Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ [Quyển 1]

Chương 10: Miêu quốc vương 1



Editor: lynzmix

Beta: Shoorin Yumi

Ngày cuối tuần thư thái cuối cùng vẫn phải trôi qua, nhưng làm cho Lạc Tái cảm thấy ngoài ý muốn nhất vẫn là Thrus cư nhiên thật sự đem mấy con thú nhồi bông kia bán sạch sành sanh!

Tuy rằng cái tên thanh niên này từ đầu đến cuối đều bày ra khuôn mặt vô cùng thối. Đừng nói tươi cười, ánh mắt hắn ngoan độc tựa như sắp sửa lao vào cắn người vậy. Tuy vậy, bề ngoài anh tuấn của hắn vẫn hấp dẫn rất nhiều nữ hài tử trẻ tuổi đi dạo hội chợ cũ. Dù sao một vị suất ca lãnh khốc đứng ở giữa một bầy thú nhồi bông là một hình ảnh có tính kích thích vào thị giác rất lớn!

Hơn nữa chất lượng của đám thú nhồi bông này cũng không tệ, giá cả lại phải chăng nên đương nhiên lại càng có nhiều người muốn mua chúng từ một vị thanh niên anh tuấn rồi.

Cho nên khi thanh niên đem một xấp tiền không tính là dày nhưng vẫn có thể giải quyết được tình cảnh khẩn cấp lúc này đưa cho Lạc Tái, Lạc bác sĩ liền hoàn toàn không buồn nhìn tới Thrus đang ở bên cạnh đang muốn nổi bão, vừa cao hứng tính toán nên sử dụng số tiền này như thế nào vừa dùng hết mọi từ ngữ tốt đẹp ca ngợi, tán dương thanh niên không tiếc lời. ( Sh, Yumi: cái đồ 2 mặt)

Cậu cũng không nhìn thấy thanh niên sau khi được khen ngợi thì có chút không được tự nhiên quay mặt qua chỗ khác, tỏ ra không thèm để ý nhưng vẫn không giấu được vẻ đắc ý viết rõ ràng trên mặt, thậm chí biểu tình còn có chút ngượng ngùng xấu hổ.

Mà ngoài việc thu nhập thêm này, càng làm cho người ta bất ngờ hơn là khi Lạc Tái cùng Thrus đang ngồi ở quầy tiếp tân, ngẫu nhiên gặp vài người dân ở khu gần đây mang theo sủng vật đi dạo hội chợ được Lạc Tái nhắc nhở một số việc cần lưu ý khi dưỡng sủng vật, vì vậy họ mới biết thì ra cậu là một bác sĩ thú ý. Sau đó tán gẫu thêm một chút thì họ mới biết được là ngoài bệnh viện thú y sang trọng ở mặt đường, bên trong ngõ nhỏ cư nhiên còn một phòng khám thú y tư nhân khác nữa.

Vì vậy qua con đường truyền miệng, phòng khám thú y Noah vốn chưa từng đón tiếp bất cứ vị khác " bình thường " nào cuối cùng cũng nghênh đón được những người khách đầu tiên.

Phần lớn động vật được đưa tới khám chỉ là mèo con, chó con và vì vị trí phòng khám lại nằm trong khu vực vô cùng hẻo lánh, quanh co khúc khuỷu không dễ tìm, hơn nữa còn không thể lái xe vào cho nên mấy vị khách tới đây đều không phải loại có tiền nguyện ý chi mấy chục bảng Anh để vật nuôi tu bổ chút lông. Nhưng đối với một người đã phải ngồi không đập ruồi suốt hai tháng như Lạc Tái mà nói thì đây đã là nước ngọt sau hạn hán, đường sống nơi tuyệt cảnh.

Muỗi dù có nhỏ thì vẫn có thịt a!

" Hẹn gặp lại bác sĩ!"

Sau khi vị khách cuối cùng mang theo vật nuôi đã được tiêm phòng rời đi.

Mỉm cười trên mặt Lạc Tái cũng không thể nào tiếp tục duy trì được nữa. Trời ạ, con chó Scotland nhìn qua vô cùng mảnh khảnh kia vì không muốn bị tiêm mà cơ hồ đem toàn bộ phòng khám phá tan hoang!

Trên thực tế, chủ nhân của con chó Scotland đó vì để tiêm phòng cho nó đã đi không ít phòng khám và bệnh viện thú y. Nhưng con chó này thật sự là ép người quá đáng mà, mỗi lần đều nháo tới gà bay chó sủa, căn bản là không cách nào tiêm được. Nhưng không tiêm cũng không được vì vậy vị chủ nhân của con chó kia chỉ có thể ôm tâm tư thử một lần đến phòng khám thú y mới này vậy.

Ngay từ đầu, con chó cũng giống như những lần trước, liều mạng giãy giụa chết sống không chịu tiêm, khiến cậu muốn chích cũng không chích kim xuống được, nhưng đúng lúc này trợ thủ của bác sĩ – thanh niên vừa đi mua mấy thứ đồ này nọ trở về. Hắn cất đồ đi sau đó hẳn là vì nghe thấy tiếng vang dữ dội trong phòng khám nên mới tò mò qua xem tình huống thế nào. Hắn vừa mới hỏi một câu " Chó con đến đây khám lại không ngoan sao?"

Tiếng chó sủa ngay lập tức dừng lại giống như bị ấn nút stop, nháy mắt liền yên lặng lại, quả thật so với tiêm thuốc mê còn công hiệu hơn. Chó con lúc trước còn điên cuồng giãy giụa bỗng nhiên một tiếng cũng không kêu, ngoan ngoãn nằm úp sấp xuống, vô cùng nhu thuận, đáng yêu. Sau khi bị tiêm xong chẳng những không còn kiêu ngạo như lúc ban đầu mà còn nhu thuận cúi đầu, cụp đuôi, nếu nhìn kĩ còn có thể thấy tứ chi của nó đang không ngừng run rẩy.

Chủ nhân của chó con vô cùng cao hứng thanh toán tiền tiêm phòng, lại tỏ ra vô cùng cảm kích và còn nói sau này nhất định sẽ còn quay lại, mà chó con không hiểu gặp phải chuyện gì tự nhiên lại tiểu ra cả một bãi.

Bởi vì Or đã đi chuẩn bị cơm chiều cho nên Lạc bác sĩ đành phải tự mình lau khô sàn.

Lạc bác sĩ nhẹ nhàng thở phào, đi về phía cửa, mở ra cửa kính định đem tấm biển "Open" cất đi chấm dứt một ngày khám bệnh, bỗng nhiên nghe được một âm thanh nho nhỏ có vẻ vô cùng yếu đuối " Làm phiền, xin hỏi đã đóng cửa rồi sao?"

Lạc Tái thuận theo thanh âm nhìn qua, trước cửa đứng một vị thiếu niên gầy yếu, trên người mặc một chiếc áo sơmi màu lam bị giặt cơ hồ trắng bệch, quần bò cũ sờn ống, kiểu tóc lỗi thời tương xứng với khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tàn nhan. Nhìn qua nhỏ bé bình thường không chút nổi bật, tùy thời đều có thể dễ dàng bị lẫn giữa đám đông, không lưu lại chút ấn tượng nào với người khác.

Nhưng con mèo đang nằm trong cái rương được cậu ôm trong lòng lại có thể khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người sáng ngời!

Đó là một con mèo Anh quốc lông ngắn, có cái đầu vừa tròn vừa to tạo nên khí thế bất phàm, đôi mắt ngọc lục bảo dưới ánh mặt trời tựa như hai khối bảo thạch. Bộ lông mềm mại đen nhánh được chải vuốt tỉ mỉ, chỉ có ở trước ngực là có một điểm màu trắng nho nhỏ, nhìn qua tựa như một chiếc vòng cổ sang quý. So sánh với những con mèo lông ngắn bây giờ đã bị thay đổi huyết thống ảnh hưởng tới hình thể thì con mèo này lớn và rắn chắc hơn nhiều, nhìn qua lại càng giống như loài mèo lông ngắn thuần huyết ở thế kỉ 19. Duy nhất một điểm không hoàn mỹ là do nó được nuôi nấng quá tốt nên có một thân hình mập mạp tròn vo, thân thể béo lùn chắc nịch, cái cổ đã ngắn nay càng ngắn hơn.

Ở phương tây, màu đen được coi như tượng trưng cho hắc ám mà mèo đen lại được cho là sứ giả qua lại giữa hai cõi Âm Dương. Con mèo trông có vẻ rất tự phụ này thật sự có chút không hợp với chủ nhân của nó.

Lạc Tái tháo tấm biển "Open" xuống, dưới biểu tình thất vọng của thiếu niên mở ra cửa kính "Mời vào, xem ra cậu sẽ là vị khách cuối cùng của ngày hôm nay rồi " cậu cũng không cự tuyệt một vị khách nhìn qua có vẻ không xu dính túi này.

Thiếu niên ánh mắt lập tức sáng ngời, vội vàng ôm cái rương đi vào phòng khám.

Ở một nơi xa lạ thế này khiến cho thiếu niên có chút bất an, đại khái là do bản tính hơi nhút nhát cho nên cậu cũng không giống như những vị khách bình thường khác lớn mật đi đánh giá hoàn cảnh phòng khám, chỉ dám dùng khóe mắt vụng trộm nhìn xem. Mà con mèo ngồi ở trong rương nằm trong lòng cậu lại hoàn toàn ngược lại, rất thoải mái nhìn chung quanh một phen sau đó có vẻ đối với hoàn cảnh nhỏ hẹp đơn sơ của nơi này mà tỏ vẻ khinh thường, bất mãn không muốn phải nhìn tiếp nữa, cúi người nằm ở trong rương ngáp một cái.

Lạc Tái đem một bộ hồ sơ đăng ký và một chiếc bút có nắp hình con mèo đưa cho cậu. Khuôn mặt đầy tàn nhan của thiếu niên trông vô cùng nghiêm túc, cậu cẩn thận viết xuống các thông tin cần thiết. Nhưng có vẻ cậu không được học qua giáo dục chính quy, chữ viết có vẻ miễn cưỡng, khó nhìn như một đám giun đang bò loạn, bất quá tên của con mèo lại được viết vô cùng chỉnh tề: "Cayce"

Lạc bác sĩ tiếp nhận hồ sơ đăng ký, nhìn qua tên của cậu sau đó mỉm cười nói " Xin chào Jerry, mời đi theo ta vào phòng khám bên trong, được chứ?" ( Shoorin Yumi: ngao~, con mèo chắc là Tom roài)

" Vâng, được ạ!" thiếu niên tên Jerry xoay người ôm lấy cái rương, nhưng cánh tay tựa như cành cây khô cùng với cái thân thể nhỏ nhắn có chút suy dinh dưỡng khiến cho cậu có vẻ hơi cố sức quá, dù sao con mèo ú đang ngồi ở trong rương kia cũng không nhẹ nha. ( Yumi: mieo~ giờ thành Doraemon gòi)

Lạc Tái thấy thế liền vươn tay qua muốn hỗ trợ "Cần giúp không?"

" A, không!" Jerry tựa như một con chuột nhỏ bị giẫm phải đuôi, nhưng nhìn đến biểu tình kinh ngạc của Lạc Tái lại vội vàng hoang mang rối loạn, lời nói cũng lắp bắp "Thực xin lỗi bác sĩ, ngoài tôi ra Cayce...không thích bất cứ ai đụng vào rương của nó. Tôi chỉ sợ nó sẽ cào bị thương bác sĩ..."

"Đừng khẩn trương, cũng không có việc gì" Lạc Tái mỉm cười, tận lực làm dịu đi tâm trạng nơm nớp lo sợ của đối phương " Mèo Anh quốc lông ngắn là loại mèo có cá tính ôn hòa ổn trọng, thậm chí còn có lòng trung thành của chó. Xem ra cậu chiếu cố nó rất tốt cho nên nó mới quan tâm cậu như vậy"

" Vâng,bác sĩ cũng hiểu được!" Hầu như bất kỳ người chủ nào khi nói đến sủng vật mà mình yêu thương nhất đều trở nên vô cùng vui vẻ, Jerry cũng không nằm ngoài số đó. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ bừng vì hưng phấn "Cayce bình thường rất ngoan. Khi ở nhà nó chưa bao giờ cào loạn, hay kêu loạn. Nó thích đi đến những nơi cao cao như ngăn tủ, trừng đôi mắt tròn tròn nhìn xuống dưới. Tôi nghĩ không ai có thể cự tuyệt được loại ánh mắt tựa như sắp bắt đi linh hồn này!"

Lạc Tái cũng không ngắt lời cậu, vừa nghe cậu liên miên dài dòng vừa vươn tay linh hoạt đem mèo ú ở trong rương bế đặt lên trên bàn khám. " Nó thích thân cận với cậu như vậy thì rất tốt. Nhưng vẫn cần chú ý một chút, mèo trong một thời gian dài không vận động sẽ dẫn đến tình trạng béo phì. Như vậy sẽ dẫn đến nhiều loại bệnh tật, tôi đề nghị cậu nên cho con mèo của cậu vận động nhiều hơn một chút"

"Mieo~" con mèo vẫn luôn yên lặng không một tiếng động kia giờ phút này bỗng kêu lên một tiếng vang dội, không hiểu là do bị ôm ra khỏi cái rương thoải mái nên khó chịu hay là đang kháng nghị câu nói của Lạc Tái mà kêu lên như vậy.

Jerry lo lắng nó sẽ lộ ra móng vuốt cho nên vẫn đứng bên cạnh, đề nghị của Lạc Tái làm cho cậu có chút xấu hổ " Bác sĩ nói đúng, đều do tôi chỉ lo đi làm, không có thời gian cùng Cayce vận động...." ( Yumi: O_o * ôm mặt * đầu óc ta đen tối quá đê ~)

"Mieo~ mieo ~ mieo ~"

Cayce tựa như muốn chứng minh bản thân không phải là con mèo béo ú, ngồi ngay ngắn ở trên bàn khám bệnh, rất có tinh thần ngẩng cao đầu ưỡn ngực, nhưng khi nó có ý đồ dùng móng vuốt vuốt cổ lại bởi vì quá mức mập mạp tạo ra khoảng cách nên móng vuốt của nó chỉ quơ quào trong không khí chứ chả sờ được tí lông nào.

Luôn mang bộ dáng trang nghiêm chăm chú như Lạc bác sĩ cũng nhịn không được bật cười:

"Ha ha...không thể không nói, Jerry ạ. Cayce của cậu thực sự......rất thú vị "