Nôi Bất Hạnh

Chương 6: Đừng khóc, đánh! (6)



"Đừng chống cự vô ích nữa, Quý Sương, loại thuốc này không phải là thứ một người yếu ớt như cậu có thể nuốt trôi." gã đàn ông kia cười đểu cáng, môi nhếch lên tận mang tai, đôi mắt híp lại như loài cáo.

Hai tay gã dang lên, định vồ tới ôm lấy Quý Sương như một hoàng đề đang chơi đùa với phi tần, chuẩn bị trình diễn một màn cảnh xuân sắc thì đã bị đấm đến lệch cả mặt.

Gã hoang mang ôm lấy chiếc cằm chẻ của mình, như không thế tin được.

So với gã, chính người vừa ra tay là Quý Sương lại càng bất ngờ, cậu vẫn giữ nguyên tư thế vươn nắm tay, nhưng vẻ mặt lại tựa như thỏ con mờ mịt.

Bạch Trường Châu rút tay lại, mặc dù chỉ dùng thần thức điều khiển cánh tay của nhóc con nhưng một ác ma yêu sạch sẽ hơn mạng như anh không muốn chạm vào người khác chút nào.

Liếc mắt nhìn Quý Sương vẫn đang đờ đẫn, dường như cậu nhóc vẫn chưa thích nghi được với việc bị điều khiển, hiếm khi Bạch Trường Châu không có mắng.

Anh ngồi lại trên chiếc ghế ma thuật nửa trong suốt trôi lơ lửng trong không khí, như một vị cha già lo toan đủ đường.

Cứu, một nhóc con ngơ ngẩn yếu ớt lại còn mau nước mắt như thế, muốn mắng cũng không xong.

"Nghe đây, bây giờ cậu đang trong tình thế nguy cấp nên ta mới tốt bụng giúp cậu một lần, còn lần sau thì tự mà cứu lấy mình đi." anh vươn ra ngón trỏ, chỉ vào khắp căn phòng:"Tất cả những người này, ai cũng mang tội ác, hơn nữa chúng còn nhắm vào cậu. Quý Sương, nhiệm vụ lần này của cậu là phải đánh những người này đến khi gục thì thôi."

Quý Sương nhìn Bạch Trường Châu dường như chẳng có chút gì là cho rằng cậu sẽ không đánh lại mười mấy người trong phòng này, dè dặt hỏi:"Ngài Bạch, tôi rất yếu..."

Bạch Trường Châu dùng nửa con mắt nhìn cậu ta:"Chuyện đó còn phải nói?" anh biến ra một ly trà nóng hổi, nhấp môi:"Khi đánh nhau, sức mạnh chiếm một nửa, kỹ thuật chiếm một nửa, dù cậu chỉ yếu như một cây cỏ dại, nhưng bây giờ có ta ở đây, chẳng lẽ cậu còn không đánh được mấy con gà què này?"

Nghe nhưng lời nói cuồng vọng ấy, Quý Sương thần kì mà tin tưởng, do dự gật đầu, sau đó lại nghe thấy Bạch Trường Châu không có ý tốt cười.

"Nhưng mà, nếu trước khi tách trà của ta nguội hẳn mà cậu vẫn chưa thể xử lý chúng, ta sẽ cân nhắc đến việc trừng phạt cậu ra sao." ánh mắt của anh như nói rằng, nhóc con, cậu sẽ không muốn biết hình phạt của một ác ma lương thiên như ta là gì đâu.

Sống lưng Quý Sương lạnh toát.

Gã đàn ông thấy Quý Sương vừa nhân lúc gã không để ý mà đánh lén đang thẩn thơ, ánh mắt đó như chẳng coi gã là cái gì sất. Mặt mày gã đỏ lên, vừa thẹn vừa tức mà giơ tay muốn tát.

Nếu không mặt mũi của gã trong giới giàu có này khó mà giữ được.

"Ngửa đầu ra sau 39 độ." Bạch Trường Châu thình lình nói, Quý Sương vừa nghe đã như một bản năng ngửa đầu ra, chính xác như một chiếc thước đo.

Cũng tình cờ tránh được một cú tát trong gang tấc.

Chỉ là cú né này rất không bình thường, đầu Quý Sương chỉ di chuyển rất nhẹ, bàn tay của gã đàn ông như sắp chạm vào cậu đến nơi nhưng lại chới với giữa không trung, sau cùng theo lực quán tính vẽ thành một vòng cung.

Làm cho gã như một chú hề đang khiêu vũ một cách vụng về.

Điều này đã hoàn toàn chọc thủng mặt mũi thiếu gia nhà giàu của gã.

Bạch Trường Châu là người đứng đằng sau dật dây, anh hài lòng nhìn Quý Sương mặt ngây như phỗng cùng với gã đàn ông đang thở phì phò, niềm yêu thích chơi đùa bỗng dưng được thỏa mãn.

Và cũng đúng như những gì Bạch Trường Châu đã ghi chép khi nghiên cứu cuộc đời Quý Sương, cậu ta học rất giỏi. Có thể tượng tượng được sao, một thiếu niên bỏ học từ năm cấp hai, chỉ dùng một năm ngắn ngủi vừa làm thêm vừa lấp lại lỗ hổng kiến thức có thể lấy được tấm bằng cấp ba loại giỏi của một trường học khá có danh tiếng.

Quý Sương rất thông minh, nhưng quan trọng hơn đó chính là cậu rất nghe lời, chỉ cần vừa ra lệnh là có thể ngay lập tức theo bản năng thực hiện một cách chuẩn xác.

Sự tuân lệnh của cơ thể với tiềm thức chỉ trong vài phần của một giây đó là thứ biết bao nhiêu thiên tài võ thuật ao ước.

Cái tính nghe lời đó của Quý Sương, đúng là vừa yêu và ghét. Nếu sử dụng đúng, câu ta có thể bị luyện thành một tay đấm thiên về tốc độ và sự chính xác, nhưng nếu dùng sai thì sẽ như bây giờ đây, Quý Sương chỉ giống như một con thỏ ngoan ngoãn, nói đến là đến nói đi là đi.

Tương lai của một con người ra sao, đôi khi chỉ các biệt bởi người dẫn dắt.

Gã đàn ông kia dường như cũng là người học võ, nhưng tất nhiên so với thiên tài trẻ tuổi là Trương Lập Thành thì vẫn còn kém xa.

Thế nhưng, với nhưng người bình thường như Quý Sương cũng đủ dùng.

Suy nghĩ ban đầu thì là vậy, nhưng khi những đòn tấn công của gã lần lượt bị Quý Sương né tránh, gã quả thật có hơi không bình tĩnh được nữa.

Không một ai phát hiện, trên đầu bọn họ là một ác ma đang nhàn nhã ngồi thưởng trà, liên tục mở miệng chỉ điểm Quý Sương.

"Né sang trái 38cm."

"Cúi xuống, đánh vào phần trên thắt lưng 17cm."

"Nâng vai, nhấc chân lên."

Đôi lúc anh nói đến có hơi rát họng lại thản nhiên uống một ngụm trà, những lúc đó, chính Quý Sương lại phải tự lực cánh sinh, chật vật né tránh.

Cậu nhóc âm thầm ghét tách trà kia thêm một ít.

Những người khác trong phòng còn đang bận xem kịch, nhìn từ bên ngoài chủ thấy Quý Sương có hơi nhanh nhẹn né tránh chữ chẳng hề có kỹ thuật gì đặc biệt vậy mà gã đàn ông kia cũng không giải quyết được, thậm chí còn có vài tên cợt nhả bắt đầu hô hào.

"Ôi sao thế, cậu chủ của chúng ta hôm nay sao vậy kìa, chẳng lẽ đút thuốc cho người đẹp xong cũng tự cho mình mấy viên rồi hay sao mà động tác mềm như cọng bún thế kia?"

"Im mồm!" gã đàn ông ngoái đầu lại hét lên, trán đổ mồ hôi nom mà chật vật, mặc dù Quý Sương trông cũng chẳng khá hơn tí nào nhưng gã lại cảm thấy bị khinh nhục lạ thường.

Một phế vật như Quý Sương thở dốc còn hiểu được, nhưng tại sao một người tài như gã ta lại so ngang với cậu ta được.

Thật vô lý.

"Hôm nay tao không khỏe, thằng Quý Sương này rất lạ, giúp một tay đi, cùng nhau hưởng."

Lời nói không một chút liêm sỉ ấy thế mà lại được mấy gã còn lại hưởng ứng nhiệt tình, chậm rãi đứng dậy muốn bao vây Quý Sương.

"A, lũ dơ bẩn hèn kém, ta ghét nhất là thứ xấu xí đòi ỷ mạnh hiếp yếu, nhân loại đúng là không có kẻ nào ra hồn." Bạch Trường Châu nhếch miệng, lại uống một ngụm trà hạ hỏa.

Anh không so đo với nhân loại.

Một gã trong số đó hứng lên, với lấy một chai rượu trên bàn, ném mạnh về phía Quý Sương.

Điều quỷ quái chính là, chai rượu lại vỡ ngay trên không trung, chỉ có mảnh thủy tinh và rượu văng ra tung tóe.

Chỉ có Quý Sương nhìn thấy, quý ngài ác ma triệu ra một cây quyền trượng bằng vàng tinh xảo, dùng nó đập vỡ chai rượu bay đến chỗ cậu không nương tay.

Nếu Bạch Trường Châu không làm vậy, chắc chắn dù Quý Sương có đỡ thế nào cũng sẽ bị thương, mà xung quanh lại bao vây toàn là kẻ địch.

Có điều, dường như Bạch Trường Châu đã bị chọc giận.

"Ta vốn muốn tuân theo thứ gọi là công bằng của nhân loại, chỉ muốn dùng nắm đấm, nhưng chính chúng lại là người giở trò trước. Vậy thì đừng trách tại sao ta lại phải cho chúng thấy, thứ gì gọi là trò bẩn thỉu của ác ma." anh cau gắt.

"Nhóc con, nhặt một mảnh thủy tin lên, còn có dao gọt trái cây trên bàn, chúng ta không nương tay nữa."

Quý Sương lanh lẹ nhặt đồ lên, tâm trạng không khỏi phức tạp, có một chút sợ hại, lại hưng phấn, nhưng ẩn giấu sâu trong tận cùng chính là niềm vui sướng bé nhỏ.

Lần đầu tiên, có người ngoài viện trưởng đứng về phía cậu, còn bày mưu giúp Quý Sương trả thù.

Ban đầu cũng chỉ là một vài người ẩu đả qua lại, Quý Sương còn dường như đang vào thế bất lợi. Nhưng đến khi cậu ta lanh lẹ cắt một đường trên cánh tay một gã đang định túm lấy tóc Quý Sương, tình hình rốt cuộc trở nên không đúng.

Cuộc hỗn chiến bắt đầu lan sang cả những người ban đầu chỉ ngồi ngoài thêm dầu vào lửa, sua cùng tất cả đều trộn thành một đống, nắm tay vung lên loạn xạ, dưới ánh đèn xanh đỏ chớp tắt, đây tựa như một bữa tiệc điên.

Trong không khí ồn ào, giọng nói thanh lãnh đạm mạc của Bạch Trường Châu vẫn truyền vào tai Quý Sương rõ mồn một, tựa như đang nhắc nhớ rằng cậu không đơn độc, không hề chỉ có một mình trong cuộc hỗn chiến này.

Sau cùng, người duy nhất còn đứng là Quý Sương, nhưng người kia đã nằm la liệt trên sàn, chúng chỉ bị đánh ngất, tất cả là do một chiêu đánh vào huyệt mà Bạch Trường Châu đã chỉ cho cậu.

Trái với bọn họ dù đang ngất xỉu nhưng cơ thể hầu như không có vế thương nào lớn, Quý Sương có thể nói là cả người tàn tạ, khuôn mặt tím tái, môi trắng bệch, khóe miệng ứa ra máu, chân tay bị vạch ra mấy vết thương.

Nhưng cậu đứng đó, giữa một đống "chiến tích", tấm lưng hiên ngang chưa từng có.

Dù là khi nhận được tấm bằng cấp ba hay khi đứng cạnh Trương Lập Thành trên đài vinh quang, Quý Sương cũng chưa từng cảm nhận được thứ cảm xúc này.

Giống như, thành công hôm nay của cậu đã rất lớn lao, xúc cảm khi nắm tay đánh vào da thịt của những kẻ mà cậu uất hận, quả thực chưa bao giờ tốt đến thế.

Trong giây phút, gánh nặng trên lưng Quý Sương như với đi được phần nào.

Nhưng cậu vẫn chưa quên, yêu cầu mà Bạch Trường Châu đã đưa ra.

Quý Sương khẩn trương nhìn anh đang thong thả ngồi trên sô pha, tách trà trong tay Bạch Trường Châu đã không còn hơi nóng nữa.

Bạch Trường Châu nâng mắt, thấy vẻ ảo não trên gương mặt Quý Sương, nhưng cậu nhóc cũng không biểu hiện ra tuyệt vọng hay sợ hãi trước hình phạt sắp phải gánh chịu.

Cuối cùng chú thỏ này cũng đã trưởng thành.

"Vẫn còn ấm." anh nhẹ nhàng buông xuống một câu, làm Quý Sương đang căng thẳng không khỏi thở phào.

Dường như, thứ cậu sợ hãi đã không còn là hình phạt nữa rồi, mà là sợ ngài Bạch sẽ thất vọng mà thôi.

Giống như một đứa trẻ không muốn trưởng bối của nó thất vọng.

Bạch Trường Châu không hề biết mình sắp trở thành trưởng bối trong lòng chú thỏ kia mất rồi, anh nói:"Coi như cậu biểu hiện tạm được, nhưng mới đánh có mười mấy con gà luộc đã thảm hại tới mức này thì đúng là không thuận mắt."

Phất tay, một chiếc khăn đỏ lại xuất hiện trước mặt Quý Sương, chỉ lần này nó có hơi khác.

Trên đó, ngay đường viền của chiếc khăn có thêu tên Quý Sương bằng chỉ vàng, rất tinh tế và tỉ mỉ.

"Coi như đây là món quà cho cậu vì đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên."

Quý Sương cẩn thận nâng chiếc khăn lên, gấp gọn rồi nhẹ nhàng cất vào trong túi áo trước ngực.

Hốc mắt chợt đỏ, sống mũi rất cay, nhưng đó là vị của ấm áp.

Đó là chiếc khăn tay đầu tiên trong đời của Quý Sương.

Tác giả có lời muốn nói:

Phản diện lui xuống, giờ là lúc nhóc Quý luyện võ đánh gã Trương rụng răng<( ̄︶ ̄)>