗng nhiên ta nhìn thấy ở cuối hẻm có một thương nhân mặc phục sức của người Hán, trước mặt có mấy cái sạp, trên đó chỉ bày một cây trâm khắc hoa ngọc lan chẳng tinh xảo mấy.

Ma xui quỷ khiến sao ta bước đến, cầm cây trâm kia quan sát kỹ lưỡng, lại nhìn tên thương nhân kia, nhịn không được hỏi: “Xin chào, xin hỏi cây trâm này ngài bán bao nhiêu tiền?”

“Không bán.”

Ta hiếu kì: “Không bán vậy sao lại bày sạp chỗ này?”

“Ta đang đợi một người.”

Ta sửng sốt: “Ngài… là người Hán, lặn lội đến đây làm gì?”

“Đợi người.”

Ta thật sự tò mò, không nhịn được hỏi lại: “Ngài đang đợi ai?”

Tên thương nhân nhìn ta, lại nhìn về phía sau ta, thản nhiên nói: “Người tới đây đi.”

Ta còn chưa kịp quay đầu lại, chỉ nghe phía sau truyền đến một âm thanh quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn.

Nhiều năm trước mỗi khi mơ thấy, ta lệ rơi đầy mặt, bởi vì ở trong mộng nghe được hắn gọi một tiếng: “Niệm Niệm”. Nhưng hôm nay, hắn đứng trước mặt ta, ta nhìn tóc mai đã bạc của hắn, nghe thấy hắn gọi một tiếng:

“Niệm Niệm.”

“Ca…” Ta như nghẹn lại, lời nào cũng không nói được. Tào Lô ở phía sau hắn vội vàng tiến lên, quỳ gối trước mặt ta.

“Công chúa, tha cho nô tỳ tự tiện làm chủ…”

“Không trách nàng được, là ta bảo nàng làm như vậy. Nàng không thể không nghe theo… lệnh của hoàng đế Đại Tề được.”

Ta đưa ánh mắt quay về người hắn, Khương Chử Dịch mặc bộ y phục màu vàng thêu tường vân, gương mặt bị bóng chiếc nón che lại, làm ta không nhìn rõ sắc mặt của hắn, chỉ nghe được giọng hắn: “Niệm Niệm.”

Hắn tiến lên một bước, ta lùi về sau một bước. Hắn hơi sửng sốt, tháo nón xuống. Hắn không còn là dáng vẻ khi còn trẻ nữa, thời còn trẻ hắn vừa có vẻ nghiêm túc và sắc bén của tuổi trẻ, đường hoàng và ngây ngô, còn giờ đây hắn trầm ổn nội liễm, có sự uy nghiêm và áp bách khiến người ta không dám nhìn thẳng. Tóc hắn đã điểm sương, mà mỗi khi ta chải đầu buổi sáng, cũng đã thấy rất nhiều sợi bạc.

Hóa ra, chúng ta đều đến tuổi này rồi.

Mười lăm tuổi chia ly, giờ đã hai mươi lăm năm có lẽ.

Hai mươi lăm năm, một đứa trẻ có thể thành gia lập nghiệp, cưới vợ rồi trải qua một đời, một quốc gia có thể trở mình từ suy nhược thành thịnh thế. Hai mươi lăm năm, cũng có thể làm đôi trẻ thời niên thiếu, gặp lại lại như người lạ, không nhận ra nhau.

Khương Chử Dịch lại bước lên mấy bước, ta vội vàng lùi về sau, vội cười nói: “Bệ hạ sao lại tới đây? Thần muội là tới thăm con gái, còn bệ hạ?”

Khưởng Chử Dịch ngừng bước chân lại, hỏi: “Á Di?”

Ta sửng sốt.

“Á Di chọn gả cho Ngải Đề, Kỳ Ngọc buồn lắm…”

“Bệ hạ!” Ta cắt ngang lời hắn: “Phu quân còn chờ ta, xin bệ hạ…”

“Niệm Niệm.” Khương Chử Dịch đưa tay cản ta lại: “Ta có chuyện muốn nói.”

“Ta không con lời nào để nói.” Ta chém đinh chặt sắt, lại bị Khương Chử Dịch giữ chặt lấy.

Ta bị dọa chết rồi, thế này còn ra thể thống gì! Tay còn lại của ta dùng lực đẩy mạnh, chỉ muốn tách tay hắn ra, tay hắn lại như chiếc bàn là nóng rực gắt gao giữ chặt lấy cổ tay ta, kéo ta từ ngỏ nhỏ ra xe ngựa.

“Quay về.”

Khương Chử Dịch ra lệnh một tiếng, ta còn không kịp có cơ hội phản ứng, vội bật người chui ra khỏi mành, giữ chặt dây cương, quát: “Không được đi!”

“Niệm Niệm.” Hắn nhíu mày, trong giọng nói ẩn giấu sự tức giận. “Làm thế nguy hiểm lắm!”

Ta quay đầu nhìn hắn, rút thanh chủy thủ Hốt Hãn Tà đưa ta để phòng thân kề lên cổ mình, thanh âm lạnh lùng: “Nói cho rõ ràng đi.”

Khương Chử Dịch hiển nhiên không ngờ được ta làm đến nước này, sắc mặt hắn lạnh đi trong chớp mắt, đôi mắt lặng im nhìn ta, đè thấp giọng xuống: “Theo ta về Tề quốc đi.”

“Vì sao?”

“Chẳng lẽ muội chưa từng muốn về sao?”

Ta bỗng nhiên thấy buồn cười: “Ta chưa từng muốn về? Huynh nói ta chưa từng muốn về?” Ta cười chất vấn hắn: “Năm đó là huynh gửi thư cho ta, là huynh gửi ta con diều, giờ huynh lại đổ hết trách nhiệm lên đầu ta?”

“Ta không có, ta chỉ muốn mang muội về Tề quốc. Niệm Niệm, sứ mệnh của muội đã hoàn thành, muội có thể về nhà rồi.” Khương Chử Dịch nhìn ta: “Giờ Tề quốc đã không còn là miếng thịt mặc người xâu xé. Niệm Niệm, chuyện muội phải làm đã hoàn thành rồi, theo ta về nhà đi.”

“Huynh đang muốn bù lại những áy náy trước kia sao?” Ta hỏi: “Huynh hận chính mình từng không có năng lực giữ ta lại, giờ huynh đã có năng lực mang ta trở về. Huynh có từng nghĩ cho ta không?”

Nét mặt Khương Chử Dịch cứng lại: “Sao ta lại không nghĩ cho muội? Tề quốc là nhà của muội mà.”

“Nhà của ta?” Ta nở nụ cười. “Vậy huynh nói rõ cho ta biết, ta quay về ngôi nhà này, rồi sẽ làm cái gì? Ta lấy thân phận gì để trở về?”

Khương Chử Dịch trầm mặc trong chớp mắt, đáp lời: “…Trưởng công chúa.”

“Trưởng công chúa, ha ha ha, trưởng công chúa… Vĩnh Yên Trưởng công chúa?” Ta cười ra nước mắt. “Khương Chử Dịch, ngày trước giữa chúng ta đã có nhiều chuyện như vậy, sau đó ta lại gả đến Nguyệt Thị tận hai mươi lăm năm, huynh thật sự nghĩ ta có thể giống các muội muội, trong sạch làm trưởng công chúa sao? Huống chi nếu ta thật sự theo huynh như vậy, biết ăn nói với Nguyệt Thị thế nào?”

“Giờ ta không cần ăn nói gì với bọn họ cả.” Hắn lạnh giọng, là dáng vẻ xa lạ mà ta chưa từng gặp.

Ta cười lắc đầu, nước mắt cũng không tự chủ được mà rơi xuống: “Ca ca, con cái của ta, trượng phu của ta đều ở đây, huynh bảo ta quay về nơi nào? Ở Tề quốc, trong cấm cung, ta thật sự còn thân nhân sao? Mẫu hậu năm trước cũng đi rồi, mẫu phi và cha đã ngủ yên trong lăng tẩm hơn hai mấy năm, các muội muội đều mỗi người một phương, huynh bảo ta trở về? Khương Chử Dịch, người huynh muốn thành toàn, rốt cuộc là ta hay là huynh đây?”

Hắn thở dài: “Niệm Niệm, muội còn có… ca ca ở đây.”

Ta nở nụ cười: “Ca ca…”

Khương Chử Dịch trầm mặc, hắn mấp mấy môi, ta nghe thấy tiếng hắn thở nhè nhẹ, như cố hết sức nén lại tình cảm của mình: “Niệm Niệm, ta mang muội trở về, là muốn bảo đảm muội bình an.”

Ta lắc đầu: “Chỉ cần biên cương yên ổn, ta chắc chắn sẽ bình an. Huống chi… Hốt Hãn Tà tốt với ta lắm, quả thật là ta đã tích đức ba đời. Lục tung sách sử, thật sự chưa từng có công chúa hòa thân nào mệnh tốt như ta cả.”

Hắn nhìn ta, lại nói: “Được, ta cho muội cơ hội, muội chọn đi.”

“Chọn gì?”

“Theo ta về Tề quốc hay là về Nguyệt Thị.”

Ta trố mắt một lúc lâu mới hiểu được: “Huynh bảo ta chọn? Huynh bảo ta chọn Tề quốc hay Nguyệt Thị? Khương Chử Dịch, huynh còn trái tim sao?”

Hắn kéo cánh tay ta, nhìn thẳng vào mắt ta, khuyên nhủ thêm lần nữa: “Vậy theo ta trở về đi.”

Trở về, quay về Tề quốc.

Đây không phải là chuyện ta hằng tâm tâm niệm niệm trong lòng, không phải là chuyện ta đến trong mơ cũng không dám cầu sao? Vì sao giờ có cơ hội gần ngay trước mắt, ta lại không thấy vui sướng một chút nào?

Ta nhìn về phía tường thành Khâu Từ, bây giờ phía ngoài tường thành, có trượng phu cùng chung hoạn nạn hơn hai mấy năm đang đợi ta về nhà, mà cố hương ta ly biệt lâu như thế cũng chỉ cần chạm tay là tới. Chỉ cần ta gật đầu một cái, ta sẽ có thể quay về Tề quốc, ta sẽ có thể nhìn kinh thành Tề quốc liễu rủ bờ sông, gió xuân thổi qua mặt, thuyền bè trôi nhẹ trên sông. Ta sẽ có thể nghe được giọng nói quê hương, ta sẽ có thể thấy được lầu các cung điện thân quen. Ta thậm chí… sẽ còn có thể được dập đầu với mẹ cha một lần.

“Trở về nhé?” Khương Chử Dịch hỏi ta, vươn tay về phía ta.

Ta nhìn hắn, vị đế vương trước mắt. Tề quốc đã trải qua ba đời, đến đời của hắn đã không còn là quốc gia suy nhược nghèo đói lâu ngày, dân chúng trôi dạt khắp nơi như xưa nữa. Cuối cùng hắn cũng thực hiện được lời hứa năm xưa rồi.

Ta đột nhiên thoải mái, cười hỏi hắn: “Ca ca, Tề quốc giờ hẳn là rất phồn hoa đúng không?”

Hắn gật đầu: “Quốc thái dân an.”

Ta cũng gật đầu, nhoẻn miệng cười: “Vậy là đủ rồi, ta có trở về hay không cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Giờ cạnh bên ca ca có mỹ nhân dịu dàng hiểu ý, có con cái giỏi giang xuất chúng, có Tề quốc dân chúng an cư lạc nghiệp, đại thần triều đình phục tùng tận tụy. Cảnh tượng này đẹp đẽ hơn những gì ta đã từng thấy rất nhiều, thế nên giờ ta có trở về hay không, cũng có còn nghĩa lí gì đâu.”

“Muội… không về?” Khương Chử Dịch hỏi lại.

Ta gật đầu: “Ừ, không về. Phu quân ta còn đang đợi ta về nhà, con trai ta còn đang ở Nguyệt Thị chờ ta.”

Khương Chử Dịch còn muốn nói thêm gì nữa, ta đã đứng dậy ôm lấy cổ hắn. Người hắn cứng đờ, ta nhẹ giọng nói: “Ca ca, huynh là hoàng đế tốt. Lời hứa năm đó chúng ta cùng mong đợi, giờ đã thành sự thật rồi.”

Ta xuống xe, Tào Lô đứng một bên chờ đợi. Ta cười với nàng, đội mạng che mặt lên lần nữa, lại bị người phía sau gọi lại: “Khương Mân Quân.”

Ta quay đầu lại, Khương Chử Dịch đưa ra một quyển sổ. Ta vừa nhận lấy, chợt thấy không đúng, giữ chặt cửa xe ngựa lại: “Thông quan văn điệp?(*) Đây là ý gì?”

(*) thông quan văn điệp: giống hộ chiếu thời nay =)))

Khương Chử Dịch nhìn ta: “Chuyện cũ đã là quá khứ hết rồi, nhưng chung quy muội vẫn là muội muội của ta. Tiên đế với ta có ân, ta phải thay người chăm sóc cho muội. Ở lại Nguyệt Thị là do chính muội chọn, ta không cản muội được. Thứ này muội cất kĩ đi, về sau… hẳn có chỗ dùng.”

“Có chỗ dùng ở đâu? Ca ca huynh rốt cuộc vì sao… Khoan đã, huynh đường đường là hoàng đế một nước, sao lại bỏ lại quốc gia con dân của mình chạy đến Tây Vực?”

Sao ta có thể ngây thơ tin rằng Khương Chử Dịch đơn thuần vì ta mà đến, hắn không phải là người sống không lí trí đến thế, vậy hắn đến đây rốt cuộc vì điều gì? Tại sao lần này gặp ta, lại trả lại cho ta thông quan văn điệp?

Mí mắt ta nhảy thình thịch, trực giác nói cho ta biết, đây không phải chuyện tốt.

Khương Chử Dịch kéo tay ta qua lớp mành, hắn không nắm chặt lấy mà chỉ nhẹ nhàng vuốt ve, dường như đang xác nhận điều gì rồi buông ra, bảo: “Hắn… quả thật rất tốt với muội— Muội đi đi.”

“Ca ca, ca ca, Khương Chử Dịch!” Mặc kệ ta la hét đến khản cổ, hắn cũng không dừng xe ngựa lại. Bụi bốc lên cuồn cuộn, ta bỗng nhiên phát hiện ta vẫn còn đứng trên đất vàng của hoàng thành Khâu Từ, giống như lần gặp mặt vừa rồi chỉ là một giấc mộng.

Khoan đã, ta chọn Hốt Hãn Tà. Ta chọn Hốt Hãn Tà? Ta thế nhưng lựa chọn Hốt Hãn Tà!?

Ta tỉnh táo lại mới nhận ra mình vừa làm cái gì. Ta thế mà lại từ chối ca ca đưa ta về Tề quốc, ta thế mà lại…

Không có chuyện gì không có chuyện gì, không có chuyện gì cả. Ta đã ở Nguyệt Thị… nhiều năm đến thế, con cái đã lớn đến thế, không có chuyện gì, không có chuyện gì.

Tào Lô có chút lo lắng: “Công chúa…”

Ta cắt ngang lời nàng: “Rốt cuộc ca ca tới đây để làm gì?”

Tào Lô lắc đầu: “Nô tỳ không biết. Chỉ là ngày chúng ta vào thành, hoàng thượng đến tìm nô tỳ, dặn nô tỳ nhất định phải đưa người đến đây.”

“Nếu ta để em lại cho Dao Dao thì sao?”

“Thế thì nô tỳ… chỉ có thể lấy danh nghĩa tiễn người, cùng người đến đây.”

Ta thở dài một hơi: “Tội gì phải thế…” Ta nhìn con đường trước mặt: “Đi thôi, hôm nay đi nhanh chút.”

Khi chúng ta ra khỏi thành thì trời đã chạng vạng, cát vàng cuồn cuộn, cả thiên địa giống như bị đốt cháy, đỏ rực chói mắt. Ta nheo mắt lại nhìn, thấy người đứng dưới cây dương vàng kim là Hốt Hãn Tà. Xa xa là từng cồn cát mịt mù, mặt trời như quả cầu trên cao. Hắn dắt ngựa, che mặt, mái tóc dài đen như mực buộc lên bị gió thổi bay tứ tung. Trái tim ta trong nháy mắt khi nhìn thấy hắn thì đập bừng bừng.

Hắn cũng thấy ta, giang hai tay ra.

Ta chỉ thấy nhớ hắn, như phát điên mà lao về phía hắn, lập tức nhào vào lòng hắn, gắt gao ôm chầm lấy hắn.

Hốt Hãn Tà bị ta đâm sầm thì lảo đảo vài bước, hắn cũng ôm lấy ta, xoay người đẩy ta vào trong, quay lưng về hướng ta đi tới: “Có người theo dõi mọi người à?”

Ta vùi đầu vào lồng ngực hắn, lắc đầu thật mạnh: “Không phải, ta…. ta chỉ… ta…” Ta khóc đến nghẹn ngào, một câu cũng nói không xong: “Ta…”

Hốt Hãn Tà nở nụ cười, nhẹ nhàng xoa lưng ta dỗ dành: “Thôi nào, thôi nào. Nàng nhớ Dao Dao à?”

Ta lắc đầu: “Không phải, ta, ta chính là…”

Ta chính là đột nhiên phát hiện, hóa ra ta yêu chàng rồi.

Hoá ra là ta, thật sự yêu chàng mất rồi.

“Ta nhớ chàng, Hốt Hãn Tà.”