Nổi Đau Tình Yêu

Chương 36



Ngày... tháng... năm...

Tôi thấy trái tim mình rung động và bắt đầu dệt mộng. Bản tính ngang bướng của tôi cũng được cất đi. Tôi trở nên hiền thục lúc nào không hay.

Tình yêu kia, tôi quyết định không nói cho ai biết. Một lúc, chị hai tôi phát hiện, nhưng không khai thác được gì.

Ngày... tháng... năm...

Ngày nghỉ cuối tuần, tôi ra cửa hàng hoa phụ mẹ. Hôm ấy, tôi giúp một vị khách, ông ta mua hai bó hoa nhờ tôi chọn giùm. Một tặng mẹ, một tặng bạn gái. Nhưng cuối cùng, ông ta chỉ cầm đi bó hoa cho bạn gái, còn của mẹ Ông ta lại nhờ tôi. Tôi cảm thấy ông ta quá tệ.

Ngày... tháng... năm..;

Tôi lại gặp ông ta, nhưng ở một nới khác. Đó là chỗ công ty tôi đang làm việc. Ông ta xem bản vẽ của tôi. Và công trình ở Nha Trang tôi được chọn, bởi vì ông ta là tổng giám đốc công ty kiến trúc Sao Bắc Cực mà tôi đã ngưỡng mộ từ lâu.

Tôi được giám đốc của tôi cho biết, và tôi băn khoăn không biết đi hay là không đi? Cuối cùng...

Ngày... tháng... năm...

Chị Hai tôi thông báo là sẽ đưa người yêu về ra mắt gia đình. Mẹ tôi vui lắm, tôi cũng vậy nữa. Tôi nôn nao để gặp anh rể tương lai.

Rồi cái gì đến cũng đến. Chuông cửa reo, chị Hai tôi giành phần mở cựa. Nỗi ngỡ ngàng hiện lên trên mặt tôi. Người yêu của chị gái tôi lại chính là người tôi ngày mong đêm nhớ.

Tôi đau khổ và tìm đến men rượu. Lần ấy, tôi gặp cái người đàn ông không muốn gặp. Văn Tuấn Tường! Tôi đã để lại cái tệ của mình cho ông ta thấy. Xấu hổ...

Ngày... tháng... năm..;

Tôi quyết định ra Nha Trang làm việc cùng người đàn ông tôi ghét. Tôi muốn tìm quên mối tình đầu đau khổ, tôi muốn quên hình ảnh anh ấy.

Ngày... tháng... năm... ""

Tuấn Tường lật tiếp những trang cuối cùng.

""[i] Mối tình của tôi phải nức nở trong câm lặng. Tôi đã yêu một người đáng lẽ không được phép dù chỉ thầm nhớ nhung trong im lặng. Nhưng chuyện muôn thuở của con tim có ai lý giải nổi. Tôi đã bị ma xui quỷ khiến, nên đã thầm yêu trộm nhớ chồng sắp cưới của chị gái mình.

Hôm qua, tôi nhận được tin từ gia đình. Khoảng hai tháng sau là lễ đính hôn của chị Hai tôi và anh ấy. Tôi đã khóc. Không biết tôi khóc cho nỗi đau của mình hay khóc vì mừng hạnh phúc của hai người?

Một lần nữa thôi rồi tôi sẽ quên. Mối tình của tôi không ai biết và tôi hy vọng mãi mãi đó là điều bí mật của riêng tôi.

Tôi sẽ vui vẻ sống và làm việc như mọi người, rồi tìm cho mình một người dàn ông khác để yêu để nhớ... ""

Tuấn Tường sẽ đọc tiếp nữa nếu như không có tiếng chuông cổng.

Anh xếp quyển sổ lại trả về chỗ cũ? Nhìn Hỷ Trân một lần nữa, rồi mới khép cửa phòng ra ngoài.

Tiếng chuông càng lúc càng đổ dồn làm Tuấn Tường phải nhíu mày:

- Ai mà đến giờ này vậy nhỉ?

Phải băng qua khoảng sân khá rộng, Tuấn Tường mới đến được nơi cánh cổng. Khi cánh cổng được mở ra anh cũng lấy làm ngạc nhiên:

- Tử Minh, Tử Giao!

Tử Minh lên tiếng:

- Anh em tôi có công việc đi ngang đây nên ghé thăm anh. Anh khoẻ chứ?

- Như cậu thấy đấy, tôi đã không có gì rồi.

Tử Giao nhìn vào trong:

- Hỷ Trân đâu?

- Có lẽ suốt một ngày làm việc mệt mỏi, nên cô ấy đã ngủ.

Tử Minh ngập ngừng:

- Chúng tôi không làm phiền anh chứ?

- À, không!

Tuấn Tường mở rộng cửa:

- Hai người vào đi.

- Chắc là chúng tôi phải đi, không dám làm phiền anh nghỉ ngơi.

- Vậy... ngày mai gặp lại.

- Chào anh.

- Xin chào.

Đợi cho hai anh em Tử Minh đi khuất, Tuấn Tường mới đóng cổng và khoá cổng cẩn thận. Bấy giờ, anh mới nghe bụng mình cồn cào.

Phải ăn miếng gì đã, nếu không anh chẳng có một giấc ngủ ngon. Thế là anh đi thẳng xuống phòng ăn.