No Moral (Không Đạo Đức)

Chương 35: Điểm mù



Yoonshin nheo mắt quan sát khuôn mặt của Sehun. Cậu quan sát những đường cong bóng mượt dọc theo sống mũi và đôi môi của người kia rồi chợt nhận ra rằng, nếu Sehun ghét cuộc trò chuyện này thì anh ấy đã đuổi cậu đi khỏi đây từ lâu rồi. Vì dù sao đi chăng nữa thì Sehun cũng thừa sức làm điều ấy.

Như được tiếp thêm dũng khí, Yoonshin hỏi, "Tôi đã xem qua các tài liệu về vụ án và thấy nó đang thiếu rất nhiều bằng chứng. Hơn nữa, tất cả các lời khai của các nhân chứng đều khớp với nhau. Bằng chứng và nhân chứng là những yếu tố rất quan trọng của những vụ án quấy rối tình dục. Bị cáo dường như đã biết rõ điều ấy để bào chữa cho bản thân.

"Cậu nói đúng. Hầu hết những người kia đều trả lời như nhau, duy nhất chỉ có khách hàng của cậu là không nhất quán trong mọi câu trả lời của mình."

"Vâng, mọi thứ dường như đang chống lại thân chủ của tôi, nó khiến tôi nghĩ rằng luật sư gửi đơn kiện là một tên côn đồ đang muốn moi tiền. Thành thật mà nói, tôi đã tự hỏi liệu chúng ta có nên để vụ này như vậy hay không. Tôi nghĩ rằng đó sẽ là cách tốt nhất để giảm thiểu rủi ro."

Quyết định hủy bỏ cáo buộc có nghĩa là công tố viên không thể tìm thấy bằng chứng hình thành nên bản cáo buộc ấy. Phía cảnh sát sau khi điều tra cũng không tìm ra bằng chứng chứng minh rằng cô ấy đã bị quấy rối tình dục. Dù có nhiều yếu tố bất lợi như vậy nhưng khách hàng của Yoonshin vẫn tiếp tục khẳng định rằng bản thân đã bị quấy rối.

"Có bất kỳ bằng chứng dù là nhỏ nào khiến cậu tin tưởng khách hàng của mình không?" Sehun hỏi.

"Hmm, nữ quản lý này khẳng định từ đầu đến cuối rằng cô ấy đã bị quấy rối tình dục. Cô ấy đã phải đến gặp bác sĩ trị liệu sau mỗi chuyến công tác với vị sếp kia. Cô ấy cũng đã gửi hồ sơ trị liệu như một phần bằng chứng của mình. Nhưng nó chỉ đơn giản là lịch sử trò chuyện, trị liệu với bác sĩ nên ngược lại bên kia có thể dùng nó để chống lại cô ấy, coi nó như một bằng chứng rằng cô ấy đã cố ý lên kế hoạch vu khống cho ông ta."

Sehun thở dài đồng tình. "Đây là lý do tại sao cảnh sát và luật sư của cô ta không tin tưởng vào khách hàng của mình đó."

"Người khiếu nại là người duy nhất nói điều gì đó trái ngược với đám đông và cô không đưa ra được bằng chứng nào xác đáng cho những cáo buộ của mình."

"Cậu có tin vào phía cảnh sát không? Thay vì tin vào lời nói của khách hàng thì cậu dường như tin vào chính quyền hơn nhỉ?"

"Nhưng họ đã điều tra rồi... và nếu tôi không tin vào kết quả điều tra thì tôi có thể làm gì với tư cách làm một luật sư chứ? Anh biết điều đó mà."

"Không, đôi khi luật sư có thể làm nhiều hơn phía công tố đấy," Sehun nói.

Yoonshin dừng lại và nhìn chằm chằm vào Sehun. Ngạc nhiên hơn là Sehun cũng dừng lại. Anh dựa vào bức tường bao quanh tòa, nghiêng mình chờ Yoonshin nói tiếp. Đôi mắt của cả hai đều lấp lánh khi nhắc đến công việc như những người thợ lành nghề. Yoonshin cuối cùng cũng hiểu tại sao anh lại được Sehun giao cho vụ án này. Nó không đơn giản là chỉ bảo vệ khách hàng của mình khỏi tội phỉ báng từ bên bị kiện.

"Anh có mong đợi tôi lật ngược tình thế vụ này không? Nhìn kiểu gì thì chúng ta cũng đang ở thế bất lợi."

"Vì thế nên nếu cậu cho tôi thấy được cậu sẽ dành chiến thắng thì cuộc sống của cậu tại công ty sẽ suôn sẻ hơn khoảng 0,1% đấy."

"Tôi cũng muốn tin vào thân chủ của mình—tôi thực sự tin—nhưng tôi có thể làm gì khi tòa án là nơi chứng cứ là yếu tố quan trọng nhất? Rõ ràng là nó đang khiến người vô tội rơi vào thế bất lợi mà. Tôi thực sự muốn tìm ra giải pháp hữu hiệu đấy ạ."

Những quy tắc bất thành văn và ngoại lệ về mặt đạo đức là những thứ luôn tồn tại trong xã hội này; nhưng tất cả những thứ liên quan đến tòa án hay luật pháp thì đều dựa trên bằng chứng xác thực. Khách hàng là người duy nhất tố cáo hành vi quấy rối tình dục nhưng cô không thể đưa ra được bằng chứng chứng minh cho điều ấy. Mặt khác, bên bị kiện có lẽ đang thu thập bằng chứng để buộc tội cô quản lý đang cố gắng bôi nhọ ông ta và kiện cô tội phỉ báng.

Yoonshin cắn môi suy nghĩ, cậu chưa thể tìm ra được hướng đi đúng đắn cho vụ án này.

Đột nhiên, Sehun tiến lên một bước. Anh loạng choạng như thể bị bong gân mắt cá chân, loạng choạng mất thăng bằng và anh vươn đôi tay dài khẳng kiu của mình về phía mặt đất. Dù đã cố lấy lại thằng bằng nhưng Sehun không thể, ở vị trí có vẻ khá kì quặc nên cuối cùng anh đã tóm lấy chỗ phình ra trên quần của Yoonshin. Như thể điều đó là không đủ, anh còn cố ý siết chặt nó với một lực đáng kể.

Yoonshin hổn hển: "Anh có sao không- anh làm gì vậy.. ưm.. Anh bị điên rồi có đúng không? "

Yoonshin nao núng và đánh rơi cả chiếc cặp đựng hồ sơ trong tay. Cả hai tay đều đã rảnh rỗi nên cậu nắm lấy đôi vai rắn chắc của người kia, cố gắng đẩy anh ra xa. Tuy nhiên, ngay khi cậu đẩy người về phía trước thì bàn tay hư hỏng kia đã cố ý lắm lấy và cọ sát lên quần cậu hơn. Yoonshin cảm thấy cánh tay mình không còn chút sức lực nào

Mặt cậu đỏ bừng, rồi chàng trai trẻ lúc này chỉ biết thở hổn hển. "C-chờ đã, ah, ưmmm! Luật sư Kang!

Mặc cho cậu có hoang mang đến thế nào Sehun vẫn tiếp tục hành động của mình. Sự bối rối tràn ngập trong mắt Yoonshin khi cậu ngước lên nhìn Sehun. Đôi mắt của anh không hiện lên một chút nào cảm giác tội lỗi

Không biết phải làm gì nên Yoonshin đành loạng choạng lùi lại phía sau. Sau đó, đôi tay run rẩy của cậu nắm chặt lấy đôi vai của người kia. Lớp vải áo len của Sehun trở nên nhàu nát và sự mềm mại của nó khiến lòng bàn tay Yoonshin thêm ngứa ngáy.

"Buông—gg, raa! Ách!"

Bép!

Yoonshin tập trung tất cả sức mạnh mà cậu có rồi cố đập vào vai người kia. Sehun cuối cùng cũng buông ra mà không có vẻ gì là bị ảnh hưởng bởi cái đẩy của cậu. Yoonshin ngồi phịch xuống đất. Những hơi thở nóng bỏng nặng nề thoát ra khỏi môi cậu.

Đây là lần đầu tiên Yoonshin trở thành mục tiêu của một việc như thế này nên cậu không biết phải làm gì. Cậu đã sững sờ đến nỗi bản thân đã ngồi yên như vậy một lúc lâu. Cuối cùng sau khi có thể định thần lại, cậu nhìn chằm chằm vào đôi chân mảnh khảnh trước mặt. Cậu từ từ ngước lên và bắt gặp gương mặt chẳng có chút nào nao núng kia đang nhìn xuống mình.

- --

16.3.2023