Nô Lệ Của Anh

Chương 17: Ý nghĩ tiêu cực



[...]

Tại một ngôi biệt thự to lớn, nằm giữa trung tâm thành phố, rộng rãi và khang trang. Một cô gái với thân hình sexy, mặc đồ bó sát, đi đôi guốc cao bước đi yểu điệu phát ra âm thanh" Lộp cộp" gấp gáp, đẩy cửa bước vào một căn phòng, cất cao giọng.

" Ba! Chuyện này là sao? Người phụ nó đó là ai?" Thảo Nhi- Con gái Ông Trình.

" Là đứa con gái của một sát thủ, tội phạm FBI." Ông Trình- Luôn là đối thủ cạnh tranh của gia đình Mặc Tử Lâm.

" Con không cần biết nó là ai. Rõ ràng ba muốn lấy toàn bộ tài sản nhà bên đó, nhưng không chịu để con ra tay. Bây giờ bị một đứa con gái không rõ hớt mất tay trên, ba không sợ chúng ta mất hết tất cả sao?"

Ông Trình cười khẩy, tay nâng ly rượu vang nhẹ nhàng đặt xuống bàn, bình thản nói:

" Không phải ta không cho con đi, mà thời cơ chưa tới. Bây giờ thì đến lúc rồi, con có thể lợi dụng mối quan hệ hợp tác mà qua bên đó, tìm cách khống chế và điều khiến người phụ nữ kia trở thành con rối của chúng ta."

Thảo Nhi không hiểu có chút nghi hoặc nhìn ông Trình mà hỏi lại:

" Tại sao phải lợi dụng cô ta? Với khả năng của con, sắc đẹp này không một đàn ông nào có thể cưỡng lại."

" Đừng tự đề cao bản thân, coi chừng té xuống ngã đau lắm đấy. Lần này tới đó thì phải cẩn thận, hắn ta là kẻ có nhiều mưu mô, đừng để bị nhận ra ý đồ. Người phụ nữ hắn khăng khăng giữ bên cạnh chắc chắn sẽ trở thành điểm yếu của hắn. Đi đi và khiến hắn mê con như muốn chết đi sống lại, đừng làm ta thất vọng."

" Vâng! Thưa ba. Ba yên tâm, con nhất định sẽ biến nhà của hắn trở thành một với chúng ta."

Ông Trình không nói gì thêm, phất tay ra hiệu ngỏ ý muốn ả rời đi.

Tiếng cửa đóng lại, ông Trình lại cầm ly rượu dở dang khi nãy mà nhấm nháp trên môi. Lòng đầy dã tâm, lẩm bẩm trong miệng.

" Ông bạn già! Ông đi rồi, thì để tôi xem con trai ông làm nên được trò trống gì? Hừ!" Rồi cười khẩy đầy coi thường.

Sau khi được đưa về. Ngọc Dao cứ thẫn thờ như người mất hồn, cứ ngồi im trong phòng suốt, không nói cũng không quan tâm đến ai. Ngay đến Cảnh Thiên, cô cũng không còn hứng thú muốn gặp nữa.

Đôi mắt mơ hồ, long lanh lên bởi những giọt nước mắt không thể rơi, cứ đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng để nhìn thấy được tương lai, để biết được bản thân mình tồn tại trên thế giới này với mục đích gì?

Ba mất tích, mẹ bị bắt giam sống trong khổ sở, em trai thì bị giết ngay trước mặt. Ngọc Dao thầm tự hỏi chính mình " Tại sao mọi bất hạnh lại cứ đổ hết lên đầu tôi? Rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì? Để rồi phải chịu những đau khổ thế này?"

Tại sao ba lại không tới cứu hai mẹ con?

Ba đang sợ gì sao?

Những giọt nước mắt như chạm vào nỗi đau lại tứa ra. Người ta nói tình yêu không nhất thiết phải có...nhưng tình yêu gia đình thì nhất định phải có...Cơ mà sao lạ thế này...

Chẳng có gì trong tay cả.

" Thật đáng hận. Tôi... Sẽ không mở lòng với ai nữa" Tự nói lại tự cười nhạo với chính bản thân.

Một tiếng " Rầm."

Mặc Tử Lâm giải quyết xong công việc, nghe được tin cô trở nên như vậy, thì lập tức chạy đến phòng của cô.

Anh dùng sức đạp mạnh,khiến cánh cửa bật tung ra. Vẫn là cái ánh mắt chán ghét ấy nhìn Ngọc Dao.

" Cô đang làm gì trong này, lập tức bò ra đây cho tôi."

Ngọc Dao khẽ cười nhàn nhạt, dù gì nếu không chết cô cũng sẽ không thoát khỏi móng vuốt hung tàn của anh.

Bước xuống giường, lững thững bước đi như một kẻ vô hồn, tiếng chuông nhỏ dưới cổ chân cứ rung lên nhè nhẹ nghe rất êm tai.

Ngọc Dao đi tới trước mặt anh, ngẩng mặt mỉm cười, giọng nói ngọt ngào nhưng lại chưa đựng bi thương.

" Anh... Tìm tôi, muốn tôi giết người nữa sao?"

Mặc Tử Lâm có chút ngây người, nhíu mày khi thấy cô gượng cười ' Ngậm cái miệng lại."

Ngọc Dao ngoan ngoãn nghe lời, gật đầu như một đứa con nít, rồi lại khẽ mỉm cười nhạt cúi xuống.

" Cô cười cái gì?" Anh tức giận, siết chặt lấy cổ tay trừng mắt nhìn cô.

" Tôi đâu cười."

Anh cau có gằn giọng bực tức " Đừng có nói dối trước mặt tôi."

" Không cho tôi cười... Vậy muốn tôi khóc sao?" Giọng cô the thé không nhỏ cũng không lớn.

Mặc Tử Lâm im lặng không đáp, hai cặp mắt cứ như vậy đứng đối diện nhìn nhau. Anh không hiểu bản thân đang làm gì nữa, bình thường anh sẽ không quan tâm đến một nô lệ như cô, nhưng thấy cô như vậy lồng ngực có cảm giác như bị một mũi kim chọc vào nhói lên. Ánh mắt bi thương đến đau lòng.

Không hiểu sao trái tim anh lại như không nghe lời, bị thu hút bởi ánh mắt đau buồn kia, rất muốn ôm lấy cô, rất muốn ở bên cạnh để an ủi cô lúc này.

Bàn tay anh nhè nhẹ đưa lên, vòng qua sau gáy Ngọc Dao ôm lấy, rồi nghiêng đầu từ từ đưa đôi của mình tiến đến môi của cô. Một giọt lệ từ khoé mắt chảy xuống làm anh sực tỉnh.

Anh ghét cái cảm giác này, lập tức dùng tay đẩy Ngọc Dao ra, làm cô bị mất thăng bằng mà ngã bịch ra đất.

Ngọc Dao khẽ cười chua chát, chống tay từ từ đứng lên, giọng nói nhỏ " Hơi mệt, nhưng không sao cả. Nhiêu đây đã nhằm nhò gì...phải không?" Rồi nhìn anh cười tươi.

Mặc Tử Lâm không thể nhịn được nữa mà quát lên " Âm Ngọc Dao, đừng chọc điên tôi."

Ngọc Dao lắc đầu phủ nhận " Tôi không chọc điên anh. Tại sao anh không giết tôi đi, như vậy ba tôi sẽ quay lại trả thù anh, như vậy không tốt sao?"

Anh cau mày khó chịu " Cô tưởng tôi để cô chết dễ dàng như vậy sao?" Anh tiến lại rồi nâng chiếc cằm nhỏ của cô lên " Cô nghe cho rõ đây, Tôi muốn biến cô thành một kẻ mà cha cô ghét nhất, để hai cha con cô giết hại lẫn nhau, như vậy tôi mới hả dạ."

Ngọc Dao nghiến răng, lập tức hất mạnh tay anh ra, nhanh nhẹn lùi về phía sau, rút ra một con dao lập tức kề sát lên cổ mình.

Mặc Tử Lâm không kịp phản ứng, trợn tròn mắt kinh ngạc, quát lên " Âm Ngọc Dao. Cô dám..."

" Không được qua đây. Mặc Tử Lâm...tôi không giết được anh thì cũng không muốn bị anh giày vò thêm nữa..."