Nổi Đau Tình Yêu

Chương 17



Đẩy nhẹ cửa phòng, Tuấn Tường ló đầu vào. Nhìn thấy Tâm Hòa đang dọn dẹp phòng, anh gọi:

- Tâm Hòa!

Cô tớ gái xoay người lại:

- Cậu chủ!

- Hỷ Trân đã thức chưa?

- Dạ, cô ấy đã thức từ lâu, nhưng...

Tuấn Tường nhíu mày:

- Sao hả?

- Cô ấy đi từ lúc nào tôi không rõ nữa.

- Đi rồi ư?

- Dạ.

Tâm Hòa cầm tờ giấy xếp đôi bước về phía Tuấn Tường:

- Lá thư này là cô Hỷ Trân để lại cho cậu.

Tuấn Tường đưa tay nhận lá thư. Anh mở ra xem.

"" Tuấn Tường!

Xin lỗi đã làm phiền ông và mọi người trong nhà của ông. Hôm qua, tôi bậy quá phải không? Đây là lần đầu tiên trong đời tôi uống say như vậy. Nếu không có ông, thì không biết tôi sẽ ra sao trong tình trạng như thế nữa?

Một người trong lúc buồn và đau khổ, họ thường làm gì? Chưa lúc nào tôi buồn và đau khổ đến như vậy. Ông đừng vội cười, không phải tôi bị bỏ rơi đâu, vì thật ra tôi chưa có người yêu.

Tuấn Tường! Hôm nay ông giúp tôi, thì sẽ có một ngày nào đó, tôi giúp lại ông, chắc chắn là như vậy. Bởi vì trên đời này, không ai mà không cần sự giúp đỡ của người khác.

Tôi cũng không bao giờ cám ơn ông về việc làm hôm nay. Trái lại, tôi còn muốn biết vì sao ông giúp đỡ tôi, và đưa tôi về nhà của ông.

Ông có biết không? Trời gần sáng, tôi giật mình thức giấc căn phòng xa lạ làm cho tôi hoảng hốt thật sự. Rồi nhìn cô gái ngủ bên cạnh tôi, từ từ tôi mới nhớ ra sự việc. Tôi tự chế giễu mình, tại sao tôi lại để cho ông nhìn thấy tôi trong tình trạng như vậy? ""

Trịnh Hỷ Trân! tôi thấy thú vị về con người của cô đấy.

Trước khi quay đi, Tuấn Tường nói với người tớ gái:

- Tâm Hòa! Cô chuẩn bị điểm tâm sáng cho tôi đi. Hôm nay, tôi không uống sữa, hãy cho tôi một tách cà phê nhé.

- Thưa vâng.

Tuấn Tường trở về phòng làm việc của mình, thu xếp mớ giấy tờ, rồi sang phòng ngủ thay y phục để chuẩn bị đến công ty.

Hôm nay, anh phải có mặt sớm một chút, bởi vì đây là ngày cuối cùng để quyết định chọn người hợp tác trong công trình du lịch mới.

Hơn tháng qua, Tuấn Tường cật lực với hàng trăm bản vẻ.Tuy có mệt mỏi thật, nhưng anh rất vui bởi vì người anh tìm kiếm đã có.

Có mặt để cho có mặt, chứ thật ra anh đã quyết định từ lâu. Trong số hàng trăm bản vẻ, duy nhất chỉ có một bản vẽ mà anh ưng ý thôi.

Tác giả của bản vẽ đó anh muốn hợp tác cũng không đơn giản. Nhưng anh tin vì công việc, đôi bên biết tự kiềm chế mình.

Tuấn Tường có mặt ở phòng ăn trong bộ đồ đến công sở. Nhìn anh lúc này trẻ trung và lịch lãm, có ai dám tin anh đã ngoài ba mươi tuổi chứ nhỉ.

Nhắc đến tuổi tác, Tuấn Tường lại nhớ đến mẹ. Ở Mỹ rồi về đến Việt Nam, bà không ngừng bảo anh cười vợ. Nay giới thiệu cô gái này, mai lại giới thiệu cô gái khác... Tất cả các cô mẹ anh giới thiệu đều dịu dàng nữ tính. Nhưng rất tiếc, cô gái anh tìm không chỉ có những đức tính ấy mà còn hiểu biết và chia sẻ.

Tuấn Tường chưa dám nói với mẹ, Thái Lâm là bạn gái của anh. Bởi vì nếu nói ra, bà sẽ bắt anh cưới ngay mà anh thì chưa thích cưới vợ. Mẹ có buồn thì anh cũng phải chịu thôi.

Đang loay hoay chuẩn bị điểm tâm cho Tuấn Tường, vô tình bắt gặp khuôn mặt ngẩn ngơ của anh, Tâm Hòa gọi nhỏ:

- Cậu chủ!

Tuấn Tường giật mình:

- Gì thế?

- Đêm qua, cậu không ngủ à?

- Sao cô lại hỏi vậy?

- Tôi thấy cậu không được tỉnh táo lắm.

Tuấn Tường cười khoa? lấp:

- Tôi chợt nhớ đến công việc thôi, không có gì đâu.

Anh hít hít mũi:

- Hôm nay, cô cho tôi ăn gì mà thơm quá vậy?

- Dạ, hủ tiếu Nam Giang, món cậu thích ấy.

- Ồ, tuyệt thế! Nhưng nhà chỉ có mình tôi cô nấu chi cho cực.

- Cũng đơn giản thôi mà.

- Cô nấu món này, làm cho mẹ tôi ghiền luôn.

Tâm Hòa cười trừ, những người làm công như cô được chủ khen là tốt lắm rồi.

Nhìn tô hủ tiếu bắt mắt làm sao, thêm mùi thơm của nó, làm bụng Tuấn Tường cồn cào. Anh ăn liền một hơi. Nếu như không có tín hiệu từ cái điện thoại di động trong túi áo, thì có lẽ Tuấn Tường đã ăn hết tô hủ tiếu.

- Alô.

- Tuấn Tường! Anh đang ở đâu vậy?

- Ở nhà.

- Còn tối qua?

Tuấn Tường rất ghét cái kiểu tra hỏi này, anh không muốn cù cưa:

- Sau khi chia tay với em, anh có một vài việc phải làm, và anh về nhà lúc mười giờ.

- Thế em gọi cho anh sao anh không nghe vậy?

- Có lẽ anh đã ngủ cũng nên.

- Thật không? Có người nói với em đêm qua, họ nhìn thấy anh đi chung với một cô gái.

Tuấn Tường bực bội:

- Em đang điều tra anh đấy à? Thế em tin anh hay tin họ?

- Đương nhiên là tin anh rồi.

- Vậy thì được rồi. Từ đây về sau, đừng bao giờ hỏi anh câu ấy nữa, anh không thích đâu.

- Cũng chỉ vì em quá yêu anh thôi. Không giận em chứ Tuấn Tường?

Tuấn Tường thở ra:

- Em gọi anh có việc gì không?

- Chỉ muốn rủ anh đi ăn sáng.

- Xin lỗi nha Thái Lâm, anh đã ăn sáng rồi. Bây giờ, anh chuẩn bị đến công ty.

- Vậy thì trưa anh đến đón em đi ăn cơm. Lâu rồi, em không có đến khu ăn uống của người Hoa.

- Anh không hứa, bởi vì hôm nay công việc của anh rất nhiều. Thôi, để anh gọi lại cho em sau.

Tuấn Tường tắt máy, anh đứng dậy:

- Cô dọn dẹp giùm tôi nhé, Tâm Hòa.

- Nhưng cậu chưa ăn xong mà.

- Tôi đang có việc, không còn thời gian nữa.

- Thế trưa, cậu có về nhà dùng cơm không? Trưa nay, bà chủ có mặt ở nhà đấy.

Tuấn Tường gật đầu:

- Cô nấu thêm một phần đi.

- Vâng ạ.

- Tôi đi đây, cô khép cửa hộ tôi nhé.

- Vâng.

Tuấn Tường hấp tấp rời khỏi nhà, tự nhiên Thái Lâm làm cho anh thấy bực mình.

- Chào Hỷ Trân.

- Xin chào.

Hỷ Trân buông người xuống ghế một cách mệt mỏi. Dư âm của cơn say đêm qua còn làm cô choáng váng. Thêm mới sáng sớm ló đầu về lại bị mẹ và chị hai tra khảo một hồi. Còn trách bữa cơm hôm qua có cả Từ Nam, tại sao cô lại vắng mặt.

Hỷ Trân bưng lấy đầu, cô biết là cô có lỗi đã làm cho mọi người lo lắng, nhưng đâu cần thiết phải quan trọng hoá bữa cơm như thế.

Nếu như biết cô vắng mặt vì lý do gì, mọi người có còn trách cô hay không?

Chị hai Hữu Trân thì lại nói cô quá coi thường bạn của chị ấy. Lúc đó, Hỷ Trân muốn hét lên "" Tôi không coi thường ai hết mà tôi đang rất đau khổ. Mọi người có biết tình yêu đầu đời của tôi đã trở thành câm lặng rồi không? "".

Hỷ Trân thề sẽ không để cho ai biết chuyện này. Cô chôn tình yêu kia vào tận đáy lòng để đi vào quên lãng. Cô chúc cho người cô yêu luôn luôn hạnh phúc.

Hiện tại, Hỷ Trân rất sợ đối diện với Từ Nam. Có lẽ, cô còn tránh mặt anh dài dài để con tim sớn lành lại vết thương.

Nén tiếng thở dài, Hỷ Trân uể oải bắt tay vào việc, nhưng cô không thể nào tập trung được. Đầu óc cô lúc này rỗng tuếch và rối tung. Những con số ký hiệu trên bản vẽ thì biến hình biến dạng.