Nổi Đau Tình Yêu

Chương 29



Thành Thục và Hỷ Trân gật đầu chào Tuấn Tường và Thái Lâm rồi bỏ đi ; Tuấn Tường cũng quay ra:

- Chúng ta về thôi.

- Không mua nữa à?

- Anh nghĩ cũng đủ rồi.

Ra đến xe, Thái Lâm bắt đầu... kiếm chuyện:

- Anh không mua nữa hay anh muốn tránh né để em không gặp mặt với Hỷ Trân? Anh sợ em gây sự với cô ấy à?

Tuấn Tường mở máy xe:

- Anh không biết em nói gì.

- Tại sao anh chọn Hỷ Trân mà không phải là một nhân viên nào khác? Nếu như hôm nay không tình cờ gặp nhau, thị em đâu biết Hỷ Trân cùng đi Nha Trang với anh. Sao anh lại giấu em chứ?

- Anh nghĩ đó là công việc của anh, nên anh không cần thiết phải báo cáo với ai. Còn việc anh chọn Hỷ Trân là bởi vì cô ấy có năng lực. Hỷ Trân có thể giúp anh hoàn thành tốt công việc của mình.

- Đó là những lý do ư? Chứ không phải anh chọn Hỷ Trân, vì anh bắt đầu yêu cô ấy sao? Nhìn cách hai người nói chuyện với nhau là tôi có thể đoán ra được.

- Em suy diễn từ suy nghĩ của anh hay lắm.

- Không thể giải thích được chứ gì? Văn Tuấn Tường! Thật ra anh yêu tôi hay yêu Hỷ Trân đây? Anh trả lời đi, vì để tôi còn quyết định.

Tuấn Tường thở hắt ra:

- Em đừng vô lý nữa có được không? Anh thật sự rất mệt mỏi khi mỗi lần chúng ta gây nhau.

- Anh suy nghĩ xem, tại sao chúng ta lại gây nhau? Em đâu có muốn.

- Sao em cứ mãi tìm hết chuyện này đến chuyện khác làm khó anh? Chúng ta không vui vẻ như lúc trước được, tất cả là do em.

Thái Lâm cay đắng:

- Bây giờ thì anh lại đổ thừa em à? Tuấn Tường! Vì đâu ra nông nổi hả anh? Nếu anh không có sự thay đổi, thì em đâu cần phải lo sợ. Sự xuất hiện của Hỷ Trân đã không còn chỗ đứng của em trong tim anh.

- Thái Lâm! Em đừng suy nghĩ lung tung nữa có được không? Anh thấy anh chẳng có gì thay đổi cả, người thay đổi mới chính là em. Càng ngày, em càng có những hành động vô lý làm cho anh thấy mệt mỏi và chán nản.

- Anh...

- Em suy nghĩ lại xem có đúng không? Em đã không thông cảm cho công việc của anh, mà còn tập tánh ghen tuông vô cớ. nếu cứ mãi kéo dài trong tình trạng như thế này, anh nghĩ... anh không còn chịu đựng được nữa.

Thái Lâm lắp bắp:

- Anh... anh muốn chia tay với em.

- Chúng ta cần có thêm thời gian để tìm hiểu rõ đối phương hơn. Có như thế, chúng ta mới không gây áp lực cho nhau và em cũng cần phải bình tỉnh để nhận xét mọi vấn đề.

- Không.

Thái Lâm bật khóc:

- Em không muốn chia tay. Tuấn Tường! Đừng tàn nhẫn với em như vậy.

Một tay ôm vô lăng, một tay vỗ nhẹ lên vai Thái Lâm.

Tuấn tường nói:

- Anh nào có chia tay với em đâu. Anh muốn chúng ta cần có thêm thời gian thôi.

- Nhưng em không muốn xa anh một phút giây nào cả. Nếu như em sai, thì cho em xin lỗi đi.

- Ở đây không có ai đúng ai sai. Anh nghĩ bản thân em và bản thân anh đang cần gì. Thái Lâm! Chúng ta có duyên nợ với nhau, thì không bao giờ rời nhau được đâu, xin đừng ép anh.

- Vậy là anh đã quyết định? Vì Hỷ Trân mà anh đòi chia tay với tôi ư?

- Anh cần có thời gian và anh không vì ai cả. Em đừng đưa bất cứ người nào nữa tham gia vào chuyện của chúng ta có được không?

- Từ lâu tôi đã nói, người nào phản bội tôi, nhất định người đó sẽ lảnh hậu quả. Hôm nay, anh phản bội tình yêu của tôi và Hỷ Trân phản bội tình bạn... Tôi không tha thứ cho hai người đâu.

Thái lâm hét lên:

- Anh dừng xe lại ngay!

- Em muốn gì?

- Tôi muốn xuống xe.

- Để anh đưa em về.

- Không cần đâu. Tình nghĩa đã hết còn níu kéo làm gì.

- Thái Lâm!

- Nếu anh không dừng, tôi mở cửa đó.

Xe đang chạy, Thái Lâm phóng xuống xe rất nguy hiểm. Anh biết Thái Lâm không bao giờ doa. suông, nên anh đành phải tấp xe vào lề:

- Anh khuyên em nên suy nghĩ lại. Anh không muốn quan hệ của chúng ta trở nên tồi tệ.

Thái Lâm không nói không rằng, cô mở cửa bước xuống và ngoắc một chiếc tắc xi đang trờ tới.

Tuấn Tường lắc đầu, rồi anh cũng lái xe đi. Tưởng đâu ra ngoài cho bớt căng thẳng, ai dè còn ngược lại. Biết vậy anh không đi, toi công một buổi sáng vô nghĩa.

Giờ nghỉ trưa đã gần đến, bây giờ trở về công ty cũng chẳng làm được gì.

Tuấn Tường quay đầu xe:

- Về nhà thôi.

Anh tìm cái điện thoại di động và bấm số:

- ..;

- Tâm Hòa hả? Là tôi đây.

- Cậu chủ!

- Mẹ tôi khoẻ chứ?

- Dạ khoẻ. Bà chủ đang có khách.

- Thế à!

- Hay là để tôi gọi bà chủ nha.

- Không cần đâu. Cô nấu thêm một phần ăn nhé. Trưa nay, tôi về nhà đấy.

- Vâng.

Tuấn Tường tắt máy và anh chăm chú vào tay lái. Ngang qua một cửa hàng hoa tươi, Tuấn Tường định dừng xe, nhưng anh vội thay đổi.

Ngoặc tay lái, anh muốn tìm đến cửa hàng hoa tươi "" Trân Trân ""

Vừa đẩy cửa thì đã có người tươi cười chào đón:

- Thưa ông, tôi có thể giúp gì được cho ông?

- À! Cô hãy chọn giùm tôi ba nhánh lưu ly.

- Vâng. Còn thêm gì nữa không ạ?

- Như thế đủ rồi.

Tuấn Tường nhìn quanh:

- Cô ơi! Hỷ Trân có đây không?

- Hôm nay, chị Trân có công việc riêng nên không ghé cửa hàng. Tôi là nhân viên mới được chị ấy chọn trông coi cửa hàng hoa này. Ông là bạn của chị ấy hả?

- Vâng.

- Tôi không biết chị Hỷ Trân ra ngoài đến bao giờ mới về. Hay là có gì, ông cứ nhắn lại đi, tôi nói với chị ấy cho.

- Không dám làm phiền cô, để tôi gọi điện thoại cầm tay cho cô ấy cũng được. À! Tên cô là gì?

- Cứ gọi tôi là Kim Ngân.

- Tuấn Tường là tên tôi.

Kim Ngân trao bó hoa cho Tuấn Tường:

- Của ông đây.

- Bao nhiêu tiền, cô cho tôi gởi?

- Dạ, bốn lăm ngàn.

Tuấn Tường giơ tờ giấy bạc năm mươi ngàn:

- Cám ơn, cô không cần phải thối lại - Và anh cầm bó hoa bước ra cửa.

Kim Ngân vừa dứt lời, thì có tiếng chuông điện thoại. Cô phải quay vào:

- Alô. Cửa hàng hoa "" Trân Trân "" xin nghe.

- Kim Ngân đó hả? Thế nào có quen không?

- Cũng tạm được.

- Cố gắng giúp chị, em nhé.

- Vâng. À! Lúc nãy có một người khách hỏi thăm chị.

- Ai vậy?

- Ông ta bảo ông ta tên Tuấn Tường.

Hỷ Trân lặp lại:

- Tuấn Tường?

- Chị có quen không?

- À! Quen... Ông ta có nhắn lại gì không?

- Không. Ông ta nói để ông ta điện thoại cầm tay cho chị. Chết chị nha! Bạn trai đến tận cửa hàng hoa mua hoa cho mình.

- Em nói bậy gì đó?

- Bộ không đúng sao? Ông ấy mua ba nhánh lưu ly.

- Tuấn Tường là khách hàng quen thuộc của cửa hàng hoa chúng ta. Ông ấy mua hoa là để tặng mẹ Ông ấy đấy.

- Em không nghe lầm chứ?

- Thôi đi cô nương, đừng nhiều chuyện quá, lo làm việc đi.

- Bao giờ chị ghé cửa hàng?

- Chiều tối.

- Vậy thì tiêu rồi. Ở đây buồn chết đi dược.

- Nè! Đừng than thở nữa. Hay là chị đưa máy cho Thành Thục nói chuyện với em nghe.

- Không cần.

Kim Ngân gác máy trong tiếng cười của Hỷ Trân.