Nổi Đau Tình Yêu

Chương 31





Tuấn Tường xua tay nhanh:
- Đừng ghép cô ấy vào con.
- Tại sao vậy?
- Đừng mẹ à! Hãy để công việc của con hoàn thành đi đã.
Bà Mỹ Nghi lờ mờ đoán ra:
- Hình như con và Hỷ Trân có quen nhau, Thái độ của con không thể chối được đâu.
- Chúng con không phải quen nhau, mà con tạm thời là cấp trên của cô ấy.
- Nghĩa là...
- Con và cô ấy sẽ cùng làm việc ở Nha Trang.
Bà Mỹ Nghi mĩm cười:
- Vậy thì tốt rồi. Hai đứa sẽ có cơ hội tìm hiểu nhau.
- Chuyện ấy thôi đi mẹ Ơi. Hỷ Trân ghét con như giặc vậy.
- Tại sao Hỷ Trân lại ghét con? Có phải con chọc ghẹo gì người ta không?
- Con chỉ đùa cho vui, ai dè...
- Hỷ Trân ghét con là phải. Nhưng mẹ không cần biết, sau chuyến đi Nha Trang này về, con nhất định phải đưa người giới thiệu với mẹ. Nếu không, mẹ phải tự chọn lấy cho con.
- Vậy là mẹ ép con rồi.
- Đừng nói nhiều nữa. Điều kiện như con mà không chọn được thì mẹ không tin. Còn không nữa thì đừng nhìn mặt mẹ.
- Thôi được rồi, con sẽ cố gắng.
Tuấn Tường phải tìm cách né tránh thôi, bằng không sẽ còn nghe dài dài. Anh vờ ôm bụng:
- Con đói lắm rồi, không biết Tâm Hoà nấu ăn xong chưa?
- Nếu muốn biết thì cùng ra sau sẽ rõ. Nhưng chỉ mới mười một giờ thôi mà.
- Sáng nay, con không có ăn sáng.
- Lại lười biếng.
Tuấn Tường đỡ mẹ đứng dậy, anh tế nhị giấu nụ cười. Đang đi, bỗng bà Mỹ Nghi khựng lại.
- Đói bụng thật hay cố tình tránh né câu chuyện?
- Thật mà mẹ.
- Ừ, mẹ là người sinh ra con đấy, Tuấn Tường ạ.
Còn lại một ngày rảnh rỗi, rồi ngày mai vùi đầu vào công việc, ai không muốn mình vui chơi thoa? thích chứ.
Còn lại một ngày ở lại thành phố, ngày mai sẽ đi xa với một thời gian dài, ai không muốn ghi lại những kỷ niệm đẹp để mong nhớ.
Hỷ Trân cũng vậy thôi, cô muốn mang đến Nha Trang một chút gì của thành phố. Lượn xe một vòng quanh bến Bặch Đằng, cô giảm ga cho xe chậm lại.
Quán tính tự nhiên, cô đạp nhanh thắng xe, khi trông thấy một người rất quen.
"" Từ Nam! Anh ta làm gì ở đây vậy nhỉ? "".
Ngồi đối diện với Từ Nam là một người đàn ông, nhưng lại quay lưng về phía cô nên cô chẳng nhận ra là quen hay lạ. Cô chỉ biết mái tóc bồng bềnh lảng tử gợi cho cô nhớ đã gặp ở đâu đó.
Quyết định nhanh áp sát mục tiêu, dù cô không phải là người nhiều chuyện cho lắm. Cầm thẻ giữ xe trong tay, Hỷ Trân chọn một bàn nơi góc khuất của bàn Từ Nam, nhưng có thể quan sát tất cả. Vẫn món thức uống cũ: cà phê đá, cô ra dấu cho cô phục vụ.
Ly cà phê thơm ngon không thể làm chuyển đổi ánh mắt của cô. Vừa nhìn cử chỉ nói chuyện của Từ Nam, cô vừa cố gắng nhớ ra người kia là ai. Chẳng biết thời gian bao lâu, chắc cũng dài lắm nên ly cà phê của cô đã vơi hơn phân nữa và câu chuyện bên kia, Từ Nam cũng đã kết thúc. Anh bắt tay vui vẻ với người đối diện rồi bước khỏi bàn.
Nhìn theo Từ Nam mà Hỷ Trân tư lự tuy nhiên cô không phải là người vô tâm, mục tiêu cuối cùng lại bị ánh mắt cô chiếu thẳng. Hình như người đó vẫn còn ngồi suy nghĩ một điều gì, nên vòng khói thuốc được nhả ra liên tục.
Rồi đến lúc bí mật cũng được vén lên. Người đàn ông dụi điếu thuốc quay mặt tìm cô phục vụ... Thoáng giật mình, Hỷ Trân buông rơi ly cà phê trên tay.
- Là ông ta...
Tiếng vỡ của thuỷ tinh làm Tuấn Tường chú ý. Anh đưa mắt nhìn sang. Ánh mắt anh thoáng vẽ bỡ ngỡ, nhưng vẫn có tia sáng vui mừng. Anh đứng dậy tiến về phía Hỷ Trân.
Đang mở túi lục tìm khăn giấy, Hỷ Trân nghe một mùi thơm rất nhẹ, kèm theo là một tiếng nói trầm ấm:
- Cô dùng đi.
Nhận chiếc khăn từ tay Tuấn Tường, cô khô khốc:
- Cám ơn.
Tự nhiên ngồi xuống đối diện với cô, Tuấn Tường hỏi:
- Hỷ Trân vào đây lúc nào thế?
Biết anh đang điều tra, cô trề môi "" Xì! Tôi hổng phải là con ngốc "". Khẽ nhún vai cô nói:
- Mới vào thôi, nhưng lại vụng về quá làm rơi cả cà phê.
- Cô bị thương không?
- Vẫn bình an.
Mĩm cười vì câu trả lời thiếu thiện ý của cô, anh khơi chuyện:
- Thế cô có muốn biết tại sao tôi có mặt ở đây không?
- Xin lỗi nha, tôi không phải là thầy bói và cũng không phải là người đáng tin cậy để ông trút cạn nỗi lòng.
Tuấn Tường vẫn vô tư, anh tiếp:
- Tôi muốn ghi lại một chút kỷ niệm đẹp để khi rời khỏi nơi đây, tôi có thể mơ thấy nó.
Liếc khẽ về phía Hỷ Trân, anh nhẹ giọng:
- Nơi đây có rất nhiều kỷ niệm đẹp đối với tôi và tôi chắc rằng, cô cũng biết những kỷ niệm đó.
Lời bóng gió của anh, Hỷ Trân không muốn hiểu. Cô khoát tay:
- Tôi chỉ muốn tìm một chút yên tĩnh để giải toa? đầu óc. Ngày mai đây, công việc sẽ căng thẳng hơn.
Tuấn Tường vẫn tiếp theo chủ đề cũ:
- Cô biết tôi đã gặp ai ở đây không? Một người cô quen đấy.
Cô thờ ơ:
- Ai vậy?
- Từ Nam - Người sắp trở thành anh Hai của cô đó.
- Hai người quen nhau sao?
- Chỉ biết mặt thôi. Kim Từ Nam, một chàng trai tuyệt vời của các cô gái đấy nhỉ. Cả tôi đem ra so sánh, chắc cũng chẳng bằng anh ta. Chị của cô thật là hạnh phúc khi được anh ta yêu mến.
Hỷ Trân như chết lặng. Thật quỷ quái khi Tuấn Tường cứ nói những lời như kim đâm vào tim cô. Cô đã cố gắng lắm mới chịu đựng được sự thật này, vậy mà... Tuấn Tường! Ông cố ý hay là vô tình đây?
- Tiếp xúc với Từ Nam, tôi mới rõ... Anh ấy là một người tốt, sống giản dị, không thích phồn hoa lại có một tình cảm thật sự bao la. Tôi thật ganh tị với anh ta. Hỷ Trân! Cô thấy Từ Nam như thế nào?
Cố nuốt cơn đau vào lòng, cô không muốn bẽ mặt trước Tuấn Tường:
- Nhận xét của ông quả thật là chính xác, anh Hai tôi rất tốt, đáng để chị tôi yêu.
Hỷ Trân cố dùng chữ "" anh Hai "" để trấn áp mình, cô thật sự khó chống trả lại nổi.
Đột nhiên Tuấn Tường nói một câu làm cho cô chết lặng:
- Từ Nam rất quan tâm đến cô.
Đôi mắt cô nhìn thẳng vào Tuấn Tường như tìm kiếm lời tự thú của câu nơi dối. Nhưng không, ánh mắt anh thật sự chẳng có tí nào là đùa giỡn.
- Từ Nam đã nhờ tôi quan tâm đến cô, cả trong công việc lẫn đời sống sắp tới đây. Anh ta bảo rằng cô rất cứng cỏi, nhưng cũng rất yếu mềm, nên rất cần có sự quan tâm của người thân.
Cố ngăn tiếng hét thật to sắp trào ra miệng, Hỷ Trân mím môi:
- Thế ông có đồng ý không?
Tuấn Tường nheo mắt, ánh mắt anh nhìn cô thật khác lạ, nhưng cô còn đâu tâm trí mà để ý chứ.
- Cô nghĩ thế nào? Tôi có nên đồng ý hay không?
Hỷ Trân buột miệng:
- Thế, thật sự Ông nghĩ thế nào? Quan tâm một cô gái đẹp cũng là một điều tốt đấy chứ.
Tuấn Tường gật đầu, anh không hề chối bỏ:
- Đúng vậy. Người con trai nào không muốn mình được chăm sóc cô gái đẹp chứ. Tôi cũng không ngoại lệ.
- Nên nhớ, tôi là bạn của Thái Lâm đấy, ông ạ.
- Điều ấy, tôi không cảm thấy là một áp lực, vì tôi là người có thể gọi là trung thực. Với lại, Thái Lâm và tôi chưa hề có một cảm giác an toàn nào, vẫn còn ở mức tìm hiểu nhau.
- Ông nghĩ sao về những lời ông nói. Có thể những lời đó sẽ gây một cú sốc đối với Thái Lâm.
- Như lúc nãy tôi nói, tôi là người trung thực, nên điều tôi nói chưa chắc là giả dối, có đúng không Hỷ Trân?
Cái trề môi của cô quả thật dễ thương:
- Những lời nói của các ông chủ giàu sang đẹp trai chỉ tin được hai mươi phần trăm thôi, còn tám mươi phần trăm kia thì phải suy nghĩ lại.
- Tôi, cô cũng liệt vào danh sách đó ư? Tôi hân hạnh quá.
Tuấn Tường vô tình:
- Thế lời nói của Từ Nam, cô có tin đủ một trăm phần trăm không?
Hỷ Trân tròn mắt, cô biết phải trả lời làm sao đây? Đầu óc của cô lại lệch đi đâu mất rồi.
- Dĩ nhiên rồi, vì Từ Nam vừa là anh Hai vừa là thầy giáo của tôi. Chẳng lẽ thầy giáo nói mà học trò cũng không nghe ư?
Nụ cười của Tuấn Tường lại nở trên môi, trông anh thật đẹp.
- Câu trả lời quả thật thông minh. Tôi có một đồng sự như cô, thì lần công tác này sẽ thành công tốt đẹp.
- Đôi khi con người chỉ thông minh có một giây, một phút nào đó, còn toàn thời gian là ngu ngốc thì sao?
Anh nhìn cô chăm chú:
- Đừng nói rằng cô nằm trong danh sách những người đó nha. Tôi sẽ huỷ ngay hợp đồng với cô đó.
Hỷ Trân cười buồn. Cô chỉ bước vào danh sách đó một nữa người thôi, nữa người còn lại thì đang đấu tranh giành sự sống. Biết sao được khi tình yêu đầu là tình yêu khó quên nhất trong đời... cô đang rất cố gắng để làm điều đó.
Tuấn Tường nhìn sâu vào gương mặt cô, anh biết nỗi buồn của cô rất lớn và cô không thể xoá tan được trong một thời gian ngắn. Anh muốn chia sẽ cùng cô nhưng lại sợ.
Anh đang lo sợ một điều rất ư là chí lý... Sự giao động của con tim là một báo động rất chân thật. Muốn dứt bỏ đi, nhưng anh không nỡ. Anh không thể làm chủ được mình. Đôi mắt buồn như đang ướt sũng nước kia cứ ám ảnh lấy anh. Khi đã yêu một người rồi, ai chẳng muốn trường tồn mãi mãi. Nhưng con tim thì có rất nhiều lý lẽ, nó không thuận ý của chủ nhân khi đối tượng đến sau lại làm cho nó có cảm giác hạnh phúc, êm đềm.